Chương 1: Hoa Ananuca.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Hoa Ananuca.

"Ngươi biết tại sao thiêu thân lại lao vào lửa bất chấp nó sẽ chết không?"

"Ta không biết, phải chăng là do nó ngu muội?"

"Cũng có một phần, nhưng lí do chính là do nó chỉ biết rằng nguồn ánh sáng kia là nơi duy nhất mà nó tìm được trong đêm đen..."

...

Giữa sa mạc đầy gió và cát, những bàn chân trần đã bỏng rát vẫn cứ đều bước tiến đến phía chân trời. Bấy giờ đã là chạng vạng, những áng mây vàng rực rỡ như dải lụa chồng chéo lên nhau. Khung cảnh hùng vĩ đến tráng lệ ấy khiến một cô bé bật khóc thành tiếng: "Mợ ơi... đến khi nào ta mới có thể đến 'đất tổ'."

Cô bé cắn chặt đến nỗi môi chảy máu, tay bặm làn váy rách rưới. Đôi mắt ầng ậc nước vô vọng nhìn về phía người phụ nữ tóc bạc bên cạnh. Người phụ nữ khổ sở hiện lên với dáng vẻ tiều tuỵ, làn da xanh xao, môi nhợt nhạt và hai gò má hóp lại. Làn da ả khô khốc, bọc xương. Dáng đi lều khều của ả khiến người ta tưởng chừng là con quỷ nào đó.

"Mày nói nhiều quá... đi theo mẹ mày, đừng hỏi nhiều."

Cô bé kia nghe thấy câu này đành ấm ức nhịn lại, lấy từ trong áo bản thân một chiếc bánh khô khốc. Nó cắn mạnh một phát, miếng bánh như mảnh thuỷ tinh cứa vào cổ họng: "Khặc!"

Nó cố gắng ăn cái bánh kia chỉ vì đó là thứ duy nhất nó còn lại, nó chỉ biết nghĩ: "Cố lên nào!"

Nó sặc sụa một lúc, thu hút mấy kẻ khác trong đoàn người.

Họ cứ chằm chằm nhìn vào nó như mấy con thú điên cuồng.

"Này, mi còn nhỏ, lấy cái bánh này đi!" Một tên đàn ông mặt xanh lét trát vôi trắng lên tay và thân gầy rạc chắn bóng mấy tên kia, cướp lấy bánh của cô bé rồi trả lại cho nó một túi thịt trộn cơm trắng.

"Cả, cảm ơn ạ." Mắt nó lại đỏ hoe, tay run run nâng niu túi cơm ấy. - Nhưng tại sao ạ? - Nó hỏi.

- Không vì sao cả, thấy thương nên cho nhóc thôi.

Nó bỗng cảm thấy bản thân thật may mắn, một đứa nhỏ yếu ớt như nó lấy sức đâu để vượt qua "thử thách của Mẹ".

Phải chăng lòng người vẫn còn tồn tại?

Ông ta dùng sức lẻo khẻo, kéo mạnh đứa bé lên lưng, đôi chân kẻ đó khó khăn bước đi từng bước.

Ông ta vừa đi vừa lẩm nhẩm vài câu đồng dao:

- Mẹ đã ban tặng cho chúng ta "đôi mắt của sự thật"...

- Mẹ trao cho ta phước lành của "Sinh Sôi".

- Mẹ trao cho ta "đất tổ" trù phú.

- "Mẹ" giao cho ta nhiệm vụ ban phát "tin lành".

- "Mẹ" tạo ra... thử thách để ta "tái sinh".

- Thành tâm cảm ơn Mẹ, chúng con nguyện hiến dâng tất cả để tạ ân điển của Mẹ.

Tạ ân điển của Mẹ.

Đôi mắt của cô bé lảo đảo liên hồi, rồi dính lại vào nhau, chìm vào giấc mơ rực rỡ.

- Chào mừng con, con gái thân yêu của mẹ. - Người phụ nữ tóc bạc âu yếm lấy nó, tay xoa xoa đầu nó.

Mẹ... Mẹ có là thật không?

Tay nó run run đưa về phía eo người phụ nữ, rồi nắm chặt mảnh vải sần.

- Mợ ơi, là thật đúng không mẹ? Mợ ơi, cứu con với, con không muốn chết đâu, con không muốn thử thách hay gì nữa, con sợ lắm. - Nó gào lớn, nức nở mà van nài.

Mẹ nó cười mỉm, mân mê mái tóc trắng đặc trưng của nó, rồi lên tiếng: "Con của ta, con có thể ngẳng đầu lên không?"

Cô bé hồn nhiên ngẩng mặt lên theo lời người phụ nữ.

Nàng ta dùng tay nhéo má nó một phát, nhẹ nhàng nói: "Đôi mắt màu tím này chỉ có con mới được trao, con ạ. Phước lành của "Mẹ" sẽ giúp con thấu được lòng người và tai ương, nhưng nó cũng sẽ đem lại chết chóc và đau thương."

"Nhớ lấy lời mẹ, đôi mắt này là giả, chỉ có con là thật, tất cả đều là giả, thì đôi mắt này của con là thật."

Nó bỗng lên tiếng hỏi: "Vậy mẹ là giả hay thật ạ?'

Nàng ta im lặng một hồi rồi mới đáp: "Con chỉ cần nhớ là con còn có mẹ ở đây là được rồi..."

Rồi nàng ấy nhẹ nhàng đẩy nó về phía mặt đất, khiến cô bé rơi xuống biển ánh sáng vô tận.

...

"Tỉnh dậy đi, cô bé, mọi người đều đi rồi, chỉ có còn con thôi." Người đàn ông tốt bụng lúc trước đã tàn tạ hơn bao giờ hết, tay ông ta ghì chặt thân thể của cô bé ở sau tường gạch đổ nát.

Máu nhuộm đậm khuôn mặt ông ta, ông từng bước bò trườn đến.

"Con là hy vọng cuối cùng rồi."

"Thần thánh đã từ bỏ chúng ta rồi."

Ông ta dùng hết sức lực còn lại đeo vòng tay có một viên đá quý khảm những văn tự kì lạ cho cô bé.

- Đất Tổ không tồn tại, con... phải tìm nơi khác rồi.

- Xin lỗi... để con phải sống một mình rồi... - Ông ta vươn tay về phía ngực cô bé rồi xoa xoa đầu nó như thể đang an ủi sự bấn loạn trong lòng cô bé bấy giờ.

Chợt, ông ta nói lầm bầm::

"Con là ...."

"Con là ai?" Một cô gái vươn tay về phía trần nhà, mặt cô mồ hôi nhễ nhại, nước mắt như lũ tràn bờ đê.

Cô thẫn thờ ngồi dậy, khuôn mặt lộ ra vẻ mệt mỏi. Làn tóc trắng phau che khuất tầm mắt khiến cô trông thật u uất.

"Tôi là Vita Lunaris hay là Hecate Samash?"

Không một lời đáp.

Bỏ qua những suy nghĩ trong đầu, cô đứng dậy lên rồi cầm chiếc điện thoại lên, trên màn hình nó xuất hiện dòng chữ: 8 giờ 15 phút ngày hai sáu tháng ba năm 2106.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro