Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết tiếng chuông từ nơi nào đã đem Diệp Anh từ giấc ngủ say thức dậy.

Diệp Anh day day huyệt thái dương, tay từ trong chăn vươn ra, theo bản năng tìm đến điện thoại trên tủ đầu giường.

Màn hình điện thoại một mảnh đen nhánh, Diệp Anh mới ý thức được tiếng chuông báo thức không phải đến từ đây.

"Reng reng reng reng reng...."

Âm thanh ầm ĩ từ ngoài liên tục truyền vào phòng ngủ, Diệp Anh mở màn hình, phát hiện chỉ mới 9 giờ sáng.

Hôm nay là thứ bảy, hôm qua cô đi dự sinh nhật một người bạn, lại uống quá chén một đêm, rạng sáng hai giờ mới trở về nhà.

"Reng reng reng reng reng..."

Diệp Anh lập tức xốc chăn, nghe thấy người bên ngoài vẫn miệt mài nhấn chuông, máu nóng dâng tận não, cô vùng vằng đứng dậy.

Cái người ngoài kia không thể xem như cô không có nhà sao?

Diệp Anh vội vàng mang dép, kéo lê cơ thể dường như không còn là của mình mở cửa phòng, hướng đến cửa chính.

Chuông cửa vẫn còn vang, liên tục vang, tiếng chuông như phảng phất muốn nói "Cô không mở cửa thì tôi sẽ không đi"

Tới cửa, Diệp Anh mở mắt mèo thấy được người bên ngoài.

Không phải bạn, không phải đồng nghiệp, không phải người giao đồ ăn, không phải người giao hàng.

Chỉ nhìn một giây, Diệp Anh liền đóng mắt mèo lại.

Nháy mắt cô liền thanh tỉnh, nhưng cô cũng không lập tức mở cửa, mà là rơi vào trạng thái hoang mang.

Sau đó cô lại mở mắt mèo xác nhận thêm lần nữa, tay lúc này mới nắm lấy then cửa.

Đúng là nàng.

Cùng nhịp với tiếng chuông, Diệp Anh đem cửa mở ra.

Nữ nhân bên ngoài tay dừng bên nút nhấn chuông, thấy Diệp Anh mở cửa, nàng quay đầu nhìn qua, mặt không biểu cảm nói: "Cô Diệp, xin chào."

Diệp Anh đưa tay sửa sang lại mái tóc rối tinh rối mù của mình: "Có việc gì sao?"

Diệp Anh thật sự không có thói quen tùy tiện quan sát người khác, nhưng lần này chỉ cần đưa mắt nhìn qua một cái, cô đã có thể đem nữ nhân kia từ đầu đến chân đặt vào trong mắt.

Nhìn sơ có thể thấy nàng đang mang bộ quần áo màu xanh nhạt, bên dưới chiếc quần dài là một đôi giày trắng sạch sẽ, trên cổ mang theo chiếc vòng cổ chữ "T", trên vai mang theo chiếc túi xách, mái tóc dài xoăn nhẹ tự nhiên, trên mũi đeo gọng kính vàng, đem đôi mắt vốn dĩ đã rất xinh đẹp nay còn đẹp mắt hơn.

Đúng vậy, là xinh đẹp.

Nữ nhân như cũ đứng nguyên tại chỗ, sau khi Diệp Anh mở cửa, nàng đưa tay vừa rồi ấn chuông cửa bỏ vào túi quần.

"Xin lỗi sớm như vậy đã quấy rầy cô..."

Lời còn chưa nói xong, Diệp Anh có chút bực dọc đáp lời: "Cậu còn biết là quấy rầy tôi."

Đại khái không nghĩ tới Diệp Anh sẽ nói như vậy, nàng dừng một chút.

Diệp Anh lại xoa nhẹ tóc, bắt đầu cảm thấy tự nhiên mình lại nổi giận vô cớ với nàng thực không có đạo lý.

"Cậu tìm tôi có việc gì?" Diệp Anh hỏi.

Nữ nhân trước mắt vén vài sợi tóc rũ xuống ra sau tai, nói: "Tôi là Nguyễn..."

"Nguyễn Thùy Trang." Diệp Anh nhịn không được lần nữa cắt ngang, nói: "Có việc cứ nói thẳng, không cần vòng vo."

Thùy Trang từ đầu đến giờ biểu tình vẫn không đổi, bởi lời nói của Diệp Anh tâm hơi động, nếu Diệp Anh nhìn không lầm, khóe mắt nàng đang có ý cười.

Nói không cần vòng vo, cái người này trực tiếp nói thẳng.

Thùy Trang: "Cậu nhớ rõ tôi."

Nhớ rõ thì nhớ rõ, thì làm sao?

Cho nên đáng lẽ cô không nên nhớ rõ nhỉ.

Diệp Anh rất ít khi đối với sự việc mới xảy ra năm giây liền thấy hối hận, tự nhiên đi nói tên người ta ra làm gì vậy trời.

Diệp Anh: "Ah."

Thùy Trang dường như cười tươi thêm một chút, đáng yêu ghê, Diệp Anh cảm thấy nhất định là mình nhìn lầm rồi.

Thùy Trang lúc này mới quay về mục đích chính: "Lan Ngọc có tới tìm cậu không?"

Diệp Anh nghi hoặc hỏi: "Lan Ngọc là ai?"

Thùy Trang nói: "Không nhớ Lan Ngọc nhưng lại nhớ rất rõ tôi."

Diệp Anh: "......"

Mới qua chưa tới năm phút, Diệp Anh đã thấy hối hận hai lần.

Thùy Trang tiếp tục nói: "Ninh Dương Lan Ngọc."

Diệp Anh: "Lan Ngọc làm sao vậy?"

Thùy Trang: "Bỏ nhà đi rồi."

Diệp Anh bật cười.

Không phải cô không nhịn, nhưng tính ra Lan Ngọc cũng hơn hai mươi rồi, lớn như vậy còn bỏ nhà đi bụi được.

"Tôi không có gặp cô ấy." Diệp Anh nói xong hỏi: "Cô ấy làm sao vậy?"

Thùy Trang còn chưa trả lời, Diệp Anh đem cửa mở ra.

Lời mời rất rõ ràng, nhưng Thùy Trang vẫn đứng bất động, không phải là không hiểu ý, nhưng nàng muốn chờ Diệp Anh nói một câu "Mời vào" trước.

Lan Ngọc mà Thùy Trang nhắc đến, tính ra Diệp Anh đã không gặp ba năm rồi, lần gần nhất ngẫu nhiên gặp được ở quán bar, Lan Ngọc muốn thêm Zalo nhưng bị cô từ chối.

Lần trước nữa chính là tám năm trước, ở tại nhà của Lan Ngọc.

Còn cái vị Nguyễn Thùy Trang trước mặt này, kỳ thật Diệp Anh và nàng cũng không thân, hai người gặp nhau mới được ba lần, không thân thiết gì lắm, đều gặp ở nhà Lan Ngọc.

Nếu nói người mà tám năm trôi qua mới gặp nhau được ba lần vẫn có thể nhớ rõ cả họ lẫn tên, đoán chừng Diệp Anh mà là Thùy Trang sẽ còn kinh ngạc gấp trăm lần.

Bất quá người này là Nguyễn Thùy Trang.

Thùy Trang trong ấn tượng của cô là băng lạnh ngàn năm, mặt vĩnh viễn sẽ không có biểu cảm, vĩnh viễn kiêu ngạo, vĩnh viễn lãnh đạm.

Diệp Anh thực sự không cảm thấy quan hệ của Thùy Trang và Lan Ngọc có thể tốt đến mức Lan Ngọc bỏ nhà đi bụi thì Thùy Trang phải cất công đến tìm mình, nhưng ai mà biết được, lỡ trong tám năm này các nàng đã trở thành chị em tình thâm thì sao.

Thùy Trang tiến vào sau, Diệp Anh tìm trong tủ giày ra một đôi giày chưa sử dụng cho nàng.

Khách đến đột ngột, nhà Diệp Anh nhìn rất loạn, gói hàng chuyển phát nhanh hôm qua đang mở dở vẫn còn bày dưới đất, quần áo vừa thu vào từ ban công chất thàng đống ngoài sô pha, bất quá trừ mấy điều này ra, mấy cái khác vẫn còn tốt.

Nhưng chỉ cần mấy điều đó thôi, nhà cô nhìn không khác gì đống rác.

Diệp Anh đơn giản thu dọn gói hàng dưới đất, nhanh tay đem quần áo ôm về phòng, rồi ra mời đại tiểu thư ngồi.

Sau đó hỏi: "Cậu muốn uống gì?"

Đại tiểu thư ngồi xuống một lúc sau, câu đầu tiên nói không phải trả lời vấn đề của Diệp Anh, mà là nói: "Là hương hoa hồng."

Diệp Anh: "......"

"Mũi rất nhạy." Diệp Anh không muốn tiếp tục chủ đề này, hỏi tiếp: "Uống cái gì? Cà phê, coca, trà hay nước lọc?"

Thùy Trang không khách sáo với Diệp Anh, chọn món phức tạp nhất: "Cà phê đi." Sau đó nàng hỏi: "Cậu còn chưa ăn sáng đúng không?"

Diệp Anh: "Tôi nhìn giống người mới rời giường sao?"

Thùy Trang trầm mặc một chút, nhưng đột nhiên thu lại lời định nói: "Giống."

Diệp Anh: "Cho nên quấy rầy một người vừa mới rời giường, Trang tiểu thư có cảm thấy áy náy không?"

Thùy Trang ngữ khí không chút áy náy đáp: "Có."

Diệp Anh: "Vậy cậu hãy ném vào mặt tôi 5 triệu đi."

Thùy Trang nghi hoặc: "Cái gì?"

Diệp Anh tự cười một mình: "Không có gì."

Thùy Trang giải thích: "Tôi tưởng cậu tỉnh rồi, rất xin lỗi."

Diệp Anh: "Nếu tôi không có nhà thì sao?"

Thùy Trang: "Tôi đợi cậu trở về."

Diệp Anh còn muốn nói gì đó, nhưng Thùy Trang đã ngắt lời cô: "Cậu ăn trước đi."

Nuốt lời muốn nói xuống, Diệp Anh gật đầu nói: "Được rồi."

Cô đi được nửa bước, đột nhiên xoay người trở về, hỏi Thùy Trang: "Vậy tôi có cần mặc quần vào không?"

Diệp Anh nói những lời này, mười phần là trêu chọc, Thùy Trang rõ ràng là nghẹn một chút.

Diệp Anh giờ phút này đang mặc một chiếc áo phông to, có thể che được đến bắp chân.

Tuy nhiên câu hỏi này không dễ trả lời, không thể nói "Mặc quần vào đi" hoặc càng không thể nói "Đừng mặc", thế nào cũng không được.

Thùy Trang quyết định không trả lời, Diệp Anh cũng không hỏi ép nàng, trước khi vào phòng bếp cô trở lại phòng ngủ, thay quần áo chỉnh tề, rửa mặt, đánh răng, buộc tóc gọn gàng.

Lúc cô đi ra, khoảng cách từ phòng khách đi vào phòng bếp, Diệp Anh trong mắt luôn cảm thấy kỳ quái, cho nên trước khi vào phòng bếp, cô đột nhiên quay đầu nhìn người đang ngồi trên sô pha.

Vô tình sao, Diệp Anh nhìn thấy Thùy Trang đang ngượng ngùng cúi đầu.

Diệp Anh không nghĩ nhiều, tiếp tục đến tủ lạnh lấy bánh mì và sữa, tùy tiện nhét vào bụng, sau đó pha cà phê cho Thùy Trang.

Đây là lần hối hận thứ ba của Diệp Anh trong hôm nay, và nó còn dã man hơn hai lần kia, cô hối hận khi đứng trước máy pha cà phê.

Vì cái gì Thùy Trang lại phải chọn cà phê, vì cái gì mà cô lại không cho Thùy Trang đại một ly cà phê pha sẵn chứ?

Tự nhiên ở đây hầu hạ ai á.

Nhưng không biết thế lực nào xui khiến cô vẫn pha cho Thùy Trang một ly cà phê thật ngon, cẩn thận hỏi muốn thêm bao nhiêu viên đường, còn chọn cái ly cô thích nhất cho nàng.

Cà phê được bưng đến bàn trà phòng khách, Diệp Anh từ bên cạnh kéo cái ghế ngồi xuống đối diện Thùy Trang, làm bộ lịch sự, hỏi thăm: "Lan Ngọc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Thùy Trang cầm thìa lên, rồi lại buông xuống, chậm rãi nói: "Tuần trước, con bé có dán một tờ giấy lên cửa phòng bố mẹ, đến bây giờ vẫn chưa liên lạc được."

Diệp Anh lần nữa không nhịn được cười: "Viết cái gì vậy?"

Thùy Trang nhìn Diệp Anh hỏi: "Cậu là nữ thần của con bé sao?"

Diệp Anh lập tức tràn đầy nghi vấn: "Tôi?"

Thùy Trang: "Gần đây hai người thật sự không gặp nhau sao?"

Diệp Anh thiếu kiên nhẫn đáp: "Tôi có cần thiết phải nói dối không?"

"Xin lỗi," Thùy Trang nói, "Lan Ngọc viết trên tờ giấy là muốn đi tìm nữ thần của con bé và nói ba mẹ hãy mặc kệ nó đi."

Diệp Anh gật đầu: "Đó đúng là chuyện cô ấy sẽ làm."

Thùy Trang ừ một tiếng.

Diệp Anh: "Cô ấy không đến gặp tôi, chúng tôi đã lâu rồi không gặp, cũng không có phương thức liên hệ."

Nói đến phương thức liên hệ, Diệp Anh nhíu nhíu mày: "Cậu làm sao tìm được nơi này? Làm sao biết tôi sống ở đây?"

Thùy Trang: "Muốn biết thì sẽ biết."

Diệp Anh nhẹ nhàng cười cười.

Đúng vậy, họ Nguyễn, họ Ninh, họ là ai chứ.

Diệp Anh: "Vậy cho nên không chỉ địa chỉ, cả số điện thoại tôi cậu cũng biết?"

Thùy Trang dường như đang phán đoán tâm trạng của Diệp Anh khi nói ra lời này, nhưng rất xin lỗi, nàng không thể giả vờ được.

Diệp Anh mặt vô cảm.

Thùy Trang ậm ừ: "Biết."

Diệp Anh: "Còn biết gì nữa không?"

Thùy Trang lắc đầu: "Không nhiều lắm, tôi biết cậu tốt nghiệp đại học A, hiện đang làm việc trong một tòa soạn ở Cát Lái ."

Cũng "không nhiều lắm" nhỉ, Diệp Anh không còn gì để nói nữa.

Cô cúi đầu nhìn ly cà phê: "Có thể uống rồi."

Thùy Trang gật gật đầu, cầm cà phê lên nhấp một ngụm.

Trước khi ly cà phê rời khỏi môi Thùy Trang, Diệp Anh hỏi nàng: "Còn có chuyện gì nữa không?"

Thùy Trang khẽ chớp mắt, đặt cà phê xuống, nói ra một câu Diệp Anh không ngờ tới.

"Tôi có thể thêm Zalo của cậu không?"

Diệp Anh dừng một chút, hỏi: "Thêm Zalo của tôi làm gì?"

Thùy Trang vô nghĩa đáp: "Tôi muốn thêm."

Diệp Anh liếm liếm môi, hôm nay đã là lần thứ tư rồi.

"Không phải biết số điện thoại của tôi sao, chính là số đó."

Thùy Trang lại bưng cà phê lên: "Được."

Trường hợp này thực sự không có lời nào để nói, Diệp Anh cứ như vậy nhìn chằm chằm vào nàng, Thùy Trang cũng rất khó khăn để từ từ thưởng thức tách cà phê.

Cho nên sau khi uống thêm một ngụm, Thùy Trang liền đứng lên, đeo túi xách trên sô pha lên vai: "Quấy rầy rồi, cảm ơn cà phê của cậu."

Diệp Anh cũng đứng lên: "Ừ."

Thùy Trang lại nói: "Rất ngon."

Diệp Anh cuối cùng cũng nở nụ cười: "Cảm ơn."

Diệp Anh tiễn Thùy Trang ra cửa.

Lúc đổi giày, Diệp Anh không biết lại sao, nhưng trong đầu lại lóe lên rất nhiều suy nghĩ kì quái.

Cô tự hỏi, nếu họ đã không gặp nhau lâu như vậy, liệu Thùy Trang có nói mấy câu khiến người hít thở không thông hay không.

Ví dụ như "Cậu vẫn như trước", "Cậu thay đổi nhiều rồi", hay là cái gì mà "Mấy năm qua cậu sống có ổn không?"

Nhưng nàng cái gì cùng đều không có nói, chỉ thay giày và bước ra ngoài.

Quả thực, mối quan hệ của họ không đến mức như vậy.

Diệp Anh đứng trước cửa suy nghĩ, liệu Thùy Trang có thể quay đầu lại nhìn cô một cái trước khi đóng cửa hay không.

Thượng đế như nghe được tâm tư của cô, Thùy Trang thực sự quay đầu lại.

Không chỉ có quay đầu lại, nàng còn có lời muốn nói.

Thùy Trang hỏi: "Cậu là cong sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro