Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Anh đêm đó mơ rất nhiều, cũng mơ thấy rất nhiều người.

Có Lan Ngọc, ba mẹ Lan Ngọc, một số người thân của Lan Ngọc, còn có Thuỳ Trang.

Trong mơ, cô rất thống khổ, muốn rời khỏi ngôi nhà lớn này, nhưng luôn có thứ gì đó trói buộc cô lại, làm thế nào cũng không thoát đi được.

Sau đó một luồng sáng từ phía chân trời đã cứu rỗi cô, hư ảo cùng hiện thực đột nhiên trùng lặp, Diệp Anh ngẩng đầu dậy, nhìn thấy mẹ cô đang kéo rèm cửa sổ trước mặt cô.

"10 giờ rồi còn ngủ."

Tim Diệp Anh đập nhanh hai nhịp, cô xoay người, lần nữa chui ngược vào chăn bông.

Nhưng sao một người được gọi là mẹ lại còn có thể bỏ qua hành động này, vài giây sau, bà vén màn cửa liền xong chuyển sang xốc chăn của Diệp Anh lên.

Diệp Anh lúc này mới mở to mắt.

Mẹ đứng ở mép giường hỏi Diệp Anh: "Hôm qua mấy giờ đi ngủ?"

Diệp Anh thuận miệng trả lời: "11 giờ."

Mẹ cô đương nhiên hiểu cô: "Chắc mẹ tin cô?"

Nói xong bà liền đem phần chăn còn sót lại trên người cô xốc lên: "Nhanh rời giường, ăn sáng rồi uống thuốc."

Quả nhiên, Diệp Anh lập tức ngửi thấy mùi thuốc bắc thoang thoảng từ phòng khách, cô cau mày, không tình nguyện bò ra khỏi giường đứng lên.

Tại sao Diệp Anh lại phải uống thuốc, đây là một câu chuyện dài.

Nhưng nói ngắn gọn chính là dạ dày cô không tốt.

Lúc trước ỷ vào bản thân còn trẻ, từ đại học đã bắt đầu làm việc, gầy công xây dựng sự nghiệp, chăm chỉ đem chính mình làm việc đến mệt chết mới thôi, cuối cùng cũng như ý nguyện thiếu chút nữa là đi chầu Diêm Vương.

Cũng may thân thể thực sự còn trẻ, bệnh dạ dày này nói đơn giản liền đơn giản, nói phức tạp liền có thể trở thành bạo bệnh.

Bệnh dạ dày này vẫn chưa đủ để Diệp Anh thức tỉnh bản thân, nhưng ít ra nó khiến cô khẩn trương mỗi lần mẹ mình đến, từ đó về sau, cô mỗi năm đều phải cùng mẹ đi kiểm tra sức khỏe.

Hiện tại các triệu chứng chính của cô gần như được chữa khỏi, những triệu chứng nhỏ chỉ có thể tự bồi dưỡng hằng ngày.

Ngày ba bữa, dậy sớm ngủ sớm, uống nhiều nước, vận động nhiều.

Nề hà mấy thứ trên Diệp Anh một cái đều không làm được, điều duy nhất cô có chính là người mẹ luôn đứng sau lo lắng cho cô.

"Mẹ nói cái gì cũng không nghe, mỗi lần nói đều vô ích." Diệp Anh ăn cháo xong, lão mẹ đem một chén đen thui đẩy tới: "Uống hết."

Cái này là thuốc mà mẹ cô lấy từ vị bác sĩ Trung y ở quê. Cho nên mỗi cuối tuần, mẹ cô đều phải lên thành phố A nấu cho Diệp Anh chén thuốc, nhìn Diệp Anh uống xong, lại thu dọn cái ổ lợn của Diệp Anh rồi mới trở về.

Mặc dù mẹ cô tuổi đã lớn, nhưng bà vẫn không chịu thừa nhận rằng mình đã già.

Diệp Anh muốn đưa bà đến thành phố A ở nhưng bà lại không muốn, nói là ở quê có nhiều thân thích bằng hữu, ở thành phố A này cái gì cũng bất tiện, bà ở quê mỗi ngày đều có thể cùng chị em chơi vui vẻ, thành phố A làm gì có.

Có thể mỗi tuần đến đây, đã là cho Diệp Anh mặt mũi rồi.

"Bây giờ mỗi khi nhàm chán mẹ có thể đi làm ở nhà máy của lão Trần, một tháng có thể kiếm được ít tiền," mẹ cô có lẽ đang tức giận vì Diệp Anh tối qua ngủ muộn, mỗi câu nói đều như đang dỗi chết Diệp Anh: "Tôi không còn mong đợi gì vào cô nữa, có lẽ ngày nào đó tôi đến đây không phải để đun thuốc cho cô, mà là để nhặt xác cô đó."

Diệp Anh còn có thể nói gì, cô chỉ có thể gật gật đầu, ngoan ngoãn uống thuốc.

Dù lời ngoài miệng có ác đến đâu, bà vẫn chờ Diệp Anh uống xong, rồi đưa cô một viên đường phèn, hỏi: "Lần này có đặc quá không? Mẹ có bỏ bớt nước."

Diệp Anh: "Không ạ."

Diệp Anh đem viên đường bỏ vào miệng, mẹ cô nghĩ không biết nói gì nữa, chỉ có thể nhìn Diệp Anh.

"Nhìn quầng thâm mắt của con đi," mẹ cô bất lực nói: "Mới hơn hai mươi tuổi quầng thâm mắt đã nghiêm trọng như vậy, về sau quầng thâm kéo đen tới miệng con cho xem."

Mẹ cô vẫn luôn thích nói quá đe dọa Diệp Anh, Diệp Anh quen rồi.

Nhưng cô vẫn cầm điện thoại lên soi soi mắt mình.

Quầng thâm đúng là có chút.

Cô mỗi khi thiếu ngủ, bộ thận phản trên cơ thể ánh trực tiếp nhất chính là quầng thâm mắt.

Mắt thấy mẹ lại bắt đầu một tràn quở trách mới, Diệp Anh nhanh miệng đổi chủ đề trước: "Mẹ, mẹ có còn nhớ Thuỳ Trang không?"

Mẹ cô quả nhiên đem lời định nói nuốt ngược vào trong: "Là chị họ của Lan Ngọc sao?"

Diệp Anh gật đầu: "Dạ."

Mẹ hỏi: "Làm sao vậy?"

Diệp Anh: "Ồ, không có việc gì," cô sờ sờ lông mày: "Lan Ngọc phỏng vấn thực tập ở công ty con, tuần sau sẽ đến làm việc."

Mẹ cô nhíu mi: "Con bé không quấy rầy con chứ?"

Diệp Anh: "Cô ấy dám sao."

Diệp Anh và Thuỳ Trang biết nhau, hoàn toàn bởi vì Lan Ngọc.

Mẹ Diệp Anh từng là dì giúp việc của gia đình Lan Ngọc, bà đã làm việc gần một năm trước khi bị gia đình Lan Ngọc đuổi khỏi nhà.

Mẹ Diệp Anh luôn nói rằng họ ở chung rất hòa thuận, mẹ Lan Ngọc rất chiếu cố bà, rất hòa nhã, nhưng chuyện quá khứ qua rồi bà không muốn nhắc lại.

Nhưng Diệp Anh trước sau đều cảm thấy, có thể ở lại đó chủ yếu là nhờ mẹ cô, chứ không phải nhờ có mẹ Lan Ngọc.

Mẹ cô luôn là một người hòa nhã thân thiện, tính cách rộng rãi cái gì cũng không để trong lòng, bà dường như không hiểu được dưới những gương mặt tươi cười kia đầy sự mỉa mai cùng lời châm chọc của đám phú bà lắm tiền.

Mùa hè lớp 11 năm ấy, Diệp Anh bởi vì phải tham gia thi đấu, cần phải ở lại thành phố A, và nhờ lòng tốt của mẹ Lan Ngọc, cô đã ở nhà Lan Ngọc.

Kỳ thật lúc đó cô có thể xin ở lại trường, nhưng không biết bên kia nói chuyện như thế nào, Diệp Anh không rõ nội tình, cô đơn giản nghĩ chỉ là ngủ hai tháng, ngủ ở đâu cũng vậy thôi, mà ở bên này còn được ở cùng mẹ cô.

Nhưng cô quá ngây thơ rồi.

Đoạn thời gian kia, dù đã qua đi rất nhiều năm, mỗi lần nhớ lại Diệp Anh vẫn cảm thấy khó chịu.

Đám phú bà kia thường xuyên tụ tập, trò chuyện về cuộc sống thượng lưu, về những chuyến du lịch, những buổi mua sắm. Điều này không có gì, nhưng cái khiến Diệp Anh khó chịu, là đám người đó lại lôi mẹ cô vào tham dự.

Sau đó hàng loại câu nói kiểu như này xuất hiện.

"Hóa ra các người trong thôn đều như vậy sao, tôi cũng thiếu kiến thức quá", "Các người nghe thấy không, lần đầu tôi nghe dì ấy nói còn tưởng dì ấy đang chửi tục cơ", "Đã lâu rồi tôi chưa thấy người nào đơn giản như dì đó, dì quả thật đáng yêu mà"...

Đám người kia toàn thân hàng hiệu, trang trọng giàu có, cùng uống trà tán gẫu, còn mẹ cô, một thân quần áo bình thường đứng một bên, bộ dáng lúc nào cũng tươi cười.

Tác động về thị giác cùng lời nói đánh sâu lòng cô, Diệp Anh lần đầu tiên thấy cảnh này suýt chút nôn mửa.

Sau này, một ngày nọ, cô tức giận đến nỗi viết một bài văn trào phúng hơn 1000 chữ về chuyện đó, thậm chí còn đem đi dự thi, nhưng giáo viên nói không được, bảo cô sai chủ đề.

Sau lại đem bài văn 1000 chữ kia đổi phương thức một chút, cuối cùng cũng được xuất bản trên một tạp chí nho nhỏ.

Như một cơn gió nhỏ, trừ việc nhận được 350.000đ tiền nhuận bút ra, mặt nước vẫn không chút gợn sóng.

Còn Lan Ngọc là như thế nào?

Cô ấy tạm xem như học trò của Diệp Anh đi.

Nghĩ kĩ lại, cô cảm thấy mẹ cô đã thổi phồng mình, đi khoe khoang trước trước mặt mẹ Lan Ngọc quá nhiều, để mẹ Lan Ngọc để ý cô.

Vậy nên kì nghỉ hè năm đó, Diệp Anh đành phải dành một nửa thời gian ở nhà để giúp Lan Ngọc học bổ túc, cơ hồ mỗi môn đều phải dạy lại.

Tuy rằng cô không đến mức giỏi giang gì, nhưng để dạy Lan Ngọc thì vẫn dư dả.

Thứ lỗi cô nói thẳng, Lan Ngọc thật sự vừa ngốc vừa lười.

Còn phiền.

Diệp Anh cùng mẹ cô bị đuổi đi, hoàn toàn là do cô ấy.

Cô ấy cãi nhau với mẹ mình thì cãi nhau đi, một hai phải kéo Diệp Anh vào, còn hôn Diệp Anh một cái, lớn tiếng tuyên bố: "Con thích con gái, mẹ có thể làm gì con?"

Mẹ cô ấy thì làm gì được cô ấy chứ.

Mẹ cô ấy làm chúng tôi đây này.

"Lan Ngọc đến công ty con làm việc với Thuỳ Trang thì có liên quan gì?" mẹ hỏi Diệp Anh.

Diệp Anh sửng sốt một chút, phục hồi tinh thần lại.

A

Vấn đề này.

Hỏi rất hay nha!

Diệp Anh nhìn quả quýt trong tay mẹ cô: "Đúng là không có quan hệ gì."

Diệp Anh mất tự nhiên sờ lông mày, cười gượng một tiếng: "Mẹ vẫn còn nhớ rõ sao, con tưởng mẹ quên rồi."

Mẹ cô cười: "Làm sao quên được, con bé đó rất tốt, hình như lớn hơn con một tuổi phải không?"

Diệp Anh không nên có trí nhớ tốt: "Là bảy tháng."

Mẹ a a hai tiếng: "Con nhớ rõ à nha."

Diệp Anh: "Ha ha."

Diệp Anh lại hỏi: "Mẹ có biết ba mẹ cô ấy ly hôn không?"

Mẹ cô kinh ngạc: "Cái này con cũng biết sao?"

Diệp Anh: "Thật ạ? Là khi nào vậy?"

Mẹ nghĩ nghĩ: "Hẳn là nhiều năm rồi."

Mẹ cô tuy rằng rời đi, nhưng vẫn cùng dì làm vườn vẫn còn liên hệ, hai người đã trở thành chị em thân thiết, năm trước dì ấy còn đến nhà cô ăn tết.

Mẹ cô cầm quả quýt bắt đầu lột vỏ: "Nói cái gì mà không thích hợp," mẹ lắc đầu: "Chắc là không còn tình cảm, đem con gái đưa ra nước ngoài rồi liền ly hôn."

Diệp Anh a một tiếng dài.

Mẹ cô nghi hoặc hỏi: "Sao con biết rõ vậy? Không phải con rất ghét con bé sao?"

Diệp Anh sững sờ: "Tại sao con lại ghét cô ấy?"

Mẹ: "Con không ghét con bé sao? Mỗi lần gặp con bé con đều không thích nói chuyện, bản mặt như đít nồi vậy."

Cô, như vậy hồi nào chứ?

Diệp Anh: "Cái kia không có nghĩa là con ghét cô ấy."

"Ngày chúng ta rời đi, Thuỳ Trang có lòng tốt đến hỏi thăm con, con không làm gì lại trưng cái bộ mặt lạnh ngắt đó nói 'Thuỳ Trang cậu thật sự rất phiền, có thể cút ra được không'," mẹ nói: "Phải con nói không?"

Diệp Anh ký ức hỗn loạn: "A?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro