Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với việc Thùy Trang gửi gif hai con quễ mèo này, Diệp Anh đương nhiên không làm được gì, trực tiếp khóa điện thoại, mở cửa vào nhà.

Chỉ cần cô làm như xem không hiểu, vậy loại sự tình chủ động nhào vào lòng ngực này nhất định là Thùy Trang tự biên tự diễn.

Trong phòng khách mẹ cô đang ngồi xem TV, vẫn là bộ phim kia, nghe bà nói là rất nổi, chỉ chiếu hai tập vào ngày chủ nhật, nhà đài cũng thật keo kiệt.

Diệp Anh có chút thất thần, ôm gối ngồi xuống cạnh mẹ.

Trong chốc lát, mẹ cô mới có phản ứng: "A, không phải con đưa bé Trang về sao, sao nhanh vậy đã về rồi?"

Diệp Anh: "Cậu ấy lái xe đến đây."

Mẹ cô buồn cười: "Con bé này, lái xe đến đây còn có thể quên, nói đưa con bé về con bé cũng chịu."

Diệp Anh quay đầu nhìn sườn mặt của mẹ, trong lòng chợt sinh ra một cảm giác không đành lòng khó hiểu, cô vuốt vuốt tóc, đứng lên đi về phòng ngủ, cầm túi giấy đựng quyển sách, gọi chuyển phát nhanh.

40 phút sau, quyển sách an phận đến nhà Thùy Trang, đơn đặt hàng hoàn thành, Diệp Anh xóa lịch sử đặt hàng.

Cùng lúc đó, di động cô nhận được một thông báo Zalo.

Thì Chang: Diệp, cậu thật không thú vị

Diệp Anh bĩu môi, không muốn thừa nhận trong lòng có chút khổ sở.

Bất quá cô khi mở lại cuộc trò chuyện, Thùy Trang đã thu hồi lời này về.

Ngay sau đó, Thùy Trang nhắn câu: Cảm ơn

Diệp Anh càng khổ sở hơn.

"Ai da, hôm nay lại xem xong rồi." Mẹ cô bên cạnh duỗi người, nói một câu.

Diệp Anh nghe thanh âm của mẹ không đúng lắm, quay đầu nhìn, quả nhiên thấy bà nước mắt đầy mặt.

Tâm tình Diệp Anh như được cân bằng, cô cũng không phải cái người khổ sở nhất nhà này.

"Làm sao lại khóc thành như vậy rồi," không chỉ không còn khổ sở, Diệp Anh còn không nhịn được cười: "Cảm động vậy sao ạ."

Mẹ lắc đầu thở dài, lấy khăn giấy thấm nước mắt mình: "Cái nhà chồng kia thật không phải người mà, ngoài mặt một kiểu sau lưng một kiểu, Xa Xa phải chịu ủy khuất rồi."

Mẹ cô càng khóc, Diệp Anh càng cười vui vẻ hơn: "Phim thôi mà mẹ cũng đừng thực tế quá."

Mẹ trợn mắt liếc nhìn Diệp Anh: "Con thì biết cái gì."

Diệp Anh gật đầu: "Con không hiểu con không hiểu."

Mẹ còn nói: "Vốn dĩ không khóc như vậy, nhưng nhìn lại nghĩ đến con."

"Con?" Diệp Anh đưa mắt nhìn đoạn kết của phim: Sao lại nghĩ đến con chứ?"

Bà đem khăn giấy ném đi: "Nghĩ sau này con về nhà chồng, lỡ sao gặp trúng loại nhà chồng như vậy, mẹ không hay biết gì, con ủy khuất cũng không chịu nói, ngày qua ngày, thật sự rất khổ sở."

Diệp Anh càng cười vui vẻ hơn: "Mẹ thật sự nghĩ nhiều rồi mẹ ơi, con dễ bị khi dễ vậy sao?"

Mẹ cô lập tức thay đổi thái độ: "Cũng đúng, với cái tính của con hẳn sẽ làm tức chết nhà người ta."

Mẹ cô mau buồn cũng mau hết, bị Diệp Anh nói như vậy, nháy mắt liền thông suốt: "Các con bây giờ đúng là không giống chúng ta hồi xưa, toàn là được yêu thương mà lớn lên, không giống như Xa Xa," bà thở dài: "Mấy cái kiểu phim truyền hình này, chính là để lừa lấy nước mắt của mấy người lớn tuổi như mẹ mà."

Diệp Anh cười: "Mẹ thật lợi hại nha, cuối cùng cũng hiểu rồi."

Mẹ nghe được lời châm chọc, trừng mắt nhìn Diệp Anh.

"Bất quá trừ con, mẹ cũng nghĩ đến bé Trang."

Diệp Anh dừng một chút: "Nghĩ đến cậu ấy cái gì?"

Mẹ lại than ngắn thở dài: "Thì ba mẹ con bé......" bà hỏi: "Chuyện nhà con bé con biết nhiều hay ít?"

Diệp Anh nói: "Mẹ nói là tiểu tam của ba cậu ấy sao?"

Mẹ nhướng mày: "Con cũng biết cái này à."

Diệp Anh: "Sau đó thì sao ạ?"

"Là dì Lâm nói cho mẹ," mẹ cô nói: "Ba con bé đã sớm có người bên ngoài, mẹ con bé cũng sớm biết, vốn dĩ kết hôn đã không có tình cảm, cho nên khi sinh con ra," mẹ nghĩ nghĩ: "Nói như nào nhỉ, sinh con liền xong nhiệm vụ, tuy con nhà người ta có cái gì thì bé Trang cũng có cái đó, nhưng chính là không tình cảm, chắc con cũng biết."

Diệp Anh lắng nghe nghiêm túc, cũng nên tự hiểu, nhưng cô vẫn nói là: "Con không biết."

Cô không hiểu.

Mẹ cho rằng Diệp Anh thật sự không biết, bà giải thích: "Chính là rất ít khi ở cùng bé Trang, từ nhỏ liền ném cho nhà cô, ba con bé có người bên ngoài cũng không dấu diếm, thân thích họ hàng hầu như đều biết, còn mẹ con bé thì ham chơi, một năm 365 ngày là 360 đều tụ tập bạn bè bên ngoài."

Diệp Anh chậm rãi chớp mắt, trong đầu đột nhiên nhớ tới câu Thùy Trang nói khi ăn cơm "Mẹ cậu rất yêu cậu."

Diệp Anh lại khổ sở, đáng lẽ cô không nên đi chuyển phát quyển sách.

Cô quả thực không có thú vị.

"Không biết tính cách của bé Trang có phải do quan hệ trong gia đình không, không thích nói chuyện, cũng không thấy con bé có cảm xúc gì," mẹ cô chậc lưỡi: "Haizz, mẹ thật tò mò không biết tương lai bé Trang sẽ thích kiểu người nào, con thấy sao?"

Diệp Anh kinh ngạc mà thanh âm cao hơn nói: "Con làm sao biết được."

Mẹ cười: "Con kích động cái gì?"

Diệp Anh gãi gãi trán: "Con có kích động đâu."

Mẹ: "Bất quá con bé này tự mình lớn lên thật tốt, khí chất hoàn hảo còn thông minh, bằng cấp cao như vậy, cho nên gia đình không hòa thuận cũng không hoàn toàn ảnh hướng đến ý chí tiến thủ của con cái, đều phải xem con cái như nào."

Mẹ lại nói: "Nếu mà người con bé thích, chắc cũng rất ưu tú nhỉ," mẹ cô lại liên tưởng đến cái phim truyền hình kia, thở dài: "Tương lai nhà chồng con bé nhất định sẽ rất đau lòng thay cho con bé a."

Nói xong bà còn chụp lấy tay Diệp Anh: "Ở phương diện này con giúp con bé canh chừng đi."

Diệp Anh khó hiểu: "Con phải làm sao chứ?"

Mẹ: "Đừng cho con bé tìm mấy đàn ông xấu, con gái thích một người rất dễ mất phương hướng, dễ lạc lối lắm."

Những lời này từ miệng mẹ nói ra, tự nhiên lại thấy hài hước, cứ như là mấy blogger đa sầu đa cảm trên Phở Bò hay nói.

Diệp Anh cười gật đầu: "Dạ dạ."

Mẹ cô nói xong liền rửa mặt đi ngủ, trong miệng còn lẩm nhẩm hát theo nhạc phim.

Thật tốt, bà đem Diệp Anh vừa mới hòa hoãn tâm tình được chút giờ buồn đến gần chết, thiếu chút nữa cô cũng muốn mất phương hướng, lại lối luôn rồi.

Nếu không phải có mẹ ở nhà, có lẽ Diệp Anh đã xúc động, liền chân không chạy đến đưa cho Thùy Trang hộp cơm cô tự làm, rồi cho nàng một cái ôm.

Đợi mẹ làm này kia và nghỉ ngơi xong, Diệp Anh giả vờ lên giường chốc lát, chờ mẹ ngủ say, cô nhịn không được len lén xuống giường, mang áo khoác đi ra phòng khách.

Không bật đèn, cũng đóng rèm cửa, tuy rằng còn có vài vệt sáng không biết từ nơi nào chiếu vào, nhưng cũng không đủ để chiếu sáng hết thảy.

Loại chìm đắm trong bóng tối phát ngốc thật thoải mái, không có công tác, cũng không có người quấy rầy.

Cô ngồi trên ghế sô pha đơn ngoài phòng khách, cơ hồ cả người đều hãm vào ghế, bất quá trừ việc ôm gối trên tay thì cái gì cũng không có.

Nếu có thể uống rượu thì tốt rồi, cô muốn uống rượu.

Bạn bè cô tối nay lại tụ tập, không chỉ có đăng trên vòng bạn bè, còn chụp ảnh gửi lên nhóm cho cô, lúc ăn cơm một tấm, hơn 8 giờ một tấm, mỗi tấm là một chỗ khác nhau.

Diệp Anh lần lượt xem từng tấm, thẳng đến tấm cuối cùng, không thấy hào hứng gì, mới thoát ra ngoài.

Cô lại mở cuộc trò chuyện với Thùy Trang lên, mở gif hai con mèo, hai ngón tay phóng to ra, nhìn chúng ở trên màn hình mà buồn triền miên.

Lúc xưa trong một tháng phụ đạo cho Lan Ngọc, cô ấy luôn miệng nhắc về chị Thùy Trang.

Lan Ngọc thoạt nhìn giống như một cô gái ngoan ngoãn nghe lời, vì ấn tượng ban đầu như vậy nên Diệp Anh mới bị lừa, chỉ cần xin lỗi thì Diệp Anh sẽ đồng ý nhượng bộ, còn nghĩ sao đứa nhỏ này lại tốt như vậy.

Ngay từ đầu Diệp Anh còn rất dụng tâm, nghiêm túc ôn tập cho Lan Ngọc, còn mua kẹo, Lan Ngọc nghe lời cô sẽ thưởng cho, nhưng lâu dần cô không thèm quản nữa, kẹo mua tự mình ăn, cũng hiểu tại sao Lan Ngọc phải đổi vài người giáo viên.

Lan Ngọc lải nhải nói rất nhiều, mỗi lần cô dạy cô ấy lại nói đủ thứ không liên quan, ví dụ như thấy một sợi chỉ thừa trên tay áo Diệp Anh, cô ấy sẽ lái sang nói trên lớp có bạn học thêu rất giỏi, ví dụ như khi thấy Diệp Anh uống chút nước, mà nhân cơ hội nói hôm qua cố ấy ở nhà bạn làm cái gì.

Cũng sẽ bởi vì Diệp Anh trong lúc rảnh vô tình vẽ con thỏ nhỏ, cô ấy lại có thể liên tưởng đến chị Thùy Trang.

Diệp Anh không rõ bắt đầu từ khi nào, chỉ biết từ đó về sau, Lan Ngọc lâu lâu đều sẽ nói về Thùy Trang.

Có lẽ Lan Ngọc có chút nhìn thấu được tâm tư Diệp Anh, trừ chuyện của Thùy Trang, cô ấy nói cái gì Diệp Anh đều không để ý.

Cô ấy nói chị Thùy Trang đặc biệt vô cùng cực kì đẹp, nói chị họ cô ấy từ nhỏ đã luyện dương cầm, học vẽ tranh, rất lợi hại, còn nói chị Thùy Trang thường xuyên tham gia đủ loại thi đấu, thường xuyên được giải, chị Thùy Trang cái này tốt cái kia tốt, cô ấy cực kì hâm mộ chị họ mình.

Nhưng Lan Ngọc cũng nói, cho dù chị Thùy Trang giỏi như vậy, mẹ chị ấy cũng không thèm để ý, có con gái tốt như vậy mà không biết mẹ chị ấy nghĩ gì, nếu mà cô ấy chỉ cần giỏi một nửa chị Thùy Trang, mẹ cô ấy chắc sẽ đem cô ấy thổi lên tận trời.

Vì thế Diệp Anh mới hỏi Lan Ngọc, nếu chị Thùy Trang giỏi như vậy, vì sao mẹ cô ấy không kêu nàng đến phụ đạo cho?

Lan Ngọc nói, mẹ cô ấy mời không nổi, cô ấy cũng không dám.

Lúc đó Diệp Anh còn chưa gặp qua chị Thùy Trang, hơn nữa lời Lan Ngọc nói có hơi khoa trương, nửa tin nửa ngờ, cũng không để trong lòng.

Thẳng đến khi cô thực sự gặp được người chị Thùy Trang này.

Diệp Anh đưa tay xoắn xoắn đuôi tóc, cô như thế nào lại nghĩ đến Thùy Trang rồi.

Thu lại suy nghĩ, cô ăn không ngồi rồi lại mở di động, không nghĩ tới lại lần nữa mò vào cuộc trò chuyện với Thùy Trang.

Giống như có cái gì thúc giục, Diệp Anh tâm ngứa tay cũng ngứa ngáy theo.

Bất quá dừng ở khung trò chuyện nửa ngày, cũng chưa nhắn được câu gì.

Diệp Anh thực sự khinh thường ý chí của bản thân, cô khi nào muốn nhắn tin a.

Nghĩ vậy liền thoát ra, trước tiên không muốn thấy nó nữa.

Chỉ là không nghĩ tới, cô tưởng nhìn quanh vòng bạn bè thì tâm tình sẽ hòa hoãn hơn chút, nhưng vẫn là gặp phải Thùy Trang.

Hai tấm ảnh, không có caption, bức ảnh đầu tiên là sách cô cô gửi, nàng chụp ra vài đoạn trích, Diệp Anh cẩn thận nhìn mà vẫn không hiểu nàng có ý tứ gì, nghĩ có lẽ do nàng tiện tay chụp.

Tấm thứ hai là Thùy Trang chụp mình trước cửa kính.

Diệp Anh tự nhiên đem bức ảnh khi phóng đến mức lớn nhất.

Thùy Trang đã tắm rồi thay quần áo, nàng hình như rất thích mang váy dây dài, lúc này cũng vậy, đôi chân dài nõn nà đặt trên tay vịn ghế sô pha, chân để trần, đẹp đến khó tả.

Thấy Thùy Trang một lần thích Thùy Trang một lần, Diệp Anh lại rung động, cũng thuận tay lưu bức ảnh xuống.

Nói là đi dạo vòng bạn bè, nhưng mới chỉ nhìn hai bức ảnh, lưu ảnh xong, Diệp Anh dường như sợ chính mình sẽ thấy hối hận, cô bấm vào cuộc gọi gần nhất, thấy số điện thoại xa lạ duy nhất hôm nay, liền bấm gọi.

Điện thoại rất nhanh được bắt, bên kia không nói lời nào, trên màn hình thời gian đang nhảy từng giây.

"Thùy Trang." Đợi đến 00:10s thì Diệp Anh mở miệng trước.

Thùy Trang: "Ừ."

Diệp Anh hỏi: "Đang đọc sách sao?"

Thùy Trang vẫn là: "Ừ."

Diệp Anh liếm môi, đem gối ôm chặt hơn chút, hỏi: "Cậu giận tôi sao?"

Thùy Trang dường như mang theo ý cười, nàng cũng hỏi: "Tại sao?"

Diệp Anh không thể làm gì khác ngoài tìm một lý do biện minh cho mình: "Là do tôi nói không giữ lời, nói ngày mai sẽ đem sách qua cho cậu."

Thùy Trang vẫn hỏi: "Cậu nghĩ tôi sẽ vì chuyện này mà tức giận sao?"

Diệp Anh nghĩ nghĩ, không nói "Sẽ" cũng chẳng nói "Không" cô nói: "Tôi không biết."

Nhưng mà Thùy Trang nói: "Tôi sẽ."

Diệp Anh đứng hình, hơn nửa ngày mới nhỏ giọng nói: "Tôi xin lỗi."

Thùy Trang ngữ khí bình bình: "Không có gì."

Cái kì nghỉ hè kia, rất lâu sau khi gặp được Thùy Trang, cô dường như mới hiểu được lời Lan Ngọc nói ngày đó "Mẹ em mời không nổi, em cũng không dám".

Thùy Trang quả thực trời sinh có loại khí chất này.

Cũng như hiện tại mỗi câu "Tôi sẽ" hay "Không có gì" của nàng, cũng đủ để Diệp Anh tự đem mình dâng đến trước mặt để tùy nàng xử lý.

Diệp Anh bắt đầu không biết nói cái gì, nhưng cũng không muốn cúp điện thoại.

Thùy Trang cũng không có cúp, hai người cứ vậy yên lặng vài phút.

Nhưng Thùy Trang trên tay còn có sách để xem, còn Diệp Anh bên này, ngoài trừ gối ôm trên tay, cô không có chuyện gì làm.

Cho nên chỉ có thể nhìn chằm chằm lên thời gian cuộc gọi, đợi tới 3 phút 10 giây, cô mở miệng hỏi: "Xem đến đâu rồi?"

Thùy Trang nói: "Trang 157."

Diệp Anh nở nụ cười: "Đó là câu trả lời sao?"

Thùy Trang bổ sung thêm: "Lúc người mẹ từ nước ngoài trở về."

"Đến đó rồi sao," Diệp Anh đáp lại, ngay sau đó lại hỏi: "Làm sao để cậu có thể không tức giận bây giờ?"

Thùy Trang vẫn như cũ ngữ khí bình đạm: "Cậu ở đây chờ tôi dạy cậu dỗ tôi à?"

Diệp Anh nghẹn một chút: "Không phải."

Thùy Trang nói: "Tự mình nghĩ đi."

Diệp Anh: "Được."

Thùy Trang: "Còn có việc gì không?"

Diệp Anh nghĩ nghĩ: "Không có."

Thùy Trang nói một câu "Được", liền cúp máy.

Diệp Anh nghe âm thanh tít tít trong điện thoại, cắn cắn môi.

Cô cảm thấy sợi dây trong lòng mình đang bị Thùy Trang nắm giữ, càng tệ hơn là, dù Thùy Trang nắm sợi dây ấy, nhưng nàng không cần làm gì cả.

Là Diệp Anh tự làm.

Đúng vậy, mấy phút sau, Diệp Anh nhanh chóng chạy đến huyền quan đổi giày, tay cầm chìa khóa xe.

Aiii, đi thôi, rõ ràng rất muốn đi.

Trời khuya xe vắng, Diệp Anh một đường thông thuận chạy đến tầng hầm chung cư của Thùy Trang, không chút trở ngại đến cửa nhà nàng.

Bất quá cô không lập tức ấn chuông cửa, mà là vừa nhấn mở cuộc trò chuyện của nàng vừa nhấn chuông, phát hiện từ lúc Thùy Trang cúp máy đến giờ mới trôi qua 16 phút.

Diệp Anh đang hối hận vì lỡ tay nhấn chuông.

Không bao lâu, Thùy Trang bên trong mở cửa.

Nàng vẫn mang bộ quần áo trong bức hình Diệp Anh vừa lưu, ngọn đèn nhỏ nơi huyền quan chiếu lên người nàng, trông nàng giờ đây đẹp hơn trên ảnh gấp ba lần.

Nàng hình như không kinh ngạc khi thấy Diệp Anh đột nhiên xuất hiện ở đây.

Diệp Anh không biết nên nói cái gì, hai người cứ như vậy trầm mặc nhìn nhau, trầm mặc đối diện.

Không biết qua bao lâu, Thùy Trang phá vỡ bầu không khí này.

Nàng thoáng cúi gằm mặt, có lẽ đang trừng mắt nhìn cô, cũng có biểu tình như đang chịu ủy khuất, nàng từ trong nhà đi ra, từng bước từng bước đến trước mắt Diệp Anh.

Nàng chậm rãi dang hai tay ra vòng quanh eo, ôm lấy Diệp Anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro