Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Anh vẫn như cũ phát huy bản lĩnh không biết trả lời như nào thì im lặng là thượng sách, Thùy Trang thì vẫn là Thùy Trang không được hồi đáp sẽ không hỏi tới.

Diệp Anh nói tạm biệt, Thùy Trang liền buông tha cô, còn chủ động đóng cửa lại, cũng không nhìn cô ra cửa thang máy.

Trên đoạn đường trở về, tâm tình Diệp Anh với lúc đến đây không giống nhau, cô không thể phủ nhận mình có chút cô đơn.

Không sợ người khác chê cười, cô thời điểm tới đây có nghĩ tới một vài hình ảnh hơi không đứng đắn lắm.

Ví dụ như ngay khi Thùy Trang mở cửa bọn họ liền sẽ hôn nhau, ví dụ như Thùy Trang gấp không chờ nổi đè cô xuống, hoặc là cô không khống chế được mà đè Thùy Trang cũng được, dù sao cũng hơn nửa đêm rồi, Thùy Trang còn uống rượu mà, đúng không.

Nghĩ được tới vậy, dừng ở đèn đỏ trước mặt, Diệp Anh xấu hổ hai tay bưng kín mặt.

Về đến nhà, chuyện thứ nhất Diệp Anh làm là gửi tin nhắn cho Thùy Trang, Thùy Trang vẫn lạnh nhạt như xưa, nhắn một câu: Ừm

Quả nhiên y như lời Diệp Anh nói mẹ cô ngủ say như chết, Diệp Anh rón rén đi rửa mặt, lại rón rén bò lên giường.

Cứ như vậy nháo một hồi, thời gian tích tắc trôi đến hai giờ rưỡi, nhưng dù đã khuya như vậy, Diệp Anh nửa điểm buồn ngủ cũng không có.

Chỉnh độ sáng màn hình đến mức thấp nhất, trước nhất cô vào FB, sau lại vào hộp thư của mình, cuối cùng là lướt vòng bạn bè.

Lướt lướt, Diệp Anh chợt cảm thấy lòng mình chỗ nào không đúng, cô load lại vài lần newfeed, cuối cùng vẫn không kiên nhẫn mà trực tiếp mở trang cá nhân của Thùy Trang ở chỗ vòng bạn bè.

Quả nhiên cái gì cũng không có, Thùy Trang đem bài đăng mới xóa rồi.

Diệp Anh mím môi, trong lòng có chút suy đoán, vì thế cô liền tìm Zalo Thanh Hoa, hỏi thẳng: Buổi tối Thùy Trang đăng trên vòng bạn bè mày có thấy không?

Nếu không phải hiện tại đã hơn hai giờ, Diệp Anh sợ rằng mình sẽ gọi ngay cho Thanh Hoa.

Vừa lúc Diệp Anh còn đang buồn bực vì phải đợi đến tận sáng mới có câu trả lời, Thanh Hoa vậy mà lại trả lời cô ngay.

Thanh Hoa: Không có a

Thanh Hoa: Vòng bạn bè nào?

Nếu đã trả lời, chứng minh Thanh Hoa giờ chưa ngủ, Diệp Anh làm ra vẻ mình không để ý lắm, giả bộ quan tâm người ta trước rồi mới hỏi sau.

Diệp Anh: Còn chưa ngủ sao?

Thanh Hoa: Ở Indigo nè, Quỳnh Nga mời tụi tao uống rượu

Diệp Anh: Oh oh

Diệp Anh: Hôm nay mày không lướt điện thoại à?

Thanh Hoa hỏi: Cô ấy đăng mấy giờ?

Diệp Anh mười phần nhớ rõ nói: 11 giờ 3 phút

Thanh Hoa: ......

Thanh Hoa lại nói: Mẹ nó, con Cún rốt cuộc mày có để ý đến tao không vậy?

Diệp Anh: Hả?

Thanh Hoa: Mày đi nhìn bài đăng mới nhất của tao đi

Diệp Anh ngay lập tức vào trang cá nhân của Thanh Hoa, sau mới phát hiện bài đăng mới nhất của cô ấy lúc 11 giờ đúng, là ảnh chụp cả đám bọn họ cụng ly.

Diệp Anh: Ha ha

Thanh Hoa:......

Thanh Hoa: Mày tốt nhất là cùng cô Trang ái muội, bằng không tao sẽ không tha thứ cho mày

Diệp Anh xoa xoa tay: Cái kia

Diệp Anh: Mày thật sự không thấy được bài đăng của Thùy Trang sao?

Thanh Hoa: Tao không nói là cô ấy không đăng

Diệp Anh: Cậu ấy không đăng hay là do mày không thấy?

Thanh Hoa: Mày không biết con gái chúng ta mỗi khi đăng bài thường dành cả tiếng đồng hồ để xem lượt like cùng bình luận sao

Thanh Hoa: Là! Cô ấy! Thực sự! Không! Đăng!

Diệp Anh: Oh

Diệp Anh: Được rồi được rồi xin lũi xin lũi mà

Thanh Hoa: Khoan đã

Thanh Hoa: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha tao cười mệt rồi

Thanh Hoa: Cmn có phải là Thùy Trang chỉ đăng cho mỗi mình mày thấy hay không

Thanh Hoa: Hay thật, cong cong vòng vòng

Ngón tay Diệp Anh từng chút từng chút gõ vào màn hình, thuận tiện mở album ảnh, bức ảnh mà Thùy Trang đăng lúc tối.

Cô vui vẻ lăn nửa vòng trên giường, nhưng giữa khuya lăn qua lại thấy mặt mẹ cô đang ngủ say bên cạnh, như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt, cô liền xoay trở về.

Thanh Hoa lại gửi tin nhắn tới: con Cún mày nói thiệt hay giả a?

Thanh Hoa: Là thật a?

Thanh Hoa: A?

Diệp Anh: Giả

Diệp Anh: Ngủ

Một khi đã biết bức ảnh này Thùy Trang cố tình chỉ cho mỗi Diệp Anh xem, cô càng xem càng thấy đẹp, thật là quá đẹp, này không phải tiên nữ thì là gì chứ?

Cô phóng to ra rồi lại thu nhỏ lại, phóng to thu nhỏ, một mình một người đêm khuya nằm thưởng thức nhan sắc Thùy Trang vài phút, chợt tỉnh ngộ.

Sau đó cô liền khóa điện thoại lại, trực tiếp ném lên tủ đầu giường.

Cô thật là bị người ta câu dẫn đến mê mụi rồi.

Trước khi ngủ, lời Thùy Trang nói lúc nảy cứ mãi quanh quẩn trong đầu "Cậu cảm thấy tôi đối với cậu là đang làm gì, là theo đuổi sao?" Diệp Anh dùng sức nắm chặt chăn bông.

A.......!

Ngày hôm sau, cô bị người mẹ thân yêu 8 giờ kéo ra khỏi giường, mở rèm cửa, hất tung cả chăn, Diệp Anh hoàn toàn mất đi cơ hội phản kháng.

Bận rộn từ sáng sớm nên bữa sáng đúng giờ.

Ăn sáng xong liền uống thuốc, uống xong lại bị kéo đi mua đồ ăn, thuận tiện phơi nắng đông.

Diệp Anh cho rằng số cô đủ khổ rồi, không ngờ so với cô nghĩ nó còn khổ hơn.

Hơn 10 giờ Diệp Anh từ bên ngoài trở về, nhận được điện thoại của Thanh Hoa, bên kia nhỏ giọng hỏi cô: "Mày tỉnh rồi sao?"

Diệp Anh âm điệu bình thường: "Tỉnh."

Thanh Hoa cười lên: "Rất sớm a."

Diệp Anh: "Làm sao vậy?"

Nói đến đây, mẹ cô vừa lúc cầm đĩa hoa quả đi tới, Diệp Anh xua tay nói: "Để ở đó đi."

Thanh Hoa như bị những lời này kích thích, cô ấy cười càng lớn hơn: "Oa oaaa, trong nhà có người a."

Diệp Anh: "......Mẹ tao."

Thanh Hoa ngữ khí mười phần trêu chọc: "Là mẹ mày a."

Diệp Anh: "Mẹ mày."

Thanh Hoa: "Ha ha ha ha."

Diệp Anh: "Có chuyện gì mà sáng sớm đã có tinh thần vậy."

Thanh Hoa than thở: "Tao cmn 6 giờ đã phải dậy, đi đến trường sửa lại số liệu."

Diệp Anh vui vẻ: "Chúc mừng nha."

Thanh Hoa: "Mày nói dì đang ở nhà, thế bữa trưa tao có thể ăn ké không?"

Diệp Anh bỏ điện thoại xuống, hỏi mẹ: "Thanh Hoa buổi trưa muốn đến ăn ạ."

Mẹ cô đương nhiên là: "Được a."

Chuyến đi này Thanh Hoa rất gấp gáp, cô ấy nói còn một buổi họp lúc 1 giờ chiều, cơm nước xong phải đi ngay.

Cô ấy ở vạn dặm xa xôi nói muốn thưởng thức tay nghề của mẹ Diệp Anh, vừa luyên thuyên nói như muốn chứng minh cho mẹ cô thấy lần trước mình nói có lần sau thì chắc chắn sẽ có lần sau.

Đương nhiên ngoài mặt có thể giải thích vậy, nhưng trên thực tế thì......

Lúc Thanh Hoa đến nhà thì mẹ cô đang ở trong bếp, Thanh Hoa trước tiên đến chào hỏi bà, sau đó hỏi Diệp Anh: "Thùy Trang không có ở đây ha."

Diệp Anh nói: "Cậu ấy ở đây làm gì."

Thanh Hoa nói một câu "Oh quao", liền đem Diệp Anh đẩy đến sô pha, thoạt nhìn rất vui vẻ ném túi xách qua một bên: "Mau khai thật đi."

Diệp Anh kỳ thực cũng đoán được, nhưng vẫn giả vờ hỏi: "Nói cái gì?"

Thanh Hoa chà chà tay: "Mày và Thùy Trang a!" cô ấy rất kích động: "Tao sẽ không nói với ai đâu, mày không biết tao một mình ngồi đoán già đoán non có bao nhiêu buồn chán đâu, hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Diệp Anh bất đắc dĩ trả lời: "Bọn tao không có gì, mày nhiều chuyện cái gì chứ?"

Thanh Hoa híp mắt, đăm chiêu nhìn Diệp Anh hỏi: "Mày có phải thích Thùy Trang không?"

Diệp Anh nháy mắt liền nghẹn họng.

Thanh Hoa hỏi cái gì cô đều có thể lừa lừa trả lời cho qua, duy chỉ mỗi cái này, hình như không trả lời được.

"Vãi," Thanh Hoa kích động, bắt đầu tung quyền đá cước: "Tao biết ngay mà biết ngay mà."

Diệp Anh hậm hực: "Mày biết cái rắm."

Thanh Hoa: "Kia, hôm qua mày sinh bệnh cô ấy đến chăm mày, hai người có phát sinh cái gì không?"

Hôm nay không hiểu sao Thanh Hoa hỏi câu nào trúng câu nấy, Diệp Anh không tự chủ mà nghĩ đến lúc Thùy Trang hôn cô.

"Không có." Bất quá Diệp Anh vẫn nói như vậy.

Thanh Hoa: "Tao cmn tin mày chắc?"

Diệp Anh: "Tao lừa mày làm gì?"

Thanh Hoa: "Mày mẹ nó mặt đỏ đến cổ rồi kìa."

Diệp Anh mắng ngược lại: "Mày là nghiên cứu sinh mà cmn sao không biết xấu hổ vậy?"

Thanh Hoa mới mặc kệ, cô ấy chỉ vào Diệp Anh: "Có làm không?"

Diệp Anh lườm mắt: "Làm cái mẹ mày."

Thanh Hoa: "Ha ha ha ha ha ha."

Diệp Anh: "......Không có làm."

Diệp Anh đương nhiên biết mình đang đó mặt, cho nên nhanh chóng hít hít vài hơi, xoay đầu về phía bếp: "A trưa nay không biết mẹ nấu món gì, thơm như vậy a."

Tiếng cười Thanh Hoa vang vọng khắp nhà.

"Được được được," Diệp Anh cũng lười gạt cô ấy: "Tao thích cậu ấy, thế nào được chưa hài lòng chưa? Mày còn muốn biết cái gì nữa?"

Thanh Hoa hài lòng, vẫn tay chân đấm đá: "Tao biết ngay mà biết ngay!"

Bữa cơm này Thanh Hoa đặc biệt nhiệt tình, cùng mẹ Diệp Anh nói không biết bao nhiêu chuyện, tất cả đều về Thùy Trang.

Khi biết mẹ Diệp Anh cũng rất thích Thùy Trang, Thanh Hoa thiếu chút nữa nhảy cẩn lên, vừa lúc bắt gặp Diệp Anh đang trừng mày liếc mắt nhìn, cô ấy mới trở lại bình thường, thu liễm rất nhiều.

Mẹ Diệp Anh trước giờ đều nhiệt tình hiếu khách, bà thích Diệp Anh quen nhiều bạn tốt, cũng thích tất cả bạn bè của Diệp Anh, biết Thanh Hoa cơm nước xong phải trở lại trường, mẹ cô luyến tiếc, làm giống như cả đời này bà không thể gặp lại Thanh Hoa vậy.

Điều này làm cho Diệp Anh nghĩ, tình cảm của mẹ cô dành cho Thùy Trang chắc không hơn được cái này.

Thanh Hoa sau khi rời đi, Diệp Anh tiếp tục đề tài lúc nãy trên bàn ăn, thuận miệng nói với mẹ một câu: "Mẹ cũng rất thích Thanh Hoa nha."

Mẹ cô nghe xong dĩ nhiên quay đầu nhìn về phía cửa, giống như xác nhận xem Thanh Hoa có nghe trộm hay không.

Sau đó bà nói: "Mẹ đây càng thích bé Trang hơn."

Diệp Anh: "......"

Thùy Trang vẫn là có sức hút.

Trước khi dùng cơm Thanh Hoa chất vấn chưa đã, may mà có mẹ cô nhiệt tình nên cô ấy tạm quên, nên khi người vừa đi, liền không buông tha Diệp Anh.

Diệp Anh thu dọn chén đũa xong, vị chị gái này liền nhắn tin tới, mỗi năm chữ.

Thanh Hoa: Ha ha ha ha ha

Diệp Anh bó tay: Tao thật không biết mày kích động cái gì

Thanh Hoa: Vl cô Trang là nữ thần của tao lâu như vậy, giờ đột nhiên lại quan tâm mày, tao có thể không kích động sao?

Thanh Hoa: Cho nên hiện tại mối quan hệ của hai người là gì?

Thanh Hoa: Ái muội sao?

Diệp Anh nghĩ nghĩ: Không có

Có ái muội sao, ái muội mà hơn nửa ngày, không nhắn một câu.

Thanh Hoa: Mày nghiêm túc a?

Diệp Anh dừng tay gõ gõ không có trả lời.

Thanh Hoa tiếp tục: Liền không làm gái thẳng nữa?

Diệp Anh vẫn không nhắn lại.

Thanh Hoa không để trong lòng, tiếp tục nhắn: Cho nên mày đây là chuẩn bị cùng Thùy Trang yêu đương sao?

Diệp Anh càng không trả lời.

Thanh Hoa cũng chỉ nói ba câu này, lúc sau không nhắn thêm nữa.

Diệp Anh suy nghĩ thật lâu, thật lâu thật lâu thật lâu, phát hiện những vấn đề kia cô đều không trả lời được.

Lại đưa mắt nhìn thời gian, hơn một giờ, chắc Thanh Hoa đã đi họp.

Diệp Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, không biết là bởi vì không cần đối mặt với Thanh Hoa hay là không cần phải đối mặt với vấn đề này.

Mẹ cô buổi chiều vẫn có hẹn như mọi khi, bà thường xuyên lên xuống nên toàn tự mình gọi xe đến nhà ga, bình thường sẽ nói là ngại Diệp Anh đi đường dài, ra ngoài còn phải thay quần áo, có thời gian thì bà sẽ lại lên.

Nhưng tuần trước được Thùy Trang đưa đi, được chở đi nên giờ bà cũng lười tự đi, một tay kéo Diệp Anh khỏi ghế, bắt cô chở bà ra nhà ga.

Thật là, trước đây cũng không phải cô không muốn mà.

Đưa mẹ từ nhà ga trở về, ngôi nhà thoáng chốc trống trải.

Thường khi Diệp Anh ở nhà một mình, chưa từng có cảm giác này, hai ngày nay tới tới lui lui, hiện tại bỗng chỉ có một mình, Diệp Anh lại thấy cô đơn.

Đều do Thùy Trang.

Còn nói theo đuổi cái gì, nàng còn nhớ trên thế giời này có người tên Diệp Anh sao?

Khoảng thời gian kế tiếp, Diệp Anh ăn không ngồi rồi xem chương trình tạp kỹ, thậm chí buồn chán mở công tác ngày mai ra.

Khoảng hơn 3 giờ, Thanh Hoa nhắn một tin trong nhóm các cô, nói cô ấy có thể sẽ biến mất một tuần, phải thực hiện một hạng mục trong rừng sâu núi thẳm.

Vì vậy không đi tụ tập được.

Có khả năng tín hiệu cũng không tốt.

Buổi tối thứ tư cũng không đi được.

...

Luyên thuyên nói một hồi, cô ấy chuyển sang nhắn riêng Diệp Anh: Mày đoán xem ai sẽ là người dẫn dắt hạng mục này

Diệp Anh ngưng vài giây liền trả lời: Làm sao tao biết

Cô đương nhiên biết

Cho nên lát sau, Diệp Anh ở trong nhóm hỏi: Đi nơi nào?

Nhưng tin nhắn này Thanh Hoa không có trả lời.

Diệp Anh nghĩ nghĩ, vẫn là mở cuộc trò chuyện riêng của Thanh Hoa: Bây đi nơi nào á?

Diệp Anh: Cái gì mà rừng sâu núi thẳm

Thanh Hoa: Trên núi có lạnh không?

Thanh Hoa như cũ không trả lời.

Cứ vậy trôi qua một lúc, Diệp Anh bắt đầu tưởng tượng đến một vùng đất hoang vu, tuyết rơi dày cộm, một đám nghiên cứu sinh ra ngoài nhóm lửa săn thú.

Tuy rằng so với hiện thực có chút chênh lệch, nhưng Diệp Anh vẫn là không nhịn được nghĩ đến Thùy Trang.

Đại tiểu thư từ nhỏ sống trong nhung lụa, có thể thích ứng được không.

Diệp Anh tiếp tục nhắn cho Thanh Hoa: Thùy Trang chắc là chưa từng đi đến những chỗ như vậy, mày chiếu cố cậu ấy nhiều một chút

Diệp Anh nghĩ nghĩ: Khi nào xuất phát? Tao mua cho mày mấy túi giữ ấm, mày nhớ chia một nửa cho Thùy Trang

Diệp Anh: Đừng nói với cậu ấy là tao đưa

Diệp Anh: Tao sẽ mua thêm đường đỏ trà gừng cùng ít đồ ăn vặt

Diệp Anh: Mà thời gian cụ thể là mấy ngày á? Ngày mấy thì trở về?

Diệp Anh: Nhiệt độ ở bên kia sao?

Diệp Anh: Tao mua thêm bao tay và khăn quàng cổ gì đó nha

Diệp Anh: Mày làm sao cũng được, giả vờ vô tình đưa cho cậu ấy, đừng nói tao mua là được

Nghĩ Thanh Hoa ở bên kia đang bận, Diệp Anh liền không vội chờ cô ấy trả lời, trước hết mở app vào siêu thị trực tuyến, bắt đầu mua sắm.

Nhưng Diệp Anh nào có nghĩ tới, giờ phút này Thanh Hoa phải dùng di động để làm một cái báo cáo ngắn, cô ấy đang bắt đầu trình chiếu.

Trong nhóm chat thì còn không hiện nội dung, nhưng tin nhắn riêng thì không.

Cho nên từng câu Diệp Anh gửi đến, đều hiện lên hết trên màn hình phòng hội nghị, giữa toàn bộ giảng viên và sinh viên từng câu từng câu nhảy trên màn hình chiếu.

Thùy Trang, người được nhắc tới trong cuộc trò chuyện, hiện đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên, lúc này, cô đang bắt chéo chân tựa vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn màn hình lớn, khóe miệng như có như không mỉm cười.

Thanh Hoa vội vàng kéo xóa cuộc trò chuyện, cũng nói xin lỗi với mọi người, nhanh tay tắt âm Zalo.

Đợi tới khi báo cáo kết thúc, Thanh Hoa ngượng ngùng cầm di động xuống phía dưới, chuyện thứ nhất chính là trả lời Diệp Anh.

Thanh Hoa: Cmn mày giết tao rồiiii

Thanh Hoa: Cứu mạng aaaaaaaaaaaaaaaa

_______________________________________________

Cuê quá Diệp Anh ưi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro