Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Có một ngày mùa hạ, mưa trút xuống dữ dội...

Tôi cầm trên tay một tờ báo, là tờ báo cũ đã phát hành từ bốn ngày trước.

Tôi cứ như vậy, đầu trần ngồi dưới một góc đường vắng. Tiếng mưa át cả tiếng gào khóc của tôi. Tờ báo ngấm nước nhanh chóng nát bươm... Trên ngực tôi, chiếc khăn quàng đỏ phai ra áo sơ mi trắng một vệt hồng loang lổ.

Lúc bà chủ quán hàng rong lấy mảnh báo gói kẹo quế cho tôi, còn dặn tôi cơn dông đang kéo đến, hãy mau chóng trở về nhà.

Lẽ ra không có vấn đề gì, nếu không phải là tờ báo này.

Chỉ một mẩu tin ngắn ngủi, đăng về một vụ tai nạn thảm khốc trên đường 5 bốn ngày trước. Nạn nhân là một cặp nam nữ ngoài ba mươi tuổi cùng với một đứa trẻ hơn một tuổi. Danh tính được xác nhận qua giấy tờ họ mang theo.

Người phụ nữ đó là mẹ tôi. Người đàn ông đó là tình nhân của bà ấy. Đứa trẻ đó là em trai cùng mẹ khác cha của tôi.

Vậy là, cha tôi đã giấu tôi, ông quả thực đã nói dối tôi, ông không cho tôi biết... Không cớ gì mấy ngày nay họ hàng xung quanh tôi lại to nhỏ đồn đại một chuyện gì đó.

Tôi hận mẹ tôi, nhưng tôi cũng từng rất yêu bà ấy...

Nhưng mẹ đã...

Sẽ không bao giờ ước nguyện của tôi thành hiện thực, rằng bà ấy trở về nhà, xin lỗi cha tôi, nói rằng bà đã sai, đã nhận ra cha tôi mới là người đàn ông tốt nhất...

Sẽ không bao giờ...

Tôi ướt nhẹp dưới mưa, trong đầu lúc này ngoài ba chữ "không bao giờ" lặp đi lặp lại thì tất cả đều trống rỗng, trắng xoá như làn mưa xung quanh.

...

...

Có một tiếng bước chân vội vã trong mưa đi đến, người đó bộ dạng thất thần khi thấy tôi. Tôi nhìn anh, ống quần anh dính đầy bùn đất. Anh chạy lại, kêu lớn tên tôi, kéo tôi đứng dậy:

- Em làm sao vậy, tại sao ngồi dưới mưa? – Mưa lạnh nhưng dường như trong lòng anh nóng như lửa đốt, anh gần như đã hét lên – Em bị bệnh sao?

Anh đỡ tôi đứng lên, thân hình tôi mập mạp to lớn, cả hai không thể đứng chung dưới một tán dù. Và rồi anh lại ướt.

Mưa càng dữ dội, gió bão thổi đến như muốn lật tung cây dù. Khắp nơi vắng vẻ hiu quạnh, không có lấy một chỗ tử tế trú mưa. Anh đành kéo tôi về trước một cái xưởng hoang, trú chân dưới mái tôn dột nát.

Anh ngửa đầu nhìn lên, than thở:

- Liệu có thể sập không đây? Chỗ này khuất gió, chắc mái hiên cũng không thể bị gió cuốn bay...

Mái tôn thủng lỗ chỗ, anh đẩy tôi về một góc lành lặn nhất, giương cây dù che cho tôi. Tôi lắc đầu:

- Em đã ướt rồi, tại sao anh còn che?

- Em sẽ ốm cho xem, tại sao lại hành động như vậy? – Anh nhìn tôi, tức giận mắng.

Lúc này, tôi không kìm chế được, nhào vào lòng anh mà kêu khóc:

- Anh gấu lớn, mẹ em chết rồi, mẹ em chết rồi! Anh gấu lớn, sao băng hôm qua chúng ta nhìn thấy cũng không thể linh nghiệm rồi, em vĩnh viễn không có mẹ rồi!

Thế là chúng tôi lại ôm nhau mà khóc. Sau đó anh bị ốm một ngày, còn tôi ba ngày mới hết sốt cao.]

...

...

Đêm qua, tôi lại mơ thấy mùa hạ năm ấy, thậm chí còn cảm nhận rất chân thật về cái lạnh của mưa, lồng ngực anh ấm áp ra sao, rồi thân thể của cả hai cùng vì lạnh mà run rẩy như thế nào...

Mười lăm năm trôi đi, cũng không có mùa hạ nào day dứt khó quên như mùa hạ năm ấy.

Anh vẫn mãi là người con trai đầu tiên trong tim tôi....

...

...

Sáng thứ sáu, cha tôi được nghỉ ngơi sau chuyến công tác, tôi cùng ông ăn bữa sáng. Đã rất lâu cha con mới được ngồi chung, vậy mà tôi lại cứ ngẩn ngơ.

Không qua nổi mắt cha tôi, ông chỉ liếc nhìn cũng hiểu tôi có chuyện bất thường.

- Có chuyện gì sao? Đang yên đang lành sao mất hồn như vậy?

Tôi chậm rãi nuốt miếng bánh mỳ, suy nghĩ một lát rồi quyết định nói chuyện cùng ông. Nhưng câu hỏi mà tôi sắp hỏi, có thể lại khiến ông không vui.

- Cha, có chuyện này... – Giọng tôi hơi ngập ngừng – Trước khi kết hôn, cha có qua lại với người phụ nữ nào khác không?

Tôi tránh nhắc trực tiếp đến mẹ, cho nên không hỏi là "trước khi lấy mẹ". Nhưng cha tôi vốn là người suy nghĩ nhanh nhạy, sâu sắc thấu đáo, cho nên không mất qua lâu, ông lập tức hiểu ra.

- Gọi điện cho thằng đó rồi à? – Cha tôi bình tĩnh nói – Cũng đã tìm hiểu một số thông tin rồi?

- Con mới chỉ gọi điện... nhưng bên anh ta có phụ nữ...

Cha tôi đột nhiên cười một cách hào sảng:

- Một thằng đàn ông ba mươi tuổi thành đạt, cớ nào lại không có một vài người đàn bà nguyện ý đi theo? Nếu như xung quanh không có đàn bà, chứng tỏ nó là một thằng chẳng ra gì.

Cha tôi nói không phải không hợp lý, nhưng tôi vẫn có chút bận tâm đến. Thấy sắc mặt tôi vẫn u ám, cha tôi lại thở dài:

- Cha trước đây cũng vậy thôi, được rồi chứ? – Cuối cùng ông liền nói về mình, không như tôi e ngại, lúc này ông có vẻ rất bình tĩnh và thông suốt – Thời cha còn trẻ, đàn bà vây quanh, tài sắc loại nào cũng có, vậy mà sau đó lại mất lí trí bởi một người phụ nữ không mấy xuất chúng, còn là một người không yêu mình...

Tôi ngước nhìn ông, hiểu rằng ông đang ám chỉ đến mẹ tôi. Hiện tại trong tay ông, tiền của, danh vọng, quyền lực đều có, số phụ nữ muốn ở bên ông hẳn cũng không ít, thậm chí sẽ có những cô gái chỉ bằng tuổi tôi cam tâm tình nguyện. Song cha tôi vẫn chưa từng có ý tái hôn, cũng không có đồn đại, tai tiếng với người đàn bà nào.

- Trái tim đàn ông không như phụ nữ... – Cha tôi nói tiếp. – Một người đàn ông có thể có rất nhiều người đàn bà nhưng lại không yêu một ai...

- Như vậy cha nói, đàn ông xấu hơn phụ nữ?

- Hoàn toàn không. Phụ nữ đôi khi lại rất dễ yếu mềm. Người đó cũng vậy... – Cha tôi dựa lưng vào ghế, ngửa đầu suy tưởng – Lúc người ấy mệt mỏi và tuyệt vọng, đã nhắm mắt đưa chân tìm một bờ vai là cha đây để dựa vào. Khi người đàn ông đó quay trở lại, tình cũ day dứt níu kéo, thế là lại bỏ đi. Cuối cùng... cha đây có khác gì một tấm ván gỗ, một cái phao cứu sinh. Cha đưa người đó lên bờ, người đó cuối cùng vẫn lao xuống nước...

Ly trà nóng trôi xuống cổ tôi dường như hôm nay đặc biệt lưu lại cảm giác đắng. Cha tôi ngồi thẳng dậy, ra hiệu cho người giúp việc thu dọn. Trước khi ông đứng lên, còn nói thêm với tôi một câu:

- Cho nên, cha cũng không ủng hộ suy nghĩ nào đó rằng phụ nữ nên lấy người yêu mình. Con là một người hiểu chuyện, có trách nhiệm, cha cũng tìm cho con một kẻ tương tự là được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro