Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thùy Trang chỉ nhẹ nhàng chạm lên môi Diệp Anh, rất ngắn ngủi, có lẽ còn chưa đến nửa giây liền tách ra.

Giờ phút này Diệp Anh giống như con cừu con đợi thịt, chỉ biết nằm yên, đưa mắt nhìn Thùy Trang, nhưng sâu trong tim cô, hình như đang có một chùm pháo hoa lớn bắn lên, từng chùm pháo hoa nhỏ điên cuồng nở rộ.

Cô tận lực dùng lực nhẹ nhất để hít thở, Thùy Trang lúc này đã trở về nằm lại vị trí ban đầu, ánh mắt vẫn đặt trên người Diệp Anh.

Một lát sau, Thùy Trang môi có chút động.

Thần kinh phản xạ nào đó của Diệp Anh đột nhiên đóng băng, đôi tay dùng sức nắm chặt lấy chăn, cảm giác như trái tim đang chuẩn bị nhảy ra khỏi cổ họng.

Nhưng nàng cái gì cũng không có làm, bên tai giống như có người đang nói, "Cậu mà dám động đậy một chút, sự tình sẽ trở nên rất nguy hiểm."

Diệp Anh đương nhiên không dám cử động.

Sau đó sự việc trôi qua thế nào, Diệp Anh cũng không rõ, nó chính là như vậy đi qua.

Thật giống như nhiều lần cô cùng Thùy Trang nói chuyện, không bao giờ nói được đến cùng, cũng không giải thích được mối quan hệ này, cô không biết Thùy Trang suy nghĩ cái gì, cũng không biết chính mình đang suy nghĩ gì.

Suy nghĩ lung tung rối loạn thậm chí còn dần hoài nghi về tính chân thực của việc này, có lẽ tất cả chỉ là một giấc mộng của Diệp Anh.

Không biết ai là người nhắm mắt trước, tóm lại cuối cùng cả hai đều ngủ.

Đến khi tỉnh là lúc người mẹ thân ái của Diệp Anh tới.

Giọng nói của bà đến trước, tiếng ở phòng khách vang lên "Như thế nào mà đèn cũng không bật, tối như vậy", Diệp Anh bởi vì âm thanh này mà tỉnh giấc, khi mở mắt ra, cô phát hiện mình đang nằm trong lòng ngực Thùy Trang, tay ôm lấy eo Thùy Trang, chóp mũi dán lên xương quai xanh của nàng.

Mà Thùy Trang cũng ôm lấy đầu cô, hai người ôm lấy nhau thật chặt.

Nghe tiếng mẹ cô đang đến gần, Diệp Anh nháy mắt tỉnh táo, ngẩng đầu lên, thấy Thùy Trang cũng mở mắt cúi đầu nhìn cô.

Cửa phòng bị mở ra, Diệp Anh đẩy mạnh Thùy Trang ra phía sau, cùng lúc đó, đèn phòng sáng lên.

Hai người trên giường đồng thời không kịp thích ứng được ánh sáng liền nhắm hai mắt lại, nghe thấy mẹ cô nói: "Hơn 7 giờ rồi còn ngủ."

Mẹ cô liếc liếc mắt lên giường, đại khái nhìn thấy còn có một người, thanh âm nháy mắt nhẹ nhàng hơn: "Bé Trang cũng ở đây sao."

Thùy Trang trước tiên ngồi dậy, dùng thanh âm vừa mới tỉnh nói: "Dì."

Diệp Anh còn không thèm quan tâm, trực tiếp đem chăn trùm lên đầu, chắn ánh sáng bên ngoài.

"Điện thoại gọi nó không được, gọi cho con cũng không được," Mẹ cô vừa đến gần vừa nói: "Vừa lúc bác con bé đi ngang qua, dì kêu ông ấy chở hộ qua đây."

Thùy Trang giải thích: "Điện thoại con để ở bên ngoài, còn của cậu ấy thì để im lặng ạ."

Mẹ cô bất đắc dĩ thở dài: "Vừa nhìn là biết chắc ngủ từ trưa đến giờ, cơm cũng chưa ăn phải không," bà đem chăn Diệp Anh kéo ra: "Để mẹ nhìn xem khỏe chưa."

Diệp Anh lập tức chôn đầu trong gối: "Khỏe hơn rồi mẹ."

Mẹ cô vỗ vỗ lên mông Diệp Anh: "Để mẹ nhìn một chút."

Thùy Trang mỉm cười, làm người trung gian giải thích: "Cậu ấy buổi chiều đã tốt hơn nhiều rồi, con có cho cậu ấy uống thuốc."

Vừa lúc thấy cây nhiệt kế trên tủ đầu giường, người mẹ lắm lời hôm nay không nói gì thêm, bà cầm lên chĩa thẳng vào đầu cô.

Kết quả vừa hiện ra, mẹ cô cùng Thùy Trang đồng loạt ngẩng lên xem, thực sự đã hạ sốt, mẹ cô lạnh nhạt bỏ nhiệt kế xuống.

"Vậy hai đứa nằm tiếp đi, mẹ ra ngoài nấu cơm," mẹ vừa nói vừa vỗ vỗ hai cái lên mông Diệp Anh: "Không được ngủ."

Diệp Anh thanh âm buồn bực: "Con biết rồi."

Mẹ cô lại nói với Thùy Trang: "Con kêu nó dậy đi, nó suốt ngày chỉ biết nằm."

Thùy Trang nói: "Dạ."

Tiếng đóng cửa của mẹ truyền tới, Diệp Anh vén chăn thò đầu ra, có lẽ là đang nghĩ tới hình ảnh nào đó, lúc này đèn lại sáng, cô có chút không dám nhìn vào mắt Thùy Trang.

Chỉ hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Thùy Trang nói: "6 giờ 20"

Diệp Anh: "...Đấy, vậy mà kêu là hơn 7 giờ."

Thùy Trang không giống như Diệp Anh chột dạ, người này vẫn luôn bình thản, nàng còn có thời gian đưa tay sửa lại mái tóc rối của Diệp Anh, nghe theo lệnh mẹ cô mà nói với Diệp Anh: "Tỉnh thì rời giường đi, tắm rửa rồi ăn chút gì đó, sáng tới giờ cậu chỉ ăn mỗi cháo thôi."

Diệp Anh quả thật có chút đói, nhưng nghĩ đến người kia vì cô đến giờ hình như cũng chưa ăn gì.

"Cậu không đói bụng sao?" Diệp Anh hỏi.

Thùy Trang cong môi: "Cậu còn biết quan tâm tôi."

Diệp Anh không phục: "Cậu có thể trực tiếp trả lời vấn đề của tôi không, đừng có nói này nói kia chứ."

Thùy Trang nói: "Giữa trưa lúc cậu ngủ, tôi có ăn một chút."

Diệp Anh: "......Cậu là cái đồ độc ác."

Thùy Trang ý cười càng sâu: "Có nghĩ sẽ gọi cậu, nhưng thấy cậu đang ngủ, mỗi lần gọi dậy cậu lại khó chịu như vậy, sẽ giết tôi mất, nên tôi chỉ đành phải ăn một mình thôi."

Diệp Anh nheo mắt nhìn Thùy Trang giải thích: "......Cậu như thế nào mặt không đỏ tim không đập mà nói ra mấy lời này hay vậy?"

Thùy Trang hợp tình hợp lý nói: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Diệp Anh: "Cậu thắng, cậu thắng, cậu là nhất, được chưa?"

Thùy Trang cười đến cong người, đưa tay qua: "Cậu lại đỏ mặt rồi."

Diệp Anh: "......"

Thùy Trang: "Rất đáng yêu."

Diệp Anh: "Đáng yêu cái đầu cậu."

Con mẹ nó.

Diệp Anh vừa mới tỉnh, cần ở trên giường ổn định một lát mới chịu rời giường, còn vị đại tiểu thư kia đã xuống trước, Diệp Anh ngồi trên giường nhìn bóng lưng chỉ mang mỗi chiếc áo croptop hai dây mỏng manh của Thùy Trang.

Cô lại nhớ tới hình ảnh ban nãy mình ở trong lòng Thùy Trang, tuy rằng Diệp Anh không biết quá trình ra sao, nhưng kết quả có thể thấy rõ, Thùy Trang vẫn nằm ở vị trí cũ, là Diệp Anh ở Cà Mau xa xôi chui vào lòng người ta.

Việc này có hai loại khả năng, một là Diệp Anh tự giác mò lại gần, hai, là do Thùy Trang kéo Diệp Anh qua.

Nhưng xét thấy bản thân khi ngủ cùng người khác, chưa bao giờ tỉnh lại mà thấy mình ở trong lòng ngực người ta, cho nên hiện tại cô có quyền nghi ngờ, là Thùy Trang đã ra tay hạ thủ với cô.

Khi nàng tỉnh còn dám hôn cô, vậy khi ngủ kéo cô qua ôm có tính là gì.

Diệp Anh coi như tìm được một cái cớ hoàn hảo để biện giải cho bản thân, liền hài lòng nở nụ cười, vô thức cười ra cả tiếng.

Thật ra là cô đang cười thầm trong lòng, nhưng cô mơ màng hồ đồ như nào, không khống chế được, bật ra thành tiếng.

Này không phải chạm đến sự chú ý của Thùy Trang đại tiểu thư nhà ta rồi sao.

Thùy Trang đang kéo khóa áo, nàng ngẩng đầu, ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn Diệp Anh.

Quả thực, người bên cạnh bạn vô duyên vô cớ cười lên một tiếng, là ai cũng đều cảm thấy kỳ quái.

Diệp Anh gượng ho khan, ngu ngốc đi đẩy cặp kính không tồn tại, nghĩ hết biện pháp để đánh trống lảng: "Cậu tắt âm điện thoại tôi sao?"

Thùy Trang tiếp tục sửa sang lại áo, cũng ừ một tiếng: "Quỳnh Nga gọi cho cậu."

Diệp Anh sửng sốt: "A?"

Thùy Trang: "Cậu không biết sao?"

Diệp Anh: "Tôi, tôi phải biết sao?"

Thùy Trang: "Cậu quả thực ngủ rất sâu, tôi nói với cậu xong mới đem điện thoại tắt âm."

"Vậy sao," Diệp Anh gãi gãi lông mày, chợt lại nghĩ tới hình ảnh mình ở trong lòng Thùy Trang: "Tôi ngủ rồi thì không dễ bị đánh thức."

Thùy Trang đi đến bên mép giường: "Không tò mò cô ấy nói gì sao?"

Diệp Anh a một tiếng: "Cô ấy nói cái gì?"

Thùy Trang: "Tôi không bắt máy."

Diệp Anh: "......Vậy mà cậu còn nói."

Trước khi đi vào phòng tắm, Thùy Trang đặc biệt hảo tâm lấy điện thoại đưa cho cô.

Đã vài tiếng Diệp Anh không cầm điện thoại, màn hình tràn lên một đống thông báo, có tin nhắn nhóm công tác, còn có tin nhắn riêng, còn có chuyện công ty.

Diệp Anh trước tiên mở thông báo công ty, bên trong là chúc mừng hạng mục tháng trước Diệp Anh làm đạt giải thưởng, ngày mai sẽ phát tiền thưởng, Diệp Anh đối với cái này cười không nổi, hạng mạng mục này hành cô hơn nửa tháng, cô nên mừng vì mình không bị nó hành thành ma.

Bất quá cô vẫn làm bộ hào hứng nói một hai câu cảm ơn, rồi dừng cuộc trò chuyện.

Trên đống thông báo kia, có cả tin nhắn của Quỳnh Nga.

Diệp Anh đối với cái tên Quỳnh Nga này kỳ thật không quá nhạy cảm, hai người thật sự không có gì, nhưng cái tên đó phát ra từ miệng Thùy Trang, cô cứ thấy lạ lạ.

Diệp Anh quyết định mở tin nhắn Thanh Hoa trước, khúc trên chỉ nhắc tới Quỳnh Nga một lần, cô ấy nói Quỳnh Nga đã trở lại, buổi tối muốn hẹn cùng nhau ăn cơm, hỏi Diệp Anh có muốn tới hay không.

Thùy Trang vẫn là có sức hút đặc biệt, đoạn sau Thanh Hoa nhắn mỗi câu đều là Thùy Trang.

Cô ấy hỏi tại sao Thùy Trang lại ở nhà cô, như thế nào bị bệnh lại chỉ có cô Trang biết, sao lại thế này sao lại thế kia, blah blah blah?

Cũng không thèm quan tâm Diệp Anh bị bệnh như thế nào, chỉ biết mỗi ăn dưa.

Diệp Anh vì thế cũng tốt bụng ném dưa cho cô ấy: Tao bị bệnh dì nhỏ tao tới xem, có vấn đề gì sao?

Gửi xong liền thoát ra, nhấn mở tin nhắn Quỳnh Nga.

Quỳnh Nga: Cùng ăn tối không?

Diệp Anh trả lời cô ấy: Không được, các cậu ăn đi

Trả lời Quỳnh Nga xong, cô quay lại tin nhắn nhóm, lần này là cấp dưới gửi, có vài báo cáo cần phê duyệt.

Nhưng còn chưa xem xong báo cáo, cửa phòng tắm mở ra, Thùy Trang cả người thoải mái bước ra, trên đầu còn mang theo cái cài tóc Diệp Anh thường mang.

Có lẽ do quên lấy xuống, Diệp Anh nhìn thấy bật cười liền bị Thùy Trang phát hiện.

Nàng đưa mắt nhìn lên trên, nhanh tay tháo cài tóc xuống, đi đến mép giường, mang lên đầu Diệp Anh.

Thùy Trang: "Nhanh đi tắm rửa."

Diệp Anh nghe nàng ra lệnh nên đưa tay khóa điện thoại, ngoan ngoãn xuống giường.

Trong khoảng thời gian tắm rửa, Diệp Anh trước sau thất thần, trong đầu bay tới bay lui một vài hình ảnh, cô sợ chính mình ảo tưởng quá nhiều, cũng sợ chính mình tưởng tượng quá ít.

Thùy Trang hôn cô là sự thật, Thùy Trang cái gì cũng không nói là sự thật, cô không làm gì cứ mặc cho nó diễn ra là sự thật.

Nghĩ mãi không ra nên cô bỏ cuộc, lại nghĩ đến cái khác, Thùy Trang bây giờ đang làm gì nhỉ? Là ở trong phòng chờ cô ra ngoài, hay đã vào phòng bếp xem mẹ cô nấu ăn.

Nghĩ cũng vô dụng, suy nghĩ nhiều càng rối rắm nhiều, cuối cùng Diệp Anh sấy tóc xong rồi ra ngoài tự tìm đáp án.

Thùy Trang đang ngồi trên ghế đơn trong phòng cô, trên tay cầm một sách.

Thấy Diệp Anh ra tới, Thùy Trang quay đầu cười với cô: "Mượn cậu quyển sách nhé."

Diệp Anh thấy vậy hỏi nàng: "Hay không?"

Thùy Trang: "Mới chỉ xem đoạn đầu thôi," nàng không nói hay, nhưng biểu hiện rõ ràng thấy nó rất thú vị: "Tôi có thể mượn không?"

Diệp Anh nghĩ nghĩ: "Tôi sẽ mua cho cậu quyển khác."

Thùy Trang suy tư nghĩ về ý tứ của Diệp Anh khi nói những lời này, không hỏi vì sao, gật đầu nói: "Được."

Diệp Anh lúc này mới phát hiện, Thùy Trang nãy giờ không chỉ đơn giản là ngồi đọc sách.

Nàng đã thay hết khăn trải giường cùng bao gối, cái cũ ném vào sọt đồ trước cửa nhà tắm, cũng tri kỷ đặt một bộ đồ sạch trên sô pha cho Diệp Anh, nội y đều rất chỉnh tề.

Diệp Anh trong lòng mềm nhũn, cô dường như nhớ tới vài lời lần trước Lan Ngọc nói về Thùy Trang.

Diệp Anh trong lòng buông tiếng thở dài, thay đổi chủ ý: "Sách cho cậu mượn đó," cô lại nói: "Tôi rất thích quyển này, có nhiều điều hay lắm."

Thùy Trang cười rộ lên: "Được a," nàng quơ quơ quyển sách: "Tôi thấy được, cậu đọc nó không ít lần."

Diệp Anh gật đầu: "Mỗi lần xem đều có nội dung mới."

Thùy Trang: "Tôi cũng muốn xem thêm vài lần nữa."

Diệp Anh muốn khóc, Thùy Trang luôn là như vậy.

Diệp Anh đành đi tìm cái túi đẹp, bỏ sách vào cho nàng, chợt cô nghe được tiếng gõ cửa.

Diệp Anh không nhịn được cười: "Tôi lần đầu tiên thấy mẹ gõ cửa đấy."

Thùy Trang tiếp lời cô: "Là sợ chúng ta ở bên trong làm gì sao?"

Diệp Anh rất dễ bị làm cho cứng họng, còn Thùy Trang bên kia trước sau vẫn thong dong.

Coi như nói đùa đi, mẹ cô bên kia gõ cửa xong liền tiến vào, nói: "Ăn cơm thôi."

Thùy Trang thân thiết nói: "Dạ."

Mẹ cô đóng cửa lại, một chút cũng không giống bộ dáng thường ngày, bình thường bà sẽ lập tức kéo Diệp Anh ra khỏi phòng rồi cằn nhằn nhắc nhở.

Có Thùy Trang ở đây, giống như bức bình phong cứu Diệp Anh, bớt bị mẹ cô cằn nhằn.

Chưa kịp ra khỏi cửa, Thùy Trang đột nhiên nắm lấy cổ tay Diệp Anh.

Diệp Anh quay đầu hỏi nàng: "Làm sao vậy?"

Thùy Trang thả lỏng một chút, lại kéo chặt hơn, tay trượt xuống dưới, nắm lấy ngón út cùng áp út của Diệp Anh.

Nàng hỏi Diệp Anh: "Cậu không vui sao?"

Diệp Anh há hốc mồm hỏi: "Không có a, tôi sao mà không vui?"

Thùy Trang khẽ chớp chớp mắt, bộ dáng không tin: "Cậu còn như vậy là tôi sẽ hôn cậu đó."

Diệp Anh nghĩ, người này một mực muốn khiêu chiến điểm mấu chốt của cô sao.

Diệp Anh trong lòng chợt dâng lên một cỗ khí, không biết nên gọi là không cam lòng hay là ảo tưởng, cô xoay người, rút tay mình ra khỏi tay Thùy Trang, rồi nắm ngược lấy tay nàng, đem nàng kéo qua, đẩy lên cửa.

"Thùy Trang." Diệp Anh kêu tên nàng.

Thùy Trang biểu tình cười như không cười, nàng nhìn chăm chăm vào đôi mắt Diệp Anh, cũng đưa tay kia qua, thuận tiện đem cửa khóa chốt lại.

"Cạch" một tiếng, cửa bị khóa trái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro