Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày tiếp theo, Chu Chính Đình chỉ ở bên cạnh Trần Lập Nông, cùng cậu đi chơi, cũng không rời đi nửa bước. Điều này làm cho Trần Lập Nông vừa vui vừa sợ. Vui vì hắn ở bên cậu nhiều. Được đi chơi với hắn cậu rất hạnh phúc. Nhưng là sợ vì khi cậu lún sâu vào phần tình cảm này. Khi mất đi cậu sợ mình không chịu nổi.

Hôm nay là ngày cuối ở lại nơi này, tối nay bọn họ bay về Trung rồi. Cho đến hôm nay Chu Chính Đình vẫn không đi đâu cả.

"Anh cứ đi với Diễm Quỳnh đi, dù sao cô ấy cũng sang đây vì anh" Trần Lập Nông ngồi lau tóc sũng nước.

"Không sao, sao cậu cứ quan tâm cô ấy làm gì? Hay là vẫn còn thích cô ấy?" Giọng Chu Chính Đình hơi chua chua.

"Không có, tôi chỉ sợ cô ấy cô đơn thôi mà"

*r...r...*

Đang lúc hai người bọn họ nói chuyện qua lại, thì điện thoại Chu Chính Đình rung. Là Trần Diễm Quỳnh gọi đến.

"Anh đây"

[Làm gì mà bỏ rơi em mấy hôm thế?] Giọng Trần Diễm Quỳnh nũng nịu, ngọt ngào nói.

"Anh đi tuần trăng mật với Lập Nông, nên phải đưa cậu ấy đi chơi"

[Anh cũng đâu có yêu cậu ta, không đưa đi thì cậu ta cũng tự đi được. Bỏ rơi em như thế, đau lòng quá đi]

"Em nhiều bạn như thế, cứ đi với họ cũng được mà, tối anh về rồi, nên hơi bận, em cứ đi chơi rồi về sau nhé" Chu Chính Đình hơi khó chịu cách nói chuyện của Trần Diễm Quỳnh, cảm giác cô thật phiền.

"Sao vậy?" Nãy giờ Trần Lập Nông im lặng để Chu Chính Đình nói chuyện.

"Không sao, đi ăn nhé, tối về rồi, muốn đi đâu chơi hay không?"

"Ừm đi ăn thôi, tôi hơi mệt, không muốn đi đâu cả"

"Ừ cũng được" Hôm qua Ngôn Trắc đã về nước, nên hôm nay không còn cảnh tượng tranh nhau. Thật yên tĩnh.

Một ngày trôi qua rất nhanh. Cuối cùng bọn họ cũng phải lên máy bay về nước. Lần này đỡ hơn lần trước. Không còn im lặng ngồi cạnh nhau nữa.

"Đói không?" Chu Chính Đình quay sang hỏi.

"Không, chỉ buồn ngủ thôi" Trần Lập Nông mặt hơi đờ đẫn, cậu chỉ muốn ngủ thôi.

"Thế ngủ đi" Chu Chính Đình khẽ cười.

Hình như Chu Chính Đình càng lúc càng thấy Trần Lập Nông đáng yêu lạ. Qua tiếp xúc, hắn thấy cậu là người dễ chiều, lại rất hợp tính hắn nữa. Xem ra sau này sống chung cũng không khó khăn lắm đâu.

End chương 7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro