Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Anh thật sự đoán không ra được tâm tư của Thùy Trang.

Cho dù như vậy, nàng vẫn đứng đó không nói gì, bộ dáng như bị đang khi dễ mà nhìn Diệp Anh, chờ đợi động thái tiếp theo của Diệp Anh.

Diệp Anh có thể làm gì, cô chỉ biết tiến tới, cúi đầu, sau đó vặn tay nắm cửa.

"Ăn cơm." Diệp Anh nói.

Thùy Trang như cũ không nói gì, cũng dời nửa bước để mở cửa.

Cửa phòng ngủ vừa mở, hương thơm đồ ăn bên ngoài tràn vào, Diệp Anh liếc nhìn Thùy Trang, dẫn đầu đi ra, Thùy Trang theo sau.

Bầu không khí có chút vi diệu, bất quá không chỉ có hai nàng bên này vi diệu, mà tâm tình của mẹ cô bên kia cũng không tồi, lúc múc đồ ăn ra bên miệng còn ngẫu hứng ca hát.

Diệp Anh qua trước kéo ghế giúp Thùy Trang, tự mình vòng qua góc vuông bên kia ngồi xuống.

"Ngồi trước đi nha," mẹ có một câu, cầm chén canh đặt trước mặt hai người: "Uống canh trước, cơm còn chưa xong."

Thùy Trang hướng mẹ cô mỉm cười: "Cảm ơn dì ạ."

Diệp Anh không ngồi đối diện Thùy Trang, mẹ cô không khách khí mà ngồi xuống đối diện, dù bà đã ăn rồi mới tới, nhưng cái này cũng được, bữa cơm này đủ để bà phát huy.

Diệp Anh hiện tại không ai cứu được, canh còn chưa tới miệng, liền bị mắng vài câu, tất cả đều là chuyện sinh bệnh hôm nay.

"Tuần trước còn bày đặt không thêm Zalo bé Trang, nếu không con đoán xem mình còn hảo hảo ngồi chỗ này ăn cơm được không?"

Diệp Anh thành khẩn gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, cảm ơn bé Trang."

Mẹ cô ngồi đây là để chiêm ngưỡng nhan sắc của Thùy Trang, cái này ai nhìn vào cũng biết, hôm nay Thùy Trang để mặt mộc, mẹ cô càng thích hơn, bà nói nàng không cần trang điểm, vốn dĩ mặt mộc đã đẹp rồi, khen mắt nàng lớn như vậy, lông mi còn dài cong vút.

Mẹ cô nói xong, Diệp Anh không nhịn được cũng trộm lén nhìn Thùy Trang, thấy nàng đang được khen mà ngượng ngùng, trong lòng cô thoáng chút thỏa mãn.

Diệp Anh thấy vậy liền hỏi: "Mẹ, con đẹp hay Thùy Trang đẹp?"

Mẹ cô cũng nghiêm túc ngồi so sánh.

Tuy rằng mẹ hay mắng cô, nhưng thật sự đều bởi vì tốt cho cô nên mới mắng, mặt khác, bà vẫn luôn rất yêu thương cô.

Nên dù thích con gái nhà người ta, nhưng khi Diệp Anh hỏi, mẹ cô vẫn nói là: "Các con đều đẹp, ai cũng đẹp hết, Cún nhà ta cũng rất xinh đẹp, lại còn thông minh," bà hiền từ nhìn Diệp Anh, còn vuốt tóc cô: "Các con ra ngoài đường khẳng định sẽ được rất nhiều người ngắm nhìn, cái kia gọi là gì nhỉ, quay đầu đi đó?"

Thùy Trang tiếp lời: "Tỉ lệ quay đầu* ạ."

Mẹ gật gật đầu: "Đúng đúng, tỉ lệ quay đầu."

*Tỉ lệ quay đầu: thường chỉ những người phụ nữ vì đẹp mà thu hút rất nhiều đàn ông quay đầu lại nhìn.

Vừa rồi còn nói đừng trang điểm, nói tới đây quan điểm bà lại thay đổi: "Hai người các con cùng nhau xem mua mấy bộ quần áo mới, trang điểm này kia lên, chắc chắn làm chết mê chết mệt không ít con trai."

Diệp Anh phụt một tiếng thiếu chút đem canh phun hết ra ngoài.

Mẹ cô tò mò: "Đã nhiều năm không gặp, các con liên lạc với nhau khi nào vậy, sao dì chưa từng nghe Cún nói."

Diệp Anh không nói dối: "Khoảng hai tuần trước ạ."

Mẹ: "Như thế nào gặp được?"

Tin rằng mẹ cô không muốn nghe thấy tên Lan Ngọc, Thùy Trang cũng rõ điểm này, hai người thập phần ăn ý nhìn nhau, Thùy Trang cái người dối trá này liền đem dòng thời gian đảo loạn: "Con ở trường có nhận phỏng vấn từ tòa soạn của cậu ấy, lúc đó tình cờ gặp được ạ."

Diệp Anh gật đầu cười hưởng ứng: "Đúng vậy."

Mẹ: "Kia rất có duyên nha, nhiều năm như vậy không gặp, mới gặp lại không lâu đã có thể ở chung tốt như vậy, thật không sai, dì còn cho rằng......"

Mẹ cô còn chưa nói xong, tự mình cười gượng một tiếng, nhưng Diệp Anh nghe ra được.

Diệp Anh không nói tiếp, Thùy Trang trước sau im lặng.

Mẹ cô giống như cũng không nghĩ được cái gì có thể nói, bàn ăn cứ vậy trở nên tĩnh lặng.

Nồi cơm điện không biết từ lúc nào đã nhảy, mùi cơm chín thoảng qua, mẹ cô vừa lúc đi vào xem một cái.

Khi bà rời đi, Diệp Anh nghe Thùy Trang chậm rãi nói một câu: "Mẹ cậu rất yêu cậu."

Diệp Anh ngẩng đầu nhìn Thùy Trang, không biết nên nói gì.

Thùy Trang lại nói: "Tôi mấy năm trước ở bên ngoài phát sốt, mẹ tôi chỉ gọi cho tôi một cuộc," nàng tự cười chính mình: "Kêu tôi uống nhiều nước ấm."

Diệp Anh cắn đũa, nhìn chăm chú vào đôi mắt Thùy Trang.

Thùy Trang cũng chỉ nói một câu, ngữ điệu bình thản chỉ vì Diệp Anh hôm nay phát sốt, thấy mẹ Diệp Anh quan tâm như vậy nên thuận miệng nhắc tới.

Ngữ khí bình bình đạm đạm, không có nửa điếm muốn được người ta thương hại.

Nhưng Diệp Anh đau lòng.

Bất quá cô còn chưa kịp an ủi nàng, di động trên bàn ăn bỗng vang lên.

Màn hình hiện lên "Quỳnh Nga".

Diệp Anh không lí do mà liếc mắt nhìn Thùy Trang, mới nhận điện thoại.

"Sao lại thế này." Quỳnh Nga mở miệng liền nói như vậy.

Diệp Anh khó hiểu: "Cái gì? Làm sao vậy?"

Quỳnh Nga: "Cậu bệnh sao?"

Diệp Anh ừ hử một tiếng: "Không có việc gì, chỉ bị cảm thôi, đã khỏe rồi."

Quỳnh Nga: "Thanh Hoa không nói tôi cũng không biết."

"Ăn được rồi."

Vừa lúc mẹ cô bưng cơm ra, Thùy Trang cũng đứng lên, nàng cầm chén Diệp Anh lên, hỏi: "Ăn nhiều hay ít?"

Diệp Anh nhìn nồi cơm: "Chúng ta mỗi người một nửa đi."

"Trong nhà có người sao?" Quỳnh Nga ở bên kia hỏi.

Diệp Anh nói: "Có mẹ tôi và một người bạn."

Quỳnh Nga cười một chút: "Thanh Hoa nói có người chiếu cố cậu, chúc mừng nha," cô ấy ẩn ý nói: "Cậu còn gạt tớ."

Diệp Anh: "......Không phải, chỉ là bạn thôi."

Quỳnh Nga tiếp tục cười: "Với cách nói của Thanh Hoa, hình như không chỉ đơn giản là bạn."

Diệp Anh: "Nó lúc nào không khoa trương."

"Đồ ăn nguội rồi." Thùy Trang lại cắt ngang.

Diệp Anh a một tiếng: "Không có việc gì, cậu ăn trước đi."

Quỳnh Nga bên kia: "Thôi, mọi người ăn cơm đi, tớ cúp máy đây."

Diệp Anh: "Oh, bye bye."

Mẹ cô buổi tối muốn ở lại, Diệp Anh nơi này phòng khách hàng năm không có người ở, cho nên Thùy Trang không có lý do để lưu lại.

Đương nhiên, Thùy Trang cũng chưa nói nàng muốn ở lại.

Sau khi ăn xong, hai người bị mẹ lôi kéo xuống dưới tiểu khu tản bộ, nhàm chán, liền đem chuyện anh họ đính hôn ra nói.

Tuy rằng nói là anh họ, nhưng thật ra chỉ lớn hơn Diệp Anh một tháng, bạn gái anh họ gặp nhau từ buổi coi mắt, hai người không giống như những cặp đôi coi mắt thông thường, rất nhanh chìm sâu vào tình yêu cuồng nhiệt, lần này gấp gáp như vậy đính hôn, là bởi vị chị dâu mang thai.

"Cho nên không thể phủ định công dụng của những buổi coi mắt," mẹ cô kết luận ra được một cái đạo lý: "Không thì vì sao chuyện này tới bây giờ vẫn còn."

Bà nói tiếp: "Hơn nữa người trẻ các con bây giờ, càng lớn càng không muốn tiếp xúc với người khác phái, không chịu đi xem mắt thì chỉ còn biết chờ uống gió Tây Bắc thôi."

Đã nói như vậy, Diệp Anh đương nhiên chỉ có thể im lặng, cô biết nếu mình nói vào một câu, mẹ cô sẽ không tha mà kéo cô vào.

Thùy Trang yên lặng đứng bên người Diệp Anh lắng nghe, chậm rãi bước theo, dường như đang muốn tạo cảm giác không tồn tại.

Mẹ cô tiếp tục nói chuyện, nói tới chuyện cơm nước thì bỗng bà a một tiếng: "Cún, con đoán xem lúc ăn tối mẹ gặp phải ai?"

Diệp Anh nào biết: "Ai ạ?"

Mẹ: "Trần Nghị."

Diệp Anh oh một tiếng.

Mẹ cô quay đầu hướng Thùy Trang giải thích: "Chính là học trưởng thời đại học theo đuổi con bé."

Thùy Trang đưa mắt nhìn Diệp Anh.

Mẹ cô thở dài: "Thằng bé và cả nhà cùng nhau tới, ôm cả con, chắc khoảng hai tuổi, thật đáng yêu."

Phương pháp thúc giục kết hôn, nói đến hôn nhân của người khác là thứ nhất, nói đến con cái họ đáng yêu là thứ hai.

"A bé Trang," mẹ cô đột nhiên chú ý đến người đang ẩn mình kia: "Con có bạn trai chưa?"

Nói xong bà cười rộ lên: "Dì có phải không nên hỏi không."

Thùy Trang trả lời: "Con không có bạn trai ạ."

Mẹ: "Nên tìm nên tìm, con cùng Diệp Anh đều nên tìm."

Diệp Anh đùa theo: "Lập tức tìm, ngày mai bắt đầu mời từng đồng nghiệp nam trên tòa soạn uống cà phê."

Mẹ cô cắt ngang, cho Diệp Anh cái liếc mắt xem thường: "Lần trước con còn nói mời từng bạn học nam đi ăn, ăn chưa?"

Diệp Anh gật đầu: "Thật đúng là có ăn một lần."

Mẹ quá hiểu Diệp Anh, căn bản không tin: "Ăn bạn học nam sao."

Diệp Anh: "Ăn đến xương cũng không chừa, ăn rất ngon."

Thùy Trang ở phía sau luôn không lên tiếng giờ đây nở thêm nụ cười.

Bởi vì có mẹ cô ở đây, nên dù mới chỉ 8 giờ tối, nhưng với sắc trời giờ đây có thể nói là không còn sớm.

Đi được vòng thứ hai quanh tiểu khu, Thùy Trang tỏ ý phải về nhà, liền cùng hai mẹ con từ biệt, nhưng người nhiệt tình như mẹ cô nhất định phải bắt Diệp Anh lái xe đưa Thùy Trang trở về, còn một hai phải nói cô phải chiếu cố nàng đàng hoàng, không cho phép lười.

Này có thể coi là uy hiếp, Diệp Anh không dám không nghe.

Xe Diệp Anh ở bãi đỗ xe bên ngoài tiểu khu, chờ hai người cách mẹ cô một khoảng xa, Thùy Trang lúc này mới lên tiếng: "Cậu sẽ kết hôn sao?"

Diệp Anh lớn như vậy, đã trả lời quá nhiều vấn đề, mà mỗi lần cô đều trả lời một đáp án, không cần suy nghĩ, đều sẽ trực tiếp nói "Sẽ."

Dù sao khi nói "sẽ kết hôn" thì đối phương cũng chỉ gật đầu việc này sẽ tự nhiên tránh được, nhưng nếu nói "không kết hôn" chắc chắn sẽ nhận được nhiều câu hỏi ngoài lề hơn.

Hiện tại Thùy Trang cũng hỏi như vậy, cái chữ "sẽ" cứ như nghẹn giữa cổ, thế nào cũng không nói ra được.

Cô chỉ hỏi lại Thùy Trang: "Cậu sẽ kết hôn sao?"

Thùy Trang lại không trả lời, chỉ khẽ cười một tiếng, quay đầu nhìn Diệp Anh.

Đoạn đối thoại không giải thích được cứ thế đi qua.

Đêm nay gió cũng rất mạnh, bất qua khi ra cửa, Diệp Anh đã được mẹ dùng áo khoác và khăn quàng cổ trùm kín mít, giờ phút này ngoại trừ mặt và tóc có chút lạnh, thì không cảm giác được tia rét lạnh nào.

Nghĩ đến, Diệp Anh quay sang nhìn Thùy Trang từ trên xuống dưới, vẫn hỏi một câu: "Cậu lạnh không?"

Thùy Trang lắc đầu: "Không lạnh."

Từ đó về sau, hai người không ai nói gì, duy trì khoảng cách nửa mét, đi tới xe Diệp Anh.

"A," đến nơi này, Diệp Anh mới nhớ tới: "Tôi quên mang chìa khóa rồi."

Thùy Trang bình tĩnh, từ trong túi áo lấy chìa khóa xe mình ra, nhấn "tít" một cái xe bên cạnh Diệp Anh sáng lên.

Diệp Anh: "Cậu lái xe tới sao?"

Thùy Trang: "Đúng vậy."

Lại còn vừa vặn, đỗ xe cạnh bên xe Diệp Anh.

"A," Diệp Anh lại nhớ một chuyện: "Còn chưa lấy sách."

Thùy Trang trầm mặc một lát, nói: "Tôi sẽ tự mua."

Giọng Diệp Anh có chút nghẹn, gấp gáp nói: "Không được," cô không tự chủ liếm liếm môi: "Tôi nói cho cậu mượn mà."

Thùy Trang lộ chút đắc ý: "Được, vậy mai cậu mang đến cho tôi đi."

Diệp Anh: "A?"

Thùy Trang nói: "Cảm ơn."

Diệp Anh: "......"

Thùy Trang lên xe, Diệp Anh bỗng nhiên cảm thấy gió hôm nay hình như nhẹ nhàng hơn.

Nhìn xe Thùy Trang hoàn toàn rời khỏi tầm mắt, đầu Diệp Anh lại bắt đầu đau, một chút là do bệnh, nhiều chút là do tâm lý.

Nhà của Thùy Trang không xa lắm, tính toán thời gian thì chắc bằng thời gian cô lên đến nhà.

Một mình trở về, trong đầu Diệp Anh trước sau vẫn là Thùy Trang, nghĩ nàng hôm nay ăn mặc tùy tiện như vậy liền phải tới đây, nghĩ nàng hôm nay chăm sóc cô, nghĩ đến khi nàng nằm cạnh bên nhìn vào mắt cô, còn có hình ảnh cô không kịp đề phòng mà hôn lên môi cô...

Cái hình ảnh này thật sự lợi hại, Diệp Anh không muốn nhưng không có biện pháp mà suy nghĩ rất nhiều lần.

Sau lại tự an ủi chính mình, không thể trách cô, là vì nhân sinh lần đầu tiên cùng con gái gần gũi như vậy.

Không biết Thùy Trang khi biết nàng là người cướp đi nụ hôn đầu của Diệp Anh thì sẽ nghĩ gì, cũng không biết Thùy Trang thoạt nhìn có kinh nghiệm như vậy, có phải là do đã hôn nhiều người rồi không.

Nghĩ vậy, Diệp Anh không tự chủ mà thấy tủi thân.

Quên đi, thang máy đều tới rồi, người cũng đi rồi, không còn gì để nghĩ nữa.

Ra khỏi thang máy, đèn hành lang bật sáng, theo sau là tiếng chuông điện thoại Diệp Anh.

Là âm báo tin nhắn Zalo, Thì Chang nói: Tôi đến rồi

Diệp Anh:

Không đợi Diệp Anh cất điện thoại, Thùy Trang lại gửi một tin nhắn mới.

Không phù hợp với phong cách của Thùy Trang là mấy, là gif hai con mèo đang đùa giỡn với nhau.

Diệp Anh cho rằng Thùy Trang là muốn dùng gif để kết thúc cuộc trò chuyện, nhưng nhìn kỹ, sự tình hình như không đơn giản như vậy.

Nhìn kỹ vào hai con mèo dễ dàng thấy được, lúc đầu chúng nằm cách xa nhau, nhưng rất nhanh, con mèo bên trái bắt đầu nhúc nhích, từng chút từng chút nhích lại gần, cuối cùng chui vào lòng của con mèo bên phải, cọ cọ dụi dụi, bộ dáng hết sức hưởng thụ.

Con mèo bên phải thoáng mở mắt, nhưng cũng rất nhanh nhắm mắt lại, ôm chặt lấy con mèo bên trái, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái.

Khuôn mặt Diệp Anh không tự chủ lập tức đỏ bừng lên.

Trong đầu cô giờ đây, hình ảnh kia thậm chí còn rõ ràng hơn hai còn mèo, tình ý gấp mấy lần, còn là loại hình ảnh mà không có chăn che đậy.

Thùy Trang thì hay rồi, gửi mỗi cái gif, cái gì cũng không thèm nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro