Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi anh bất ngờ ngẩng đầu lên, tôi vẫn chưa kịp thu hồi ánh mắt rơi trên người anh.
Ánh mắt giao nhau, tôi có phần lúng túng nhưng anh hoàn toàn điềm tĩnh, chỉ nhẹ nhàng nói:

-Quý cô đã lựa chọn xong rồi sao?

Người phục vụ quay sang phía tôi, cầm sẵn cây bút chờ đợi tôi lên tiếng. Tôi cười một cách gượng gạo:

-Lần đầu tiên tôi đến đây, cũng không biết lựa chọn như nào... Hay là cứ giống anh ấy đi.

Sau khi đọc tên các món ăn cho bồi bàn, anh nhìn tôi, vẫn là khách sáo cười:
-Chúng ta uống một chút vang, được chứ?

-Vâng...

Tôi cảm thấy không thể thích ứng với ánh mắt quá mức xa lạ của anh, lát sau người bồi bàn đi xuống, tôi chỉ biết cúi mặt xuống ưu tư. Không khí giữa chúng tôi nhất thời trở lên lạnh lẽo.

-Quý cô hình như có chút không thoải mái? - Bỗng anh lên tiếng trước.

-Tên của tôi không phải quý cô hay cô này cô nọ... - Không hiểu sao trong lòng nảy sinh ấm ức, tôi không kiềm chế được liền nói.

-À, tôi vẫn chưa biết tên của cô.

Những ngón tay bên dưới bàn của tôi khẽ đan lại. Đúng là một chút cảm giác anh cũng không có sao? Là đi xem mặt mà còn khách khí hơn cả đi làm ăn công vụ... Nếu tôi nói cho anh biết tên của tôi nhưng sau đó anh chỉ cười nhạt mà nói: "Ra là vậy, đã quá lâu rồi..." thì tôi sẽ càng hụt hẫng đến phát điên mất.

Bỗng dưng tôi không muốn cho anh biết ngay nữa, tôi muốn khám phá xem, con người này tận cùng có bao nhiêu lãnh đạm? Quan điểm về tình yêu và hôn nhân của anh thế nào? Tại sao anh đã có bạn gái rồi mà vẫn đi xem mặt với một cô gái khác?

-Chỉ là cái tên thôi mà... - Tôi cũng học theo anh, mỉm cười câu lệ - Cái tên sau bao năm không thay đổi, chỉ có con người là thay đổi thôi...

-Cô dường như là người có suy nghĩ sâu sắc thấu đáo. Điều đó rất đúng... - Anh từ tốn đáp, còn thêm một câu tán dương tôi.

-Chúng ta là xem mặt, không phải làm ăn trao đổi công việc phải không? - Ngửa đầu nhìn thẳng anh nói - Là dịp để tìm hiểu thêm về đối phương, có đúng không?

-À, có thể xem là như vậy. - Anh cười.

-Tôi nghĩ mình không phải là người sâu sắc khéo léo. Nhưng tôi là một người thích sự rõ ràng, sòng phẳng. Cho nên sẽ có nhiều chuyện tôi muốn hỏi thẳng anh, nếu anh không muốn trả lời thì có thể im lặng. Nhưng nếu đã trả lời, hi vọng anh cũng sẽ thẳng thắn...

-Được.

Tôi hít vào rồi thở ra một hơi, đầu ngón tay tự bấm vào nhau, chậm rãi nhìn anh một lần nữa. Anh có đầy đủ phong thái của một người đàn ông xuất chúng, sự lãnh đạm của anh có lẽ cũng là một điểm hấp dẫn chí mạng với không ít người phụ nữ. Nhưng đối với tôi, sự thay đổi hoàn toàn này đem đến một sự mất mát không thể diễn đạt bằn g lời.

Rõ ràng bên anh có một người phụ nữ, cô ta tự nhiên, vui vẻ hớn hở cho đến phụng phịu dỗi hờn với anh, cô ta sẽ không phải chịu đựng sự lạnh lùng bên ngoài này của anh...

Cũng như tôi năm ấy.

[Năm đó, anh cõng tôi trên lưng.

- Anh gấu lớn, em rất nặng phải không? Anh bỏ em xuống, cho em vịn vào anh được rồi...

- Không đâu, em tuy to nhưng ruột toàn bông, không nặng. - Anh cười.

Tôi biết anh nói dối, anh lúc nào cũng tốt với tôi như vậy. Nghĩ đến cảnh ai cũng trêu chọc xa lánh mình, chỉ duy nhất có anh lúc tôi gặp khó khăn vẫn luôn thần kì xuất hiện, hai mắt tôi vì xúc động mà rơm rớm.

- Anh gấu lớn, tại sao anh lại tốt như vậy? Nếu một ngày nào đó không có anh hoặc anh không còn tốt với em nữa, em biết làm sao đây? - Tôi gần như đã ỷ lại vào anh rồi.

- Em thật ngốc, làm sao anh có thể không tốt với em nữa?

- Ngoài cha ra, anh là người duy nhất thực sự tốt với em! - Tôi ôm chặt vai anh, nức nở khóc - Anh gấu lớn, ngoài em ra, anh có đặc biệt tốt với ai nữa không?

- Có. Mẹ anh.

- Ngoài ra?

- Uhm, hết rồi... ]

-Cô Trần, Cô Trần...!

Tiếng nói của anh đánh thức tôi về với thực tại. Tôi đầy bối rối khi phát hiện ra mắt mình cũng đang nhoè đi. 

Anh nhìn vào tôi, ánh mắt anh mang theo một sự khó hiểu, hai hàng lông mày của anh cũng khẽ nhíu lại. Tôi sợ mình thất thố, khẽ quay sang phía khác, lấy mu bàn tay chùi qua loa mắt. Nhà hàng cao cấp thế này lấy đâu ra muỗi với côn trùng, làm sao có thể kiếm lý do giải thích đây?

Một cánh tay của anh bỗng vươn đến, trong khoảnh khắc khiến tôi đầy ngỡ ngàng. Nhưng, khi vừa sắp chạm đến gương mặt tôi, bàn tay anh đột ngột dừng lại...

Anh buông tay xuống, khẽ nói:

-Cô không sao chứ?

-Tại sao... anh lại đưa tay ra? - Tôi nhìn anh, một nửa trái tim vô vọng, một nửa vẫn cố chấp hi vọng anh sẽ nói rằng có chút ấn tượng nào đó.

Phải rồi, nếu là mười lăm năm trước, người con trai đó sẽ lau khô những giọt lệ trên má tôi.

-Nhất thời tôi cảm thấy, có chút cảm giác quen thuộc, cô giống một ai đó tôi từng quen, đã rất lâu rồi... - Anh chậm rãi nói, đôi mắt thoáng chìm trong hồi tưởng. - Nhưng có lẽ không phải...

-Anh còn nhớ sao? Em là... - Tôi bỗng không nhịn được cảm xúc, muốn thốt lên.

Bất ngờ chuông điện thoại trong túi áo anh reo, anh hướng về tôi nói một câu "xin lỗi"  rồi đứng lên, đi gần về phía khung cửa kính nghe điện thoại.

Mấy giây sau, gương mặt anh thất sắc, mọi bình tĩnh lãnh đạm đều tiêu biến, giọng anh đầy hốt hoảng gấp gáp:

-Cái gì? Cô ấy giờ đang ở đâu? - Trong mắt anh, tràn ngập bất an cùng lo lắng, anh gần như hét vào máy điện thoại - Tôi lập tức đến!

Anh vội vàng lại chỗ tôi, giọng điệu khẩn cấp bất đắc dĩ cáo lỗi:

-Xin lỗi cô, một người bạn của tôi gặp tai nạn, tôi lập tức phải đi. Thành thật thứ lỗi.

Đầu óc tôi không quá chậm chạp để liên tưởng, cô gái của anh đang gặp chuyện, và anh không sẵn sàng để ngồi đây. Bàng hoàng trong tim tôi hoá thành một chút đau đớn, lồng ngực cảm giác bị chèn ép không hề dễ chịu.

Anh xoay người bước đi, không hiểu sao tôi đứng bật dậy, vươn tay giữ chặt lấy cánh tay anh, thanh âm của tôi run run:

-Đừng đi, em là...

Anh xoay đầu lại, nhíu mày, cánh tay còn lại thẳng thừng gỡ tay tôi xuống.

-Xin lỗi.

Anh nhanh chóng bước về phía cánh cửa, bóng dáng anh sắp khuất khỏi tầm mắt. Tôi có cái cảm giác gần tương tự với mười lăm năm trước khi nhìn đoàn tàu đưa anh đi xa... Chính là không cam tâm, tôi hét lớn:

-ANH GẤU LỚN!

Bước chân anh đột ngột dừng lại. Anh đã dừng lại rồi, trong tôi một lần nữa thấp thoáng hi vọng... Anh khẽ liếc nhìn về phía sau, ánh mắt phức tạp rơi trên người tôi vỏn vẹn ba bốn giây. Mấy giây đó, tôi hệt như một đứa ngốc mười hai tuổi nhìn anh.

Nhưng, mi mắt anh trùng xuống, giọng anh nói rất nhanh:

-Anh xin lỗi.

Và anh lại bước đi, bước thẳng và vội vã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro