Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi và Hạ Vy ngồi đối diện nhau trong quán cà phê quen thuộc. Lần đầu tiên tôi cảm thấy cần đem một chuyện có liên quan đến tình cảm nhờ cô ấy tư vấn. Tôi kể khá tường tận, chuyện chúng tôi gặp nhau thời thơ ấu ra sao cho đến cuộc điện thoại ngày hôm qua.

Đêm qua, sau khi anh nói ba chữ "mười sáu tuổi", tôi không kìm chế được, giọng điệu hớn hở hỏi đi hỏi lại anh: "Thật sao, là mười sáu tuổi thật sao?". Tôi thậm chí còn muốn hỏi anh nhiều hơn nữa, nhưng dường như tôi đã biến mình thành một người phụ nữ vô duyên kì quặc.

Anh lịch sự né tránh không trả lời, thay vào đó anh muốn biết danh xưng của tôi. Tôi không hiểu sao lại chào anh và cúp máy. Mặt tôi lúc đó dường như nóng ran...

Hạ Vy nghe xong chuyện tôi kể, thở ra một hơi dài não nề:

-  Tưởng mày bị trầm cảm, không còn quan tâm đến yêu đương, hoá ra là mười lăm năm trước đã bị bỏ bùa.

-  Không đến mức đó chứ?

-  Còn phủ nhận cái gì? – Hạ Vy dùng hai ngón tay thân mật gõ nhẹ lên trán tôi – Mày bây giờ không giống một người phụ nữ hai mươi bảy tuổi bình tĩnh trầm ổn, không giống mày ngày thường... Có khác gì một thiếu nữ mười tám vật vờ vì tình?

Cô ấy cố tình nhấn mạnh cụm từ mang đậm sắc thái – "vật vờ vì tình". Lát sau lại làm ra vẻ đấng cứu thế cười sáng lạn mà nói:

-  Được rồi, lát nữa sẽ đi chọn đồ cùng với mày, trang điểm tô vẽ cho mày, đảm bảo hắn ta nhìn mày không rời mắt!

-  Không đâu, anh ấy...

-  Có bồ rồi chứ gì? Đàn ông mà, khó tránh lắm... – Hạ Vy chậm rãi kể – Trước đây khi tao đi Mỹ, với Huy Dũng đã xác định là chia tay hẳn rồi. Trong quãng thời gian đó, có một hai cô gái muốn qua lại với anh ấy, rồi anh ấy cũng đã bắt đầu làm quen, đi chơi với một người. Chỉ khi tao có dịp nghỉ đông về nước, gặp lại nhau, cả hai mới xác định đối phương là người mình yêu nhất và không thể thiếu. Anh ấy chia tay cô gái kia, kể ra cũng rất tội nghiệp cho cô ấy. Nhưng mà... tình cảm là như vậy đó, có người được, có người đành chấp nhận mất mát...

-  Cho nên... – Ánh mắt tôi vô định nhìn ra xa, bình tĩnh nói – Thật ra tao không phải là chưa từng nghĩ đến. Có thể cuộc gặp mặt này chẳng đi đến đâu, căn bản nếu một trong hai người không muốn, phụ huynh cũng chẳng ép buộc nổi...

Chiều sớm, trời đột nhiên chuyển lạnh hơn, trên bản tin thời tiết thông báo khối không khí lạnh tăng cường đã tràn về, đây có thể là đợt rét nhất trong năm.

Dự định của Hạ Vy cho tôi mặc váy đã tiêu biến, cuối cùng tôi lại khoác chiếc áo dạ dày, cổ chít một tầng khăn ống, tai đeo bông chụp giữ ấm, chân đi bốt da... Cô ấy nhìn tôi, bật cười nói:

-  Cũng không tệ, nhìn giống một cục bông tròn tròn đáng yêu.

-  Tao lạy mày, tao đã hai mươi bảy tuổi rồi, không phải con nít như hai cục cưng của mày! – Tôi dỡ mấy chiếc lô quấn tóc, than thở nói.

-  Tao cố tình trang điểm cho mày trẻ ra dăm ba tuổi mà... – Cô ấy vừa nói, vừa nhìn tôi một lượt xem còn gì thiếu sót.

Hạ Vy chở tôi đến nhà hàng bên bờ hồ Tây. Tôi muốn tự đi, song cô ấy nói lát nữa phải để đối phương đưa tôi về mới là phải đạo lý.

Bây giờ mới là sáu giờ kém mười phút, anh vẫn chưa đến.

Một mình ngồi ở bàn vip trên tầng hai do anh đặt sẵn, tôi vừa nghịch những cánh hoa tươi, tâm trạng vừa bồn chồn nhảy nhót. Gương mặt anh sau mười lăm năm ra sao, tôi phải nói chuyện với anh như thế nào?

Năm xưa chờ đợi liên lạc của anh, ngày qua ngày giết đi của tôi hi vọng. Đột nhiên ngày hôm nay có thể gặp lại anh, trong một hoàn cảnh không ngờ tới như vậy, cảm xúc của tôi thật khó diễn tả thành lời.

Kim phút càng lê dần về số mười hai, tôi càng đứng ngồi không yên, cảm giác giày vò này không hề dễ chịu hơn khi tôi buồn bã viết lên cánh cửa gỗ địa chỉ của mình.

Sáu giờ kém hai phút, khi tôi đưa mắt nhìn qua khung kính trong suốt xuống phía dưới, vừa vặn có một chiếc BMW dừng lại trước cửa nhà hàng. Lại là một chiếc BMW x6 sao, hôm nọ đỗ trước cửa show room của Thục Uyên cũng là một chiếc như này.

Xe đi vào bãi đỗ của nhà hàng, khoảng hai phút sau, cánh cửa phòng vip mở ra, tôi theo thói quen lập tức quay đầu về phía đó.

Một người đàn ông vóc dáng cao lớn khoác áo măng tô đen, phong thái lịch lãm, tay cầm một bó hồng phấn bước đến.

Người đó, là anh sao?

Khoảnh khắc đó, tim tôi ngừng một nhịp. Tôi trân trân nhìn vào gương mặt anh. Đúng là anh rồi, nhưng là anh của mười lăm năm sau. Thời gian làm anh thay đổi rất nhiều, dường như những đường nét tinh khôi trong sáng của một thiếu niên mười sáu tuổi đã hoá thành sự trưởng thành, thâm trầm của một người từng trải.

Anh thật cuốn hút, không phải là một chàng trai mới lớn thanh tú mà là một người đàn ông nam tính, khắp người tản ra một thứ khí phách riêng biệt.

Nhưng anh có vẻ lãnh đạm vượt xa với tưởng tượng của tôi. Khi ánh mắt anh bắt gặp hình bóng của tôi, anh chỉ khẽ gật đầu, gương mặt nhìn chung không thay đổi sắc thái. Rồi anh đứng trước mặt tôi, giọng trầm trầm, câu từ lịch sự:

-  Cô là cô Trần phải không? Xin lỗi đã để cô đợi, tôi là Vương Vũ Thuyết.- Anh đưa ra bó hồng trước mặt tôi, lúc này mới mỉm cười một chút, không rạng rỡ mà chủ yếu mang sắc thái xã giao – Dành cho cuộc hẹn đầu tiên của chúng ta.

Anh vẫn đứng đó đợi tôi đưa tay lên nhận hoa. Trong lòng tôi, hồi hộp hoá thành hụt hẫng tột cùng. Anh quả nhiên không nhận ra tôi. Mười lăm năm, tôi vẫn nhớ được gương mặt anh, còn anh một chút ấn tượng cũng không lưu lại sao? Cho dù tôi đã thay đổi ít nhiều, nhưng đến một người không mấy thân thiết như Thục Uyên còn có cảm giác...

-  Cô không thích bó hoa này sao? – Anh bình tĩnh điềm đạm nói – Lẽ ra tôi phải hỏi sở thích của cô trước, thật thất lễ.

-  Không phải...

Cố gắng tự xoa dịu tâm trạng man mác buồn, tôi đứng thẳng dậy. Anh cao hơn tôi rất nhiều, để nhìn thẳng vào mắt anh, tôi phải ngẩng đầu lên.

Tôi đã nhầm rồi sao, sẽ không thể ảo tưởng tìm lại hình ảnh người thiếu niên đó trong anh lúc này. Đã mười lăm năm, mười lăm năm là quá dài... giữa chúng tôi bây giờ, khoảng cách là quá lớn. Cho dù anh nhận ra tôi, thì dĩ nhiên cũng không thể như lúc trước, nhảy vào lòng anh mà gọi "Anh gấu lớn, anh gấu lớn..."

Người mà tôi từng trông đợi, không phải người đàn ông lạnh lùng chững chạc này...

-  Cảm ơn... – Tôi đưa tay lên nhận bó hoa.

Anh đợi tôi ngồi xuống rồi cũng ngồi vào phía đối diện. Phục vụ bàn liền mang menu đi tới.

Trong lúc mắt anh nhìn xuống thực đơn, tôi lén quan sát anh. Gặp được người đó rồi nhưng không hề vui vẻ, chưa kể đến nếu là một cuộc xem mặt thông thường thì không khí cũng đã quá ảm đạm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro