Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám đàn ông hư hỏng đó vây xung quanh tôi và hắn. Vương Hoàng Quân nhất thời vẫn không nhận ra tôi, có vẻ hắn không e ngại gì với mấy lời châm chọc đó, trái lại càng cao hứng.
- Không được đâu, các chú làm cô ấy sợ đó, mau đi ra đi. - Hắn cười nói.

Ánh mắt của bọn họ càng làm tôi khó chịu. Tôi không hiểu mình lấy ở đâu ra một chút liều lĩnh, đột nhiên quay đầu nhìn Hoàng Quân, giọng điệu mang một chút thách thức nói:

- Này anh, anh biết cách làm cho người khác vui vẻ không? Hay là tôi trả tiền cho anh nhé? Anh muốn bao nhiêu để đi với tôi?

Mấy gã xung quanh ồ lên một tiếng. Nụ cười phong lưu trên mặt Hoàng Quân trong lúc đó đông cứng lại, nhưng cũng chỉ vài giây sau, hắn bật cười lớn, vô cùng sảng khoái:
- Được, cũng được thôi! - Hắn liền đáp, ánh mắt rơi trên người tôi đầy hứng thú.

- Ha ha, hôm nay đại ca lại muốn làm trai bao sao? - Một gã cười rú lên - Này, có con đàn bà nói muốn bao Vương Hoàng Quân!

- Thật không biết trời cao đất dày, mạnh miệng gớm, anh thích rồi đấy. Em gái, đừng bao hắn, anh miễn phí nè! - Một kẻ thô thiển khác định vươn tay vuốt mặt tôi.

Hoàng Quân bất ngờ kéo tôi vào trong lòng hắn, đồng thời phẩy tay gạt đi cánh tay của gã kia.

- Không được đâu chú mày, anh đã chịu trách nhiệm cô ấy rồi!

Nói rồi nhanh chóng kéo tôi ra khỏi quán bar. Tôi không chống đối, mặc nhiên để hắn kéo đi, dù sao cũng thoát khỏi đám người bỉ ổi đó. Ra trước cổng, hắn buông tay tôi, dặn dò:

- Đứng ở đây, anh lấy xe.

Thấy tôi không đáp, hắn lắc đầu cười:

- Em gái lưu manh này, em sẽ bỏ trốn cho xem... - Hắn lại cầm tay tôi, kéo tận vào bãi để xe.

Tôi không sợ không ứng phó nổi hắn, mà chỉ là đang có chút hoang mang... Tại sao sau mười hai năm hắn lại trở thành dạng người này?

Hắn ấn tôi vào chiếc Rolls Royce, tôi cũng không vội phản kháng. Trái lại trong lòng vô cùng kinh ngạc, hắn từ lúc nào trở thành đại gia như vậy? Tôi không tránh khỏi việc giương mắt nhìn hắn một lượt từ đầu đến chân...

Bấy giờ mới quan sát được tỉ mỉ hơn, đúng là khó có thể tin được. Gương mặt hắn thay đổi không nhiều bằng phong cách sống. Năm xưa hắn chỉ là một thiếu niên có vẻ ngoài tuấn tú điểm chút lạnh lùng bất cần, hiện giờ hắn đã biến thành một gã đàn ông khắp người toát lên sự phóng đãng, chơi bời và ngông cuồng...

Nhưng mà... gương mặt hắn sau khi trưởng thành vẫn có nhiều nét giống người đó... Hai người mang cùng họ, có khi nào là bà con?

Xe chạy được một quãng, Hoàng Quân thấy tôi vẫn nhìn hắn không dứt, hắn liền hơi quay đầu sang, tự tin cười:

- Sao, anh quá đẹp trai hả? Có cảm thấy suýt nữa đã bỏ lỡ rồi không?

- Tự cho mình là đúng. - Tôi tỏ ra vô cùng thờ ơ, mắt lại nhìn thẳng phía trước, không để ý đến hắn nữa.

- Em muốn đi đâu?

- Tôi muốn đi hát karaoke, anh có biết hát không?

Tôi trong lòng thừa biết hắn có thể hát, thậm chí hát rất hay, Thục Uyên trước đây cũng vì điều này mà thêm mê mẩn hắn... Chỉ có điều, ngày ấy hắn không phải một gã vô liêm sỉ như thế này.

Hắn cho xe rẽ sang đường khác, sau đó liền nói:

- Dạo này quy định nghiêm ngặt, mọi chỗ kinh doanh karaoke đều chỉ hoạt động đến mười hai giờ thôi, nhưng anh biết một khách sạn tốt lắm, dịch vụ trọn gói trên mỗi tầng có đủ karaoke, phòng tắm hơi, bể bơi riêng...

- Đùa thế đủ rồi, tôi muốn xuống xe. - Tôi bình tĩnh lạnh lùng nói.

Xe đỗ lại bên lề đường, tôi ngây thơ tháo dây an toàn, nào ngờ chưa mở cửa xe, Hoàng Quân vươn người, dùng hai cánh tay vây lấy tôi. Ánh đèn cao áp phía xa xa không đủ soi sáng, không gian xung quanh lờ mờ tối, hơi thở của hắn phảng phất rất gần, đầy ám muội.

- Làm trên xe luôn có được không? - Hắn hỏi.

- Hai năm đến bảy năm. - Tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ngắn gọn nói.

- Em là luật sư à? - Bàn tay hắn nắm lấy một lọn tóc tôi, thoải mái vân vê đùa nghịch.

Vừa lúc đó, có một chiếc ô tô từ hướng ngược chiều đi tới, ánh đèn pha vô tình rọi thẳng vào mặt tôi. Lúc tôi mở mắt ra, thấy trên gương mặt Hoàng Quân, mọi vẻ phóng túng đã hóa thành hoang mang, ánh mắt nhìn tôi mang theo sự ngờ vực.

- Chúng ta... đã từng gặp nhau bao giờ chưa?

Tôi trong lòng mải suy nghĩ phức tạp, không biết nên hay không nên lật ngửa bài rồi mắng hắn một trận. Vương Hoàng Quân bật đèn trong xe lên sau đó lại tỉ mỉ nhìn tôi.

Bỗng hắn vươn hai tay, véo lấy hai má tôi kéo sang hai bên. Tôi nhíu mày, miệng bị kéo ra nên không nói được, chỉ biết lấy móng tay cào cấu vào tay hắn để hắn buông ra.

- Mặt béo ra như thế này thì rất giống rồi, kính cận nữa... - Hắn lẩm bẩm trong miệng.

Móng tay tôi lưu lại trên mu bàn tay hắn một vệt xước rớm máu, hắn cuối cùng cũng buông ra.

- Đồ vô lại, giống cái khỉ gì? - Tôi bực mình liền nói.

- Giống một đứa con gái ngày xưa từng chết mê chết mệt anh. - Hắn không chút liêm xỉ, dùng lời lẽ phóng đại thái quá nói - Nhưng cô ta vừa béo vừa ngốc, không giống em hung dữ...

- Cái gì? Ngốc? Vương Hoàng Quân, có bao giờ điểm số của anh hơn tôi không hả?

Vương Hoàng Quân toàn thân cứng ngắc, nụ cười tự tin trên môi cũng tắt lịm, mắt hắn mở to ra, nhìn tôi chằm chằm mà không thể chớp mi một cái. Một hồi sau mới phản ứng được, mất hết cả thần thái phong lưu, đến lời nói cũng đứt quãng:

- Cái gì? Em là... Cô đúng là... cậu đúng là...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro