Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhắc đến Thùy Trang, mẹ cô có vẻ hào hứng hơn là khi nói về Diệp Anh.

Bà nói bà rất thích cô gái nhỏ này, vừa thông minh vừa sáng sủa, đúng là tiểu thư khuê các, có gia giáo, lại lễ phép, ai lại không thích.

Gia đình nàng dù kém may mắn, ba mẹ thiếu tình thương quanh năm không ở nhà, ít giao tiếp nên đứa nhỏ chắc chắn sẽ có nhiều thiệt thòi.

Nói về mùa hè năm ấy, thời điểm Diệp Anh không có ở nhà, khi bà một mình nhàm chán, Thùy Trang đều đến trò chuyện cùng.

Mẹ cô còn gọi nàng là bé Trang.

"Mẹ còn nhớ rõ khi mẹ ở dưới phòng bếp nấu cơm, bé Trang đi qua xem," mẹ đưa quả quýt cho Diệp Anh: "Con bé hỏi mẹ đang làm gì, mẹ trả lời xong thì con bé ngoan ngoãn đứng bên cạnh xem mẹ nấu nướng, mẹ nói ở đây nhiều khói dầu kêu con bé ra ngoài, con bé lại không chịu đi, nói là không sao đâu."

"Con bé còn hỏi mẹ con thích ăn gì," mẹ ngửa đầu nghĩ nghĩ: "Cái món sườn ram giòn kia, con cũng không phải đặc biệt thích, nhưng ta xem có vẻ con bé muốn học, ta liền nghiêm túc chỉ dạy cho con bé xem bước này nên làm gì, tiếp theo sẽ làm gì, con bé cũng rất nghiêm túc, còn lấy giấy bút ra ghi chú, không biết hiện tại còn nhớ hay không."

Mẹ cô vừa nói vừa cười, cao hứng cầm thêm quả quýt.

Khi nhớ về gia đình kia, Diệp Anh hiếm khi thấy được nụ cười trên môi của mẹ, trước ngày hôm nay, người duy nhất chỉ có thể là dì làm vườn.

Nay Thùy Trang cũng có thể.

Ăn xong quả quýt, dọn dẹp bàn ăn, mẹ cô trở ra phòng khách xem TV.

Mà Diệp Anh giờ đây đang dốc hết sức để nhớ lại đoạn quá khứ kia, nhưng rốt cuộc cô cũng không nhớ mình có đuổi Thùy Trang hay không.

Nếu thực sự có, nàng cũng quá kiên nhẫn với cô rồi.

Trên bàn ăn ngây ngốc hồi lâu, Diệp Anh chịu thua, lấy máy tính bảng ra.

Khi còn nhỏ, cô đặc biệt thích viết nhật ký những điều khác thường xung quanh mình, vì thế cô đăng nhập vào phần mềm trăm năm không đụng tới, sau nhiều thao tác đổi lại mật khẩu mới cồng kềnh, cuối cùng cũng mở được tệp văn bản kia.

Nhìn thời gian, cô thực sự tìm được đoạn nhật ký 2000 từ có tiêu đề vào ngày 14 tháng 8 năm đó.

Chỉ riêng cái tên thôi cũng đủ khiến Diệp Anh ngứa da đầu.

Cô nhấp vào thì thấy đoạn đầu tiên có nội dung "Quạ đen kêu lạ, chim sẻ đầy nhà, hôm nay bầu trời xám xịt"

Diệp Anh nhịn không được bật cười.

Mẹ cô luôn nói không biết cái tính kiêu ngạo của cô từ đâu ra, cô cũng thừa nhận từ thời trung học cô có chút hận đời, hơn nữa giáo viên ngữ văn cũng thiên vị cô, đặc biệt thích cô viết thể loại da diết ý nghĩa này, nhưng trong tâm cô nó còn mang ý nghĩa khác.

Bản nhật ký này có hơn 2000 từ, chủ yếu do có nhiều điều cô phải chế giễu, nên lời lẽ cũng trau chuốt cường điệu quá mức.

Diệp Anh dành chút thời gian, đem áng văn từng chữ đọc lại, vì thế dần hình dung được toàn bộ câu chuyện đã trải qua.

Nó cùng trí nhớ của cô không khác nhau lắm, chính là Lan Ngọc tự nhiên kéo cô cùng cô come out với mẹ cô ấy, làm trò thân mật trên người cô, đem cô ở trong phòng đang làm bài tập lôi tới, hôn lên mặt cô rồi nói chính mình thích con gái.

Chuyện xảy ra sau đó, Diệp Anh viết đến mơ hồ, cái gì mà "ngạt thở như nước biển mãnh liệt ập vào mặt", cái gì mà "tiếng huyên náo khiến người ta ù tai", còn có một đống thứ khác đọc cũng không hiểu sự tình gì.

Bất quá Diệp Anh vẫn đem những lời mẹ Lan Ngọc nói nhớ kỹ từng câu chữ.

Ba câu.

"Cái loại mẹ dạy ra loại con gái kiểu gì vậy?"

"Lan Ngọc thành như vậy là do con Diệp dạy cho hư hỏng."

"Đem cái gia đình đồng tính luyến ái cút ra khỏi nhà tôi, đừng làm hại Lan Ngọc."

Vào giây phút đó, Diệp Anh nhíu mày.

Quạ đen kêu lạ! Chim sẻ đầy nhà!

Haha không còn buồn cười nữa rồi.

Đã nhiều năm trôi qua rồi, nghĩ lại sự việc xảy ra hôm đó cô vẫn thấy ngạt thở.

Hít thở không thông xác thật là như nước biển cuồn cuộn ập trước mặt.

Xuống dưới là vài đoạn đối thoại của Lan Ngọc và mẹ cô ấy, vai diễn Thùy Trang cũng đến.

Nhưng đoạn này cần chuyển trang.

Vì thế Diệp Anh đành phải lật trang.

Bối cảnh trong căn phòng nhỏ của Diệp Anh và mẹ cô, giờ phút này Diệp Anh đang thu dọn đồ đạc, "Ngôi nhà trông hoa lệ nhưng toàn những người đạo đức giả, con không thể ở đây thêm một giây nào nữa."

"Còn Thùy Trang đại tiểu thư đây, xin hỏi cô ở đây làm gì?"

Cô mắt phủ tầng nước làm cho mờ mịt, nhưng làm thế nào cô vẫn thấy rõ nàng, nàng ngày một tiến gần, mỗi bước chân đều như giẫm lên tôn nghiêm của cô.

"Cho nên cô cũng giống như bọn họ, đều tới cười nhạo tôi sao? Vẫn muốn nói với tôi những lời khó nghe đó sao?"

Diệp Anh "bang" một tiếng đem máy tính bảng đặt mạnh xuống bàn.

Sau đó cô lấy đôi tay che mặt mình.

Cô viết cái gì vậy......

Thì ra ngày hôm đó Thùy Trang có ở đó, là Thùy Trang đến tìm cô, cũng là cô đuổi nàng đi, như những lời mẹ nói, nói cô chán ghét Thùy Trang còn kêu nào nàng cút đi, căn cứ nhật kí mình viết, Diệp Anh cuối cùng cũng xác nhận được.

Chỉ là kỳ quái, trong trí nhớ Diệp Anh, những người đáng lẽ phải xuất hiện trong sự kiện kia đều đã xuất hiện, ngoại trừ Thùy Trang.

Cô vẫn luôn cho rằng Thùy Trang không ở đó.

Diệp Anh suy nghĩ một chút, có thể giải thích rằng cô không muốn Thùy Trang nhìn thấy sự kiện đó, thật sự rất xấu hổ, ngày đó cô đặc biệt chật vật, cô không muốn Thùy Trang nhìn mình bằng ánh mắt thương hại.

Cũng có khả năng, cô không muốn gom Thùy Trang chung với đám người kia, nên đơn giản liền gạt nàng ra khỏi chuyện này.

Đoạn sau, Diệp Anh không viết cái gì có nghĩa nữa, tất cả chỉ là một mớ bòng bong.

Nhưng có một chuyện nữa Diệp Anh không nhớ.

Ngày đó Diệp Anh khóc cả đêm.

Không phải khóc vì bản thân mà là vì mẹ cô, cô chỉ cần nhớ những lời mẹ cô phải nghe hôm đó, thật ra mẹ cô cũng biết thái độ những người đó đối với mình như thế nào, nhưng mẹ cô đã phải nhịn nhục bao nhiêu? Cô cảm thấy rất có lỗi với mẹ.

Sau khi đóng trang này lại, nhân tiện Diệp Anh xóa phần mềm đi, sợ kẻo ngày nào đó nửa đêm ngủ không được lại lôi ra đọc, rồi tự mình chùm chăn xấu hổ.

Rời khỏi phòng, đi vào phòng khách, Diệp Anh gặp trúng người mẹ thân yêu đang chấm nước mắt khóc đến rối tinh rối mù.

Cô nhẹ cười một tiếng, quay đầu nhìn TV: "Cảm động như vậy sao."

Mẹ cô lắc đầu thở dài, bắt đầu kể cho Diệp Anh nghe cốt truyện bộ phim truyền hình mẹ chồng nàng dâu.

Diệp Anh vừa nghe vừa gật gù vừa làm này làm kia.

Đổ nước, rửa trái cây, cầm di động, quay lại phòng khách ngồi xuống bên mẹ.

Đúng lúc này, TV truyền đến tình tiết mới sau lời kể của mẹ cô, bên trong có người ôm nhau khóc, mẹ cô bên ngoài cũng khóc.

Diệp Anh đối với việc này tập mãi thành quen, tuyết lệ của mẹ cô phát triển quá tốt, đυ.ng phát là có thể khóc ngay, lúc trước cô trên giường bệnh tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy mẹ cô đang khóc không ra tiếng, thiếu chút nữa cô còn tưởng mình bị bệnh nan y sắp không qua khỏi.

Về điểm này Diệp Anh không tình nguyện thừa nhận chính mình được di truyền.

Ăn một quả táo xong, điện thoại Diệp Anh trên bàn trà sáng lên.

Cô không cài mật khẩu, nên lập tức có thể thấy được là ai nhắn tin.

Ngay tức khắc, thừa lúc mẹ không nhìn thấy, cầm điện thoại lên.

Thì Chang đại tiểu thư hỏi cô: Tỉnh rồi sao?

Diệp Anh cúi cúi đầu, lén quay đầu nhìn mẹ, không ngờ mẹ cô cũng đang nhìn cô.

Có lẽ bộ dáng quá lén lút, nên mẹ cô trực tiếp hỏi: "Con có bí mật gì?"

Diệp Anh: "Không có."

Mẹ nhịn không được, hỏi tiếp: "Ai nhắn tin cho con vậy?"

Diệp Anh: "Không có ai."

Mẹ cười một chút: "Con đã 26 rồi, có thể yêu đương nha."

Diệp Anh: "......Con không có yêu đương."

Mẹ: "Mẹ cũng không tạo áp lực cho con, con xem thích hợp là được, cứ nói chuyện trước, mẹ không can thiệp vào đâu."

Diệp Anh cứng họng: "Thật không có mà."

Mẹ cô không nói gì, tiếp tục xem phim rồi khóc thút thít, Diệp Anh nắm chặt điện thoại, đến khi lòng bàn tay đổ một tầng mồ hôi mới thả ra, nhích người ra điểm mù của mẹ, nhấp mở Zalo.

Diệp Anh: Tỉnh rồi

Thì Chang đại tiểu thư: Có khỏe không?

Thùy Trang chắc đang hỏi về việc hôm qua uống quá nhiều.

Lần này, Diệp Anh nhắm mắt lại, lập tức nhớ lại cảnh tượng tối qua, cô kéo Thùy Trang lại gần rồi lại buông ra, Thùy Trang cũng không lùi về, ngược lại càng tới gần hơn.

Cho dù kéo kéo đẩy đẩy cũng không làm cái gì, nhưng vẫn khiến Diệp Anh tê rần.

Thùy Trang hỏi Diệp Anh có đẩy nàng ra không, Diệp Anh nói có.

Thùy Trang nói cô nhớ đẩy nàng ra, nhưng Diệp Anh lại không làm vậy.

Cuối cùng Thùy Trang cũng không có hôn cô, Diệp Anh không biết nên vui hay nên buồn.

Chắc là do cô uống nhiều quá rồi.

Diệp Anh nhấn mở đoạn chat, trả lời Thì Chang đại tiểu thư: Không việc gì

Cô cũng hỏi: Cậu thì sao?

Thì Chang đại tiểu thư: Tôi cũng không sao

"Ai da, lại hết tập nữa rồi." Mẹ cô ở bên duỗi người, đem khăn giấy ném vào thùng rác.

Mẹ: "Mẹ đi đổ rác đây."

Diệp Anh: "Dạ."

Mẹ cô xách túi rác trong phòng khách đi, Diệp Anh nhìn theo bóng lưng mẹ, lại liếc nhìn điện thoại.

Thì Chang đại tiểu thư không nhắn lại nữa.

Diệp Anh bĩu môi, ném điện thoại sang một bên.

TV đang phát bài hát cuối phim, Diệp Anh cầm điều khiển trên sô pha chuẩn bị đổi kênh, lại nghe mẹ cô ở cửa kêu lên một tiếng.

"A, bé Trang?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro