Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Định Mệnh, Tạm Biệt Anh Chương 10

Chương 10
Thời gian thì ra là thứ đáng sợ như vậy đấy.
Anh không những không nhớ ra tôi, mà thậm chí khi đã biết tôi là ai, anh cũng không ngoảnh lại nhìn tôi quá mấy giây. Với anh, cô gái nào đó quan trọng hơn tất cả...

Họa chăng, tôi trước giờ đã rất sai lầm. Sai lầm lớn nhất là đã tự cho rằng mình cũng có một vị trí quan trọng đối với người ấy, giống như vị trí của anh trong lòng tôi...

Những ngày tháng đó cũng có thể giống như trò chơi của lũ trẻ mà thôi, khi đã trưởng thành thì người ta sẽ không muốn chơi nữa.

Tôi nhìn đồng hồ, đã qua mười giờ tối. Ba tiếng vừa qua, tôi vẫn ngồi trong nhà hàng, một mình chậm rãi ăn trong trạng thái vô thức.
Hôm nay là buổi hẹn đầu tiên của tôi và anh cơ mà. Dù anh cho tôi leo cây thì vẫn dễ chịu hơn tình huống này.

Lững thững đi bộ trên đường phố, tôi muốn gọi cho Hạ Vy, song không hiểu sao ngón tay lại không thể ấn vào phím gọi. Hình như tôi muốn ở một mình hơn, cô ấy không hiểu tường tận những chuyện này, cô ấy sẽ cho rằng tôi ngốc nghếch... Không một ai hiểu hết vị trí quan trọng của người ấy trong sâu thẳm lòng tôi...

Tôi đi vào một quán bar cao cấp. Du học nước ngoài đến hàng chục năm mà số lần đến bar cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tôi vốn không thích sự ồn ào của nó. Nhưng hôm nay thì khác, cảm giác hai tai ù đi cũng không tệ, sẽ không thể tập trung nghĩ được điều gì, cũng sẽ không chìm trong suy nghĩ buồn bã đó.
Tôi gọi một ly vodka, uống xong lại gọi mấy ly nữa. Mắt thấy mờ mờ dần, có lẽ nên gọi taxi về thôi, về rồi thì ngủ một giấc thật sâu là tốt nhất. Ngày mai tôi sẽ nói với cha tôi "gã đó thực sự không tốt".

Nhưng mà không phải. Không phải anh không tốt, mà anh không còn tốt với tôi nữa thôi...

Tôi có lẽ nên uống thêm một ly.

Đặt chiếc cốc cạn sạch xuống bàn, đầu tôi thấy quay cuồng choáng váng, đứng lên cũng không còn vững nữa. Phía sau lưng tôi đột ngột xuất hiện một cánh tay của đàn ông, kẻ đó đỡ tôi sau đó tiện tay ôm lấy eo tôi.

–         Này cô em, đi một mình sao? – Giọng nói lả lơi không chút đứng đắn của hắn ngay sát bên tai.

Tôi theo phản xạ nghiêng đầu tránh né, đưa tay xoa xoa thái dương. Muốn trêu chọc tôi sao, tôi còn chưa hoàn toàn say.

–         Xin lỗi, tôi không rảnh. –  Gạt cánh tay của hắn ra khỏi người, tôi bực bội nói.

Tôi thậm chí còn không muốn liếc mắt nhìn vào loại người này. Lúc vừa rồi chỉ vô tình trông thấy trên mình hắn khoác áo da màu đen, áo sơ mi phía trong phanh một nửa số cúc, lộ ra vòm ngực có xăm hình bọ cạp.

Cố tình làm ngơ hắn, tôi lấy điện thoại trong túi gọi taxi. Gã dân chơi kia không vì thế mà bỏ cuộc, kéo ghế ngồi sát tôi, nửa tán tỉnh nửa mời mọc nói:

–         Này em xinh đẹp, anh thấy em uống rượu một mình rất cô độc, hay là qua uống cùng rồi đi chơi với anh đi...

–         Không muốn! – Tôi một lần nữa phải gạt bàn tay vô liêm sỉ đang đặt trên vai mình ra.

Gã bên cạnh tôi không bỏ cuộc mà tiếp tục cười cợt:

–         Em lần đầu tiên đến đây sao? Phải chăng em sợ tôi không đủ tiền?

Nói rồi hắn không vội, vươn tay ra hiệu cho bartender lấy hai ly nữa. Hắn đặt trước mặt tôi một ly rồi lấy bật lửa châm cho mình một điếu thuốc. Tôi không kiên nhẫn để ngồi đây nữa, trong này sóng điện thoại yếu lại ồn ào nên không gọi được taxi, đành ra đường bắt luôn cái nào cũng được.

Gã vô liêm sỉ kia nắm lấy cánh tay tôi kéo lại, ra vẻ tử tế hơn một chút mà nói:

–         Không muốn cùng tôi vui vẻ một đêm, vậy uống một ly giải khuây được chứ?

Tôi chưa kịp phản ứng, đã thấy từ phía bên kia đi đến ba gã đàn ông khác, họ vây xung quanh chúng tôi, giọng nói đầy hào hứng mang theo men rượu, mùi thuốc lá và son phấn vương lại của phụ nữ:

–         Ô yeah, Vương Hoàng Quân đại ca, hôm nay đổi khẩu vị à?

–         Xem chừng là một cô em ngoan ngoãn, bị phụ tình nên mới liều đến đây uống rượu, loại này để thằng em chăm sóc cho...

Vương Hoàng Quân?! Tôi nghĩ là tai mình không nghe nhầm. Liệu có khi nào xảy ra trùng hợp nhiều như vậy? Lần về nước này của tôi lại gặp được rất nhiều người trong quá khứ?

Tôi xoay đầu lại phía sau, cố lấy tỉnh táo, dưới ánh đèn lờ mờ của quán bar căng mắt nhìn cho rõ gương mặt hắn...

Không thể tin nổi, chính là hắn ta. Gương mặt, vóc dáng, phong thái sau mười hai năm có không ít thay đổi nhưng vẫn có thể nhận ra được.

Nếu chỉ là trên đường vô tình gặp thì có thể nửa tin nửa ngờ không dám xác nhận, nhưng hiện tại, mấy người kia đã gọi thẳng tên hắn là Vương Hoàng Quân, vậy thì hắn chính xác là người bạn học cũ của tôi.

Từ lần cuối cùng gặp hắn ta, cũng đã rất lâu rồi...

[Mười hai năm trước, ngày tốt nghiệp trung học cơ sở.

Tôi đã quyết định sang Mỹ, mấy ngày nữa sẽ lên máy bay, sau ngày hôm nay cũng sẽ không gặp lại các bạn nữa.

Cả lớp liên hoan chia tay, ai nấy đều có chút xao xuyến. Tùy theo năng lực học tập, mỗi người sẽ thi vào trường cấp ba phù hợp.

Tôi đã hẹn xe đón lúc 5 giờ chiều, tiệc kết thúc hơi sớm hơn dự kiến nên tôi tình nguyện cùng một số đứa con gái khác ở lại dọn dẹp sau bữa tiệc...

–         Thục Uyên, hôm nay Hoàng Quân về sớm thế, không chở bạn về à? – Một đứa con gái đứng gần Thục Uyên lên tiếng.

–         Cậu ấy còn phải đi học thêm buổi tối. Hoàng Quân định thi vào khối phổ thông chuyên của Đại học Quốc gia mà... – Thục Uyên xinh đẹp thản nhiên nói.

Quét dọn gần xong, chỉ còn công việc hót và đổ rác, đột nhiên lũ con gái buông chổi, lại gần chỗ tôi, thoái thác nói:

–         Phương Yên, mình còn phải về nhà nấu cơm, nhà mình xa, lại đi xe đạp nên về muộn lắm, nếu bạn không bận rộn gì thì giúp tụi này nốt nha.

–         Nhờ bạn nhé, Phương Yên... – Thục Uyên cũng tươi cười nói.

–         Được rồi, dù sao cũng là lần cuối cùng. – Tôi có phần lạnh nhạt nói.

Lũ con gái hẹp hòi so đo này, dù sao không còn gặp chúng nữa, tôi không chấp nhặt.

Bọn họ vừa ra đến cửa thì bỗng dưng thấy Hoàng Quân từ ngoài đi vào. Thục Uyên không khỏi ngạc nhiên nhìn hắn hỏi:

–         Quân, không phải anh đi học thêm sao?

–         À, anh quên thẻ học sinh trong ngăn bàn rồi...

–         Thẻ học sinh? – Thục Uyên vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên hỏi – Cái đó có dùng nữa đâu, tốt nghiệp rồi mà...

–         Đơn giản là anh thích giữ lại thôi. – Hoàng Quân thản nhiên đi qua mặt Thục Uyên bước vào lớp.

Khi đi qua chỗ tôi, hắn ta vô duyên vô cớ làm đổ cái thùng rác, đống vỏ bánh kẹo, vỏ chai nước ngọt, hộp sữa... rơi vãi đầy ra sàn. Hắn tỏ ra bất đắc dĩ, đưa tay lên vò vò tóc nói:

–         Ôi thật xin lỗi, làm sao bây giờ?

Tôi nghiến chặt răng. Hoàng Quân, tôi muốn giết hắn quá.

Hoàng Quân quay ra nhìn Thục Uyên, cười cười nói:

–         Thục Uyên, anh làm đổ hết rồi, lỗi tại anh, làm sao bây giờ?

-Em giúp anh dọn vào là được! – Thục Uyên dĩ nhiên hoàn toàn tình nguyện.

Vừa cầm chổi lên, Hoàng Quân lại trưng ra bộ mặt khó xử, có chút không nỡ nói:

–Uyên, nhưng mà anh muộn giờ học thêm rồi...

–Không sao đâu, một mình em làm là được. Anh mau đi học kẻo muộn...

Tôi nhìn Thục Uyên lúi húi quét dọn, trong lòng chỉ biết cảm thán. Con gái là như vậy, cho dù không tình nguyện vì người khác làm việc gì, nhưng nếu là người cô ta yêu thì không hề ngần ngại.

Đang định mang một bọc rác khác ra ngoài, đột nhiên tôi thấy ai đó ấn vào lòng bàn tay mình một mảnh giấy. Hoàng Quân đi lướt nhanh qua mặt tôi, bước thẳng ra cửa.

Mở mảnh giấy ra, tôi thấy dòng chữ viết ngay ngắn dễ nhìn: "Tối nay, tám giờ trước công viên H. gần trường, nếu xem tôi là bạn thì đến."

Tối hôm đó, tôi vì tò mò nên đến. Nhưng hắn ta lại cho tôi leo cây, tôi đợi đến nửa tiếng thì ra về. Hắn ta cũng thỉnh thoảng trêu tôi như vậy đó... ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro