Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng tối om không ánh đèn, tia sáng duy nhất có lẽ là ánh đèn hành lang, hoặc là từ chung cư bên cạnh, hay là đèn đường.

Bất quá vừa vào cửa Diệp Anh còn chưa thích ứng kịp, cô cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ là bóng đêm trước mắt. Còn cảm nhận được tim mình thiếu chút nhảy khỏi lòng ngực, thình thịch đập kịch liệt.

"Thùy Trang," Diệp Anh chính mình không nhận ra giọng mình lúc này kì lạ đến mức nào: "Cậu làm gì vậy?"

Giọng cô lạc đi, bên tai "tách" một tiếng, đèn ở huyền quan sáng lên.

Thùy Trang giờ đây đã buông tay Diệp Anh ra, người lúc này đã đi vào nhà, sẵn lấy từ cửa tủ đôi dép cô mang lần trước.

Cho nên hiện tại người này chắc chắn cô nhất định sẽ ở lại sao? Còn không thèm lấy lý do nữa?

Diệp Anh còn có thể như thế nào nữa? Thùy Trang đã nhiệt tình như vậy...

"Ăn no chưa?"

Chờ Diệp Anh mang dép vào, Thùy Trang mới hỏi câu này.

Diệp Anh: "Còn có thể."

Thùy Trang: "Còn có thể là no hay chưa no?"

Diệp Anh mỉm cười: "Sao lại hỏi vậy? Cậu thấy tôi ăn nhiều hay ít?"

Thùy Trang: "Cậu ăn quả thực không nhiều lắm."

Diệp Anh than thở: "Này không phải do không thể ăn cay sao, lẩu nhạt có gì ngon đâu," nếu đã nói đến đây, Diệp Anh nhịn không được ai oán: "Nước chấm cũng không thể cay, thế này còn ăn gì nữa."

Thùy Trang khẽ cong môi cười: "Tôi không nghĩ cậu lại nghe lời tôi đến vậy."

Diệp Anh đứng hình.

Thùy Trang bổ sung câu còn thiếu: "Tôi sẽ làm hết khả năng để giúp cậu không ăn cay."

Diệp Anh vì thế hỏi: "Vậy cậu đã làm gì?"

Thùy Trang trên môi vẫn còn ý cười, tư thái của người chiến thắng đáp: "Thật ra cũng không có làm gì," nàng nói: "Trừ việc khuyên cậu tôi còn có thể làm gì?"

Diệp Anh bắt đầu nói hươu nói vượn: "Cậu có thể méc với mẹ tôi."

Thùy Trang bật cười, gật đầu nói: "Cũng có thể."

Diệp Anh cắn răng nói tiếp: "Nhưng cậu nghĩ tôi sẽ nghe lời mẹ tôi nói sao?"

Thùy Trang nói: "Cái này tôi không biết, nhưng dù sao cậu cũng nghe lời tôi nói."

Diệp Anh: "......"

A!

Diệp Anh tức chết rồi!

Diệp Anh nắm tay thành quyền, thanh âm lớn hơn: "Thắng được tôi có phải cậu rất thoải mái không?"

Thùy Trang cười thành tiếng, vừa nghe thấy liền biết Diệp Anh đang nói gì: "Tôi chưa từng nghĩ sẽ cùng cậu tranh luận, nhưng cậu hình như rất thích cãi bướng."

Diệp Anh nhẹ hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra.

Quả thực, mỗi lần đều là Thùy Trang ôn tồn cùng cô nói chuyện, cô lại một hai hậm hực giận dỗi, sau đó lại ngoan cố cãi ngang.

Diệp Anh: "Để học nghiên cứu sinh, đều yêu cầu phải có tài ăn nói tốt như vậy sao?"

"Không cần," Thùy Trang nói: "Nhưng hình như làm tổng giám tòa soạn thì có yêu cầu ăn nói tốt đó."

Diệp Anh khóc không ra nước mắt.

Cô không muốn để ý Thùy Trang nữa, không thèm liếc mắt nhìn nàng liền dậm chân xoay người đi về phía phòng khách, cô liền nghe được tiếng cười của Thùy Trang.

Diệp Anh ngồi phịch lên sô pha, nắm lấy gối tựa lưng, dùng sức đặt lên đùi mình.

Thế nhưng đến khi hòa hoãn tâm tình, cô đột nhiên cảm thấy có gì không đúng.

Cô vì sao không trực tiếp rời đi? Cô như thế nào lại đi vào đây?

Lúc này Thùy Trang cũng đi tới, Diệp Anh cố nghĩ đơn giản nói: "Tôi xem cậu không sao, vậy tôi về nhà đây."

Thùy Trang lắc đầu: "Không được."

Diệp Anh dựa vào sô pha, đưa mắt nhìn Thùy Trang như muốn nói "Đến đây đi, tôi muốn xem cậu làm thế nào để giữ tôi lại."

"Tôi nghĩ xong rồi," Thùy Trang vẫn như cũ đắc ý: "Hôm nay là sinh nhật tôi."

Diệp Anh: "Cho nên? Cậu sẽ không phải người không có đạo đức đến mức dùng sinh nhật làm cớ để giữ tôi lại chứ?"

Thùy Trang không thèm giải thích lại mỉm cười: "Cậu thật đáng yêu."

Diệp Anh: "Cậu mới đáng yêu á."

Thùy Trang lúc này mới đem cái cớ mà nàng suy nghĩ cả buổi ra nói: "Nếu hôm nay là sinh nhật tôi, tôi mời cậu ăn tối, đương nhiên không thể để cậu chịu đói," nàng vừa nói vừa chỉ chỉ về phòng bếp: "Tôi nấu cho cậu ăn, muốn không?"

Diệp Anh nghi ngờ hỏi: "Cậu có thể nấu sao?"

Thùy Trang: "Biết một chút."

Diệp Anh lúc này bỗng nhớ tới lời mẹ nói ngày đó nên nói: "Cậu không phải sẽ làm món sườn ram giòn đâu nhỉ?"

Thùy Trang cười: "Giờ này lấy đâu ra sườn ram giòn."

Diệp Anh oh một tiếng, cũng đúng.

Thùy Trang: "Nhưng nếu cậu muốn ăn, tôi có thể làm."

"Không cần đâu đại tiểu thư," giọng Diệp Anh bắt đầu trở nên kì quái: "Được đại tiểu thư nấu cho ăn tôi vạn phần vinh hạnh, như thế nào còn không biết xấu hổ đi chọn món chứ."

Thùy Trang nói: "Vậy nấu cho cậu một chén mì trường thọ."

Diệp Anh rốt cuộc cũng nở nụ cười, nhưng cô vẫn cường điệu nói: "Hôm nay không phải sinh nhật của tôi."

Thùy Trang nói: "Từ khi học đại học, mỗi năm đến sinh nhật tôi đều tự làm mì trường thọ cho mình, một người ăn."

Diệp Anh nghẹn lại, người này như nào lại đáng thương như vậy.

Diệp Anh nhỏ giọng: "Tôi cũng không nói là không ăn," cô nghĩ nghĩ rồi nói thêm: "Vậy hôm nay tôi ăn cùng cậu."

Thùy Trang: "Được."

Nói xong nàng liền xoay người đi vào phòng bếp.

Ở trên ghế sô pha trầm mặc vài phút, Diệp Anh cảm thấy việc này có gì sai sai, cô như thế nào lại bị Thùy Trang dắt mũi nữa rồi.

Tuy rằng chuyện này một phần là do cô tự nguyện, nhưng vẫn không thích hợp a, cô muốn kịp thời thoát thân.

Ý chí thoát thân như thế nào không biết, nhưng giờ đây cô đang chăm chú vào app đặt bánh sinh nhật cho Thùy Trang.

Cô chính là xem Thùy Trang đáng thương, nàng đã cất công nấu mì trường thọ, vậy vì bánh kem cô sẽ mua.

Bởi vì Thùy Trang hoàn toàn không biết gì, nên Diệp Anh chọn bánh từ khẩu vị đến ngoại hình đều theo ý mình, thuận tiện dặn chủ quán viết câu chúc lên bánh.

Không viết gì khác, một câu đơn giản "Thùy Trang đại tiểu thư sinh nhật vui vẻ!"

Cất điện thoại xong, Diệp Anh ngửi thấy hương thơm từ phòng bếp truyền ra, khi đi qua, cô thấy Thùy Trang một tay đút túi một tay chiên trứng gà.

Lại đến gần hơn chút, thuận tiện đi mạnh hơn muốn cho Thùy Trang biết cô đang ở sau.

Thùy Trang quả nhiên nhìn thấy cô, nàng nói: "Rất nhanh thôi."

Diệp Anh cười cười: "Một tay đút túi chiên trứng sẽ ngon hơn sao?"

Thùy Trang không đáp lời cô, nhưng lấy tay từ túi ra.

Diệp Anh lại nói: "Tôi muốn ăn trứng lòng đào."

Thùy Trang gật đầu: "Được."

Diệp Anh nhìn lướt qua, thấy bên cạnh còn có rau xanh đã chế biến xong.

Căn cứ vào mức độ quen thuộc nhà bếp của Thùy Trang, còn thấy nàng cầm đũa thuần thục đảo đồ ăn, Diệp Anh thoáng đoán được trù nghệ nấu nướng của người này không chỉ ở mức biết một chút.

Quả thực có nghe nói, đi nước ngoài du học, hoặc nhiều hoặc ít đều phải tự biết nấu nướng, cho nên đối với trù nghệ nấu nướng của Thùy Trang, Diệp Anh không nghi ngờ gì.

Lúc này Thùy Trang đứng một bên nấu ăn, Diệp Anh đứng bên cạnh dựa vào cửa tủ, trạng thái hiện giờ cực kỳ giống lần trước Thùy Trang nhìn mẹ cô nấu cơm.

Bất quá có điểm không giống nhau, nàng và mẹ cô là vừa nói vừa cười.

"Thùy Trang."

Diệp Anh cuối cùng không nhịn được đánh vỡ trầm mặc.

Thùy Trang không quay đầu sang, trả lời cô: "Hửm?"

Diệp Anh sờ sờ mũi: "Tôi có phải chưa nói lời xin lỗi với cậu không."

Thùy Trang như cũ không quay đầu lại: "Vì sao?"

Diệp Anh: "Lúc trước khi từ nhà Lan Ngọc dọn đi, tôi hình như đã nói lời không tốt với cậu."

"Chuyện này sao," Thùy Trang nhìn như không để bụng: "Tôi không để ý."

Diệp Anh tằng hắng, lại nói: "Tuy rằng chắc cậu thấy được, nhưng tôi vẫn phải nói một chút, tôi không có chán ghét cậu."

Nụ cười lại xuất hiện trên gương mặt Thùy Trang, Diệp Anh đứng bên nhìn đến rõ ràng.

Tiện lúc, bên dưới vài sợi tóc như ẩn như hiện cô còn thấy con cá nhỏ trên tai Thùy Trang.

Thùy Trang nói: "Không chán ghét là tốt rồi."

Nếu đã nói, Diệp Anh liền đơn giản đem sự việc hôm đó nói rõ ràng với nàng, Diệp Anh dựa vào kí ức chỗ nhớ chỗ không đem nội tâm của mình lúc đó nói với nàng, cái gì có thể nói đều nói hết cho Thùy Trang.

Cũng cường cường điệu điệu, nói cô lúc đó không có để ý là Thùy Trang đi đến, cũng nói khi đó ai lại gần cô đều sẽ mắng.

Toàn bộ quá trình Thùy Trang đều không nói, chỉ lắng nghe, chờ Diệp Anh nói xong, nàng gật đầu ừ một tiếng, nói: "Có thể ăn rồi."

Diệp Anh: "......Oh."

Việc này rốt cuộc cũng chấm dứt được, Diệp Anh trong lòng thoáng thả lỏng nhẹ nhõm hơn chút.

Vừa lúc xoay người ra, bánh kem mà Diệp Anh mua cũng đã tới.

Cô không cố tình tạo bất ngờ cho nàng, cho nên cũng không thu được biểu cảm kinh ngạc của Thùy Trang.

Cô chỉ nói: "Nhàn rỗi nhàm chán liền mua cho cậu cái bánh kem."

Thùy Trang cũng đơn giản đáp lại: "Cảm ơn."

Khách đến nhà đói bụng, Thùy Trang dường như chỉ là bồi cô ăn mì, nàng múc cho Diệp Anh một tô mì lớn, còn nàng chỉ một chén nhỏ.

Nói cho cùng, các nàng hôm nay chỉ lần nữa gặp lại sau bốn lần tình cờ gặp mặt, nhưng trạng thái ở chung của cả hai dường như không có xa cách.

Rõ ràng đoạn thời gian trước kia cũng không phải rất quen thuộc, như bây giờ, phảng phất đã nhiều năm không gặp, tích cực mà nói, bầu không khí của hai người hòa hợp đến mức có thể không nói lời nào cũng không thấy xấu hổ, nhưng nghĩ kỹ một chút, nếu sau hôm nay hai người không bao giờ liên lạc nữa thì cũng rất bình thường.

Biểu cảm Thùy Trang nhàn nhạt, bất quá nàng không biết Diệp Anh ngoài đói bụng ra thì vẫn còn suy nghĩ khác, đồ ăn của nàng làm thật sự giống vị đồ ăn mẹ cô.

Vừa ăn xong, Diệp Anh liền nhận được sự quan tâm đến từ Thanh Hoa.

Thanh Hoa: Còn chưa tới nhà sao?

Diệp Anh lúc này mới nhớ, Thanh Hoa dặn cô đến nhà thì nhắn cô ấy một tiếng.

Diệp Anh vì thế nói: Đến rồi

Thanh Hoa: Cô Trang khỏe không? Mày đưa cô ấy về à?

Diệp Anh: Đúng vậy

Thanh Hoa: Mày cũng hài hước thật, tao lần đầu tiên thấy người khác giúp mày chắn rượu đấy, như thế nào ở trước mặt cô Trang lại thụ thế kia?

Diệp Anh: ?

Diệp Anh: Thụ cái đầu mày

Thanh Hoa: Còn ngoan nữa chứ, kêu mày không được ăn cay mày liền không ăn cay

Diệp Anh: Không nghe lời cô ấy sẽ méc mẹ tao

Diệp Anh: Mẹ mà biết ngày mai bà ấy sẽ lên đây giết tao

Thanh Hoa: Là dì nhỏ của mày thật sao?

Diệp Anh: Còn không phải sao?

Thanh Hoa: Không phải cái gì chứ

Thanh Hoa: Nếu không mày hỏi thăm giúp tao đi, hỏi xu hướng tính dục của cô Trang á?

Thanh Hoa: Mày xem hôm nay cô ấy như vậy, thực sự rất hợp gu của chị đây

Thanh Hoa: Mày nghĩ có khả năng không?

Diệp Anh len lén nhìn Thùy Trang: Mày muốn biết cái này làm gì?

Thanh Hoa: Ai da là tò mò mà

Thanh Hoa: Mày không hiếu kỳ sao?

Diệp Anh: Không hiếu kỳ

Thanh Hoa: Vậy mày thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tao đi được không?

Thanh Hoa: Tao tò mò quá

Diệp Anh: Tao làm thế nào hỏi được? Sao mày không tự mình hỏi đi?

Thanh Hoa: Tao không dám

Diệp Anh: Vậy sao tao lại dám?

Thanh Hoa: Thôi được rồi

Thanh Hoa: Tại tao cho rằng quan hệ hai người rất tốt

Diệp Anh: Không có

Diệp Anh suy nghĩ một chút, vẫn hỏi một câu: Mày sẽ không thích cô ấy phải không?

Thanh Hoa: Đúng là có thích

Thanh Hoa: Bất quá không phải loại thích kia

Thanh Hoa: Tao không dám không dám

Diệp Anh nhìn ba dòng tin nhắn này, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác "Vậy là tốt rồi."

Để di động xuống, Thùy Trang đã đem chén đũa đặt sang một bên, Diệp Anh giống như biết ý nàng, phối hợp kéo bánh kem lại gần.

"Tự mình ăn mì trường thọ, còn bánh kem thì sao?" Diệp Anh vừa mở bánh vừa hỏi

Thùy Trang nói: "Đã lâu không ăn."

Diệp Anh: "Cậu nói như vậy, giống như mấy năm qua thật sự rất thảm."

Thùy Trang không có trả lời, chỉ cười cười.

Bánh kem nhanh chóng được bày ra, Diệp Anh tinh ý đẩy nó về phía Thùy Trang, hỏi: "Tắt đèn thổi nến được không?"

Thùy Trang nhìn những thứ trước mắt, nàng do dự một chút: "Cậu sẽ hát chúc mừng cho tôi sao?"

Diệp Anh a một tiếng: "Có thể."

Thùy Trang không có ý kiến, thuận tay lấy những ngọn nến số ra. Diệp Anh mua số 1, 2, 6, và 8, ngụ ý muốn cho Thùy Trang lựa chọn con số "18" một lần.

Nhưng Thùy Trang không quan tâm đến nó, dứt khoát cầm số 26 cắm lên.

Diệp Anh châm nến, Thùy Trang liền đi tắt đèn.

Xung quanh lập tức tối sầm xuống, chỉ có thể thấy ngọn lửa bập bùng cháy trên số 26.

Đừng nói là Thùy Trang, chính Diệp Anh cũng nhiều năm không mừng sinh nhật, cô từ lúc tốt nghiệp đến bây giờ đều thường xuyên bận rộn công tác, vài năm ngày sinh nhật cũng không ở thành phố A, chỉ đơn giản được phần mềm nhắc nhở sinh nhật một cái.

Mì trường thọ cùng bánh sinh nhật đối với cô mà nói là chuyện thời cao trung.

Nhưng không giống Thùy Trang.

Tuy Diệp Anh và mẹ hay cãi nhau, nhưng tình cảm hai người rất tốt, cô và mẹ không thể không có nhau.

Cho nên khi Diệp Anh biết được quan hệ trong gia đình Thùy Trang, biết được nàng không có mì trường thọ không có bánh kem thì rất đau lòng, nghe ba mẹ nàng ly hôn cũng đau lòng, nghe mẹ nàng tặng quà có lệ cũng đau lòng.

Nếu cô là Thùy Trang, thật sự rất cô đơn.

Suy nghĩ bay xa, Thùy Trang muốn đem đèn mở lại, nhưng lúc nàng sắp đứng lên, Diệp Anh đột nhiên nắm lấy cổ tay của nàng.

"Thùy Trang." Diệp Anh gọi nàng.

Thùy Trang: "Làm sao vậy?"

Diệp Anh nuốt nuốt nước bọt, kỳ thực cô vốn định nói "Tôi cùng cậu mừng sinh nhật cậu vui vẻ sao?"

Nhưng lời đến miệng lại không nói ra được.

Hình như không thích hợp lắm.

Diệp Anh chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn nàng đang chờ cô nói chuyện, giọng cô có hơi lạc đi.

"Tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?" Diệp Anh hỏi.

Thùy Trang cũng chớp chớp mắt, ngọn nến trên bàn vẫn đang cháy sáng, phản chiếu trong mắt nàng.

Nàng nói: "Cậu hỏi đi."

Bầu không khí như vậy, tựa hồ thích hợp để nói một số chuyện mà lúc sáng choang khó thể nói được.

Diệp Anh thoáng cái cũng nhớ tới lời Thanh Hoa nói.

Kỳ thực đối với Thùy Trang, Diệp Anh cũng rất tò mò về xu hướng tính dục của nàng.

Diệp Anh suy nghĩ một chút, rào trước đón sau mà nói: "Cậu có thể không trả lời."

Nhưng Thùy Trang lại nói: "Tôi sẽ trả lời."

Diệp Anh tim như đập nhanh hơn, trong miệng phảng phất từng câu chữ như quyết định sinh tử của cô.

Cô hỏi: "Kia, cậu là cong sao?"

____________________________________

Không sợ mẹ, nhưng vợ là phải sợ 👌🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro