Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi bây giờ vẫn không thể ngờ rằng, thì ra người ấy lại ở gần tôi đến như vậy. Mười lăm năm trước, anh rời đi rồi cứ thế mất tung tích. Ba năm sau đó, tôi đi du học, thỉnh thoảng mới về nước thăm gia đình. Cứ nghĩ vĩnh viễn không thể gặp lại, cứ nghĩ chỉ còn có thể đem quãng kí ức xa xôi đó cất giữ sâu trong trái tim.

Khi anh rời đi, tôi đã mong anh gọi điện, viết thư cho tôi như đã hứa. Ngốc nghếch chờ đợi suốt một năm nhưng hoàn toàn chẳng có liên hệ nào... Tôi từng an ủi bản thân rằng, chắc anh không may làm rơi địa chỉ của tôi rồi, và đợi đến mùa hè năm sau anh sẽ quay lại nơi đó.

Rồi tôi cũng phải rời khỏi Hải Phòng, trước khi đi, tôi dùng sơn viết địa chỉ của mình lên cánh cửa gỗ của cái xưởng cũ nơi chúng tôi trú mưa. Một năm sau tôi lại trở lại, cái xưởng đã không còn, người ta dỡ nó đi để xây một xí nghiệp mới.

Sau này trưởng thành hơn, tôi nhận thức ra rằng, nếu anh thực sự muốn liên lạc, nhất định không thiếu cách để có địa chỉ của tôi. Rốt cuộc, anh đã sớm xếp tôi và những tháng ngày ngắn ngủi đó sang một bên và hoà mình vào cuộc sống mới?

Tôi cũng từng nhủ mình, hãy chỉ coi đó như một kí ức tuổi thơ...

Song có những đêm, tôi vẫn nằm mơ thấy mình được người ấy chở trên xe đạp, chúng tôi đi dọc con đường đê, hai bên phủ đầy hoa dại màu vàng, anh cong lưng đèo tôi rất mệt, tôi ngồi phía sau hát cho anh nghe...

Anh là người đầu tiên không trêu chọc hình dáng của tôi.

Tôi không phải sinh ra đã mập. Năm chín tuổi, mẹ đã bắt đầu bỏ tôi ở nhà một mình. Bà mua rất nhiều sữa, kẹo bánh ngọt cùng đồ ăn nhanh, dỗ dành tôi rằng hãy ngoan ngoãn ở nhà và ăn hết đợi mẹ về. Đến lúc tôi mập lên một cách báo động thì đã không kịp ngừng và thay đổi khẩu phần. Cha tôi cũng không có nhiều thời gian quản tôi, lại sợ tôi đang trong tuổi phát triển, ăn kiêng sẽ làm tôi không cao lên được. Tôi vẫn theo thói quen, mỗi khi buồn, mỗi khi cô đơn một mình là ăn bánh ngọt...

...

...

Buổi tối, tôi nhìn qua nhìn lại đồng hồ, cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, mãi mà không qua  một tiếng. Suy nghĩ trong lòng cứ trải ra, cho nên cảm thấy thời gian thật dài sao?

Mười giờ tối, rất muốn gọi lại cho người ấy. Tôi muốn biết, có phải đêm nào anh cũng ở bên phụ nữ không? Kể cả anh không phải người năm đó, thì vì anh là đối tượng cha muốn tôi đi xem mặt, tôi cũng có quyền tìm hiểu.

Nhạc chờ của anh vang lên, trong lòng tôi có chút nôn nóng.

"Alo? Là cô..." – Giọng anh lịch sự, có vẻ như anh không ngạc nhiên, cũng không khó chịu khi tôi gọi.

"Vâng, là tôi. Hiện tại có làm phiền anh không?" – Tôi cũng cố điều chỉnh âm điệu của mình, bình tĩnh nhã nhặn.

"Tôi cũng không bận gì, cũng vừa đang xem tin tức trên mạng thôi." – Anh nói. – "Về cuộc hẹn ngày mai, có vấn đề gì sao?"

"Không có vấn đề gì..." – Tôi cắn môi, lấy một chút dũng khí.

Nếu là mười lăm năm về trước, anh và tôi sẽ không xa lạ như vậy. Hiện tại, dường như con người anh đối với tôi có rất nhiều lạ lẫm.

"Tôi có thể hỏi anh một số vấn đề không?"

"Được, nhưng cho tôi biết danh xưng của cô, tôi không quen xưng hô không có đầu cuối..."

"Để sau đi! Hiện tại, tôi còn chuyện khác muốn hỏi anh..." – Tôi sợ rằng không hỏi anh lúc này thì sau này không còn cơ hội thích hợp để thẳng thắn hỏi anh nữa – "Anh Vũ Thuyết, lần đầu tiên anh rung động với con gái là bao giờ?"

Cuối cùng đã nói ra rồi. Anh liệu còn nhớ, trong lòng anh trước đây coi trọng tôi đến bao nhiêu? Câu trả lời của anh có thể cho tôi biết...

Tôi nghe thấy tiếng đồ vật chạm xuống mặt bàn. Dường như anh vừa đặt một chiếc cốc hay một cây bút xuống đó. Yên lặng một vài giây, anh không cho tôi câu trả lời trực tiếp mà tôi mong muốn, trái lại trả lời có chút không thoải mái:

"Tại sao cô lại quan tâm đến những chuyện cá nhân này?"

"Không phải... chúng ta sắp xem mặt sao?" – Tôi tìm lý do giải thích, nhưng dường như lý do này không giúp tôi khỏi việc thất thố.

"Cho dù là như vậy, tôi nghĩ rằng, chỉ trong một hai lần trò chuyện mà đã tìm hiểu đời tư của đối phương đến mức như vậy là không phù hợp." – Giọng anh nghe rất lãnh đạm – "Hơn nữa, mỗi người đều có một quá khứ đáng tôn trọng."

"Tôi..." – Bị sự lạnh lùng tuyệt tình của anh làm cho hụt hẫng, tôi nhất thời không thể ứng phó được.

Haiz, tại sao trước mặt người đàn ông này, tôi lại mất đi sự bình tĩnh vốn có như thế?

"Tôi xin lỗi, rất xin lỗi..." – Giọng nói của tôi vô cùng ảm đạm.

Yên lặng thêm một vài giây, tôi nghĩ rằng anh hẳn đang rất bực dọc vì câu hỏi đường đột khiếm nhã của tôi. Vì vậy tôi lặp lại câu "Tôi xin lỗi, rất xin lỗi..." một lần nữa.

Định bụng sau đó sẽ chào anh và cúp máy, nào ngờ anh đột nhiên nói, giọng anh có chút hơi vội vàng:

"Khoan đã!"

"Vâng?"

"Cô có thể lặp lại câu nói đó một lần nữa không?" – Bỗng dưng anh đưa ra một yêu cầu bất bình thường và khó hiểu. Anh kiêu ngạo đến mức muốn người khác xin lỗi đến lần thứ ba sao?

"Tôi xin lỗi, rất xin lỗi..." – Lần thứ ba này, giọng điệu của tôi không còn mấy chân thành, trái lại có phần khó chịu.

"Cô có từng ở nơi nào như Hải Dương, Hải Phòng không?"

Tôi hơi ngẩn người, tôi vốn tự tin rằng mình không hề nói ngọng âm n/l. Tại sao anh lại hỏi vậy?

"Đã từng... năm mười hai tuổi." – Khi trả lời anh, sâu thẳm trong lòng tôi có chút cảm giác bồn chồn. Anh liệu có chút liên tưởng nào không?

"Tại sao anh lại hỏi một câu khiếm nhã như vậy?" – Đột nhiên trong đầu loé lên một ý nghĩ, tôi cố tìm cách lấy được câu trả lời của anh – "Tôi đã nói cho anh câu trả lời, vậy anh cũng nên trả lời tôi câu hỏi ban nãy mới phải chứ?"

Bỗng thấy anh bật cười khẽ rồi thở ra một hơi, sau đó liền nói: "Cô cũng thật thông minh, biết cách thương lượng. Lần đầu tiên tôi có cảm giác với người khác giới... có thể là..."

Anh ngưng lại vài giây khiến tôi ít nhiều nôn nóng. Cuối cùng anh cũng lên tiếng:

"Mười sáu tuổi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro