Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Anh không biết có thể lý giải câu "Không muốn" của Thùy Trang là làm nũng hay không.

Nhưng bất kể có phải làm nũng hay không, Diệp Anh đều không chống cự nổi. (🐶🔨)

Cô thu lại chìa khóa xe, nắm chặt, thẳng đến khi có cảm giác chìa khóa hằn trong lòng bàn tay ra dấu mới thả lỏng ra.

Mà xe Thùy Trang ở đâu?

Ah ở bên kia.

"Đi thôi," Diệp Anh quay đầu bước đi không nhìn Thùy Trang: "Đưa cậu về."

Ban đêm mùa đông, những đợt gió lạnh không đoán trước ập đến, Diệp Anh còn chưa bước xuống bậc thang, đột nhiên có một trận gió thổi tới.

"Cậu lạnh không?" Diệp Anh quay đầu hỏi Thùy Trang.

Thùy Trang lắc đầu: "Không lạnh."

Vừa nãy bị câu "Không muốn" kia ảnh hưởng sâu sắc, Diệp Anh lúc này đặc biệt ôn nhu, cô nhìn áo khoác bao bên ngoài Thùy Trang, trong lòng thầm nghĩ, nếu bây giờ Thùy Trang đưa tay ra, cô nhất định sẽ không chút do dự nắm lấy.

Đương nhiên, đó không phải việc Thùy Trang sẽ làm.

Từ cửa tiệm lẩu đến nơi đỗ xe cách một khoảng, hai người trước sau vẫn duy trì khoảng cách một mét, Diệp Anh ở phía trước, Thùy Trang ở phía sau.

Lúc này, Diệp Anh nổ lực muốn cùng Thùy Trang sóng vai, cố ý thả chậm bước chân, nhưng khi cô chậm thì Thùy Trang liền chậm, cô dừng Thùy Trang cũng dừng.

Hai người không nói lời nào, trạng thái cực kì giống một đôi... BẠN... đang cáu kỉnh.

Diệp Anh thầm nghĩ, hôm nay là sinh nhật Thùy Trang, cô có phải nên nhiệt tình một chút không?

Nhưng nghĩ lại, cô và Thùy Trang vẫn luôn như vậy ở chung, đột nhiên nhiệt tình có dọa đến nàng không.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cái gì cũng không làm.

Lên xe, Diệp Anh dường như quen thuộc nơi này hơn chút, cái này ở đâu, cái kia ở đâu, khởi động như thế nào.

Không lâu sau, cô đặt tay lên cần số, còn chưa kịp gạt cần, tay Thùy Trang liền nhích lại gần, mu bàn tay nhẹ nhàng chạm lên tay cô.

Diệp Anh thiếu chút nữa kêu lên một tiếng.

"Tay có chút lạnh." Thùy Trang rất nhanh thu tay lại.

Diệp Anh nói: "Do gió thổi."

Thùy Trang: "Cậu mặc quá ít."

Diệp Anh cuối cùng đem cần số gạt lên: "Còn tốt," cô mất tự nhiên sờ sờ mũi: "Tôi không sợ lạnh."

Thùy Trang thực nhẹ ừ hử, liền dựa lên ghế ngồi.

Diệp Anh: "Mệt sao?"

Thùy Trang: "Một chút."

Diệp Anh: "Chóng mặt sao?"

Thùy Trang: "Không có."

Diệp Anh: "Tôi thấy tửu lượng cậu khá tốt đấy."

Thùy Trang: "Tốt hơn cậu."

Diệp Anh: "......"

Diệp Anh: "Tửu lượng của tôi cũng không có tệ đâu."

Thùy Trang khẽ cười: "Phải không?"

Diệp Anh: "Không phải sao?"

Thùy Trang: "Người thiếu chút nữa bị tôi lừa đi xem mặt trời lặn là ai vậy?"

Diệp Anh nghẹn một chút, sau đó bật cười: "Cậu lừa tôi mà còn lý luận à?"

Thùy Trang: "Vậy sao cậu lừa tôi nói đã có bạn trai?"

Diệp Anh cứng họng.

Cô nhíu nhíu mi, cảm thấy có chỗ nào không đúng, cuộc trò chuyện như thế nào lại vòng về chuyện này rồi.

Diệp Anh không biết giải thích thế nào, bất chấp nói: "Tôi lừa cậu thì làm sao?"

Vừa nói xong Diệp Anh nghe thấy tiếng cười khẽ của Thùy Trang, nếu không chăm chú lắng nghe sẽ không nghe thấy được, như có như không.

Nàng nói: "Được, có thể lừa."

Chỉ ba chữ đơn giản, thế nhưng làm sao Diệp Anh lại nghe ra câu "Cậu vui là được" đầy cưng chiều vậy.

Diệp Anh cắn cắn môi, vì chính mình trong lòng có suy nghĩ kỳ quái liền thấy rất khó chịu.

Vừa nãy không dám nói tiếp chủ đề kia liền phải đổi sang cái khác, giờ đổi sang cái khác thì lại để thua đến cứng họng.

Diệp Anh càng nghĩ càng thấy sai, cô lớn như vậy hình như đây là lần đầu đấu miệng phải chịu thua.

Vừa lúc dừng ở đèn đỏ phía trước, cô không cam lòng quay đầu liếc Thùy Trang một cái.

Thùy Trang vẫn ngồi như cũ, tay chống lên cửa kính bên cạnh, đầu nghiêng sang một bên, mái tóc rũ xuống, đèn bên ngoài chiếu vào xe, vươn trên khuôn mặt Thùy Trang từng chùm sáng ấm áp.

"Ưm?" Đại khái cảm nhận được ánh mắt của Diệp Anh, Thùy Trang nghi hoặc xoay đầu qua.

Diệp Anh tích tắc dời mắt làm như không có gì.

"Không có gì."

Thôi xong, quá đẹp rồi. (🐶🔨)

Thùy Trang nghỉ ngơi chốc lát, lại ngồi dậy, có lẽ túi xách cấn khó chịu, nàng nhúc nhích người, đem túi xách cởi ra.

Thấy nàng có ý định ném túi xách ra ghế sau, Diệp Anh chầm chậm hỏi một câu: "Không mở quà của thầy Lâm sao?"

Thùy Trang cầm túi xách về: "Cậu muốn xem sao?"

Diệp Anh ấp úng không trả lời.

Tuy rằng cô xác thật rất muốn xem, nhưng làm sao nói ra được, sợ nàng nghĩ rằng cô để ý.

Thùy Trang luôn như vậy, nếu Diệp Anh không trả lời, nàng sẽ không hỏi tới.

Bất quá có lẽ nàng đã trả lời giúp tiếng lòng Diệp Anh.

Nên nàng cầm túi xách trở về, lấy hộp quà của thầy Lâm ra.

Trên đường xe không nhiều lắm, Diệp Anh có đủ thời gian để lén lút nhìn Thùy Trang mở quà.

Không phải kiểu gói quà phức tạp, chỉ đơn giản là một dải lụa buộc lại, chỉ cần tháo nút thắc là có thể mở ra.

"Nước hoa."

Thùy Trang ngữ khí nhàn nhạt.

Nói xong nàng cầm lọ nước hoa lên, giữa không trung phun lên một chút, đưa tay vẫy vẫy về hướng Diệp Anh.

Mùi quế nhè nhẹ thoảng qua.

Thùy Trang hỏi: "Ngửi được không."

Diệp Anh: "Được."

Thùy Trang: "Thích không?"

Diệp Anh mỉm cười: "Là quà của cậu, cậu lại hỏi tôi."

Thùy Trang gật đầu: "Cũng đúng."

Diệp Anh liếm liếm môi: "Cậu thích sao?"

Thùy Trang đem đồ cất lại, không muốn đánh giá quà người ta tặng nhưng lại nói thẳng: "Tôi thấy mùi quế thật sự rất đáng sợ."

Diệp Anh không nhịn được bật cười: "Vì sao?"

Thùy Trang: "Tôi không thích nhà ông nội tôi vì nhà ông trồng rất nhiều hoa quế, quá nồng."

Lần này, Diệp Anh đột nhiên nhớ tới lời mẹ cô nói, ba mẹ Thùy Trang không có tình cảm với nhau.

Diệp Anh đối với ba mẹ Thùy Trang không có mấy ấn tượng, cô chỉ nhớ lần thứ hai thấy Thùy Trang là mẹ nàng đưa tới, lần thứ ba là tài xế trong nhà.

Còn có, mẹ Lan Ngọc và ba Thùy Trang là anh em.

Cô chỉ biết nhiêu đó.

Kết hợp với lời mẹ nói, Diệp Anh mở miệng hỏi một vấn đề tương đối an toàn: "Mẹ cậu ở thành phố A sao?"

Thùy Trang lắc đầu: "Không có, bà ấy ở nhà mẹ."

Diệp Anh suy nghĩ, lại hỏi: "Vậy ba cậu?"

Thùy Trang nói: "Ở cùng với tiểu tam."

Diệp Anh trong lòng dừng một chút.

Câu này, đột nhiên lượng thông tin thật lớn.

Diệp Anh cười khan ngượng ngùng: "Xin lỗi a."

Thùy Trang: "Không sao, không ai để ý."

Diệp Anh ha một tiếng, nhanh nói sang chuyện khác: "Mẹ cậu tặng cậu cái gì vậy?"

Cô nghĩ rồi nói thêm: "Có thể nói không?"

"Có thể," Thùy Trang nói: "Là một chiếc túi xách, chắc vậy."

Diệp Anh: "Chắc vậy?"

"Còn chưa mở ra, bộ dáng có lẽ là túi xách," Thùy Trang không quan tâm nói: "Chỉ mong bà đừng đưa trùng."

Diệp Anh: "A? Là sao?"

Thùy Trang tựa vào cửa sổ: "Mỗi ngày lễ đều tặng tôi một món, gắn bó chút tình thân, kết quả thường xuyên đưa những món giống nhau."

Diệp Anh chậc lưỡi: "Này cũng thật quá đáng mà!"

Âm thanh có vẻ hơi lớn, Thùy Trang quay đầu nhìn cô.

Diệp Anh nói tiếp: "Trong nhà có con gái đẹp như vậy, lại còn ưu tú, như thế nào lại làm cho có lệ, haizzzz!" (🐶🔨)

Thùy Trang bật cười, bắt chuẩn lời cô nói mà hỏi: "Tôi đẹp sao?"

Diệp Anh bất mãn với Thùy Trang, mỹ nữ bây giờ là đang muốn được khen sao: "Cậu xấu sao?"

Thùy Trang gật gật đầu: "Đẹp."

Diệp Anh lại nói: "Quà của tôi cũng có thể mở, không sao đâu."

Thùy Trang: "Đã mở rồi."

Diệp Anh nghi ngờ hỏi: "Vậy thấy bên trong là cái gì?"

Thùy Trang đột nhiên hướng mắt như muốn nhìn thấu Diệp Anh, vén tóc ra sau tai nói: "Đang đeo rồi."

Diệp Anh không nhận thức giờ mình đang cười tươi vui vẻ: "Đeo khi nào vậy?"

Thùy Trang nói: "Nếu cậu không không để ý đến tôi, liền có thể biết tôi đeo lên lúc nào rồi."

Diệp Anh: "......"

Cái, cái gì, hồi nào chứ, sao lại nói vậy chứ.

Nàng lại nói: "Tôi đeo lúc cậu đang vội vàng xuống xe."

Diệp Anh oh một tiếng, lại nói thêm: "Tôi nào có không để ý tới cậu."

Thùy Trang: "Cậu tự hỏi chính mình đi."

Diệp Anh không dám nói tiếp nữa.

Loại tâm tình mấy ngày không thấy, nay vì những lời này của Thùy Trang đột kích thần kinh của cô, toàn thân tê liệt.

Dần dần, Diệp Anh mới phát hiện khóe miệng của mình cong lên mỉm cười đầy quỷ dị, cô lập tứng hắng giọng, cố không mỉm cười.

"Là con cá nhỏ."

Qua vài giây, Thùy Trang đột nhiên nói câu này.

Diệp Anh biết nàng đang nói đến đôi khuyên tai cô tặng: "Đúng vậy."

Thùy Trang tiến lại gần cô, lên tiếng: "Diệp," nàng nói: "Chúng ta đã từng nuôi hai con cá."

Bên tai Diệp Anh có chút nóng: "Tôi nghĩ cậu đã quên rồi."

Thùy Trang: "Làm sao quên được, tôi còn đem chúng về nhà nuôi."

"A?" Diệp Anh nghi ngờ hỏi: "Sau đó thì sao."

Thùy Trang lắc lắc đầu: "Nuôi hơn mười ngày, đều chết hết."

Diệp Anh cười rộ lên.

Nguyên nhân của chuyện này Diệp Anh không nhớ rõ, nói chung là trong nhà Lan Ngọc có một bể cá nhỏ, Diệp Anh cũng quên mình đã tiện tay bắt một con cá bỏ vào nuôi.

Sau thấy Thùy Trang đi tới, nàng cũng thả thêm một con cá vào.

Hai giống cá khác nhau, Diệp Anh không biết có thể cùng nhau nuôi không, dù sao cuối cùng thì hai đứa nói cũng ở cùng nhau.

Cô khi đó bởi vì một là cá của cô, một là cá của Thùy Trang nên vui vẻ rất lâu, thấy hai con cá trong bể cá quấn quýt bơi cùng nhau, liền nghĩ chúng nó là các cô.

Ah, thật buồn nôn mà.

Vậy vì sao Diệp Anh còn đưa khuyên tai hình cá cho Thùy Trang, thứ nhất cô thật không biết Thùy Trang thích gì, không có khả năng đi tặng người ta tinh dầu hoa hồng được ha ha ha.

Thứ hai, tặng thứ Thùy Trang có, dù nàng không thiếu, nhưng quà tặng sẽ có ý nghĩa khác, liền có vẻ Diệp Anh như có như không nhắc chuyện cũ, cũng đặc biệt an toàn.

Hmm, giải thích chi là rất hợp lý.

Lại qua vài phút, Diệp Anh lái xe chạy đến tầng hầm nhà Thùy Trang.

Tắt máy, Diệp Anh nhanh chóng tháo dây an toàn, nhưng quay đầu lại vẫn nhìn thấy bộ dáng Thùy Trang bất động dựa vào cửa.

Diệp Anh: "Không xuống sao?"

Thùy Trang nhìn vào mắt Diệp Anh: "Cậu sẽ đưa tôi lên sao?"

Diệp Anh bất đắc dĩ cười: "Cậu như vậy thực sự giống như uống quá nhiều."

Thùy Trang: "Uống nhiều thì cậu sẽ đưa tôi lên sao?"

Diệp Anh cúi người qua, đem cởi dây an toàn giúp Thùy Trang: "Đã đến đây rồi, đều sẽ đưa đến nơi."

Thùy Trang: "Sau đó thì sao?"

Diệp Anh: "Sau đó về nhà, không đúng sao?"

"Đúng, cậu đúng là luôn như vậy." Thùy Trang nói xong đưa tay nắm lấy dây an toàn không buông.

Diệp Anh: "?"

Thùy Trang không nói lời nào, cũng không thèm để ý cô.

Diệp Anh bật cười: "Đang nghĩ gì đấy chị?"

Thùy Trang chớp chớp mắt, cũng cười: "Đang nghĩ một lý do, để có thể bắt em ở lại nhà chị."

Diệp Anh cắn môi dưới.

Bất quá nàng không nói thêm gì, buông dây an toàn, mở cửa xuống xe.

Khoảng thời gian trong thang máy, Diệp Anh trước sau thất thần.

Thùy Trang như thế nào lại không nói một lời.

Thùy Trang không phải muốn cô ở lại sao.

Sắp tới nơi rồi này.

Mãi rối rắm với vấn đề này đến tận khi thang máy đến tầng lầu của Thùy Trang, đèn hành lanh sáng lên, hai người cùng nhau đi tới cửa nhà.

"258369." Thùy Trang hai tay đút túi, nói xong liền đứng bên cạnh chờ Diệp Anh.

Diệp Anh không thể làm gì khác ngoài đứng sang nhấn mật mã, tích tích vài cái cửa liền mở.

Thùy Trang như có như không cười: "Cảm ơn."

Diệp Anh: "Không có gì."

Diệp Anh cứ như vậy đứng nhìn Thùy Trang mở cửa bước vào, nàng còn không thèm quay đầu lại cho Diệp Anh một nụ cười, Diệp Anh đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng hụt hẫng.

Cô có phải đang bị đùa giỡn không.

Mới nghĩ như vậy, bên kia cửa Thùy Trang bỗng nhiên xoay người.

Nàng đưa tay.

Nàng nắm lấy cổ tay Diệp Anh.

Diệp Anh nhẹ hít một ngụm khí lạnh, giây tiếp theo, Thùy Trang đem Diệp Anh kéo vào trong nhà.

Dựa vào lực Thùy Trang cơ thể Diệp Anh theo quán tính tiến về phía Thùy Trang vài bước, đi qua cánh cửa, đi tới nơi ánh đèn hành lang không chiếu tới.

Sau đó cô nghe "cạch" một tiếng.

Cửa đóng lại.

_____________________________

Diệp Anh là thóc, Thuỳ Trang mổ phát nào là dính phát đó 🤗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro