Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Vương gia bị thao như tiểu quan, khi ý thức được mình bị thao bắn thì tức hộc máu

"Hư ưm...đáng chết ha...tru cửu tộc ngươi ưm...không a..."

Hai chân Dạ Lẫm Liệt bị ép tách ra, hai tay đã sớm được Chu Uý Kì buông ra rồi, e nhưng y rõ ràng không phát hiện, cầm lòng không đậu nắm chặt màn giường, nhưng từng đợt cảm giác quỷ dị mãnh liệt từ trong hậu huyệt truyền đến, từng lần công kích lý trí của y, cũng tàn phá ý chí của y.

"Ha ưm không... quá sâu rồi ưm...chậm chút khốn kiếp chậm...a dừng lại..." Dạ Lẫm Liệt vô thức nói, nhưng nam nhân trên người chỉ biết ở dưới thỉnh cầu của y thao đến sâu hơn nhanh hơn.

Chu Uý Kì tách hai chân y ra đặt ở trên hông mình, dưới háng nhanh chóng cắm rút, từng lần cắm côn thịt vào lại rút ra, nhục huyệt căng chặt rất nhanh trở nên tron trượt, Chu Uý Kì cắm rút càng nhanh hơn.

Xung quanh phòng thỉnh thoảng vang lên ô ngôn uế ngữ ưm ưm a a, thậm chí còn có tiếng giường dưới vận động kịch liệt phát ra âm thanh dưới vận động cọt kẹt cọt kẹt, va chạm thân thể bạch bạch bạch khiến người ta đỏ mặt tía tai, hai người họ giống như ở trung tâm của ô ngôn uế ngữ.

"A ha...công tử người chậm chút a...chính là chỗ đó... công tử thao chết người ta a...a ưm sướng quá..."

"Bổn công tử liền thao chết tiểu yêu tinh ngươi!"

"A a a chỗ đó không được, gia...ha a người ta chịu không nổi nữa."

"Tối qua thao không đủ..."

Dù sao, ở đây cũng là tiểu quan quán, tất cả đều là tự nhiên hài hoà như vậy, như điều đương nhiên.

Dạ Lẫm Liệt đương nhiên là chán ghét nơi này, nhưng bây giờ y vốn dĩ không để ý được mấy thứ đó, thậm chí đến nghe cũng không nghe được, bởi vì mọi cảm quan của y lúc này đều ở chỗ hậu huyệt, chỗ côn thịt nam nhân kết hợp, y bị nam nhân trên người từng lần lại từng lần đâm xuyên.

Đau đớn và cảm giác khác thường sớm đã không thấy nữa rồi, thay vào đó là khoái cảm đợt sau cao hơn đợt trước, từ chỗ kết hợp hậu huyệt, theo hậu buyệt bị càng mở, vách thịt bị căng ra, bị giày vò, từng đợt từng đợt truyền khắp toàn thân, sau đó khoái cảm đó liền nuốt chửng lý trí của y, khiến y đánh mất năng lực suy nghĩ, chỉ có thể từng lần thừa nhận thao làm của nam nhân như vậy.

Tiếng cắm rút bạch bạch bạch, tiếng côn thịt va chạm kích thích màng nhĩ của y, nhưng đều không so được với từng trận tê dại ở hậu huyệt, loại khoái cảm cực hạn này khiến người ta điên cuồng, khiến người ta không khống chế nổi mà trầm luân, khiến người ta cầm lòng không đậu phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.

Vui sướng cực hạn khiến Dạ Lẫm Liệt không kiềm chế nổi mở miệng ra thở dốc, rên rỉ, chí đến linh hồn cũng run rẩy theo.

Chu Uý Kì nhìn băng sơn mỹ nhân dưới thân từng chút bị tình dục nuốt chửng, khoé mắt câu nhân bất giác chảy ra mắt, sau đó theo khoé mắt chảy vào mấy sợi tóc, cuối cùng biến mất không thấy nữa.

Hình ảnh thật sự là quá mỹ lệ.

"Yên Nhi kêu ra đi" Chu Uý Kì vừa ôm eo y điên cuồng thao, vừa cúi đầu khiêu khích trước ngực y, thỉnh thoảng lại ghé lên cắn môi của y liếm láp: "Trước đây không phải ngươi nói thích ở dưới thân gia kếu nhất sao?"

"Câm miệng hư a ưm không...ưm ưm a...không phải, bổn vương không phải a~ a...chỗ đó a..."

Dạ Lẫm Liệt bị thao đến hoa chi loạn chiến, cả cơ thể đều đang run rẩy, vốn dĩ không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Theo Chu Uý Kì từng lần cắm sâu vào, cơ thể của y cũng bị đâm đến không ngừng lùi về sau, rất mau liên chống ở trên vách tường, nhưng lúc này Chu Uý Kì sẽ nắm hai bên eo của y, sau đó dùng sức một cái kéo cả người y về, tiếp tục nhấp, vừa vặn liền thao vào càng sâu hơn.

"Ha a..." Dạ Lẫm Liệt lập tức không khống chế nổi hét ra: "Đủ rồi..."

Tiếp đó Chu Uý Kì lại là một trận cuồng thao, tổ chất cơ thể của Dạ Lẫm Liệt cực tốt, mặc dù là lần đầu tiên, nhưng dưới tác dụng lớn mạnh của dược vật của hệ thống, Chu Uý Kì thao đến rất thuận lợi, hơn nữa vô cùng trơn tru, dâm dục.

Nam nhân dưới thân rất nhanh không khống chế nổi ưm ưm a a luân hãm vào trong tình dục, cùng với dáng vẻ băng thanh ngọc khiết lúc trước quả thật như hai người khác nhau.

Tóc dài xoã ở trước mắt Chu Uý Kì, khuôn mặt tuấn mỹ bị tình dục chiếm cứ, Chu Uý Kì nhịn không nổi vừa thao y vừa cúi đầu hôn lên đôi môi khẽ mở của y.

"Hư a ưm..." Tiếng rên rỉ bị chặn ở trong miệng, Dạ Lẫm Liệt bất giác ôm lấy cố của nam nhân

trên người, nhưng y rất nhanh bị hôn đến ngạt thở, hai tay mất sức buông xuống lại nắm lấy màn giường.

"A ha...không được rồi a đủ rồi a bồn vương...hư a bổn vương chịu không nổi a ưm...chịu không nổi a khốn kiếp..."

Chu Uý Ki bỗng nhiên dùng sức tách hai chân của y ra nâng lên, cả thân hình thon dài của Dạ Lẫm Liệt bị ép lấy, hai chân bị ép gấp sang hai bên, cặp mông cong vênh vì vậy nâng lên cao cao, Chu Uý Kì dập hông một cái, côn thịt cấm sâu vào lần nữa, theo đó Dạ Lẫm Liệt run rẩy cả người.

"Hư a...đủ rồi..."

Miệng thịt huyệt đã sớm bị côn thịt thô to thao tê dại rồi, hơi hơi mở ra, đặc biệt là lúc mông bị tách rộng ra nâng lên, miệng cúc huyệt dường như mở ra càng lớn hơn, Chu Uý Kì có thể nhìn thấy thịt non phần nộn trong tiểu huyệt hơi lật ra ngoài, mê người lại dâm đãng.

Tư thế này khiến Chu Uý Kì thao sâu hơn, dường như cắm vào cả cây, Dạ Lẫm Liệt chỉ cảm thấy hậu huyệt sắp bị căng rách rồi, y có loại cảm giác bị đâm thủng rồi.

"A ưm...đủ rồi a...không được ha..."

Dạ Lẫm Liệt vô thức xin tha, nhưng đối với Chu Uý Kì mà nói không có bao nhiêu tác dụng, hắn chỉ biết gia tăng tốc độ nhanh hơn, thao sâu hơn, khiến y hoàn toàn chìm vào trong khoái cảm.

"Không không...đừng mà!" Tiếng rên rỉ mang theo vài phần hoảng sợ, Dạ Lẫm Liệt đột nhiên giãy giụa trừng lớn mắt, một bàn tay gạt gạo bấm chặt cánh tay của Chu Uý Kì, dường như là muốn ngăn cản gì đó.

Nhưng vốn dĩ không làm nên chuyện gì, phụt một cái, Dạ Lẫm Liệt trong đầu một mảnh trống rỗng, y vậy mà không thể khống chế bắn ra, thật nhục nhã.

Chất lỏng sền sệt văng khắp nơi, trên màn giường, trên người của y, trên sa y trong suốt nửa che nửa lộ, thậm chí trên người Chu Uý Kì cũng bị bắn đến, hương vị tanh nồng cũng kích thích thần kinh của Dạ Lẫm Liệt, khiến y nhất thời chưa thể lấy lại tinh thần. Y bị thao bắn rồi, y vậy mà bị một nam nhân thao bắn rồi, hơn nữa còn là ở nơi dơ bẩn như này? Không thể tha thứ, quả thật không thể tha thứ!

Trong nháy mắt Dạ Lẫm Liệt chỉ cảm thấy một cỗ huyết khí đột nhiên dâng trào, sau đó cổ họng ngọt ngào, tiếp theo liền phun một ngụm máu tươi ra.

Chu Uý Kì cũng không kịp trở tay, lại không ngờ rằng băng sơn vương gia tức giận đến như vậy, trực tiếp bị tức đến hộc máu rồi.

Nhưng mà không sợ, có hệ thống ở đây hack, không có gì không giải quyết được, hơn nữa người này chính là nam chính của thế giới này, đâu dễ dàng chết như vậy được.

Quả nhiên, Dạ Lẫm Liệt chỉ là nhất thời không chấp nhận nổi hiện thực, sau khi hộc máu liền ngất đi, để lại một mảnh hỗn loạn.

Chu Uý Kì sau khi nhanh chóng dọn dẹp thì sai người thay một bộ y phục mới cho y, nhưng vẫn mặc một bộ y phục của tiểu quan như cũ, đặc biệt quyến rũ câu nhân, vô cùng phấn nộn.

Chu Uý Kì cho y uống thuốc đặc hiệu, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ này, trong lòng nghĩ băng sơn vương gia tỉnh dậy nhìn thấy dáng vẻ này của mình có bị tức ngất đi lần nữa hay không.

Dạ Lẫm Liệt tỉnh lại đã là buổi chiều, lúc vẫn chưa mở mắt ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu chính là giấc mộng cực kỳ hoang đường kia, đến khi y nhạy bén rất nhanh phát hiện khí tức xung quanh khác thường.

Quả nhiên, mở mắt ra vẫn là chiếc giường đó, thậm chí còn có mùi vị làm y buồn nôn, may mà bên giường không có nam nhân đê tiện kia nữa, cả căn phòng đều không có ai khác, bên ngoài cũng yên tĩnh đến kỳ lạ.

Dạ Lẫm Liệt thử thử, vẫn không có sức lực như cũ, ngược lại toàn thân mệt mỏi giống như y lúc còn bé cả ngày luyện võ công, vô cùng mệt.

Kí ức đáng xấu hổ rất nhanh ùa về, đáy mắt lạnh lẽo của Dạ Lẫm Liệt nháy mắt biến đổi, u ám giống như sứ giả địa ngục, muốn hủy diệt toàn bộ sinh lính trên thế gian này.

Nhưng rất nhanh, mây đen biến mất, Dạ Lẫm Liệt chậm rãi bình tĩnh lại.

Lý trí và trầm ổn mất đi quay lại lần nữa, y đã nhận thức được hoàn cảnh của y bây giờ, vì vậy trước khi làm rõ tình hình, y phải bình tĩnh lại, nhất định phải bình ổn.

Đến lúc này, y mới giữa mơ hồ nhớ lại, giọng của nam nhân to gan dám chạm vào y này hình như có chút quen tai, khuôn mặt kia dường như cũng từng gặp qua ở đâu, nhưng cho dù y nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được.

Y bây giờ cần làm chính là bình tĩnh, sau đó nghĩ cách làm rõ tình hình, rốt cuộc y trúng gian kế của tiểu nhân hay là thật sự đu.ng đến chuyện linh dị rồi, y phải biết rõ mới có thể nghĩ cách.

Vừa hay lúc này cửa bị đẩy ra, Dạ Lẫm Liệt kinh ngạc, vốn tưởng rằng là nam nhân kia lại trở về, không ngờ là một nam nhân có chút lớn tuổi nhưng lại trang điểm lộng lẫy, đi lại lắc đến lắc đi.

Dạ Lẫm Liệt lập tức đoán được thân phận của gã ta, quả nhiên...

"Ôi chao Yên Nhi cuối cùng cũng tỉnh rồi, Chu công tử này thật sự là thương ngươi, đối với ngươi cũng coi như là chung tình, đã ba năm rồi vẫn không chán" Tú bà nói xong ngồi xuống ở bên giường Dạ Lẫm Liệt, tiếp tục chua ngoa nói: "Ta làm nghề này lâu như vậy nhưng từ trước đến nay chưa từng gặp nam tử trường tình như thế, Yên Nhi thật sự có phúc."

Dạ Lẫm Liệt không mở miệng, trong lòng lại âm thầm kinh hãi, lẽ nào mình thật sự gặp phải chuyện linh dị rồi, sau khi chết bám vào trên người tiểu quan Yên Nhi này?

Nhưng tên khốn nạn kia cũng đã nói, phủ Duệ Vương tất cả đều bình thường, hơn nữa y từng nhìn, cơ thể này vẫn là cơ thể của y, mặt cũng là mặt của y, đây rốt cuộc là chuyện gì?

"Ta bảo Liễu Nhi chuẩn bị cháo cho ngươi rồi, đây cũng là Chu công tử đặc biệt giao phó, chậc chậc, thật sự xem ngươi thành bảo bối mà sủng rồi."

Dạ Lẫm Liệt nhịn xuống khoé miệng co rút, chỉ lạnh lùng nói: "Chu công tử?" Y muốn biết, thứ đáng chết vạn lần kia rốt cuộc là ai, cho nên bắt đầu dò hỏi: "Y đi đâu rồi?"

"Đây đâu phải điều chúng ta nên hỏi." Tú bà lập tức trách mắng.

Dạ Lẫm Liệt cười lạnh: "Nếu y thật sự xem Yên Nhi là à bảo bối, vậy tại sao ba năm rồi không chuộc thân cho Yên Nhi?" Dạ Lẫm Liệt mắt đầy vẻ khinh thường, hơn nữa lúc buổi sáng y vừa mới gặp được tên khốn nạn kia, chính là từ trong miệng y nghe nói Nhiên Nhi gì đó...hừ, chẳng qua là một tên cặn bã gan to bằng trời vung, dâm ngôn uế ngữ đầy miệng mà thôi.

Tú bà nghẹn lời, vị công tử kia mẹ nó chưa từng nhắc đến cái này, nhưng dù sao cũng từng trải sự đời, loại chuyện này cũng gặp không ít, cho nên an ủi.

"Chúng ta là thân phận gì, Chu công tử có thể bảo vệ ngươi, sủng ngươi ba năm đã là thắp nhang cảm tạ rồi, sao lại mơ ước những thứ không thực tế đó chứ? Ngươi nên biết thoả mãn rồi."

Sắc mặt Dạ Lẫm Liệt càng đen hơn, nhưng nếu như Chu Uý Ki ở đây, chắc cy phải giơ ngón cái cho vị tú bà này lại trả thêm năm mươi lượng bạc, diễn xuất quá tốt rồi, quả thật không hề sơ hở.

Bên này Dạ Lẫm Liệt đang nghĩ cách thăm dò tình hình tìm cơ hội trốn khỏi tiểu quan quán, bên kia Dạ Lẫm Nhiên đang điên cuồng tìm nhân hoa tặc lại kiếm hái hoa tặc lại nghe tin dữ, đệ đệ của hắn ta - Dạ Lẫm Liệt, Duệ Vương tối qua gặp phải thích sát, sau đó mất tích rồi.

Dạ Lẫm Liệt chính là phụ tá đắc lực của y, mặc dù bên ngoài là đối thủ của hắn ta, nếu như Dạ Lẫm Liệt xảy ra chuyện, cả thiên hạ đều sẽ rúng động.

Nhất thời, chuyện tìm hái hoa tặc chỉ có thể tạm thời gác lại, mọi ám vệ Dạ Lẫm Nhiên phái ra đều triệu về.

Nhưng hắn ta cũng không thể ngờ rằng, cẩu tặc kia lại còn dám đến hoàng cung, hơn nữa gan càng ngày càng to rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro