Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuôn mặt mẹ cô bây giờ không biết là kinh ngạc nhiều hay kinh hỉ nhiều hơn.

Nhưng Diệp Anh dám chắc bà hẳn là kinh ngạc nhiều hơn, còn cô sợ tới mức nhảy dựng lên.

Sao Thùy Trang lại tới đây???

"Dì cũng ở đây ạ."

"Đúng vậy, hôm nay dì ở đây," mẹ cô nhanh tay đem rác vất phía sau, phi thường khách sáo lấy dép lê trong tủ giày ra: "Đến, đến, nhanh vào đi."

"Con đến đây sao không nói trước cho Diệp Anh," mẹ cô cười nhìn Thùy Trang thay giày: "Chúng ta vừa rồi còn đang nói về con đấy."

Thùy Trang dường như cười một chút: "Nói về con sao?"

Diệp Anh: "......"

Mẹ cô gật đầu: "Đúng vậy," bà lần nữa cầm túi rác lên: "Con vào nhà ngồi đi, dì đi vứt rác liền trở về ngay."

Mẹ đều đã đi rồi, nhưng trước khi đóng cửa bà còn để lại một câu chí mạng: "Bé Trang ở lại cùng ăn trưa đi, dì vừa lúc đi xuống mua thêm chút rau."

Thùy Trang còn chưa kịp trả lời, Diệp Anh cũng chưa kịp từ chối giúp nàng, mẹ cô đã đóng sầm cửa lại.

Vậy nên phòng khách lớn như vậy, chỉ còn lại hai người Diệp Anh và Thùy Trang.

Đương nhiên Diệp Anh rất khó hiểu, cô mở miệng hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"

Có lẽ do quá kinh ngạc, ngữ khí cô rất không tốt, Diệp Anh cũng tự mình nghe được.

Vừa mới đọc xong nhật ký, cô cảm thấy hẳn mình phải thấy áy náy với Thùy Trang mới đúng.

Nên lời vừa nói xong, cô lập tức ho khan một tiếng, hòa hoãn cảm xúc, nhanh chóng lấy lại vẻ ôn hòa hỏi: "Tới sao không nói trước với tôi một tiếng," thuận tiện cười một cái: "Làm sao vậy, có việc gì sao?"

Thùy Trang nói: "Ngày hôm qua cậu đồng ý cùng nhau ăn cơm."

Diệp Anh: "Hả?"

Thùy Trang hiểu ý: "Cậu quên rồi."

Diệp Anh khịt mũi: "Tôi nhớ chứ."

Thùy Trang hỏi: "Cậu nhớ rõ cái gì?"

Diệp Anh nghiêm túc nghĩ, kỳ thực ngoại trừ cảnh suýt hôn ra, cô cái gì cũng không nhớ.

Nhưng đoạn ký ức nhớ được kia không thể nói.

"Nhớ rõ cậu uống bia và vang đỏ, tôi cũng uống vang đỏ và bia," Diệp Anh nói: "Sau đó không có gì."

Thùy Trang gật đầu, kết luận: "Cơ bản là đều quên hết."

Diệp Anh nói: "Cảm ơn cậu đã đưa tôi về."

Thùy Trang lắc đầu: "Là tôi một hai muốn cậu cùng tôi uống rượu."

Diệp Anh: "Cậu còn biết à."

Diệp Anh nói xong sờ sờ lông mày, cô cảm thấy cứ theo bản năng nói mấy câu giận dỗi với Thùy Trang là thói quen không tốt, trông giống như các cô rất thân thuộc.

Diệp Anh lần nữa thu lại cảm xúc: "Sau đó tôi có nói gì sao?" Cô hỏi xong lập tức bổ sung thêm một câu: "Cùng nhau ăn cơm chắc không phải tôi gợi ý đâu nhỉ?"

Thùy Trang: "Là tôi nói."

Diệp Anh nghĩ thầm, vậy thì tốt rồi.

Thùy Trang lại nói: "Cậu nói cậu muốn ăn lẩu, làm sao hôm qua không được ăn lẩu, nên tôi mời cậu, cậu nói được, kêu tôi nói chuyện nhất định phải giữ lời."

Diệp Anh ừ một tiếng, khúc này còn ổn.

Diệp Anh: "Còn nữa không?"

Thùy Trang nói tiếp: "Cậu còn nói muốn xem phim, muốn ăn kẹo bông gòn, lái xe mui trần hóng gió biển đêm, lên đỉnh núi xem mặt trời lặn."

Diệp Anh càng nghe mày càng chau lại, này dường như là những điều cô có thể nói.

Thùy Trang: "Cho nên tôi và cậu cùng hứa sẽ thực hiện nó."

Diệp Anh nuốt nước bọt, yếu ớt nói: "Cậu đừng gạt tôi."

Không nghĩ tới Thùy Trang như vậy lại đi lừa người, còn thẳng thắn thừa nhận: "Là lừa cậu."

Diệp Anh: "......A?"

Thùy Trang rũ mắt: "Đúng là cậu có nói như vậy, nhưng nói chung cũng không nói là muốn làm nó cùng tôi."

Diệp Anh nhẹ nhàng thở ra, mặt nhìn thanh thản hơn nhiều.

Thùy Trang lại nói: "Cậu nói chính là muốn nửa kia của mình cùng nhau hoàn thành."

Diệp Anh gật đầu: "Công nhận."

Thùy Trang không nói gì.

Khi các cô nói chuyện, Diệp Anh vẫn như cũ đứng cách Thùy Trang một mét, nhìn như không có gì, nhưng kỳ thật là đang chặn lối vào của Thùy Trang.

Vậy nên Thùy Trang không có đi vào, vẫn luôn đứng ở cửa ra vào nói chuyện.

Siêu thị tầng dưới cách nhà năm phút, cho dù mẹ cô có nhanh thì thời gian ngắn nhất cũng khoảng mười lăm phút.

Đại khái mà tính, bọn họ nói chuyện gần năm phút, còn lại mười phút đồng hồ, Diệp Anh làm sao có thể đem chủ đề ăn trưa ra nói tiếp, càng cố nghĩ cách làm sao có thể vô tình mời Thùy Trang ra khỏi nhà chứ.

Trong đầu thì nghĩ như vậy, nhưng hành động thực tế của cô lại trái ngược, trực tiếp dọn đường mời Thùy Trang vào nhà.

Vị mỹ mữ hôm nay lại thay đổi cách ăn mặc, áo khoác đơn giản, trên tai đeo chiếc khuyên tai bản to, không thể không nói thật sự rất đẹp.

Nhưng có lẽ thoáng bất động thanh sách của cô đã bị Thùy Trang phát hiện.

Nàng hơi dừng bước chân, quay đầu nhìn Diệp Anh: "Cậu đối với tôi hình như rất mâu thuẫn."

Diệp Anh: "Tôi......"

Thùy Trang đánh gãy lời cô: "Quên đi, không nói chuyện này nữa."

Diệp Anh cho rằng Thùy Trang sẽ tiếp tục bước đi, nhưng khi thấy nàng dừng bước, cô vừa kịp thắng lại.

Diệp Anh ngăn cơn sóng nhộn nhạo trong lòng: "Hả?"

Thùy Trang hỏi: "Cậu có bạn trai sao?"

Cổ họng Diệp Anh đột nhiên nghẹn lại, cô nói: "Có."

Giọng nói lạc đi, Thùy Trang nhẹ chớp mắt nhìn cô một cái liền thu hồi tầm mắt.

TV vì để lâu không xem nên chuyển sang chế độ tạm khóa, thấy Thùy Trang ngồi xuống sô pha, Diệp Anh liền cầm lấy điều khiển hỏi: "Cậu muốn xem cái gì?"

Nhân tiện mở sang trang chủ.

Thùy Trang lắc đầu: "Không cần, đợi lát dì trở về thì tôi sẽ đi ngay."

Diệp Anh sửng sốt chút.

Tuy rằng cô cảm thấy việc Thùy Trang cùng ăn trưa không thích hợp lắm, nhưng khi Thùy Trang nói nàng phải đi, cô như thế nào, lại thấy có chút khó chịu?

Diệp Anh không nghĩ liền nói: "Mẹ tôi chắc sẽ giữ cậu ở lại," cô nói thêm: "Cậu cũng biết mẹ tôi mà."

Thùy Trang lắc đầu: "Nếu tôi nhất quyết đi thì dì cũng không có biện pháp.".

Diệp Anh bĩu môi, cảm giác không vui không giải thích được: "Vậy cậu tới đây làm gì?"

Nói xong, Diệp Anh mới nhớ ra chính mình tối qua đã hẹn với nàng cùng ăn lẩu.

Không nghĩ tới, Thùy Trang thật sự muốn đi, trực tiếp đứng lên: "Thật ra không cần chờ dì trở về cũng có thể đi," nàng đối với Diệp Anh nở một nụ cười khách khí: "Lát nữa dì về, cậu giúp tôi nói tạm biệt với dì."

Diệp Anh như nghẹn lại.

"Còn về bữa lẩu," Thùy Trang đút tay vào túi: "Tôi sẽ xem như cậu uống nhiều nên nói lung tung," nàng vừa đi vừa nói: "Nhưng nếu cậu muốn cùng ăn lẩu, thì liên lạc với tôi lúc nào cũng được."

Đi đến bên người Diệp Anh, Thùy Trang cười nói: "Tạm biệt."

Diệp Anh thất thần không biết nên nói gì, cũng không biết vì cái gì, cô nhìn Thùy Trang không nhanh không chậm rời đi, liền nhớ tới đoạn văn kia "Nàng mỗi bước đều như giẫm đạp lên tôn nghiêm của tôi".

Hôm nay...cô không có tôn nghiêm.

Diệp Anh còn chưa kịp suy nghĩ nên làm gì cho tốt, đã vươn tay bắt lấy cổ tay Thùy Trang.

Đúng lúc đó, bên cửa có tiếng mở khóa.

Diệp Anh thở phào nhẹ nhõm, thấy mẹ túi lớn túi nhỏ xách vào, lập tức nói: "Mẹ, Thùy Trang không chịu ở lại ăn cơm."

Cực kì giống mấy đứa trẻ méc mẹ, Diệp Anh gần như kéo nàng đến gần mẹ cô.

Quả nhiên mẹ cô rất nóng lòng, vội vàng thay dép lê đi lại: "Làm sao lại không ở lại? Mẹ mua nhiều đồ ăn lắm."

Nói rồi bà nâng túi lên: "Trưa nay mẹ sẽ cho các con ăn cá luộc."

Diệp Anh buông tay Thùy Trang ra, ồ lên một tiếng: "Cá luộc của mẹ là tuyệt nhất."

Mẹ liếc mắt nhìn Diệp Anh: "Còn biết lo cho cái dạ dày thì cô ăn ít lại đi, nếu không hải Thùy Trang ở đây, mẹ sẽ không làm đâu."

Diệp Anh không dám phản đối: "Dạ dạ dạ"

Phương pháp giữ khách của mẹ cô là nhất quyết không cho người rời đi, bà cười với Thùy Trang, chỉ vào TV nói: "Con ngồi xem TV một lát đi, dì sẽ làm thật nhanh."

Bà lại nói với Diệp Anh: "Con lấy dưa đỏ trong tủ lạnh ra cắt đi."

Diệp Anh: "Dạ."

Hai người đồng loạt đi vào phòng bếp.

Không hổ là mẹ con, vừa tới cửa phòng bếp, không hẹn cùng quay đầu lại nhìn.

Thùy Trang trở lại ngồi trên sô pha.

Mẹ lấy dưa đỏ từ tủ lạnh ra đưa cho Diệp Anh, thuận tiện hỏi nhỏ: "Làm sao tự nhiên lại nói không ở lại ăn trưa?"

Diệp Anh đương nhiên nói: "Con không biết," cô ôm dưa đỏ qua: "Chắc là có việc."

Mẹ: "Bộ dáng kia là có việc sao?"

Diệp Anh vẫn kiên quyết: "Con làm sao biết được."

Mẹ nở nụ cười tà đạo: "Con khi nào lén mẹ liên lạc với bé Chang vậy, quan hệ tốt như vậy, còn không thèm nói cho mẹ."

Hai chữ "Không có" không hiểu sao lại nghẹn ngang cổ họng.

"Nhanh như vậy đã nhiều năm trôi qua," mẹ đem từng món đồ trong túi sắp vào tủ lạnh: "Lớn như vậy rồi, nhìn thật sự xinh đẹp."

Diệp Anh gật đầu lia lịa.

Mẹ cô lại hỏi: "Con bé hiện đang làm việc ở đâu?"

Diệp Anh: "Giảng viên đại học."

Chắc vậy.

Mẹ cô gật đầu: "Không tệ nha," mẹ lại hỏi: "Con bé có bạn trai chưa?"

Diệp Anh: "Con không biết."

Mẹ cô có vẻ vẫn còn muốn hỏi, nhưng mắt nhìn tay Diệp Anh lóng nga lóng ngóng bổ dưa mà chán ghét: "Thôi đi, thôi đi, con ra ngoài chơi với con bé đi, mẹ cắt cho, chút việc nhỏ cũng làm không xong."

Diệp Anh bị mẹ đuổi ra ngoài.

Tới phòng khách, cô mất tự nhiên tránh ánh mắt của Thùy Trang.

Có lẽ chột dạ, lúc nãy mình còn muốn đuổi người ta đi, lúc mà người ta thật sự muốn đi, lại đi giữ lại.

Vì không thể để cho mẹ nhìn thấy bọn họ cư xử như người lạ, Diệp Anh cách không xa ngồi xuống cùng Thùy Trang.

"Dưa đỏ đang được cắt rồi." Diệp Anh có chút xấu hổ nói.

Thùy Trang ừ một tiếng hỏi Diệp Anh: "Dạ dày cậu làm sao vậy?"

Diệp Anh: "Không có việc gì"

Thùy Trang: "Lúc đi vào tôi có ngửi được mùi thuốc Trung y, cậu uống sao?"

Diệp Anh nhỏ giọng: "A."

Thùy Trang lại hỏi: "Dạ dày làm sao vậy?"

Diệp Anh: "Bệnh đau dạ dày thôi, không có nghiêm trọng."

Thùy Trang khẽ thở dài, "Sao cậu không nói cho tôi biết, dạ dày cậu không tốt mà còn không nói? Hôm qua còn uống nhiều như vậy?"

Diệp Anh hít sâu một hơi, đem lời muốn nói nuốt xuống.

Ngày hôm qua người muốn em cùng uống rượu chính là chị đó, chị à.

Diệp Anh bĩu môi: "Vậy thì lần sau không uống nữa."

Thùy Trang: "Có kiêng ăn gì không?"

Thứ cần kiêng thì có rất nhiều, nhưng Diệp Anh chưa bao giờ làm được.

Như vậy tương đương với: "Không có."

Thùy Trang nghe xong liền nói: "Gạt người," nàng lướt nhìn Diệp Anh một lượt: "Lát tôi sẽ hỏi dì."

Diệp Anh: "......"

Diệp Anh không nói gì, chậm rãi ôm gối dựa vào sô pha.

Cảm giác hiện tại nói thể nào nhỉ, cô cảm thấy có chút...

Dù biết không nên, nhưng rõ ràng, được Thùy Trang quan tâm, cô chính là rất hưởng thụ.

Oh sh*t!!!!!!
____________________

Người hay sĩ sau này sẽ bị quật simp lỏ 🤗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro