Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Đại ca hắc đạo bị địt tới mức thất thần, chơi xong lại muốn giết người

"Hưm~", cả cơ thể Lãnh Tiêu ngồi xuống, cự vật trong cơ thể từng chút đỉnh đến chỗ sâu, giống như là đỉnh đến lục phủ ngũ tạng khiến y bất giác phát ra tiếng.

Nhưng quan trọng là, cự vật nóng rực trong cơ thể dường như đụng đến nơi nào đó, trong nháy mắt một cảm giác tê dại không nói nên lời từ chỗ ấy truyền tới xương cụt, sau đó dòng điện giống như bò khắp toàn thân y, thẳng đến chỗ sâu trong linh hồn, vì vậy y không khống chế được phát ra một tiếng thở gấp, suýt nữa cũng doạ đến bản thân y.

Lãnh Tiêu là ông chủ hắc đạo, lãnh khốc vô tình, mặc dù trên mặt là dáng vẻ khiêm khiêm quân tử ôn nhuận như ngọc, nhưng người hiểu rõ y đều biết y có bao nhiêu đáng sợ, dưới vẻ mặt ôn hoà kia vốn dĩ chính là ma quỷ.

Hơn nữa người trong giới đều biết y sủng đệ cuồng ma, dường như đến nỗi biến thái, có người thậm chí âm thầm nghi ngờ Lãnh Tiêu có loại tình yêu vặn vẹo, cấm kỵ đối với em trai, cho nên chọc Lãnh Tiêu thì được chứ chắc chắn không thể chọc Lãnh Tịch, bởi vì chọc phải Lãnh Tịch, Lãnh Tiêu tuyệt đối sẽ nổ tung.

Trên thực tế, Lãnh Tịch quả thật là bảo bối của Lãnh Tiêu, xem cậu quan trọng hơn tất cả, nhưng không liên quan gì đến tình yêu cấm kỵ, chỉ vì đó là người thân duy nhất trên thế giới này của y, vì vậy Lãnh Tiêu không cảm thấy tình yêu mình dành cho em trai có bao nhiêu cố chấp biến thái, cho nên lúc việc liên quan tới em trai y, Lãnh Tiêu sẽ luôn làm ra những việc khiến người khác khó có thể hiểu, ví dụ như bây giờ.

Y chậm rãi nâng cao mông, trong cơ thể gắt gao ngậm lấy cự vật của tên đàn ông khốn kiếp này, sau đó nuốt từng chút vào cơ thể, để cự vật căng mình ra, lấp đầy, loại cảm giác xuyên qua này mới có thể để y đồng cảm như mình phải chịu, thì ra em trai bị đối xử như vậy.

Nhưng, cảm giác của Lãnh Tiêu dần dần không đúng, cảm giác tê dại và khoái cảm khó hiểu khiến y hơi sốt ruột, tâm trạng cũng hơi mất kiểm soát.

Chu Uý Kì vẫn mặc kệ động tác của người trên người, ánh mắt tán thưởng không kiêng dè gì nhìn thẳng cơ thể của người đàn ông này, lỗ nhỏ của y lúc mới đầu vừa chặt vừa nóng, Chu Uý Kì cũng không dễ chịu, nhưng rất nhanh cự vật của hắn đã thích ứng với lỗ nhỏ, vừa rồi còn tìm thấy điểm G, cứ như vậy nhìn một cơ thể tú sắc khả xan, cộng thêm lực dụ hoặc quỷ dị của vị đại lão hắc đạo này, Chu Uý Kì dần mất đi kiên nhẫn.

Hắn bây giờ vội vàng muốn lật người đẩy ngã đại lão sau đó nát nát y, muốn nhìn đại lão hắc đạo ở dưới thân hắn rên rỉ mất kiểm soát, muốn xé rách sự ưu nhã của y, nát nát vẻ ung dung của y, muốn nghe tiếng thở gấp từ tính của y, muốn nhìn y run rẩy mất khống chế...

"Hay là...để tôi đến?" Chu Uý Kì thở dốc liếm liếm khoé môi, hai tay hai chân của hắn bây giờ bị xích sắt khoá lại, rất bất tiện nha.

Đáy mắt sâu thẳm của Lãnh Tiêu liếc Chu Uý Kì một cái, mặc dù đã làm đến như vậy rồi, nhưng đáy mắt của y vẫn rõ ràng như cũ.

"Cậu lại dám tổn thương em trai tôi." Giọng Lãnh Tiêu lạnh lùng.

"Tại sao anh biết là tổn thương, nhỡ em trai anh rất thích thì sao?" Chu Uý Kì không sợ chết trả lời, đồng thời nhấp eo.

Lãnh Tiêu vừa mới ngồi xuống lập tức cảm thấy cự vật trong cơ thể lại tiến vào mấy phần, cắm đến cả người y run rẩy, hai tay y bất giác chống ở trên lồng ngực rắn chắc của Chu Uý Kì, nhưng ánh mắt y nhìn Chu Uý Kì lại càng ngày càng âm trầm.

"Tôi nghĩ có thể cậu không biết ha~ hậu quả của việc làm như vậy."

"Tôi biết rất rõ thì sao?" Chu Uý Kì vẫn không sợ chết trả lời.

Lãnh Tiêu cười lạnh một tiếng: "Tôi sẽ khiến cậu rõ." Lúc y nói lời này đáy mắt vô cùng hung ác khiến người run rẩy, nhưng lúc này y đang tách chân ra ngồi ở trên đùi Chu Uý Kì, lỗ đít gắt gao bao bọc lấy cự vật của Chu Uý Kì trong cơ thể.

"Chỉ như vậy sao?" Chu Uý Kì thở dốc cố ý khiêu khích.

Ánh mắt Lãnh Tiêu tối lại, lỗ đít hơi dùng sức co rút, Chu Uý Kì lập tức hít vào một ngụm khí lạnh: "Trừng phạt của anh chính là dùng lỗ nhỏ kẹp gãy tôi?"

Chu Uý Kì khiêu khích hết lần này đến lần khác rõ ràng là không kiên nhẫn, hắn không muốn tiếp tục để y giày vò mình nữa, hắn muốn lập tức đẩy ngã y địt cho nát đít mới thôi.

Quả nhiên, lời của Chu Uý Kì vừa dừng ánh mắt của Lãnh Tiêu đã thay đổi hoàn toàn, giây tiếp theo hắn muốn đứng dậy dùng kéo cắt cái thứ này đi sau đó dùng mấy trăm cách tra tấn hắn đến chết không được sống cũng không xong, cuối cùng thừa lại một hơi thở giao cho em trai xử lý.

Nhưng mông y vừa nâng cao, lúc cặc bự trong cơ thể trượt ra không đến ba phần, đột nhiên chỉ cảm thấy có hai bàn tay đè ở trên eo.

Lãnh Tiêu giật mình, vừa cúi đầu, hai bàn tay to vừa hay véo ở trên eo y, phải biết rằng y có bệnh sạch sẽ, từ trước đến nay không để phụ nữ chủ động chạm vào cơ thể, đặc biệt là eo.

Hai bàn tay to hơi dùng sức ấn y về, "ha~" một tiếng, cặc bự vừa mới rút ra một chút lại cắm vào sâu bên trong, Lãnh Tiêu không tự chủ phát ra tiếng, bên trong đùi một trận tê dại xông thẳng đến tâm trí, chỗ sâu trong tràng đạo truyền ra một dòng điện khiến cả người y run rẩy.

Quan trọng nhất là, hai tay của người đàn ông này rõ ràng là bị xích khoá đặc chế khoá chặt rồi, tại sao lại xuất hiện ở trên eo y? Hắn mở ra như thế nào, mở ra từ lúc nào? Lãnh Tiêu hoàn toàn khiếp sợ, đây là lần đầu tiên y gặp phải tình huống như vậy.

Giữa ánh đèn điện, thân thủ của Lãnh Tiêu không thể nói là không nhanh, ánh mắt tối lại, cơ thể của y đã nhanh chóng hướng về bên cạnh, đồng thời cánh tay dài nhanh chóng duỗi ra hướng về cây súng trên tủ đầu giường.

Lãnh Tiêu vừa nhanh vừa chuẩn, không kịp nháy mắt cây súng đã nắm ở trong tay chỉ về ngực của Chu Uý Kì, nhưng chính lúc này, hai tay hai chân của Chu Uý Kì vốn dĩ bị khoá thành hình chữ đại ở trên giường đã ôm y nhanh chóng lật người, sau khi y lấy được súng đã đè lên, cả quá trình cặc bự của anh vẫn luôn cắm ở trong lỗ đít Lãnh Tiêu không rút ra ngoài.

"Thân thủ đại thiếu gia thật tốt." Chu Uý Kì không hề keo kiệt mà khen ngợi.

Lúc này cả người hắn đè ở trên người Lãnh Tiêu, cặc bự cắm sâu vào trong lỗ đít y, hơi nâng người lên chống hai tay ở hai bên đầu Lãnh Tiêu, mà lồng ngực Lãnh Tiêu hơi phập phồng, một tay bị Chu Uý Kì ấn chặt lấy, nhưng một cái tay khác đang nắm súng lục, đầu súng gắt gao đè ở trên lồng ngực rắn chắc của Chu Uý Kì, ánh mắt Lãnh Tiêu trầm xuống: "Đi xuống!".

Chu Uý Kì không động, trái lại nhếch méo cười cười: "Đại thiếu gia đừng xúc động nha."

"Cậu cho rằng xin tha có tác dụng?" Lãnh Tiêu nhíu mày, không hề vì ở thế hạ phong mà ảnh hưởng đến khí thế đại lão hắc đạo của y.

"Tôi không phải xin tha." Chu Uý Kì không động đậy trái lại khiến Lãnh Tiêu nhìn bằng cặp mắt khác, quả thật là rất ít người dám ở trước mặt y nói năng bừa bãi như vậy, theo như khí độ mà nói, người đàn ông này quả nhiên không phải người bình thường, cũng khó trách dám động đến em trai y, còn để em trai tìm một tháng cũng không thấy người.

"Không phải đại thiếu gia muốn đồng cảm sao?" Chu Uý Kì tiếp tục nói: "Không phải muốn cảm nhận cảm giác lúc em trai anh bị tôi cường bạo sao? Lúc bắt đầu anh nên để tôi đến."

Lãnh Tiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông bị súng ấn ở trên lồng ngực vẫn cười đùa như cũ, y lại muốn xem thử hắn còn có thể chơi trò gì.

"Đây là nhà của đại thiếu gia, bên ngoài đều là người của anh, tôi không chạy thoát được" Chu Uý Kì nói xong nhìn súng lục đen kịt trên lồng ngực, tim cách viên đạn chỉ một chút, nhưng phàm là người bình thường đều không chạy thoát được: "Cho nên không bằng đợi tôi làm xong rồi giết tôi cũng không muộn."

Lãnh Tiêu có tin tưởng tuyệt đối, người này chạy không thoát được, y lại không ngờ rằng lúc này mà hắn còn nói muốn tiếp tục làm tình với mình? Thật sự không sợ chết? Trái lại còn có vài phần thú vị.

"Ha~ cậu!" Ngay lúc Lãnh Tiêu suy nghĩ, người đàn ông trên người lại nhấp eo một chút cắm toàn bộ cặc bự vào, "bạch" một tiếng âm thanh va chạm cơ thể, hơn nữa trong tràng đạo một dòng điện nào đó nhanh chóng truyền ra, Lãnh Tiêu chỉ cảm thấy cả người tê dại một trận, khoái cảm nói không nên lời khiến tay nắm súng lục của y cũng run rẩy.

"Cậu thật sự không sợ chết?" Lãnh Tiêu thở gấp.

"Ai mà không sợ" Chu Uý Kì cười rút cặc bự ra lại cắm vào lần nữa, thậm chí giơ tay ôm đôi chân thon dài của Lãnh Tiêu kẹp vào eo mình, sau đó vừa cắm rút vừa cười nói: "Nhưng trước khi chết nếu như có thể chơi nát đại thiếu gia một trận, cho dù là chết cũng đáng."

"Tìm chết!" Ánh mắt Lãnh Tiêu lạnh lùng, nhưng giây tiếp theo cả người đã run rẩy, súng lục vẫn đỉnh ở trên lồng ngực Chu Uý Kì như cũ, theo Chu Uý Kì từng chút cắm rút bị đụng đến lùi về sau lại đỉnh lên trên, nhưng lặp lại nhiều lần như thế Lãnh Tiêu vẫn không bóp cò súng, bản thân Lãnh Tiêu cũng không biết tại sao mình lại không bóp cò.

"Hư a~" Lãnh Tiêu cắn chặt răng, y phát hiện cơ thể mình đang dần mất khống chế, đây là trước nay chưa từng có, điều này đối với một ông chủ hắc đạo mà nói là cảm giác chí mạng, nhất định phải diệt trừ, nhưng cảm giác sung sướng của cơ thể đang dần mãnh liệt lên khiến tay của y mất đi kiểm soát, y không chỉ không bóp cò bắn chết người đàn ông trên người y, thậm chí còn từng chút từng chút không cầm lòng được rơi vào trống rỗng, khoái cảm ngập đầu càng ngày càng cường liệt.

"Muốn kêu thì kêu ra tiếng đi." Chu Uý Kì khích lệ.

"A~" Lãnh Tiêu vẫn cắn chặt riêng, nhưng cơ thể lại vì mỗi va chạm của Chu Uý Kì mà không ngừng lùi về sau, rất nhanh đầu của anh đã đến đầu giường, hai chân cũng dưới tình huống không kìm lòng được gắt gao kẹp lấy vòng eo của Chu Uý Kì: "Ưm~" từng trận khoái cảm giống như dòng điện truyền ra, Lãnh Tiêu bất giác cuộn tròn ngón chân, hai chân gầy bóng loáng theo va chạm mãnh liệt của Chu Uý Kì mà tuỳ ý đong đưa, hoàn toàn thoát khỏi kiểm soát của chủ nhân.

"Đại thiếu gia sướng không?" Chu Uý Kì vừa điên cuồng nát vừa khẽ cười hỏi, hai mắt Lãnh Tiêu hơi nhắm, vẻ ngoài ôn nhuận ban đầu không thấy nữa, bị một tầng hồng nhạt nhiễm đến vô cùng mê người ngon miệng, mà đáy mắt tối tăm của y cũng bị một tầng hơi nước bao trùm, cắn chặt môi là phòng thủ cuối cùng của y, cả người Lãnh Tiêu đều toát ra một loại mị hoặc.

Không lấy được câu trả lời Chu Uý Kì cũng không để ý, dù sao phản ứng của y đã đủ nói rõ tất cả.

Chu Uý Kì vừa cắm rút hai tay vừa nâng chân của Lãnh Tiêu lên gác ở trên vai mình, tuỳ tay kéo một cái đầu gối nhét đến dưới eo Lãnh Tiêu, mông Lãnh Tiêu lập tức bị nâng cao lên không ít, tư thế này của Chu Uý Kì vừa hay có thể đụng phải mông của Lãnh Tiêu, cặc bự vừa thô vừa dài cắm thẳng vào, khiến cơ thể Lãnh Tiêu không ngừng lùi về sau.

"A~a ưm..." Lãnh Tiêu vẫn đang nhẫn nhịn, nhưng tay nắm sau lại không biết từ lúc nào không ấn ở trên lồng ngực Chu Uý Kì nữa, mà đặt ở bên khăn trải giường.

"Ưm~ a!" Cảm giác bị cặc bự căng ra rõ ràng lại hơi thốn, y thậm chí có thể cảm giác rõ ràng cặc bự va chạm trong lỗ đít bự tới như nào, quy đầu nóng rực từng chút từng chút căng mở vách thịt, mà vách thịt không tự chủ được bao chặt nó, tuỳ theo ma sát của nó sinh ra một cảm giác tê dại khiến linh hồn run rẩy, từng đợt khoái cảm không ngừng kích thích thần kinh của Lãnh Tiêu, cũng kích thích cơ thể của y không chịu kiểm soát đắm chìm vào trong đó.

"Xuy" một tiếng, cặc bự bị rút ra hoàn toàn, ngay lúc đó Lãnh Tiêu lại sinh ra một cảm giác hư không khó hiểu, loại cảm giác vừa ngứa vừa khát vọng được đâm xuyên của lỗ đít khiến Lãnh Tiêu thất thần, cũng khiến y tự nhiên sợ hãi.

Y không nên có cảm giác như vậy, điều này quá nguy hiểm, loại cảm giác này sẽ khiến y rơi vào chỗ chết.

Nhưng lý trí lại bị khoái cảm nhấn chìm, mỗi một lần vừa mới tụ vào lại bị Chu Uý Kì đâm tản ra, do đó cơ thể trầm luân vào lần nữa.

"Đại thiếu gia biết lúc tiểu thiếu gia bị tôi địt nát là dáng vẻ gì sao?" Chu Uý Kì vừa cắm rút điên cuồng vừa khom lưng nói với Lãnh Tiêu: "Cậu ấy rất hưởng thụ nha."

"Tôi hung hăng địt cậu ấy, địt rất mạnh, địt từng chút từng chút, tôi nhìn cậu ấy vô lực giãy giụa ở dưới người tôi, vừa giãy giụa vừa hưởng thụ."

"Ha a...câm mồm a...cho tôi...a ưm...câm mồm." Lãnh Tiêu rõ ràng cũng nhận ra cơ thể mình đã mất kiểm soát.

"Tiểu thiếu gia bị tôi địt khóc, vừa khóc vừa xin tha, trên miệng nói không cần nhưng lỗ nhỏ lại hút rất chặt, lúc thì bảo tôi sâu chút lúc thì lại nói không muốn." Chu Uý Kì tiếp tục kích thích y.


"Đủ rồi a...ha ưm~" Lãnh Tiêu giống như sắp đạt đến cao trào, ngón chân y bất giác cuộn tròn lại.

Hai chân dùng sức kẹp lấy Chu Uý Kì, thậm chí hai tay cũng không tự chủ nắm lấy cánh tay của Chu Uý Kì, móng tay giống như muốn bấm vào trong thịt, trên mặt bị tình dục bao phủ, hai mắt dày đặc hơi nước, miệng không khống chế được mở ra.

"A ha...ha...Chu, Uý Kì! A~"

Lãnh Tiêu thất thân đâu còn có dáng vẻ của ông chủ hắc đạo, lãnh khốc thiếu gia ở hắc bạc lưỡng đạo hô phong hoán vũ không ái dám chọc sớm đã không thấy bóng dáng nữa rồi.

Chu Uý Kì vừa điên cuồng địt vừa nói lời kích thích y, hắn thích vừa địt vừa gọi y là đại thiếu gia, giống như hắn thích vừa địt Lãnh Tịch vừa gọi cậu ấy là tiểu thiếu gia, có một sự thú vị khác.

"Lúc này đại thiếu gia có thể đồng cảm rồi chứ." Chu Uý Kì cười tà cuối cùng đỉnh sâu vào, "xuy" một tiếng, cặc bự đã bị dịch thể bôi trơn đến vừa ướt vừa cứng cắm cả cây vào, hung hăng dập qua điểm G khiến Lãnh Tịch hưng phấn đến cả người run rẩy.

Cuối cùng Lãnh Tiêu không khống chế được rên khẽ một tiếng, phụt phụt mấy cái, Lãnh Tiêu bắn ra ngoài, y thất thần thở dốc, ánh mắt nhìn trần nhà hơi tan rã.

Cùng lúc này, Chu Uý Kì cũng bắn tất cả vào trong cơ thể nóng rực của y, loại cảm giác mãnh liệt đó từng chút kích thích Lãnh Tiêu vừa mới cao trào, cảm giác nóng bỏng trong vách thịt truyền đến toàn thân, cơ thể Lãnh Tiêu không nhịn được run rẩy từng đợt, cùng với khoái cảm dữ dội co rút lại, đắm chìm vào.

Chu Uý Kì cũng nằm sấp ở trên người y thở dốc, đây là cơ thể sống, vô cùng may mắn hắn có thể lực siêu cường, còn có được phúc lợi của hệ thống, do đó đến mấy hiệp nữa cũng không thành vấn đề.

Nhưng sau khi thất thần, Lãnh Tiêu không động đậy đột nhiên lật người một phát.

Chu Uý Kì tay mắt lanh lẹ nhanh chóng đứng dậy từ trên người y, đồng thời lùi lại mấy bước, ngay cả Lãnh Tiêu nhíu chặt mày nửa lệch ở trên giường cũng hít khí, nhưng cây súng lục kia đã bị y nắm trong tay lần nữa.

Thật ra vừa rồi Lãnh Tiêu muốn nhanh chóng bắt lấy súng lục lật người lên, nhưng vừa lật người lại bị cảm giác không thích hợp ở lỗ đít kéo lại, cầm được súng rồi nhưng y lại không nhanh nhẹn giống như bình thường.

Lãnh Tiêu dứt khoát nửa dựa ở trên giường giơ súng về phía Chu Uý Kì, ánh mắt bắn về Chu Uý Kì, một nửa ánh mắt là lạnh lùng, còn một nửa là dư vị cao trào vẫn chưa rút đi.

Chu Uý Kì lại không nhanh không chậm, giống như không nhìn thấy súng trong tay y, vẻ mặt vẫn cợt nhả như cũ cười nói với y: "Đại thiếu gia cũng quá vô tình rồi, người ta là rút điểu vô tình, nhưng tôi còn chưa rút ra ngoài anh đã đi lấy súng rồi."

Chu Uý Kì vừa nói vừa kéo lấy cái quần Lãnh Tiêu mới cởi xuống ở bên cạnh, mặc lên trước mắt y, vừa mặc vừa nhặt một cái áo sơ mi trắng khoác lên trên người, nhưng lúc hắn chuẩn bị cài cúc áo, "đoàng" - một tiếng súng vang lên.

Chu Uý Kì tay mắt lanh lẹ, quan trọng là có bàn tay vàng của hệ thống, vì vậy hắn hơi nghiêng đầu về một bên, lập tức cảm nhận được bên tai bay vụt qua một viên đạn, nhưng loại cảm giác cận kề cái chết này vẫn khiến tim Chu Uy Kì lệch một nhịp, hắn cũng không phải thật sự không sợ chết.

Người có thể tránh viên đạn ở khoảng cách gần như vậy rõ ràng không phải người bình thường, ánh mắt Lãnh Tiêu tối lại, phát thứ hai sắp bắn ra ngoài.

Đương nhiên y sẽ không để người ngông cuồng tự đại như vậy lập tức chết, y sẽ khiến hắn sống không bằng chết.

Nhưng lúc Lãnh Tiêu sắp bóp cò, đột nhiên một bóng dáng xông vào từ ngoài cửa, lập tức chắn ở trước mặt Chu Uý Kì.

"Đừng!" Lãnh Tịch vô cùng lo lắng chạy từ trường học về, vừa đi đến đầu cầu thang đã nghe thấy tiếng súng truyền ra từ trên lầu, cậu dường như là không màng tất cả chạy như bay lên, sau đó nghĩ cũng không nghĩ chắn ở trước mặt Chu Uý Kì: "Anh hai, đừng..."

Chu Uý Kì hơi kinh ngạc nhìn người lùn hơn anh nửa cái đầu ở trước mặt, sau đó bất giác nhếch khoé miệng lên.

Lãnh Tiêu trừng lớn mắt, quả thật là không ngờ em trai sẽ đột nhiên xông ra chặn ở trước người người này, thiếu một chút, thiếu một chút nữa y đã tổn thương em trai của mình rồi.

"Tiểu Tịch, em đây là làm gì?" Lãnh Tiêu nhíu mày, có chút không hiểu.

"Anh hai, em...anh, anh không thể giết hắn."

"Tại sao?" Lãnh Tiêu nhíu mày: "Không phải em hận người này thấu xương sao, không phải em đã tìm cậu ta một tháng rồi sao?"'

Ngay lúc đó Lãnh Tịch không biết nên trả lời thế nào, bởi vì đến gấp, trên mặt cậu đỏ bừng, thở hồng hộc, đầu cũng hơi choáng, Lãnh Tiêu tiếp tục nói: "Tiểu Tịch, trước đây là anh hai không tốt, anh hai quá bận nên không nhận ra em bị người khác ức hiếp."

"Người đàn ông này dám động vào một đầu ngón tay của em thì đã định sẵn kết cục rồi, cậu ta nhất định phải chết. Đương nhiên, trước khi cậu ta chết em muốn tra tấn thế nào thì tra tấn thế ấy, muốn trút giận như nào thì trút giận như thế, điểm này anh hai chắc chắn tôn trọng em."

Lãnh Tiêu vẫn chiều em trai đến vô biên như xưa, nhưng sắc mặt của Lãnh Tịch lại quái lạ, cậu quay đầu nhìn người đằng sau, Chu Uý Kì đúng lúc nhìn cậu, đáy mắt vẫn cợt nhả như cũ, khốn kiếp, không có một chút cảm giác sợ hãi nào khi cận kề cái chết.

Lãnh Tịch cắn răng, quỷ mới biết tại sao cậu lại không muốn hắn chết, sợ hắn chết, thậm chí không màng tất cả chắn trước mặt hắn.

"Anh hai...em, em không muốn y chết."

"Tại sao?" Lãnh Tiêu nhíu mày, càng khó hiểu hơn, hơn nữa dáng vẻ em trai bảo vệ người đàn ông này rõ ràng khiến y vô cùng khó chịu.

Chu Uý Kì lại cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro