Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Anh phải chờ đến khi Thanh Hoa họp xong mới biết chi tiết chuyện gì mới xảy ra.

Lúc đó cô đang chuẩn bị xuống lầu mua đồ, trong thang máy tín hiệu không tốt, nên khi vừa ra khỏi thang máy, mười mấy tin nhắn của Thanh Hoa ào ào tới.

Diệp Anh vừa đi vừa đọc, nhìn nhìn lướt lướt một hồi liền đi không nổi nữa.

Thanh Hoa thành công đem vạn phần xấu hồ truyền cho Diệp Anh, đặc biệt là câu kia "Cô Trang ngồi ở bàn đầu, cô ấy khẳng định là một chữ nhìn không sót."

Diệp Anh da gà nổi hết lên, cô cất điện thoại, dùng sức mở cửa dưới lầu, bước ra bên ngoài một bước.

Oa, không khí bên ngoài thật tốt, hiện tại cô một mình cũng thật tốt.

Như thế nào lại bị Thùy Trang nhìn thấy được...... còn có nhiều người như vậy.

Diệp Anh thậm chí tưởng tượng ra được cảnh tượng Thanh Hoa miêu tả, thật sự không còn mặt mũi để gặp người nữa mà.

Di động trong túi vẫn vang liên hồi, Diệp Anh không nghĩ sẽ lấy ra, vờ như không nghe không thấy gì, cứ coi như không có gì xảy ra.

Nhưng hành động của cô lại bán đứng cô, cô hiện tai đang muốn làm gì? Cô chuẩn bị lái xe đi mua cho Thùy Trang đại tiểu thư một vài nhu yếu phẩm a.

Bị phát hiện là một chuyện, chuyện muốn làm là chuyện khác, hai thứ này hình như không xung đột nhau.

Chờ khi lên xe, Diệp Anh mới có dũng khí mở lại điện thoại, nhấn mở tin nhắn Thanh Hoa.

Đại khái là cô ấy trả lời mấy cái Diệp Anh hỏi, trả lời cực kỳ tỉ mỉ chi tiết.

Thanh Hoa: Được rồi, ngày mai tụi tao sẽ xuất phát

Thanh Hoa: Bởi chỗ này hơi xa, tụi tao còn phải chuyển chuyến bay giữa chừng, chắc sẽ đáp vào ban ngày, nhưng có thể buổi tối không đến kịp

Thanh Hoa: Sáng ngày mai 11 giờ lên máy bay, 9 giờ tập hợp ở sân bay, khoảng 1 giờ sẽ đến thành phố B, 3 giờ chiều lên máy bay đến thành phố C, sau đó bắt chuyến xe đi đến thị trấn D, nghỉ ngơi một đêm rồi mới lên núi

Thanh Hoa: Đúng là đi về phía Bắc nên chắc sẽ lạnh hơn, hơn nữa còn phải leo núi, trưởng đoàn nói phải mang nhiều quần áo ấm

Thanh Hoa: Với lại mày định mua cho cô Trang bao nhiêu thứ a, đừng mua nhiều quá, chắc ai cũng túi to túi nhỏ

Thanh Hoa: Không cần mua cho tao, mày mua cho cô Trang là được rồi, trở về mời tao bữa cơm, đại ân này không cần mày tạ ơn

Một đoạn thật dài, Diệp Anh cũng bớt xấu hổ hơn nhiều, cô tự lấy tay phẩy phẩy quạt hạ nhiệt.

Diệp Anh: Được

Diệp Anh: Lát tao sẽ đi mua, buổi tối qua nhà đưa cho mày

Thanh Hoa: Được rồi

Cho nên sự việc qua lâu như vậy, Thùy Trang vẫn không có nhắn cho cô một tin nào.

Không phải nói thấy được sao?

Diệp Anh ẩn ẩn có loại cảm giác mong đợi được Thùy Trang chủ động, nhưng là......

Cô cũng không hiểu a, Thùy Trang có ý tứ gì chứ, đại tiểu thư đều theo đuổi người ta như vậy sao?

Vì vậy Diệp Anh lướt xuống dưới tìm cuộc trò chuyện của mình, lại thuận tiện tìm được lịch sử trò chuyện của hai người, có chút nhàm chán.

Trên đường lái xe đến siêu thị, Thanh Hoa lại nhắn cho Diệp Anh hai tin, nội dung đại khái là oa oa oa cô Trang thật sự quá tốt, hạng mục lần này vốn không có cô ấy, nghe nói là do cô Trang đề cử cho cô ấy vào tổ.

Oa oa oa cô ấy có thể kiếm thêm nhiều điểm rồi

Oa oa oa sao cô Trang có thể thấy được người nhỏ bé như cô ấy a, cô ấy nhất định sẽ làm tốt, cá muối chuyển mình.

Diệp Anh khẽ cong khóe môi, trả lời: Tuy là mày hơi xàm, nhưng cũng là người rất ưu tú a

Diệp Anh: Thùy Trang đề cử mày khẳng định là vì mày có chỗ hơn người khác

Thanh Hoa: Oa oa oa con Cún tao yêu mày, mày yêu Thùy Trang tương đương với tao yêu Thùy Trang

Thanh Hoa: Trở về tao sẽ làm trâu làm ngựa cho hai người

Diệp Anh:......

Diệp Anh: Không cần mà

Diệp Anh đã đặt một phần đồ trên điện thoại rồi, bây giờ chỉ cần mua thêm một ít trong trung tâm thương mại là đủ.

Vì Thanh Hoa nói không thể mang theo quá nhiều, Diệp Anh tính toán cẩn thận, cũng nghĩ dù sao Thùy Trang cũng biết hết rồi, liền chuẩn bị luôn một chiếc túi nhỏ nhỏ xinh xinh, đem những vật phẩm nãy giờ mua xếp gọn vào trong.

Mua xong trở về, cô dùng giấy ghi nhớ ghi chú từng món, mỗi món là một tờ giấy nhớ, làm xong cơm chưa ăn, liền đi thẳng đến nhà Thanh Hoa.

Nhấn chuông cửa một lần, Thanh Hoa liền mở cửa, sau đó cô ấy ôi chao một tiếng: "Xem ai mang ấm áp tới đây?"

Diệp Anh hỏi: "Ăn cơm không?"

Thanh Hoa lập tức tươi cười: "Được nha," nói xong đưa mắt nhìn đồ trên tay Diệp Anh: "Tới đây tới đây, mang theo cái gì vậy a."

Diệp Anh xách lên: "Có nhiều không?"

"Yêu không ngại nhiều," Thanh Hoa vui vẻ cầm túi xách qua: "Cho nên thật sự chỉ mua cho cô Trang thôi sao a?"

Diệp Anh lấy ra một túi bé bé phía sau: "Đây, của mày."

Thanh Hoa lại lần nữa vui vẻ, nhưng cô ấy vẫn kì kì quái quái nói: "Cũng là một túi đồ, mà sao khác biệt vậy, đồ cũng ít."

Diệp Anh duỗi tay muốn lấy lại: "Không cần thì trả đây,"

Thanh Hoa: "Cần cần cần."

Bữa cơm này, Diệp Anh không tránh được bị Thanh Hoa trêu chọc, đặc biệt là do đống tin nhắn kia, cũng đủ để Thanh Hoa lôi ra lôi lại đả kích Diệp Anh.

Diệp Anh còn có biện pháp nào đâu, đồ của cô đang ở trong tay Thanh Hoa, cô chỉ có thể ừm ừm ừm, ha ha ha.

Sau đó hỏi: "Thùy Trang lúc đó phản ứng gì?"

Thanh Hoa lắc đầu: "Tao làm gì còn dám nhìn cô ấy, xấu hổ muốn chết, tao nói xong liền chạy vội xuống."

Tốt.

Thanh Hoa buổi tối về còn phải soạn đồ, cho nên ăn cơm chiều xong Diệp Anh liền đưa cô ấy về.

Sau đó cứ như vậy một đêm dài, Diệp Anh một mình phát ngốc.

Ngây ngốc tắm rửa, ngây ngốc ăn, thời gian cứ thế trôi nhưng vẫn chưa đến 10 giờ, trước kia cũng không thấy thời gian trôi chậm như vậy.

Mà cái người Thùy Trang kia, một chút tin tức cũng không có.

Cho nên vẫn là Diệp Anh không nhịn được trước, đầu tiên là lướt lên lướt xuống vài lần, rồi lướt trúng Zalo Thùy Trang, sau đó lại nghĩ tại sao mỗi lần mình đều phải suy nghĩ nhiều như vậy, cứ tùy tiện làm liều đi.

Tiếp theo lại lò mò lúc lâu không biết làm cho ai xem, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn hạ quyết tâm nhắn cho Thùy Trang.

Diệp Anh: Đi đường cẩn thận a

Diệp Anh: Chúc hạng mục của cậu thành công

Thùy Trang trả lời rất nhanh, nàng nói: Tốt, cảm ơn

Diệp Anh la lên một tiếng, trực tiếp ném điện thoại lên giường.

Cô! Vì cái gì! Lại! Chủ động! Nhắn! Tin! Chứ!

Một cỗ không cam tâm nổi lên, Diệp Anh lần thứ hai nhấn vào hình đại diện của Thùy Trang trên Zalo, hủy ghim tin nhắn của nàng, rồi chui vào trong chăn.

Lăn lộn chừng nửa giờ, Diệp Anh nghĩ về rất nhiều thứ.

Người ta nói Thùy Trang đã trở về nước hơn một năm, đều ở thành phố A, thành phố A nhỏ như vậy, cái vòng này lại càng nhỏ hơn (ý chỉ mấy người cong á), vì sao tới giờ nàng mới xuất hiện.

Dù nhiều hay ít, cô ít nhất cũng phải nghe được gì đó chứ, hơn nữa người kia còn là một chị gái câu dẫn người như vậy, hứ.

Diệp Anh đến lúc này mới phát hiện, những điều cô biết về Thùy Trang đều là từ người khác, cụ thể Thùy Trang là người như thế nào, cô căn bản không biết, nàng cứ đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

Cho nên nàng đúng là cái tên biến thái! Không phải! Nàng là cái đồ đa tình lăng nhăng! Không đúng, nàng là cái đồ đại tra nữ!

Diệp Anh tưởng tượng xong tự mình bật cười, cô thật sự không cần chỉ vì một câu "Tốt, cảm ơn" mà ép cho người ta một đống tội danh như vậy.

Nhưng cũng vì nghĩ như vậy, Diệp Anh đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng hơi kỳ quái đó là đi hỏi thăm.

Hiện tại cô chỉ biết, bà chủ Indigo là bạn của Thùy Trang.

Vì thế Diệp Anh có một loại xúc động, nhanh tay gửi tin nhắn cho bà chủ: Xin chào

Bà chủ cũng trả lời rất nhanh, nói: Xin chào

Diệp Anh nháy mắt lại ỉu xìu, cũng nháy mắt thấy được mình ngốc như thế nào, này cũng quá trực tiếp rồi.

Cho nên cô từ bỏ con đường này, cô quyết định tìm được một người bạn trong vòng có quan hệ rộng rãi, cô hỏi: Cậu có quen Thùy Trang không?

Đối phương quả nhiên trả lời: Ai?

Diệp Anh suy nghĩ một chút: Tôi có một người bạn

Đối phương: Ha ha ha nói đi, cậu muốn biết cái gì

Diệp Anh: Không có gì, chỉ muốn hỏi cậu có quen một người tên là Thùy Trang không

Diệp Anh: Đột nhiên xuất hiện một đại mỹ nữ bên cạnh, tôi muốn biết thêm

Diệp Anh: Thuận miệng nên hỏi thôi, đừng nói là tôi hỏi

Đối phương: Hiểu được

Đối phương có thể nói là thần thông quảng đại, đặc biệt là những người trong vòng này, mọi quán bar ở thành phố A, mọi chỗ ăn chơi, mọi ngóc ngách, các những thứ xa lạ, chỉ cần hỏi cô ấy, rất nhanh bạn chắc chắn sẽ nhận được câu trả lời thỏa mãn.

Nếu đã nói ra, Diệp Anh chỉ có thể chờ đợi.

Bất quá một giờ, hai giờ trôi qua, người bạn này trước sau vẫn chưa nhắn lại cô.

Không biết là nên nói Thùy Trang quá bí ẩn, hay là nói nghiệp vụ của người bạn này không quá lợi hại.

Nhưng không nghĩ tới, chờ đến khi sắp ngủ, Diệp Anh lại nhận được một tin nhắn từ một người bạn đã rất nhiều năm không liên lạc.

Đối phương ban đầu khách sáo, sau đó lại nói có việc cần nhờ, Diệp Anh tưởng người này đến vay tiền, thế nhưng người này nhắn: Cậu có quen một người tên Thùy Trang không?

Diệp Anh dừng một chút, trả lời: Không quen biết

Sau đó cô lại ném điện thoại sang một bên, mắng mình đêm nay lần thứ hai hành động ngu ngốc rồi.

Đêm trôi qua, Diệp Anh lại mơ thấy Thùy Trang.

Không thấy Thùy Trang người thật, nhưng người này lại chui vào giấc mơ của cô.

Trong mơ Diệp Anh mang theo nhóm trong tòa soạn của mình đi đến một thôn nhỏ, đường xe khó đi từ từ vào thôn, làm một chương trình gọi là < Tìm kiếm Thùy Trang>.

Cái giấc mơ này rất dài, nội dung cũng nhiều, nhưng lại không có gì đáng để kể.

Cuối cùng Diệp Anh từ trong mơ tỉnh lại, ngoài ý muốn đặc biệt thanh tỉnh, thậm chí còn tự cười nhạo bản thân.

Ngủ một giấc làm người ta bình tĩnh hơn, hôm sau tỉnh lại, Diệp Anh không còn giống như tối qua, nghĩ đi nghĩ lại thấy việc cũng không đến mức cô phải như vậy.

Ở nhà giải quyết xong bữa sáng, Thanh Hoa nhắn cho cô một tin, nói là thấy cô Trang đến thì cô ấy sẽ đưa đồ cho cô Trang ngay.

Diệp Anh da gà nổi rơi đầy đất.

Mà bên kia, Thanh Hoa nhắn xong một tin liền đi vào tập hợp, bởi vì trên người còn mang theo nhiệm vụ quan trọng, nên cả người tinh thần rất tốt.

Còn chưa đến 9 giờ, người tới đã hơn phân nửa, Thanh Hoa vừa đứng với bạn học bên này vừa đưa mắt nhìn các vị giảng viên nói chuyện bên kia, trong lòng nhủ phải lấy cớ gì để có thể sấn tới gần cô Trang.

Bất quá Thanh Hoa còn chưa nghĩ xong, Thùy Trang bên kia đã hành động trước.

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Thùy Trang từ đám người kia đi ra, kêu một tiếng: "Thanh Hoa."

Thanh Hoa lập tức đáp một tiếng, ngọt ngào chạy qua.

Thùy Trang mở miệng liền hỏi: "Đồ của tôi đâu?"

Thanh Hoa phi thường vui vẻ, cô ấy không nghĩ Thùy Trang lại nói thẳng với cô ấy như vậy.

Thanh Hoa vì thế bỏ balo xuống, từ bên trong lấy ra túi đồ mà Diệp Anh cẩn thận chuẩn bị: "Đây," cô ấy cười cười: "Nó hôm qua cố ý đến nhà đưa cho tôi, còn mời tôi ăn cơm."

Thùy Trang nhận túi: "Cảm ơn cô."

Thanh Hoa: "Đừng khách khí đừng khách khí, nếu muốn cảm ơn cô phải nói với nó mới đúng."

Thùy Trang cười cười, tiện thể nói: "Vậy cô cảm ơn cậu ấy giúp tôi."

Thanh Hoa: "Được nha."

Người ở đây đều là những người hôm qua thấy được một loạt tin nhắn trên điện thoại của Thanh Hoa, nhìn thấy Thanh Hoa đưa đồ liền biết không phải của cô ấy, mà là của cái người mà Thanh Hoa lưu là "con Cún"

Cho nên khi Thùy Trang nhận đồ, các giảng viên sôi nổi hô lên "Ồ ~~"

Còn có người hỏi bằng giọng kì quái: "Là ai đưa đồ cho cô Trang đây nha?"

Thùy Trang đem túi đồ cùng hành lý để chung một chỗ, thoạt nhìn tâm tình rất vui vẻ: "Bạn."

Người nọ thấy thế tiếp tục hỏi tới: "Là người theo đuổi sao?"

Thùy Trang đặt biệt hào phóng: "Đúng vậy."

Thanh Hoa trong lòng thốt lên một tiếng "F***", cả người tê rần.

Cảnh tượng này không tới ba phút, mà Thanh Hoa, cô ấy kể cho Diệp Anh mất hơn 30 phút mới hết được câu chuyện.

Lúc đó Diệp Anh đang ở trong văn phòng, Thanh Hoa không nói toàn bộ, cô ấy cứ nhắn ngắt quãng ngắt quãng, thiếu chút nữa là Diệp Anh tò mò đến chết.

Cứ như một cuốn tiểu thuyết chưa ra chương mới, cái đồ chết tiệt Thanh Hoa này đánh chữ thật quá chậm mà.

Diệp Anh chính mình không biết hiện tại mặt mình đang tràn ý cười, nhưng sau câu cuối cùng Thanh Hoa nhắn, ý cười trên mặt cô dần dần biến mất.

Diệp Anh: Cậu ấy nói tao theo đuổi cậu ấy????

Thanh Hoa thế nhưng hỏi lại Diệp Anh: Kia bằng không là gì?

Diệp Anh nghẹn lời.

Diệp Anh: ......Mày nói với cậu ấy không cần cảm ơn

Thanh Hoa: Hai người coi tao là bồ câu đưa tin à?

Thanh Hoa: Hai người không có phương thức liên hệ à?

Diệp Anh: Phi thường cảm ơn mày, phi thường yêu mày

Dù vậy, Diệp Anh vẫn không nhận được bất kỳ tin tức nào từ Thùy Trang.

Từng giây từng phút, Diệp Anh nhịn Thùy Trang đủ rồi.

Không thèm nữa, không liên hệ, cái gì cũng không.

Trong đầu thì nghĩ vậy đó, nhưng hành động lại đối lập rất nhiều.

Diệp Anh căn cứ vào vài câu Thanh Hoa nói hôm qua, lên mạng tìm kiếm chuyến bay của họ, còn cài phần mềm nhắc nhở, gửi thông báo khi chuyến bay đáp xuống.

Nói thật thì Diệp Anh cũng không biết mình đang làm gì, mình muốn làm gì, nhưng cô chỉ có thể biện bạch rằng, là do cô không suy nghĩ thấu đáo lắm, cô chỉ đang làm theo bản năng thôi.

Khoảng 4 giờ 50 chiều, điện thoại Diệp Anh nhận được một thông báo chuyến bay đã hạ cánh sớm hơn so với phần mềm chuyến bay.

Đến từ Thùy Trang: Tôi tới rồi

Chỉ vỏn vẹn ba chữ, tâm tình Diệp Anh như cầu vồng sau mưa, tâm trạng thay đổi ngay tức khắc.

Nhưng cô vẫn cố thờ ơ nhắn lại: Ừ.

Gửi xong tin nhắn thì sảng khoái ném điện thoại sang một bên, tiếp tục làm việc.

Tan tầm, Diệp Anh nhìn ba chữ Thùy Trang nhắn, vẫn là đem cuộc trò chuyện của nàng ghim lên trên đầu, cùng mẹ Diệp Anh chiếm hai vị trí đầu bảng trong Zalo, nàng thứ nhất.

Diệp Anh cho rằng chiến tranh với Thùy Trang đến đây là kết thúc, không nghĩ tới, hơn 9 giờ, vị đại tiểu thư này rốt cuộc cũng chịu chủ động gọi cho cô.

Diệp Anh vẫn như cũ không lưu số điện thoại của Thùy Trang, vì thế nên khi bắt máy, cô giả vờ như đang nói chuyện với người xa lạ: "Xin chào."

Cô nói xong liền nghe được tiếng cười phía bên kia.

Diệp Anh vì thế không nói lời nào.

Thùy Trang cũng không nói lời nào.

Qua vài giây, Thùy Trang rốt cuộc cũng mở miệng, lời nói mang đầy ý cười: "Xin chào."

Diệp Anh nhịn không được cũng bật cười.

Thùy Trang nói: "Tôi mở ra rồi."

Diệp Anh: "Oh."

Thùy Trang: "Chocolate ăn rất ngon."

Diệp Anh nói: "Tùy tiện mua."

Thùy Trang lại nói: "Ngày mai ra ngoài tôi sẽ mang bao tay cùng khăn quàng cổ của cậu."

Diệp Anh nâng khóe môi: "Cá nhỏ đâu?"

Thùy Trang nói: "Vẫn luôn mang."

Diệp Anh: "Oh."

Không biết Thùy Trang hiện đang làm gì, lúc nói chuyện rất lười nhác, thật giống buổi tối hôm đó khi tựa vào ghế nói chuyện.

Diệp Anh bởi vì nàng lười, nên bản thân cũng lười, xoay người, nằm lên ghế sô pha.

"Tôi vừa nghe được một chuyện." Thùy Trang bên kia nói.

Diệp Anh hỏi: "Chuyện gì?"

Thùy Trang: "Có người hỏi thăm tôi."

Tay Diệp Anh run lên, di động thiếu chút nữa trượt khỏi tay.

Ngữ khí Thùy Trang mang theo chút cố tình châm chọc, Diệp Anh đành phải mờ hồ nói: "A?"

Thùy Trang trực tiếp hỏi: "Là cậu sao?"

Diệp Anh vẫn mơ hồ như cũ: "Cái gì?"

Thùy Trang cười: "Là cậu thật."

Diệp Anh không dám nói tiếp.

Cô không biết nói gì, hiện tại biện bạch cho mình hình như không ổn lắm.

Thùy Trang tạm dừng chốc lát, bỗng nhiên gọi tên cô: "Diệp," tiếp theo nàng hỏi cô: "Cậu theo đuổi tôi sao?"

Diệp Anh cả kinh từ sô pha ngồi bật dậy.

"Tôi? Theo đuổi? Cậu?" Diệp Anh ngữ khí tràn đầy khó tin.

Thùy Trang ý cười càng sâu, nàng nói: "Hạng mục lần này do tôi phụ trách, cho nên hai ngày nay vẫn luôn bận rộn."

Diệp Anh: "Oh."

Thùy Trang lại nói: "Chắc là không có ai đợi tin tôi rồi."

Diệp Anh nháy mắt nhớ tới hình ảnh hôm nay mình cầm di động lên nhìn không dưới trăm lần, cô cảm nhận rõ tai mình đang đỏ lên: "Không, không có a, không biết a."

Thùy Trang lại cười, thanh âm đặc biệt ôn nhu nói: "Chờ tôi trở về, được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro