Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thùy Trang cơ bản chỉ muốn vạch trần lời nói dối của Diệp Anh, nàng không hỏi tới, cũng không cần một lời giải thích.

Diệp Anh vừa lúc không biết giải thích cái gì, thấy Thùy Trang xoay người bước đi, liền theo Thùy Trang một trước một sau đi ra ngoài.

Thùy Trang dừng mở cửa xe, sau khi lên xe, chờ nàng thắt dây an toàn xong xuôi, Diệp Anh liền lấy hộp quà nhỏ trong túi xách ra đưa cho nàng.

"Sinh nhật vui vẻ." Diệp Anh nói.

Thùy Trang nhìn thấy hộp quà thì thoáng kinh ngạc, lúc sau mới nhận: "Cảm ơn."

Diệp Anh cũng thắt dây an toàn cẩn thận rồi hỏi: "Tôi là người đầu tiên nói chúc mừng sinh nhật cậu sao?"

Thùy Trang đáp: "Không phải."

Diệp Anh nhíu mày: "Vậy là người đầu tiên tặng quà đi."

Cô hôm qua còn quanh co lòng vòng dò hỏi Thanh Hoa mới biết, mấy vị giảng viên tụ họp ăn cơm tiện thể tổ chức sinh nhật, chắc là không có tặng quà, nhân vật chính đãi mọi người ăn bữa cơm liền xong việc.

Nhưng Thùy Trang lại nói: "Không phải."

Diệp Anh đầu bỗng nhảy số, nghĩ ngay đến một người: "Không phải là cái người giảng viên Lâm kia chứ?"

Thùy Trang hỏi: "Cái người giảng viên Lâm nào?"

Diệp Anh: "Lê Dương Bảo Lâm."

Thùy Trang khẽ cong khoe môi: "Không phải," nàng lại nói: "Anh ta chưa tặng tôi."

Thùy Trang không đợi Diệp Anh hỏi, trực tiếp giải đáp cho cô: "Người đầu tiên chúc mừng tôi là Lan Ngọc, người đầu tiên tặng quà là mẹ tôi."

Diệp Anh: "A."

Thùy Trang còn nói: "Lan Ngọc 0 giờ đã gửi tin nhắn cho tôi,"

Diệp Anh trong lòng nở hoa: "Em ấy rất có tâm."

Thùy Trang từ chối cho ý kiến: "Phải."

Diệp Anh cầm di động lên không nói tiếp nữa, xe được lái đi, Thùy Trang từ từ nói thêm một câu: "Tôi còn nhớ cậu và Lan Ngọc có nói qua, đối với người quan trọng, cậu nhất định sẽ chúc mừng sinh nhật vào lúc 0 giờ, cậu phải là người đầu tiên."

Diệp Anh há hốc mồm rồi lại từ từ khép lại.

Cô có nói lời này sao?

Diệp Anh cười gượng: "Nói như vậy hẳn Lan Ngọc rất coi trọng cậu."

"Tôi chỉ mới nhận được lời chúc của em ấy năm nay thôi," nàng còn nói thêm: "Năm ấy cậu có người bạn, sinh nhật người ấy cậu còn đi cài báo thức lúc 11 giờ 59."

Diệp Anh lại cười gượng một tiếng, giải thích: "Tuổi trẻ mà, thời kỳ dậy thì, mấy thứ kì kì quái quái này thường rất coi trọng."

Thùy Trang hỏi: "Hiện tại có ai còn được hưởng thụ đãi ngộ này của cậu nữa không?"

Diệp Anh lắc đầu, chính mình cười: "Không có ai."

Cho nên mới nói là tuổi trẻ, bây giờ sinh nhật bạn bè hầu như Diệp Anh quên sạch, mỗi lần đều bị bọn họ mắng, sau này bất đắc dĩ phải cài phần mềm nhắc nhở.

Không gian yên tĩnh vài phút, Diệp Anh đột nhiên được khai sáng.

Cô nghiêng đầu, nhìn Thùy Trang hỏi: "Cậu không phải là đang trách tôi không chúc mừng cậu lúc 0 giờ chứ?"

Thùy Trang nghe thấy, nhè nhẹ mỉm cười: "Không có."

Một lát sau, nàng nói: "Bất quá có nghĩ tới."

Diệp Anh nghẹn một chút.

'0 giờ đêm qua em còn mãi bận rộn mua quà cho chị đó chị à', cô còn phải hối nhân viên, nhất định phải giao trong hôm nay.

Địa chỉ quán lẩu Diệp Anh có nghe Thanh Hoa nói qua, cách công ty Diệp Anh không gần lắm, giờ còn đang giờ tan tầm, hai người không ngoài ý muốn bị ngăn bởi dòng xe đông đúc.

Trong xe yên tĩnh, Thùy Trang bất động thanh sắc mở nhạc.

Bất quá nói đến Thanh Hoa.

Diệp Anh nhấn mở Zalo, vào đoạn chat với Thanh Hoa.

Diệp Anh gõ nhanh: Mày nói cho Thùy Trang rằng tao không có bạn trai sao?

Thanh Hoa cũng rất nhanh gửi lại: ?

Thanh Hoa: Mày vốn không có bạn trai mà (🌼💯)

Diệp Anh: Cái kia...

Diệp Anh đột nhiên không biết hỏi vấn đề này như thế nào.

Vậy nên cô đổi sang vấn đề khác: Làm sao lại nói về tao?

Thanh Hoa: Sáng nay bọn tao mở họp, họp xong liền tới trò chuyện tới buổi ăn lẩu tối nay, sau đó lại nhắc tới mày

Thanh Hoa: Ngày hôm qua có người tên Gia Huy mày nhớ không?

Diệp Anh: Tao làm sao nhớ được

Thanh Hoa: Dù sao cũng chính là hắn, hắn khen mày đẹp, hỏi mày bao nhiêu tuổi, có bạn trai hay không

Thanh Hoa: Tao nói mày chưa có

Thanh Hoa: Cái này không thể nói sao?

Thông qua đoạn hội thoại này, Diệp Anh có thể tưởng tượng được biểu cảm nghi hoặc của Thanh Hoa.

Diệp Anh xoa xoa trán, có hơi hối hận khi vội vãi tìm Thanh Hoa chất vấn.

Thanh Hoa còn nói: Cô Trang không biết mày không có bạn trai sao

Thanh Hoa: Không đúng nha, cô ấy hỏi mày cái này làm gì a?

Thanh Hoa: Hai người trò chuyện tới cái chủ đề nào rồi vậy?

Thanh Hoa điên cuồng gửi tin nhắn đến: Đúng rồi, hôm nay cô Trang thật sự cmn xinh đẹp!!!

Thanh Hoa: Mày có thấy không!!!

Diệp Anh cái này có thể trả lời: Thấy được

Thanh Hoa: Phải không phải không phải không

Thanh Hoa: Hôm nay cô ấy xuất hiện khiến cả khoa vỡ òa luôn, oaaaaaa

Thanh Hoa: Ha ha, hơn nữa còn rất ngự tỷ nha, chời đất ơi, mày thấy không hay mỗi mình tao thấy vậy thôi?

Diệp Anh: Cũng tạm

"Có đói bụng không?"

Thùy Trang đột nhiên mở miệng, Diệp Anh ngẩng đầu lên.

Nhanh chóng cất điện thoại, đưa mắt nhìn dòng xe phía trước: "Còn tốt."

Thùy Trang nhỏ giọng nói: "Bên ngăn kia có đồ ăn vặt đấy."

Diệp Anh nghe xong liền mở ra, nhưng đống đồ ăn vặt bên trong làm cô sửng sốt đôi chút.

Cô cho rằng người giống như Thùy Trang đại tiểu thư, đồ ăn vặt chắc phải mấy loại chocolate, hoa quả sấy, bò khô các loại, kết quả bên trong toàn chân gà, que cay cùng khoai tây cay các loại.

Diệp Anh bật cười: "Cậu thường hay ăn mấy cái này sao?"

Thùy Trang: "Thỉnh thoảng."

Diệp Anh: "Hồi xưa tôi rất thích ăn mấy cái này."

Thùy Trang hỏi: "Hiện tại cậu còn thích không?"

Diệp Anh: "Vẫn còn, nhưng lâu rồi nên không có thói quen ăn vặt..."

Chờ chút, hiện tại?

Diệp Anh quay đầu hỏi Thùy Trang: "Cậu biết trước đây tôi thích ăn cái này sao?"

Thùy Trang: "Có lẽ đi."

Diệp Anh oh một tiếng, không muốn cùng Thùy Trang nói tiếp chủ đề này.

Chính cô không biết nói gì nữa.

Trong hộc xe lục lọi một lút, Diệp Anh mới phát hiện bên dưới đống đồ ăn vặt kia có một thanh chocolate.

Bị đống đồ ăn vặt độc hại đè lên, thanh chocolate bị đè trở nên biến dạng, Diệp Anh suy nghĩ rồi lấy thanh chocolate ra.

Cũng nghĩ tới, Thùy Trang biết được sở thích cô, hẳn là vì Lan Ngọc.

Lan Ngọc khi đó ở nhà thường không chịu ăn cơm, cô ấy đam mê đồ ăn vặt, cũng đem đồ ăn vặt của mình chia cho Diệp Anh.

Lan Ngọc không kén đồ ăn vặt, cái gì cũng ăn, mấy loại đồ ăn vặt của cô ấy đều là loại nhìn thấy là biết đồ đắt tiền, còn là loại nhập khẩu, Diệp Anh được cho hơi ngượng ngùng, nói cảm ơn nhưng cũng không lấy.

Sau không biết như thế nào, đồ ăn vặt yêu thích của Lan Ngọc thay đổi, biến trong nhà thành quầy bán đồ ăn vặt trước cổng trường.

Khi đó Diệp Anh cùng mẹ phải đợi nhà bọn họ cơm nước xong xuôi mới có thể cùng nhau ăn cơm, cho nên đồ ăn vặt Lan Ngọc lúc này mới phát huy công dụng.

Lại sau này, Lan Ngọc mua đồ ăn vặt càng ngày càng nhiều, làm việc ăn vặt của Diệp Anh thành thói quen khó bỏ.

Chắc là Lan Ngọc nói cho Thùy Trang, nếu không Diệp Anh cũng không nghĩ ra nổi nguyên nhân thứ hai.

Thời gian trôi qua, mấy con đường trung tâm giờ đã giãn bớt xe, đường đi trở nên thông thoáng hơn nhiều, có thể đúng giờ đến tiệm lẩu.

Mấy giảng viên kia đã đến trước, Thùy Trang và Diệp Anh tiến vào sau, sau bước chào hỏi, họ liền giục Thùy Trang nhanh gọi món.

Cái vị giảng viên Lâm cũng ở đây, thấy Thùy Trang đi qua, tự cho là nàng sẽ đi đến cạnh hắn, nên ra hiệu chỉ chỗ ngồi bên cạnh hắn.

Diệp Anh lén liếc mắt nhìn Thùy Trang, thấy nàng căn bản không để ý đến hắn, đi về phía Thanh Hoa.

Diệp Anh trong lòng đương nhiên có điểm thoải mái, vui vẻ chen vào giữa Thanh Hoa và Thùy Trang ngồi xuống.

"Cô Trang chọn vị lẩu đi," giảng viên bên cạnh đưa thực đơn trên máy tính bảng sang: "Vẫn là nồi cay sao?"

"Chọn lẩu uyên ương đi," Thùy Trang hủy một ngăn cay, nói: "Cậu ấy không thể ăn cay."

Thanh Hoa a một tiếng: "Ai không thể ăn cay vậy? Diệp Anh sao?"

Thùy Trang rũ mắt đặt thực đơn xuống: "Ừ."

Thanh Hoa bật cười: "Nó lừa ai không thể ăn cay vậy, nó không cay không ăn đâu."

Thùy Trang lắc đầu: "Dạ dày cậu ấy không tốt."

Thanh Hoa gắn khép miệng đang há to, nuốt lại câu định nói: "Thôi được rồi."

Nhưng Thanh Hoa còn chưa cam tâm, vài giây sau nhướng mi về phía Diệp Anh tặc lưỡi cười cười: "Á à? Không ăn cay?"

Diệp Anh không phát ra tiếng chỉ mấp máy môi: "Câm miệng."

Sau khi ăn xong, giảng viên Lâm ngồi bên kia đột nhiên đứng lên, hắn hướng về Thùy Trang cười một tiếng, sau đó lấy ra hộp quà nhỏ.

"Tùy tiện mua một món quà," hắn cầm hộp quà đi về hướng Thùy Trang: "Sinh nhật vui vẻ cô Trang, hy vọng cô không ghét bỏ."

Lời vừa nói xong, bàn ăn liền náo nhiệt, các vị giảng viên đều sôi nổi trêu chọc.

"Không thú vị nha thầy Lâm, lén mua quà mà không nói cho bọn tôi."

"Sao lại đặc biệt đối đãi vậy, tôi lần trước còn mời cậu ăn cơm không thấy cậu tặng tôi cái gì nha."

Blah...blah...

Diệp Anh không muốn quan tâm, đành phải cắm đầu cầm nắm đậu phộng trước mặt lột ăn.

Mới bỏ vào trong miệng, di động đặt trên bàn sáng lên, cô đưa tay mở khóa, phát hiện là tin nhắn của Thanh Hoa.

Quay đầu nhìn Thanh Hoa, cô ấy giờ đang hòa chung bầu không khí.

Thanh Hoa nói: Mày thua rồi

Diệp Anh khẽ cười khinh thường, cầm điện thoại trả lời: Xin phép cười 😏

Dưới ánh nhìn của Diệp Anh, Thùy Trang chỉ đơn giản cầm quà tặng nói cảm ơn, cũng không mở ra, bỏ vào túi xách.

Đại khái biểu tình Thùy Trang đều rất bình đạm, các vị giảng viên nói thêm hai ba câu liền bỏ qua chuyện này.

Không bao lâu, nước lẩu được lên, lại không bao lâu, mọi người từ sôi nổi nói chuyện chuyển sang tập trung ăn uống. Cũng bắt đầu luyên thuyên nói chuyện, thông qua đối thoại của họ, Diệp Anh mơ hồ biết được nhiều điều, cũng nghe được nhiều thứ bát quái, cô giống như bước chân vào vòng công tác của Thùy Trang.

Tuy rằng Thùy Trang người này ít nói, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra được nhân duyên trong trường khá tốt.

Ai lại không thích một người làm việc đáng tin, thông minh lanh lợi, hiệu suất làm việc cao còn là đại mỹ nữ, rất nhiều chủ đề dù không liên quan đến Thùy Trang, họ đều cố thêm nàng vào để nói.

Qua một lát, rượu cũng được lên.

Nam giảng viên đối diện đột nhiên đứng dậy: "Tới, tới, tôi trước mời nhân vật chính một ly."

Thùy Trang xua xua tay: "Tôi còn lái xe."

Nam giảng viên oh một tiếng, không có ý kiến mà đổi mục tiêu, hướng Diệp Anh nói: "Vậy tổng giám Diệp, tôi mời cô một ly."

Bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng Diệp Anh vẫn nhanh tay cầm ly rượu lên: "Gọi tôi Diệp Anh là được rồi."

Cùng lúc đó, Thanh Hoa tới gần cô, ở bên tai nói nhỏ: "Hắn là Gia Huy."

Diệp Anh nuốt nước bọt, mới nhớ tới người mà các cô nói hôm trước, là người hỏi thăm về cô.

Diệp Anh đương nhiên không biểu hiện ra, cô cầm ly rượu lên: "Mời anh."

Mới nói hai chữ, một bàn tay đột nhiên bắt lấy cổ tay cô.

"Cậu ấy không thể uống rượu."

Thùy Trang nắm tay cô cùng chén rượu ép giữ lại bàn.

Thanh Hoa vừa cười vừa nhỏ giọng nói: "Rượu cũng không thể uống luôn à giám đốc Diệp."

Gia Huy thở dài tiếc nuối: "Vậy hai người ít nhất một người có thể uống chứ, cô ấy cũng phải lái xe sao?"

Thùy Trang trực tiếp cầm ly rượu trên tay Diệp Anh lên: "Tôi uống."

Thanh Hoa cười càng sâu hơn, lời nói mười phần trêu chọc: "Đúng là dì nhỏ của cậu nha?"

Diệp Anh nói theo: "Đúng vậy."

Nếu Thùy Trang đã mở miệng, nàng còn là nhân vật chính, tự nhiên sẽ nhận được lời chúc mừng cùng những lời mời rượu.

Mặc dù mọi người đều rất hòa khí, mỗi ly đều không nhiều lắm, nhưng đi hết một vòng người, khẳng định quá sức.

Chờ lúc nàng rốt cuộc không cầm ly rượu nữa, Diệp Anh mới đưa mắt nhìn trộm nàng, thấy sắc mặt nàng không chút biến hóa, còn bình tĩnh gắp thịt trong nồi lẩu.

"Có ổn không?" Diệp Anh vẫn nhịn không được hỏi câu này.

Đây chính là người ở quán bar uống nửa ly đã nói say phải kêu Diệp Anh đưa về tận nhà Thuỳ Trang đại tiểu thư sao.

Quả nhiên, Thuỳ Trang nói: "Không ổn."

Nói xong nàng đưa tay vào túi tìm tìm, lưu loát đem chìa khóa xe đưa cho Diệp Anh: "Cậu đưa tôi về đi."

Diệp Anh: "......"

Nửa giờ sau Diệp Anh chính thức đảm nhận vị trí tài xế, các giảng viên một số đã có gia đình, một số có đối tượng, mọi người đều không muốn đi tăng hai, ra cửa liền giải tán.

Thanh Hoa lần này cũng cực kỳ hiểu chuyện mà ngồi nhờ xe giảng viên khác về, còn làm bộ nghiêm túc dặn dò Diệp Anh, nói cô phải đưa Thuỳ Trang về nhà an toàn.

Diệp Anh ở cửa đi theo Thuỳ Trang cùng đưa các vị giảng viên an bài xe cộ xong xuôi.

Nhìn giảng viên cuối cùng lên xe rời đi, Thuỳ Trang mới nhìn hướng khác, chậm rãi nói: "Nếu không muốn thì cậu đón xe về nhà đi."

Diệp Anh oh nói, lập tức tìm lấy chìa khóa trong túi ra đưa cho Thùy Trang.

Thuỳ Trang đương nhiên thấy được hành động này của cô, đợi Diệp Anh hảo hảo cầm chìa khóa đưa cho nàng, Thuỳ Trang liền xoay người lại.

Là xoay ngoắt 90 độ, hai tay vẫn đút trong túi áo khoác, nhìn thẳng Diệp Anh.

Diệp Anh bật cười: "Tôi đoán không sai mà, cậu đúng là có thể tự mình trở về."

Thùy Trang như cũ nhìn chằm chằm đôi mắt Diệp Anh, nhìn có chút ủy khuất.

Nàng nói: "Không muốn."

_____________________________________

Đúng là ngoan như Cún 🐶💯

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro