Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Vương gia lạnh lùng tuyệt mỹ bị thao như tiểu quan.

Dạ Lẫm Liệt từ nhỏ cao cao tại thượng coi trời bằng vung, giống như trên thế gian này không có bất kì ì ai, bất kì chuyện gì lọt được vào mắt y. Tình cảm, thậm chí đến mấy thứ cảm xúc này ở trên người y căn bản đều không tồn tại, cũng không cần thiết, y từ trước đến nay chỉ là lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống tất cả. Nhưng chính là vừa rồi, sau khi liên tiếp chịu các loại đả kích vượt qua phạm vi khống chế của y, y dưới tình huống không kịp phòng ngừa bị Chu Uý Kì đẩy ngã ở trên giường, sau đó không đợi y phản ứng lại liền bị hôn lên rồi. Trong khoảng thời gian mấy giây ngắn ngủi, thế giới của Dạ Lẫm Nhiên dường như yên lặng lại, đại não cũng là một mảnh trống rỗng, tiếp đó âm ầm sụp đổ.

Trên thực tế, thân là nam chính của tiểu thuyết Mary Sue cổ đại, thiết lập nhân vật của y là băng sơn lãnh huyết không có một chút tình cảm, hơn nữa cực kỳ chán ghét đụng chạm của nữ nhân, chính xác mà nói là chán ghét đụng chạm của bất cứ ai, mà nữ chính là vì âm mưu lợi dụng bị ép gả cho y, cho nên ba năm nữ chính gả cho y, y đương nhiên chưa từng chạm vào nàng, thậm chí không nhìn một cái.

Vì vậy, trước đây, Dạ Lẫm Liệt chưa từng chạm vào bất kì ai, đến tiếp xúc thân mật cũng chưa từng có, càng đừng nói là đè như vậy rồi hôn y, hơn nữa đây còn là một nam nhân, một tên cặn bã ghê tởm trộn lẫn giữa mấy cái tiểu quan, điều này đối với Dạ Lẫm Liệt mà nói quả thật là tội nặng ngút trời, loại tội ác chuyển thể tám trăm kiếp cũng không thể được tha thứ.

Cho nên cả người Dạ Lẫm Liệt từ thân đến tâm đều sắp nổ tung rồi.

Nhưng y rõ ràng vẫn chưa ý thức được "thân phận mới" và hoàn cảnh của y, cho nên cũng quên mất giờ này khắc này y vốn dĩ không có lựa chọn nào cả, mà người trên thân y này rõ ràng là ...

"Cút ư... cút ra ưm~" Dạ Lẫm Liệt phản ứng lại muốn đẩy người trên thân ra, y liều mạng muốn tránh thoát khỏi cái miệng mà y thấy là vô cùng dơ bẩn.

Nếu như bình thường, loại tiện nhân này tiếp cận y nửa phần liền sẽ bị một ánh mắt của y dọa cho tiểu ra quần, hoặc là một chưởng đánh bay ra ngoài mấy chục mét.

Nhưng lúc này y liều mạng cũng không thể đấy nam nhân trên người tra, y giống như một đứa trẻ dùng hết sức lực cũng chỉ có thể kéo y phục của nam nhân, tay đấm chân đá cũng chỉ là gãi ngứa, thậm chí phẫn nộ tràn đầy của y cũng bị Chu Uý Kì nuốt vào trong miệng, chỉ tràn ra mấy chữ linh tinh.

"Hư cút...bốn vương a..."

Chu Uý Kì cố ý chặn miệng của y lại, lưỡi dài từng lần lại từng lần tiến sâu vào trong miệng y, cường thế càn quét mỗi một ngóc ngách, cố ý câu lấy lưỡi của y cùng nhau dây dưa, cho nên gãi đúng chỗ ngứa câu tất cả tức giận của y ra ngoài.

"Ha cút ưm...dừng tay hư a... dừng ưm..." Dạ Lẫm Liệt tức giận, nhưng càng khiến y phẫn nộ là y lúc này lại không nề hà gì, cái gì cũng không làm được.

Chu Uý Kì giữ hai tay của y lại, hai tay bóp ở hai bên cổ tay của y, mà cả người hắn đều đè ở trên người Dạ Lẫm Liệt.

Dạ Lẫm Liệt vốn dĩ đã bị thay lên sa y xuyên thấu chất liệu đặc biệt của tiểu quan, y chỉ nằm trên giường không động đậy cũng đủ để câu mất hồn phách của người khác, lúc này bởi vì giãy giụa, mặt y đỏ bừng, không ngừng vặn vẹo khiến cơ thể của y không ngừng sản sinh ma sát với Chu Uý Kì, y bất tri bất giác cọ lên dục hoả của Chu Uý Kì, nhưng trong quá trình này, sa y xuyên thấu nửa che nửa đậy lỏng lẻo tuột nút thắt ra, da thịt trước ngực hoàn toàn lộ ra ngoài.

Dạ Lẫm Liệt luyện võ từ nhỏ, thuộc về loại hình mặc quần áo thì gầy cởi quần áo thì có bắp thịt, lúc mặc áo gấm màu trắng băng thanh ngọc khiết vào rõ ràng gầy ốm lại cao, không ngờ cởi y phục ra thì thịt nên có không thiếu chút nào. Cơ ngực vô cùng co dãn, cho nên hai viên đầu vú trước ngực kia đều có vẻ vô cùng mê người, đường cong bắp thịt cũng rõ ràng như vậy, mỗi một khối cơ bụng đều ẩn chứa sức mạnh to lớn.

Trên người Dạ Lẫm Liệt còn có mấy đường vết sẹo rõ ràng, đó vốn dĩ là thứ ảnh hưởng đến mỹ nhan, nhưng phối trên thân hình này của Dạ Lẫm Liệt lại vô cùng hài hoà, giống như đó chính là minh chứng của thân hình mê người này.

Đương nhiên, phối với khuôn mặt băng sơn tuần mỹ này của Dạ Lẫm Liệt càng mê người hơn, quả thật chính là kiệt tác của thượng thiên.

Chu Uý Kì cố ý chặn miệng không để lời của y thốt ra, từng lần ác liệt hôn sâu, kỹ thuật siêu tốt khiến y nhiều lần ở bên bờ vực ngạt thở, lại không hoàn toàn khiến y mất đi lý trí, cái này đối với một người đến nụ hôn đầu cũng chưa từng có là công kích chí mạng cỡ nào.

Dạ Lẫm Liệt rất nhanh bị hôn đến ý thức mơ hồ, nhưng hào quang nhân vật chính khiến ý chí y cường đại, người bình thường sớm đã luân hãm rồi.

"Yên Nhi thật sự là vẫn mỹ vị như trước đây~" Chu Uý Kì giữa lúc y bị hôn đến mơ hồ, cuối cùng cũng buông môi của y ra.

Lúc này ngực Dạ Lẫm Liệt là một cảnh xuân, theo hít thở của y phập phồng lên xuống quyến rũ ở trước mắt Chu Uý Kì, sa y xuyên thấu treo ở vai, hạ thân cũng là nửa che nửa đậy, quần áo mỏng trong suốt vốn dĩ tràn ngập mê hoặc, lúc này che lại dáng người thon dài của y, hạ thân không một mảnh vải như ẩn như hiện, đặc biệt là lông mao, khe rãnh chỗ mông, cùng với dương vật kích thước khả quan dưới tác dụng của dược vật đã bị ép đứng thẳng.

Chu Uý Kì lập tức chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Vừa cúi đầu, môi của Chu Uý Kì dừng ở trên xương quai xanh gợi cảm mê người của Dạ Lẫm Liệt.

Dạ Lẫm Liệt còn đang mở miệng hít từng ngụm khí lớn, sắc mặt y hồng nhuận, trên khuôn mặt tuấn mỹ bị nhiễm một mạt đỏ ửng mê người, khoé miệng thậm chí còn vương sợi chỉ bạc, môi bị hôn đến cực kỳ ướt át, Chu Uý Kì vừa hôn lên như vậy, y thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ là cơ thể bất giác run rẩy. Chu Uý Kì vừa hôn ở chỗ xương quai xanh của y, sau đó chuyển lên đến hầu kết, cuối cùng đến đầu vú đứng thẳng của y.

"Ha ưm~" Dạ Lẫm Liệt không thể khống chế mà run rẩy, đáy lòng là phản kháng, phẫn nộ, chấn kinh, nhưng cơ thể lại run rẩy mất kiểm soát.

Một cỗ khoái cảm ха lạ nói không nên lời khiêu khích cơ thể của y, khiến y bất giác trầm luân, loại khoái cảm đó từng đợt nối tiếp từng đợt, giống như đến thần tiên cũng không phản kháng lại được, nhưng ý thức vẫn đang vùng vẫy.

"Ha không... không, dừng tay ư..."

Chu Uý Kì khiêu khích đầu vú của y, một tay khác thì chậm rãi sợ sang một bên khác, xoa nắn, đè ép, bóp nhẹ... vật nhỏ rất nhanh không chịu khống chế đứng thẳng lên, hơn nữa càng ngày càng cứng.

Y đây là đang bị chơi đùa, bị một nam nhân dơ bẩn vô sỉ chơi đùa? Dạ Lẫm Liệt vốn dĩ không dám tin sự thật này, y chính là vương gia, là đệ đệ ruột của hoàng thượng!

"Không, cút ra... bổn vương là Duệ Vương đương triều, bào đệ của hoàng thượng, tặc tử to gan, bổn vương...ha..."

Dạ Lẫm Liệt đang đấu tranh với ý chí của mình, vô thức còn muốn phản kháng, nhưng cơ thế vốn dĩ không khống chế được mà run rẩy, cũng không làm được bất kì phản kháng gì, mềm nhữn giống như rơi vào trong bông, thoải mái như vậy, lại giống như bị ẩm bao bọc, cơ thể đang dao động, liều mạng muốn gì đó, trống rỗng đến muốn bị cái gì lấp đầy, loại cảm giác này xa lạ mà khiến y sợ hãi.

Chu Uý Kì hoàn toàn coi như không nghe thấy, tiếp tục cúi đầu hôn môi gặm cắn, sau đó một tay khác theo bụng nhỏ của y trượt đến sau lưng, xoay quanh vài vòng sau đó từ sau đó đi đến xương cùng, sau đó mấy ngón tay theo xương cùng lập tức trượt vào rãnh mông.

Dạ Lẫm Liệt bất giác căng chặt cơ thể, mông vô thức kẹp chặt, nhưng hẳn vốn dĩ không có sức, hơn nữa là chỗ đó, ngón tay của Chu Uý Kì rất thuận lợi liền chen đến chỗ nếp uốn.

"Không, không được..." Dạ Lẫm Liệt vô thức vặn vẹo người, y bắt đầu hoảng loạn rồi.

Nhưng dưới tác dụng của dược vật, mông thịt vô cùng co dãn căn bản không ngăn nỗi chất lỏng phân bố trong cúc huyệt, nếp uốn vốn dĩ khô khốc đã trở nên mềm, ướt át, Chu Uý Kì căn bản không cần quá tốn sức đi khuếch trương, cho nên rất nhẹ nhàng liền cầm hai ngón tay vào.

"Ha... không~" Dạ Lẫm Liệt ý thức mơ hồ lập tức căng chặt cơ thể, cảm giác kích thích khác thường mãnh liệt khiến y dần khôi phục vài phần lý trí, nhưng loại cảm giác trống rỗng mãnh liệt đó, cảm giác muốn bị đâm xuyên, bị lấp đầy càng khiến y điên cuồng hơn, khiến y chấn kinh lại không dám tiếp nhận.

"Ra ngoài! Lấy ra ngoài ha... bốn vương muốn giết ngươi a...giết ngươi! Bằm thây vạn đoạn ư... lấy ra ngoài!"

Đây giống như một giấc mộng, một giấc mộng khiến y điên cuồng, khiến y phẫn nộ đến cực điểm.

"Không được, tuyệt đối không..." Dạ Lẫm Liệt hoảng loạn lắc đầu, bắt lấy tay của Chu Uý Kì giống như muốn bấm móng tay vào trong thịt hắn.

Dạ Lẫm Liệt hoàn toàn ý thức được tiếp theo có thể mình sẽ gặp phải cái gì, chính là công kích trong lòng khiến y không thể nào tiếp nhận.

"Yên Nhi ngoan~" Chu Uý Kì chỉ là thấp giọng an ủi, động tác chậm lại, từng chút từng chút ấn vuốt, giống như hắn là người cực kỳ dịu dàng, nhưng trên thực tế hắn lúc này càng dịu dàng nhẫn nại, càng rõ ràng là cầm thú đáng sợ, nói hắn là ma quỷ cũng không ngoa.

Quả nhiên, Chu Uý Kì vừa trầm giọng dỗ dành, ngón tay lại không hề chậm trễ lại cắm sâu vào vài phần, sau đó bắt đầu chậm rãi khuếch trương, càn quét bốn phía trong hậu huyệt của y.

"Ha a..." Dạ Lẫm Liệt đau đến nhíu mày, cắn chặt răng, nhưng rất nhanh cảm giác khác thường lại khiến y nhịn không nối phát ra tiếng thở dốc: "A...dừng tay hư ưm dừng lại...a"

"Yên Nhi ngoan, rất nhanh liền thoả mãn ngươi~" Chu Uý Kì một bộ dạng rất nhẫn nại, hắn quả thật cũng rất có tính nhẫn nại.

Nói xong hai ngón tay biến thành ba ngón, vương gia dù sao cũng là lần đầu tiên mà, nếu đã cho y tư tưởng y đã bị thao rất nhiều lần, thì phải khiến y lần đâuư hưởng thụ cực hạn, để y cảm thấy cơ thể này của mình giống như thật sự từng bị thao rất nhiều lần, giống như y thật sự chính là tiểu quan Yên Nhi, ít nhất cơ thể này là cơ thể của tiểu quan.

Chu Uý Kì ác liệt nghĩ như vậy, trên tay lại càng thêm dịu dàng. "Bên trong Yên Nhi thật ướt, ướt át mềm mại như này, có phải muốn gia rồi không? Chẳng trách tội quá gia không thao ngươi liên tức giận rồi."

"Không, không phải hư a...lấy ra ngoài ưm, lấy tay bẩn ra ngoài a ưm...không."

"Yên Nhi thật sự là bảo bối của ta, thân thể ngon miệng như vậy, gia cũng đợi không kịp muốn lập tức thao vào rồi."

"To gan ưm...không a...ưm~" Dạ Lẫm Liệt đã không để ý được ô ngôn uế ngữ bên tai của nam nhân nữa rồi.

"Không được! Không, làm sao có thể hô a...bổn vương? Làm sao có thể... đáng chết!"

Dạ Lẫm Liệt đại khái có chút hoài nghi nhân sinh rồi, tại sao cơ thể y lại mẫn cảm như vậy?

Tại sao y lại không có chút sức lực nào? Tại sao y không phản kháng được? Tại sao y chỉ có thể mở to mắt nhìn nam nhân này ở trên người y tự ý làm loạn?

Đây tuyệt đối không phải y, giấc mộng này quá chân thật rồi.

Cuối cùng, khuếch trương cũng gần được rồi.

Chu Uý Kì cười khẽ nâng hai chân của y lên gác ở trên hông mình, bắp thịt căng chặt khiến đôi chân thon dài thẳng tắp hiện ra đường cong mê người, đến mông cũng căng chặt mà có độ co dãn, một thân thể vốn nên tràn đầy sức mạnh đáng sợ, lúc này lại đỏ ửng mê người, lộ ra dụ hoặc quyến rũ, lộ ra hơi thở câu mất nhân tâm.

Dạ Lẫm Liệt bất giác vặn vẹo người, khó nhịn nắm sa y trong suốt treo ở nửa thân trên, môi mỏng khẽ mở, mắt vô thức nhắm lại, cho nên lông mi cong dài run rẩy đối với Chu Uý Kì giống như một loại câu dẫn căng mê hoặc hơn.

Một điều khác khiến Chu Uý Kì rung động là tóc dài như thuận đen nhánh của Dạ Lẫm Liệt, lúc y vặn vẹo đã hoàn toàn bị xõa ra rồi, cứ như vậy hỗn độn lại lại mượt mà xoã ở trên giường, thậm chí từ mép giường rũ xuống, loại hỗn loạn này phối với khuôn mặt tuấn mỹ hồng nhuận thật sự là vô cùng câu nhân.

"Yên Nhi, gia lập tức cho ngươi."

Chu Uý Kì nói xong nhấc hai chân y lên, côn thịt đứng thẳng nhằm chuẩn miệng cúc huyệt đã có chút ướt át của Dạ Lẫm Liệt.

Dạ Lẫm Liệt vô lực vặn vẹo, cơ thể trống rỗng cơ khát mãnh liệt, chỉ muốn bị làm chút gì đó, sau đó y liền cảm giác nơi đáng xấu hổ kia bị vật gì cứng rắn nóng rực đỉnh lấy.

Cơ thể run rẩy, cảm giác trống rỗng mãnh liệt trong tiểu huyệt lập tức bao phủ thần kinh của y, rất muốn bị lấp đầy, không, đây là suy nghĩ xấu xa lại dơ bẩn gì vậy? Y thân là Duệ Vương đương triều, trên vạn người dưới một người, làm sao có thể có ý nghĩ dơ bẩn hạ tiện như vậy?

"Phụt~"

Vào lúc này Chu Uý Kì dập hông một cái, côn thịt vừa thô vừa dài lập tức cắm vào.

"Ha không!" Trong nháy mắt Dạ Lẫm Liệt lập tức cong eo lên, cả người không thể tin trừng lớn mắt, y rất muốn tin đây là một giấc mộng hoang đường, nhưng cảm giác dị vật tiến vào quá mãnh liệt rồi.

Đau đớn khi hậu đình bị xé rách từng chút từng chút kích thích thần kinh của y, khiến ý thức mơ hồ của y lại tìm về vài phần lý trí, nhưng càng tỉnh táo y càng không dám tin, cũng càng rõ ràng điều y đang gặp phải.

Y thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng, cây đồ vật trong hậu huyệt kia đáng sợ như nào, kích thước khiến người ngạt thở.

Sau chấn kinh ngắn ngủi Dạ Lẫm Nhiên nháy mắt chìm vào lửa giận, cả người giống như điên bỗng nhiên nhào về hướng Chu Uý Kì, y cho dù là cắn cũng phải cắn chết tên cuồng đồ to gan này.

Không lý trí như vậy, cảm xúc dao động như vậy, đây có lẽ là lần đầu tiên của Dạ Lẫm Liệt từ nhỏ đến giờ.

Nhưng y quên mất hạ thể của hai người lúc này đang kết hợp, quan trọng là thực lực của hai người cách quá lớn rồi.

Dạ Lẫm Liệt không tạo thành bất kì tổn thương gì đối với Chu Uý Kì, Chu Uý Kì chỉ đâm một cái, côn thịt liền cả cây tiến vào.

"A~" Dạ Lẫm Liệt cầm lòng không đậu hét thảm một tiếng, cơ thể theo đó ngã ở trên giường không dậy nổi, mọi cảm quan và thần kinh đều tập trung ở chỗ hậu huyệt.

Chu Uý Kì ôm hai chân của y, hông hẩy một cái côn thịt cắm vào hoàn toàn, sau đó lại chậm rãi rút ra.

"Ha a đau! Cút hô cút ra ngoài...cút!"

Huyệt thịt ướt mềm nóng rực căng chặt, Chu Uý Kì vừa cắm vào liền bị hút lấy gắt gao, côn thịt hoàn toàn bị vật ấm mềm bao bọc lấy, giống như muốn hoàn toàn hút hắn vào, bọc đến gắt gao.

Chu Uý Kì phát ra một tiếng thở dài thoải mái, sau đó khen ngợi: "Yên Nhi thật sự quá tuyệt rồi, bọc gia chặt quá."

Chu Uý Kì nói xong nhấc eo y từng lần cắm sâu vào, âm thanh bắp thịt và chạm phát ra dần dần tràn ngập cả căn phòng.

"Hư a...ưm...không..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro