Chương 3: Prologue (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Charlotte nhìn một màn bụi đổ xuống khi ngài Hiệu trưởng kéo cánh cửa gỗ nặng trịch sang một bên. Thế này thì  ngay cả khi ngài Hiệu trưởng đáng kính không có ý định chôn sống cô, Charlotte chắc chắn rằng không sớm thì muộn cô cũng sẽ chết vì bị viêm phổi mất.

"Tuy có hơi xuống cấp vì bị bỏ hoa—— à ý ta là không có ai dùng. Nhưng xét mặt bằng chung thì đây là nơi che nắng che mưa hoàn hảo đấy."

Tôi không bị ngu, lại càng không bị điếc, nên thầy nói gì tôi đều nghe thấy hết đấy. Không cần chuyển lời vội vã vậy đâu. Nghe giả trân lắm.

Có lẽ ánh mắt ai oán của Charlotte quá rõ ràng khiến Crowley chột dạ, ông khẽ hắng giọng:

"È hèm....Đây vốn dĩ là kí túc xá cũ nhưng sau đó các thành viên đã rời đi và để lại nơi này. Mà bọn ta cũng không hay dùng đến nơi này lắm nên cứ để vậy. Nhưng cũng mới được vài thập kỷ thôi."

Ồ vài thập kỷ của thầy là bằng tuổi đời của tôi rồi đấy.

Càng nghe càng thấy không ổn.

Hai người bước vào phòng khách của căn nhà. Không bất ngờ gì khi nơi này chỗ nào cũng bám đầy bụi và mạng nhện. Đặc biệt mỗi lúc bước đi còn được nghe tiếng cót két....cót két.... 'vui tai' của sàn gỗ cũ tưởng chừng như sẽ sập bất cứ lúc nào. Mùi ẩm mốc trộn lẫn với bụi tạo ra một hương vị mới mẻ nhưng lại chẳng hay ho và dễ ngửi chút nào.

Charlotte gạt tấm rèm màu nâu đỏ đã phai màu và bám đầy bụi sang một bên rồi mở cửa sổ ra. Không có ích mấy nhưng ít nhất không khí cũng dễ thở hơn nhiều.

"Được rồi, ta sẽ cho em căn nhà này để nghỉ chân nhé. Chắc là nguồn điện và nước vẫn sẽ hoạt động thôi. Lát ta đi kiểm tra cho. Ôi ta đúng là một người tốt bụng mà!"

Vô trách nhiệm thì đúng hơn.

"Trò chờ ở đây một lúc nhé. Nếu thích thì trò cũng có thể đi loanh quanh làm quen với môi trường sống mới xem. Ta sẽ đi kiếm cho trò một bộ đồ để thay, cùng với bữa tối." Dứt lời, người trước mặt Charlotte liền biến mất trong một cái chớp mắt.

"Nhanh thật. Đây là ma thuật sao?"

Charlotte nhướn mày khẽ trầm trồ. Tự dưng thấy ghen tỵ ghê. Cô cũng muốn có ma thuật.

Đứng nhìn xung quanh một lúc, Charlotte quyết định sẽ dọn sơ qua nơi này. Dù gì đây cũng là chỗ ở tạm trú của cô trong thời gian này mà. Cô không phải người cuồng sạch sẽ nhưng chắc chắn không phải là người thích sống trong một môi trường ẩm mốc và bụi bặm.

Tuy nhiên Hiệu trưởng vẫn chưa tìm được cách bật đèn nên ánh sáng duy nhất giúp Charlotte nhìn đường là ánh trăng sáng mập mờ qua cửa kính. Nhưng qua một lúc thì mắt cô cũng phần nào quen được mức độ ánh sáng ít ỏi này rồi nên việc đi lại cũng không còn quá khó khăn.

Tiếng sấm bất chợt vang lên cùng với ánh chớp lóe sáng cắt ngang bầu trời đêm. Mưa bắt đầu trút xuống dày đặc. Charlotte thấy vậy liền lập tức đi kéo hết đống cửa sổ vừa tốn công mở ra vào, khóa chặt.

"Ngày gì vậy trời? Xui thật chứ!"

Mà ông trời giống như muốn trêu đùa cô vậy. Căn nhà mà ngài Hiệu trưởng tự hào bảo có thể che nắng mưa lại bị dột. Đã thế còn bị dột rất nhiều chỗ nữa.

Charlotte thở dài rút cái dây cuốn quanh eo của áo choàng ra rồi buộc mái tóc đen dày lên, sau đó xoay người đi tìm xô để hứng nước.

"Hihihiihihihihihi~Lâu lắm rồi mới có khách tới thăm~"

"Lại còn là một cô gái trẻ nữa. Hồi hộp quá đi~"

Charlotte mắt cá chết nhìn ba cái bóng trắng mờ mờ ảo ảo đang lượn lờ quanh mình. Giờ cô chắc chắn là lão Hiệu trưởng muốn giết cô rồi. Không chỉ đem cô vứt một mình ở một căn nhà hoang, mà giờ nó còn bị ám nữa chứ. Cô không tin là lão ta vô ý.

"Những ai từng ở nơi này đều vì sợ hãi chúng tôi mà chạy hết rồi."

"Chúng tôi đã luôn tìm kiếm một bạn ma mới suốt hàng chục năm qua."

"Giờ cuối cùng ước mơ của chúng tôi cũng thành hiện thực rồi hihihi~"

"Cô bé có muốn gia nhập với bọn ta không? Sẽ vui lắm đó~"

Ba cái bóng mờ ảo dừng lại, lơ lửng trước mặt Charlotte. Cuối cùng cô cũng có thể nhìn rõ ngoại hình của những "sinh vật huyền bí" ấy. Là ba con ma màu trắng, khoác áo choàng là một tấm vải nhàu màu xám cũ kĩ và đội nón chóp cao giống với loại mũ thông dụng của các ảo thuật gia.

"Lời mời hấp dẫn đấy. Nhưng không cần đâu. Tôi ổn. Cảm ơn."

Có lẽ vì ngoại hình của ba vị ma trước mắt không quá máu me, thậm chí còn có chút dễ thương (?),  Charlotte cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

"Ồ! Một cô bé can đảm."

"Cô bé không sợ bọn này sao?" Con ma có ngoại hình mũm mĩm bay vòng quanh Charlotte rồi cất giọng hỏi.

"Không! Tôi quen rồi" Cố lờ đi cảm giác lạnh lẽo mà sinh vật bên cạnh mang đến, Charlotte khẽ gật đầu.

"Fufufufu~ Một cô bé kì lạ!" Mặc dù cảm thấy câu trả lời của Charlotte có chút bất ngờ nhưng ba 'ngài' ma cũng không hỏi thêm.

Cuối cùng, bằng một cách thần kỳ nào đó, Charlotte đã kết thân được với ba người bạn mới vô cùng đặc biệt này. Cũng hỏi được nơi cất xô để xử lý mấy chỗ bị dột nữa.

"Xin chào! Ta đã quay lại rồi đây." Hiệu trưởng Crowley, sau hơn nửa tiếng mất tích, cuối cùng cũng quay trở lại với một đố đồ lỉnh kỉnh trên tay cùng với nguồn điện thắp sáng cả căn nhà.

"Ồ. Em thích nghi nhanh hơn thầy tưởng nhỉ? Mới đó đã có bạn mới rồi kìa." Hiệu trưởng Crowley nhìn Charlotte đứng giữa phòng khách với một cây chổi trên tay, và xung quanh cô là ba người bạn ma vừa làm quen.

Còn Charlotte thì đang nhìn ông với ánh mắt không thân thiện cho lắm. Quả nhiên thầy ta biết nơi này không bình thường mà vẫn ném cô vào, đã thế còn để cô ở đây một mình. Cái lão bỉ ổi này!

"Đây là quần áo để thay, một chút đồ dùng cá nhân và bữa tối cùng với bữa sáng mai của em."

Charlotte dựng cái chổi vào tường rồi đưa tay nhận lấy đống đồ Crowley đưa cho.

"Mặc dù đem em đến đây là lỗi của ta. Nhưng mà cũng không thể để em thoải mái hưởng thụ như vậy được. Vậy nên từ mai em sẽ đảm nhận công việc dọn dẹp trường nhé. Thay vào đó, ta sẽ để em thoải mái sử dụng thư viện và căn-tin trường học. Em thấy sao?"

Charlotte xoa xoa cằm. Cô suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng.

"Trường có bếp không?"

"Ồ có chứ. Ở tầng một của tòa nhà dạy học có một căn bếp. Em muốn sử dụng để nấu ăn sao?"

Charlotte gật đầu. Mượn bếp thì lại chẳng dùng để nấu ăn? Chẳng nhẽ giết người giấu xác ở trỏng?

"Nhưng mà như vậy sẽ tốn thêm kha khá tiền nguyên liệu đấy. Hừm~ Hay là em thử đến phòng Hiệu trưởng giúp ta xử lý một số giấy tờ đơn giản xem sao. Ta có thể cho em thêm một khoản thu nhập nhỏ nữa đấy."

Charlotte thoải mái chấp nhận. Tưởng gì chứ riêng việc xử lý giấy tờ thì cô quá quen rồi.

"Được rồi. Hôm này nhiều việc. Chắc em cũng mệt rồi. Nghỉ ngơi cho thoải mái để mai làm việc chăm chỉ nhé. Hẹn gặp em sáng mai, tại phòng Hiệu trưởng. Tạm biệt."

Nhìn người nào đó lại biến mất chớp nhoáng một lần nữa, Charlotte khẽ thở dài.

Đúng là một ngày dài mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro