Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi phần giới thiệu chương trình tạp kỹ kết thúc, Diệp Anh ngó nhìn vào phòng bếp không dưới mười lần.

Thùy Trang thấy ngồi không cùng Diệp Anh như vậy thật nhàm chán, nên đi vào phòng bếp từ trước.

Bây giờ bên kia tràn ngập tiếng cười, mẹ cô là người thích cười, không biết hai vị ở bên trong cười cái gì, cười không ngớt được.

Có lẽ đang nói chuyện quá khứ, hoặc là đang nói mấy kỉ niệm đáng yêu của cô lúc bé, Diệp Anh khi còn bé luôn nháo loạn quậy phá khắp nơi, mẹ cô sợ cô trưởng thành sẽ quên, nên luôn kể lại không dưới trăm lần.

Diệp Anh quay đầu lần thứ mười lăm, nhưng bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.

Cô cầm lên xem, là Thanh Hoa gọi.

"Con Cún," Diệp Anh vừa nhấc máy liền nghe được tiếng hét từ bên kia: "Có ở nhà không?"

Diệp Anh nói: "Có, làm sao vậy?"

Thanh Hoa: "Lúc trước mày có để cái áo khoác ở chỗ tao, vừa lúc tao đi ngang qua."

Diệp Anh a một tiếng: "Mày ở đâu? Tao xuống lấy."

Thanh Hoa: "Không cần đâu, sắp đến rồi, tao lên luôn, thuận tiện mượn nhà vệ sinh, nhịn đến sắp hỏng rồi."

Diệp Anh còn chưa kịp nghĩ biện pháp, Thanh Hoa đã cúp điện thoại.

Người này tác phong cũng thật nhanh, cửa vừa mở, Thanh Hoa ném áo khoác vào người cô, vội vàng đổi giày.

"Cứu mạng, cứu mạng," Thanh Hoa thoạt nhìn rất gấp: "Chừa cái tội uống nhiều trà mà."

Tiếng xèo xèo từ phòng bếp truyền đến, Thanh Hoa đưa mắt nhìn sang.

Diệp Anh nắm chặt áo khoác, mím môi.

Nhưng Thanh Hoa rất nhanh thu tầm mắt: "Dì tới à."

Diệp Anh ừ một tiếng, liền thấy Thanh Hoa bay vọt vào nhà vệ sinh.

Diệp Anh cũng nhìn qua phòng bếp, Thùy Trang không còn dáng vẻ cán bộ hai tay đút túi như lúc nói chuyện với cô, giờ đây nàng đang xắn tay áo rửa rau, còn mẹ cô thì đang xào rau.

Chắc là do máy hút mùi quá ồn, nên không nghe được bên đây có người đến.

Diệp Anh tùy tiện ném áo lên sô pha, cố ý chặn hướng ra của phòng bếp.

Thanh Hoa rất nhanh từ nhà vệ sinh ra, thấy cô ấy có ý đi thẳng vào nhà bếp, Diệp Anh dùng chân chặn lại.

"Làm gì vậy?" Thanh Hoa nghi hoặc hỏi.

Diệp Anh: "Mày định làm gì?"

Thanh Hoa: "Thì tới chào dì một tiếng."

Diệp Anh lắc đầu: "Vậy thì không cần, mày vội mà, tao sẽ nói với mẹ, xe ở phía dưới không phải đang đợi sao."

Thanh Hoa dù khó hiểu nhưng không chút nghi ngờ, xoay người về phía cửa.

Nhưng mới đi được hai bước, cô ấy đột nhiên quay lại hỏi: "Trong nhà có khách khác sao?"

Diệp Anh thản nhiên nói: "Bạn của mẹ."

Thanh Hoa a một tiếng.

Thấy Thanh Hoa chuẩn bị rời đi, Diệp Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nhưng thở còn chưa hết một hơi, Thanh Hoa lại đột nhiên quay lại vòng qua người Diệp Anh đi thẳng vào phòng bếp.

"Cô Trang!"

Thanh Hoa hướng nhà bếp hô lên thất thanh.

Thùy Trang đang rửa cà chua xoay người lại.

Diệp Anh nghe được Thanh Hoa nhỏ giọng mà nói câu: "đm."

Đại não Diệp Anh có lẽ đã hỏng rồi, nhưng vẫn cứng miệng: "Cô ấy thật sự là bạn của mẹ tớ."

Thanh Hoa phá lên cười: "Sẽ không vừa vặn là dì nhỏ của cậu chứ."

Diệp Anh: "......"

Người mẹ hiếu khách nên thấy Thanh Hoa cũng rất vui vẻ, đậy nắp nồi liền đi ra, hỏi cô ấy với gương mặt tươi cười: "Ở lại ăn cơm đi, vừa lúc bé Trang cũng ở lại."

"Bé Trang." Thanh Hoa lặp lại cái tên này, chưa hiểu tại sao nhưng cô ấy vẫn xua tay với bà: "Không cần đâu dì, con còn có việc, xe còn đã đỗ dưới lầu."

Mẹ cô ai da tiếc nuối: "Ta còn làm cá luộc đó."

Thanh Hoa cũng tiếc: "Tiếc quá, con cũng nhớ đồ ăn dì làm."

Cô ấy nói xong lập tức quay đầu hỏi Thùy Trang: "Cô Trang cô cũng ở đây sao?"

"Con nhớ thì ở lại ăn một chút đi, cũng không tốn nhiều thời gian mà." Mẹ cô cố gắng giữ chân cô ấy lại.

Thanh Hoa lắc đầu: "Không được đâu dì, mọi người một nhà cùng ăn đi, con đi trước nha."

Thanh Hoa nói xong, tặc lưỡi ranh mãnh nhìn Diệp Anh, vui vẻ rời đi.

Mẹ cô lẩm bẩm vài câu rồi trở về tiếp tục xào rau, Thùy Trang thật ra cũng nhìn cô một cái nhưng không nói gì, cũng đi vào.

Diệp Anh nhìn bóng lưng hai người, Thùy Trang thật sự giống bạn của mẹ cô mà.

Quả nhiên, bạn chí cốt Thanh Hoa sẽ không buông tha cô, Diệp Anh vừa mới trở lại sô pha ngồi, tin nhắn của cô ấy liền gửi đến.

Diệp Anh đoán chắc cô ấy còn chưa rời khỏi nhà mình.

Thanh Hoa: Ha ha ha ha ha ha ha con Cún!

Diệp Anh: Làm sao?

Thanh Hoa: Vì sao Thùy Trang lại ở nhà mày? Chuyện như thế nào?

Thanh Hoa: Mà cô ấy lại thân thiết với mẹ mày như vậy?

Thanh Hoa: Mày không phải nói là chỉ biết sơ đối phương hay sao?

Thanh Hoa: Vậy là liền đưa về nhà?

Thanh Hoa: Hơn nữa!

Thanh Hoa: Thùy Trang ở nhà thì mày có gì mà phải giấu?

Diệp Anh nhìn câu cuối Thanh Hoa gửi, ở ngoài gật đầu lia lịa.

Đúng thật, cô có gì mà phải giấu?

Thanh Hoa lại gửi đoạn tin nhắn khác: Mày! Tính! Sai! Rồi!

Diệp Anh xem qua xem lại loạt tin nhắn này, chột dạ gửi cô ấy một tin.

Diệp Anh: Cô ấy là dì nhỏ của tao.

Thanh Hoa lúc này mới lên xe, nhìn những lời này của Diệp Anh, liền phá lên cười ầm.

Thanh Hoa: Dì nhỏ dạy Văn à?

Diệp Anh: Cút đi

Thanh Hoa: Không, tao cảm thấy hai ngày này mày có gì đó không đúng

Thanh Hoa: Như thế nào, muốn hoàn tục rồi đúng không?

Thanh Hoa: Không muốn làm gái thẳng nữa?

Diệp Anh nghiêm túc giải thích: Cô ấy cũng biết mẹ tao, quan hệ của cô ấy với mẹ tốt hơn với tao, cho nên hôm nay tình cờ gặp, mẹ tao mời cô ấy cùng ăn cơm, sau đó thì như mày thấy.

Thanh Hoa: Được được được, hiểu mà hiểu mà

Thanh Hoa: Còn nghiêm túc mà giải thích nữa chứ ha ha ha ha, tao chỉ đùa thôi mà

Thanh Hoa: Dù sao mày cũng không tìm bạn gái

Diệp Anh nhìn câu cuối, gật đầu liên tục.

Xác thật, cô sẽ không tìm bạn gái.

"A." Diệp Anh giật mình la lên

Vừa từ màn hình điện thoại ngẩng đầu lên, Diệp Anh mới nhận ra Thùy Trang không biết khi nào đã trở lại, không tiếng động ngồi bên cạnh cô.

Diệp Anh sờ sờ lông mày, cười khan nhìn Thùy Trang.

Thùy Trang nói: "Dì không cho tôi ở trong."

Diệp Anh gật đầu: "Bà ấy từ trước đến nay đều thích một mình nấu ăn, nếu có người đến sẽ quấy rầy tiết tấu của bà ấy," cô nghĩ nghĩ rồi thêm một câu: "Không phải ý xấu."

Thùy Trang ừ một tiếng, nói: "Tôi biết."

Diệp Anh: "Cậu biết cái gì."

Thùy Trang: "Biết những thứ cậu phải kiêng."

Diệp Anh dừng một chút, tế bào thần kinh tê dại đang lan rộng khắp người.

Cô cầm cái gối bên cạnh ôm vào người, ngập ngừng đáp: "Ồ."

Tuy nhiên, Diệp Anh cảm thấy với người mẹ đam mê tán gẫu như mẹ cô, có lẽ Thùy Trang không chỉ nghe mỗi những thứ cô phải kiêng đâu.

Quả nhiên, lời chưa nói xong, Thùy Trang liền nói: "Đối xử với bản thân tốt một chút."

Diệp Anh nhịn không được liếm môi dưới: "Cậu quan tâm sao?"

Thùy Trang quay đầu nhìn cô, giữa câu "Tôi quan tâm cậu" và "Tôi không kiềm được mà quan tâm cậu" thì câu được chọn lại là: "Cậu đỏ mặt."

Rất tốt! Nói xong lời này, Diệp Anh mặt đỏ đến tận cổ.

Diệp Anh chậm rãi nhấc gối lên che mặt mình, liền nghe được tiếng cười của Thùy Trang.

Diệp Anh: "Việc này nhất định phải nói ra sao?"

Thùy Trang khóe miệng đầy ý cười: "Là không nên nói."

Ngồi chưa bao lâu thì mẹ cô kêu vào ăn cơm.

Ba người cùng ngồi ăn cơm, Diệp Anh hầu như đều im lặng tập trung ăn.

Đương nhiên, Thùy Trang cũng không nói quá nhiều, từ đầu đến cuối chỉ khen đồ ăn của mẹ cô rất ngon, cuối cùng nói muốn ở lại dọn dẹp bát đĩa, liền bị mẹ cô đẩy sang một bên, đứng yên một chỗ, mẹ cô đặt câu hỏi, nàng thỉnh thoảng mỉm cười, ngẫu nhiên đáp lời.

Cũng phải cảm ơn mẹ, nhờ có bà mà Diệp Anh hiểu Thùy Trang nhiều hơn, nàng ngoài là giảng viên đại học còn làm rất nhiều việc khác.

Ví dụ như nàng đến trường chủ yếu không phải để dạy, đa số là đang làm nghiên cứu, ba mẹ nàng hiện đều không ở thành phố A, cũng không thể nào quản nàng.

Thùy Trang thực sự rất tự giác, khi có thời gian nàng làm rất nhiều việc, đặt biệt khỏe mạnh thích vận động, không giống như Diệp Anh rảnh rỗi chỉ thích nằm lười ở nhà.

Còn biết được nàng chưa có kết hôn, cũng không có bạn trai.

Thuận tiện, mẹ cô còn hỏi Thùy Trang xem có đồng nghiệp nào trong trường thích hợp không.

"Nếu tiện thì con giới thiệu cho Cún một người đi."

Mẹ cô nói xong lời này, Thùy Trang vừa nâng đũa lên lại đặt xuống, cùng Diệp Anh đồng thời ngẩng đầu lên, liền quay đầu nhìn Thùy Trang.

"Con nhìn con bé làm gì?" Mẹ mỉm cười.

Thùy Trang nhìn Diệp Anh: "Cậu không phải......"

Diệp Anh cắn cắn chiếc đũa trong miệng, chột dạ không dám nhìn Thùy Trang, chỉ có thể cúi đầu im lặng.

Nhưng bộ dáng im lặng của cô cũng có thể chứng minh cho câu nói trên là đúng, hoặc có thể khiến mẹ cô đã hiểu sai, mẹ cô đột nhiên a một tiếng, nói với Diệp Anh: "Con đúng là đang gạt mẹ đi yêu đương."

Diệp Anh khẩn trương hơn, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

Mẹ cười: "Được, được, con cứ yêu đương trước đi, mẹ không nói nữa đâu."

Diệp Anh nuốt nước bọt, thấy Thùy Trang không nói gì tiếp tục uống canh, cô cũng không nói gì nữa.

Mẹ cô buổi chiều còn hẹn nhóm chị em đánh tứ sắc, cho nên cơm trưa xong liền vội vàng muốn đi.

Mà bên này, Diệp Anh còn đang lo lắng Thùy Trang ở lại thì bọn họ nên làm cái gì, Thùy Trang nói: "Dì, để con đưa dì đến nhà ga, con tiện đường."

Mẹ cô không khách khí: "Vậy thì tốt quá."

Diệp Anh đành phải đưa hai người ra cửa.

Trong suốt quảng đường, Diệp Anh như cũ không nói một lời.

Còn mẹ cô vẫn nói không ngừng, dặn cô phải ngủ sớm một chút, còn phải ít ăn cay lại.

Đến tận khi mẹ cô thay giày xong, Diệp Anh mới trả lời: "Con biết rồi."

Thùy Trang đã sớm thay giày xong, đang đợi ngoài cửa, Diệp Anh ngẩng đầu lên liền trực tiếp chạm phải ánh mắt của Thùy Trang, dường như Thùy Trang vẫn luôn chăm chú nhìn cô, bị Diệp Anh phát hiện, nàng cũng không có ý định dừng lại.

Ánh mắt đầy ý vị thâm trường, một nửa người nàng bị cửa nhà che khuất, phảng phất như muốn lời từ biệt.

Sau đó, Thùy Trang chỉ cười nhẹ, cũng thực nhẹ nói với Diệp Anh hai chữ.

Không biết là do khoảng cách xa, hay là do giọng mẹ cô quá lớn, Diệp Anh không nghe thấy Thùy Trang nói gì.

Nhưng cô hiểu.

Thùy Trang nói tạm biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro