Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vết son của Thùy Trang dính trên ly cà phê Diệp Anh.

Sau khi đem đổ cà phê, Diệp Anh cũng không vội rửa, cầm ly lên nhìn một lượt, tận khi nhận thấy hành vi của mình có chút biến thái, mới vặn vòi nước, rửa sạch vết son.

Đối với câu hỏi kia của Thùy Trang, câu trả lời của Diệp Anh dành cho cô là: "Không phải."

Cô cũng hỏi Thùy Trang: "Tại sao tôi lại là cong?"

Thùy Trang nhoẻn miệng cười với Diệp Anh, không biết là dành tặng cho Diệp Anh nụ cười xin lỗi vì đã hiểu lầm hay là tặng cho một nụ cười ý vị gì khác.

Mặc kệ là cái gì, nụ cười này cuối cùng cũng không biểu đạt gì nhiều, nàng nói "Xin lỗi, tạm biệt", rồi rời khỏi nhà Diệp Anh.

Thùy Trang người này khá thú vị đó chứ, chín giờ sáng cuối tuần đến nhà một người xa lạ tìm em họ, trông có vẻ lo lắng nhưng lại làm nhiều chuyện vô thưởng vô phạt.

Thùy Trang chờ cô nửa giờ, đợi hơn 20 phút Diệp Anh mới ăn sáng xong rồi đi pha cà phê, sau đó lại ngồi hơn 10 phút, mới nói vài câu về em họ.

Một chút cũng không giống vẻ gấp gáp như là đang tìm người, đương nhiên cũng không có khả năng tới tìm Diệp Anh ôn chuyện.

Các cô làm gì chuyện cũ để ôn lại.

Diệp Anh đem ly rửa sạch rồi đặt lại chỗ cũ, kiểm tra thời gian trên điện thoại, thấy Zalo có tin nhắn mới.

Nhìn thấy yêu cầu kết bạn trên màn hình điện thoại, không có bất kì ghi chú nào.

Nếu chuyện này xảy ra trong quá khứ, Diệp Anh chắc sẽ không quan tâm.

Diệp Anh cũng rót cho mình một ly cà phê, nhân tiện mở "Cuộc trò chuyện" trên điện thoại, nhấn đồng ý yêu cầu kết bạn.

Khi thông báo hai người đã là bạn bè xuất hiện, tin nhắn ở phía bên kia cũng được gửi đi.

C: Chang

Thật thú vị, tên Zalo của Diệp Anh cũng là một chữ cái duy nhất "C"

*Chang - Cún

Có lẽ ngoài câu nói "Hương hoa hồng" mà Thùy Trang nói nửa tiếng trước kia, thì đây là cái thứ hai thành công khiến Diệp Anh ngượng ngùng mất mấy giây.

Diệp Anh: Tôi biết

Trả lời xong tin nhắn, Diệp Anh nhấp vào trang cá nhân của mình, sau đó nhấp vào tên Zalo của mình, sẵn sàng đổi cái mới.

Nhưng...

Một lúc sau, đổi cái gì bây giờ...

Diệp Anh dừng ở giao diện này rất lâu, đợi tới lúc màn hình tối đi cô mới mở sáng lên, rồi lại tối đi.

Sau đó, cô thoát ra ngoài.

Tại sao cô lại phải đổi?

Tại sao nàng không đổi đi?

Một lúc sau, Thùy Trang gửi thêm vài tin nhắn.

C: Người trong nhà đang rất nóng lòng đi tìm Lan Ngọc.

C: Nếu có tin tức về Lan Ngọc, phiền cậu báo cho tôi càng sớm càng tốt.

Nhìn cái tin nhắn này, Diệp Anh luôn có cảm giác là mình đang nói chuyện với bản thân, không đổi được tên của chính mình, thì cô có thể sửa tên của Thùy Trang nha.

Vì vậy cô nhấp vào tên của Thùy Trang, xóa C và đổi thành "Thùy Trang".

Nhưng sau khi sửa xong cô lại xóa, xóa hai chữ, thêm ba chữ, thành "Trang tiểu thư".

Cái "Trang tiểu thư" còn chưa ngồi yên nửa giây, lại bị xóa.

Cuối cùng Diệp Anh quyết định chọn "Thì Chang đại tiểu thư".

Sau khi thay đổi tên, cô không biết liệu mình thấy hài lòng hay buồn nôn với biệt danh trang trọng này nữa.

Diệp Anh: Được

Cô nghĩ nghĩ rồi nhắn thêm vài câu: Buổi sáng vừa mới rời giường, tâm trạng có chút không tốt, ngữ khí có hơn khó nghe, tôi xin lỗi, cậu cũng đừng để ý quá

Thì Chang đại tiểu thư: Không có

Thì Chang đại tiểu thư: Rất đáng yêu

Diệp Anh nhìn cái tin nhắn "Rất đáng yêu" kia, nghiêm túc phát ra tiếng "A".

Ai mà ngờ, nhắc vàng nhắc bạc không thấy mà cái người hơn 800 năm không liên lạc – Ninh Dương Lan Ngọc kia lại trùng hợp gọi điện sau khi Diệp Anh vừa uống xong tách cà phê.

Trên di động hiện lên dãy số xa lạ, Diệp Anh trượt nút xanh, bấm mở loa ngoài: "Xin chào."

Bên kia ho khan, thì thào nói: "Chị Cún, là em."

Diệp Anh nhất thời nhíu mày, nhìn dãy số xa lạ kia: "Lan Ngọc?"

Lan Ngọc: "Ồ, chị vẫn nhớ giọng của em sao."

Diệp Anh: "..."

Nhỏ này.

Diệp Anh không muốn hỏi vì sao cô ấy biết số điện thoại của cô, nhưng Lan Ngọc lại nhanh nhảu tự nói: "Em nhìn thấy số điện thoại của chị trên tạp chí, em xin lỗi đã quấy rầy chị."

Diệp Anh vốn muốn hỏi tạp chí nào mà có cả số điện thoại cá nhân của cô, nhưng suy cho cùng cuộc gọi này cũng vô nghĩa, nên cô không thèm hỏi.

Cô cầm ly lên muốn uống một hớp, mới nhớ rằng mình đã uống xong.

"Có chuyện gì sao?" Diệp Anh hỏi.

Lan Ngọc khịt mũi: "Em vốn dĩ muốn liên lạc với chị vào tuần trước, nhưng nghĩ lại vẫn nên kiên nhẫn một chút."

Diệp Anh: "Cho nên tìm tôi có việc gì sao?"

"Vâng." Lan Ngọc nói, "Em đã ứng tuyển vào công ty của chị tuần trước, vừa mới có thông báo trúng tuyển."

Diệp Anh: "...Cái gì?"

Lan Ngọc bên kia có chút vui mừng: "Là trợ lý của tổng biên tập Triệu Tương, chị Cún, chúng ta sẽ sớm là đồng nghiệp của nhau, chị chiếu cố em nha."

Diệp Anh không nói được lời nào.

Hai chị em nhà này đang làm gì vậy...

Diệp Anh lại lần nữa buông tách cà phê trống xuống, cô nghĩ chắc phải rót thêm ly nữa thôi.

"Không đúng," Diệp Anh khó hiểu: "Không phải em bỏ ra đi sao?"

Lan Ngọc khịt mũi khó hiểu: "Cái gì mà bỏ nhà đi?"

Diệp Anh nói, "Không phải em để lại lời nhắn cho ba mẹ sao, đến bây giờ vẫn chưa về nhà?"

Lan Ngọc a một tiếng dài: "Đúng vậy, haha," cô ấy cười cười: "Chị làm sao biết được vậy?"

Diệp Anh: "Là chị họ em đến tìm tôi."

Lan Ngọc càng nghi hoặc nói: "Chị họ của em? Chị họ nào của em? Chị Trang sao?"

Diệp Anh: "Đúng vậy."

Lan Ngọc: "A? Làm sao mà chị ấy lại đi tìm em?"

Diệp Anh cũng muốn biết lắm đó.

Lan Ngọc sau đó giải thích: "Đó là tại vì ba mẹ em không cho em một mình ra ngoài tìm việc. Em đã phỏng vấn rồi, bọn họ còn ở nhà lải nhải, phiền chết đi được. Bực quá nên em để lại mảnh giấy rồi rời đi."

Diệp Anh nghe xong cực kì khó hiểu, rất muốn nói thêm một câu "Thì liên quan gì đến tôi".

Lan Ngọc lại nói: "Nhưng tại sao chị Trang lại đi tìm em? Làm sao chị ấy lại có thể đi tìm em chứ?"

Diệp Anh bất lực nói: "Cô ấy nhờ tôi khi nào liên lạc được với em thì nói cho cô ấy biết."

Lan Ngọc hoàn toàn không đề phòng chuyện này: "Được thôi, có thể nói, dù sao em cũng không trở về nhà."

Diệp Anh: "..."

Chuyện này...

Diệp Anh muốn cúp máy, nhưng vẫn không thắng nổi sự tò mò trong lòng.

Không phải cô đang tự mình đa tình: "Nữ thần của em là ai vậy?"

Lan Ngọc đột nhiên trở nên vui vẻ: "Là chị nha, chị Cún."

Diệp Anh: "...Nghiêm túc trả lời."

Lan Ngọc hắc hắc cười: "Không phải mà, nữ thần của em là bạn gái em, em đang ở nhà cô ấy," cô ấy lại nói: "Nhưng chị cũng là nữ thần của em nữa."

"Không cần," đúng là tự mình đa tình mà, Diệp Anh nói: "Không có việc gì thì tôi cúp máy đây."

Lan Ngọc: "Vâng, thứ hai gặp lại."

Tắt máy, Diệp Anh đăm chiêu suy nghĩ về chuyện này.

Lan Ngọc rất rõ ràng, cô ấy trước nay làm việc đều rất tùy hứng, chán ghét không màng đến người khác, chủ yếu là Thùy Trang.

Từ giọng diệu của Lan Ngọc, rõ ràng là mối quan hệ của các nàng không tốt cho lắm, hơn nữa cái chuyện bỏ nhà đi trốn này nghe có vẻ là chuyện thường ngày.

Cho nên buổi sáng Thùy Trang tìm đến nhà cô thật là do quan hệ tốt với cô em họ này sao?

Vừa nghĩ tới đây, điện thoại của Diệp Anh lại vang lên, là lời mời kết bạn của Lan Ngọc.

Tuy nhiên, cô ấy chắc chắn không nhận được đãi ngộ tốt như chị mình, Diệp Anh trực tiếp từ chối lời mời.

Chủ biên Triệu và Diệp Anh không làm cùng một bộ phận, hai người chỉ bạn xã giao bình thường, quá lắm gặp nhau chỉ gật đầu chào một cái, việc thêm bạn này cũng không cần thiết.

Một lát sau, di động lại vang lên, vẫn là yêu cầu kết bạn của Lan Ngọc.

Cô ấy còn nhắn thêm một tin nhắn, nói rằng: Chị Cún, chị vẫn không thể tha thứ cho em sao?

Điểm này mặc dù tác dụng không mang lại cao như chị họ nhà mình, nhưng vẫn làm người ta hít thở không thông nha. (một bên là phái phái, một bên là mệt chả buồn nói)

Tất nhiên Diệp Anh tiếp tục từ chối.

Uống xong tách cà phê trong tay, Diệp Anh càng nghĩ càng không thích hợp.

Nếu Thùy Trang đã biết rõ cô như vậy, Diệp Anh cảm thấy cô cũng phải tìm hiểu kỹ người này.

Đương nhiên, cô không có con đường đặc biệt lợi hại nào, chỉ có thề tìm kiếm nên internet, có thì tốt, không có thì tính sau.

Dù thông tin không nhiều lắm, nhưng đều là tinh túy, nghe nói nàng đã học tại một trường đại học có tiếng trong nước, rồi lại du học ở một trường đại học nổi tiếng nước ngoài, tuổi còn trẻ nhưng đã là nghiên cứu sinh và hiện tại giảng dạy tại đại học A.

Đại học A, thật tình cờ, buổi sinh nhật hôm qua là một người bạn của cô là nghiên cứu sinh của đại học A.

Tuy nhiên, Diệp Anh chỉ biết người bạn này của cô đến từ khoa sinh của đại học A, cho nên cô cũng không ôm quá nhiều hy vọng khi gửi tin nhắn cho cô ấy.

Diệp Anh: Mày có biết Nguyễn Thùy Trang không?

Thanh Hoa chỉ mất hai phút để trả lời tin nhắn, nghiên cứu sinh đúng là có tố chất cao, rất thẳng thắn: Đ! M!

Diệp Anh:? Đm cái gì?

Thanh Hoa: Hai người quen biết sao?

Thanh Hoa: Tuần trước

Thanh Hoa gửi mỗi hai chữ "tuần trước" rồi im bặt, Diệp Anh còn chưa kịp gửi dấu chấm hỏi thì nhận được cuộc gọi từ Thanh Hoa.

Diệp Anh bắt máy, một giọng nói khàn đặc từ bên kia khiến ai nghe cũng cảm thấy xót xa: "Đm."

Diệp Anh cười: "Giọng đã thành như vậy rồi còn gọi cho tao."

Thanh Hoa tự giễu: "Có nhiều lời để nói, giọng có thể tự lành."

Diệp Anh: "Nói đi nói đi, ngắn gọn thôi."

Thanh Hoa hỏi: "Mày và cô Trang là bạn sao?"

Diệp Anh: "Không phải."

Thanh Hoa khịt mũi: "Cô Trang nói hai người là bạn, tuần trước tao có một đề tài gửi đến nhóm của cô Trang, tụi tao đã thêm Zalo, chà," Thanh Hoa khụ khụ hai tiếng, nói tiếp: "Sau đó, cô ấy nhìn thấy ảnh nhóm của tụi tao trên vòng bạn bè nên đã hỏi tao về mày, tao thiếu chút là quên mất việc này."

Diệp Anh vô thức cong khóe miệng: "Là mày nói cho cô ấy nhà của tao phải không?"

Thanh Hoa vẫn rất vui vẻ: "Đúng vậy!"

Diệp Anh: "......"

Diệp Anh: "Mày thật sự là bạn tốt mà."

Thanh Hoa: "Cô Trang nói với tao rằng hai người lại là bạn thời cấp 3, sau đó không có liên lạc, là như vậy sao?"

Diệp Anh bất lực: "Mày sẽ không cho cô ấy số điện thoại của tao đúng không?"

Thanh Hoa: "Không có, tao chỉ nói mày làm ở tòa soạn D." "Hai người là như thế nào đây? Cô ấy gặp tao hỏi thăm về mày, còn mày thì gọi để hỏi về cô ấy."

Diệp Anh: "Không có như thế nào hết, chỉ là bạn thời cấp 3."

"Haha," Thanh Hoa khàn giọng cười: "Vừa rồi còn chối không phải bạn đâu."

Diệp Anh: "Không nói chuyện nữa, mày nghe giọng mày xem thành cái dạng gì rồi?"

Thanh Hoa dùng sức ho khan vài tiếng: "Được rồi được rồi, chat trên Zalo đi."

Nói chat trên Zalo liền chat trên Zalo, chỉ mấy phút sau, Zalo của Diệp Anh bị oanh tạc.

Thanh Hoa: Giảng viên Trang chỉ mới đến trường năm ngoái, cô ấy thành công đá bay giảng viên khoa Mỹ Thuật và trở thành nữ thần số một trong trường tao.

Thanh Hoa: Thùy Trang quá ngự tỷ đúng không? Từ cấp 3 đã vậy rồi sao?

Thanh Hoa: [Link]

Thanh Hoa: [Link]

Thanh Hoa: Đây là những ảnh chụp của Thùy Trang, đừng chảy nước dãi nha.

Thanh Hoa: Haha, mặc dù có hơi xấu hổ, nhưng cô ấy đến hỏi thăm tao về mày là lần đầu tiên bọn tao nói chuyện, làm lòng tao rung động âm ỉ cả đêm hahaha.

Thanh Hoa: Cô ấy thật ôn nhu mà!!!!

Thanh Hoa: Ơ kìa ai đã đổ rồi?

Thanh Hoa: Là tao!!!!

Lời tiếp theo của Thanh Hoa, Diệp Anh đã không còn muốn xem nữa rồi.

Cô nhấp vào đường link đầu tiên.

Là video ở lớp học của Thùy Trang, thời gian là vào thứ sáu tuần trước, chỉ có chừng mười giây.

Khác với bộ trang phục hôm này, Thùy Trang buộc tóc ra sau đầu, mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, nghiên đầu, dựa vào bục giảng, nhìn nội dung trên sách giáo khoa.

Vài giây sau, nàng đột nhiên lắc nhẹ tóc, ngẩng đầu lên nhìn về phía máy ảnh.

Người quay phim dừng quay tại đây.

Xác thật, đúng là có mị lực gì đó.

Diệp Anh nhịn không được liếm liếm môi, bấm xem lại lần nữa.

Diệp Anh bất lực xem đoạn video này đến năm lần, sau khi thoát ra ngoài, dòng tin nhắn của Thanh Hoa đã tràn ngập màn hình, toàn là những lời hoa mỹ dành cho Thùy Trang, một câu nối tiếp một câu.

Ngay lúc này ở phía góc trái màn hình, thông báo tin nhắn chưa đọc hiện lên "1"

Diệp Anh không biết có chuyện gì, nhưng có cảm giác đó là tin nhắn của Thùy Trang.

Như có thần giao cách cảm, đó thật là tin nhắn của Thùy Trang.

Thì Chang đại tiểu thư: Lan Ngọc đã liên lạc với cậu sao?

Diệp Anh đáp: Ừm

Thì Chang đại tiểu thư: Tại sau không nói cho tôi biết?

Diệp Anh đang tính nói, còn không phải do Thanh Hoa đang làm chậm trễ cô sao.

Diệp Anh vừa định trả lời, nhưng Thùy Trang lại gửi một tin nhắn khác.

Thì Chang đại tiểu thư: Tôi đang đợi cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro