Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Anh cùng Thùy Trang trò chuyện tổng cộng 40 phút, trong đó 30 phút hai người im lặng không nói một câu.

Thùy Trang đang làm việc trên máy tính, vừa vặn Diệp Anh bên này cũng có vài thứ cần viết, hai người liền không nói chuyện, chỉ nghe tiếng hít thở cùng tiếng gõ bàn phím qua điện thoại.

Cứ như vậy một lúc lâu, Diệp Anh thậm chí có thể so được tốc độ đánh chữ của cô nhanh hơn Thùy Trang một chút.

Bất quá này không phải để khoe kỹ năng, nên cô không nói, cũng không nghĩ dùng chủ đề râu ria này để quấy rầy khoảng thời gian bình yên của hai người.

Diệp Anh chợt nhớ tới hồi đại học năm hai, có người bạn cùng phòng thoát kiếp FA, điều thay đổi rõ ràng nhất của người bạn đó, chính là điện thoại được sử dụng nhiều hơn.

Cơ hồ mỗi buổi tối, người bạn cùng phòng và bạn trai đều phải gọi điện cả một đêm, đôi khi đã ngủ rồi nhưng vẫn không cúp máy, không nói lời nào để cho đến sáng.

Diệp Anh lúc ấy không quá hiểu loại hành vi này, không rõ hai người không nói gì thì có lạc thú ở chỗ nào.

Hiện tại cô có chút hiểu, nếu là cùng Thùy Trang kéo dài cuộc trò chuyện đến sáng mai, cô nghĩ cô có thể nghe được thanh âm rời giường buổi sáng của nàng.

Ah thanh âm đó a.

Nhưng khi Diệp Anh không muốn quấy rầy, vẫn sẽ luôn có người khác thay cô làm.

Cuộc trò chuyện đến phút 35, Diệp Anh nghe được tiếng chuông cửa bên phía Thùy Trang, ngay sau đó tiếng bàn phím của nàng cũng dừng lại, nàng nói với Diệp Anh: "Có người."

Diệp Anh cũng dừng công việc trên tay, lẳng lặng lắng nghe, nghe bên kia Thùy Trang đứng lên mở cửa.

"Cô Trang." Một thanh âm của đàn ông.

Thùy Trang hỏi: "Làm sao vậy?"

Người nọ nói: "Ngày mai trời mưa, nghe nói không tốt lắm, cho nên chúng ta xuất phát trước nửa giờ," nói xong hắn bổ xung thêm: "Tôi thấy cô không có online trong nhóm, nghĩ là cô đã ngủ rồi, nên tới đây nói cho cô trước một tiếng."

Thùy Trang ừ một tiếng: "Tôi đang viết tài liệu, cảm ơn anh."

Người nọ: "Được, không quấy rầy cô."

Cửa đóng lại, Diệp Anh liền hỏi Thùy Trang: "Sớm hơn nửa tiếng là mấy giờ?"

Thùy Trang nói: "Năm giờ."

Diệp Anh hít một hơi: "Này cũng quá sớm rồi."

Thùy Trang: "Chỗ đó vốn hẻo lánh, thời gian của chúng tôi cũng không đủ."

Cái mùa này, 5 giờ trời mới vừa sáng, Diệp Anh đã rất lâu không rời giường giờ này, thậm chí lúc cô ăn chơi điên cuồng, thì giờ này mới là giờ đi ngủ.

Diệp Anh a một tiếng: "Kia sớm quá, cậu thức dậy được không? 5 giờ tập hợp chắc 4 giờ hơn đã phải dậy rồi."

Thùy Trang cười: "Hơn bốn giờ thôi mà."

Diệp Anh đột nhiên nghĩ tới Thanh Hoa, hình như cô ấy khi làm nghiên cứu, dậy sớm như vậy cũng không phải lạ, có khi số liệu không đúng, phải thức nguyên đêm là chuyện thường.

Lúc Thanh Hoa nhắn tin than vãn trong nhóm, Diệp Anh cũng không quá mức để ý, nhưng với Thùy Trang, Diệp Anh thấy xót. (🌼🫂)

Tiện đà cô hỏi: "Bên kia ăn uống thế nào? Cậu có quen không?"

"Diệp đại tiểu thư," Thùy Trang lời nói mang ý cười: "Tôi không phải khách du lịch."

Diệp Anh cười: "Vất vả rồi vất vả rồi."

Diệp Anh đưa mắt nhìn thời gian bên góc màn hình máy tính, nói với Thùy Trang: "Vậy cậu ngủ sớm một chút đi, gần 10 giờ rồi."

Thùy Trang ừ một tiếng.

Diệp Anh nghĩ nghĩ, vẫn là đem lời nghẹn chưa nói kia nói ra: "Người vừa nãy là thầy Lâm sao?"

Không biết câu này có gì buồn cười, Thùy Trang cười thực rõ ràng: "Là thầy Lâm."

Diệp Anh mím môi: "Anh ta lần này cũng đi a."

Thùy Trang nói: "Ừm."

Diệp Anh lại hỏi: "Kia, ngày hôm qua mọi người mở họp, thời điểm Thanh Hoa báo cáo, tôi gửi mấy tin nhắn kia, anh ta cũng thấy được sao?"

Thùy Trang: "Thấy được."

"Kia, anh ta có......" Diệp Anh bỗng nhiên không biết nói gì, trong lòng rầu rĩ nói một câu "Haizz không có gì" rồi kết thúc.

Thùy Trang lại cười.

Diệp Anh khó hiểu: "Cậu cười cái gì?"

Thùy Trang: "Toàn thế giới chỉ có một người tên thầy Lâm sao?"

Diệp Anh nhất thời nghe không hiểu: "Có ý gì?"

"Đồ ngốc." Thùy Trang nói.

Diệp Anh lúc này mới thông: "Không phải Lê Dương Bảo Lâm a."

Thùy Trang: "Không phải, Lê Dương Bảo Lâm không ở đây."

Diệp Anh nghe được tiếng lòng nhẹ nhõm của mình: "Ah."

Thùy Trang: "Hiện tại mọi người đều biết có một kẻ thần bí đang theo đuổi tôi, còn mua cho tôi rất nhiều đồ ăn," nàng dịu dàng nói: "Là ai a?"

Diệp Anh giả ngu: "A? Ai a?"

Thùy Trang cười cười: "Nhưng thật ra Gia Huy, lần này anh ta có tham gia."

Đột nhiên nhắc đến Gia Huy, Diệp Anh mờ mịt cảm thấy cái tên này hình như mình đã nghe được ở đâu rồi.

Cô hỏi: "Lại là người theo đuổi cậu sao?"

Thùy Trang bất đắc dĩ trả lời: "Cậu."

Diệp Anh nghi hoặc: "Tôi? Sao tôi không biết chứ."

Thùy Trang: "Buổi sáng anh ta hỏi Thanh Hoa phương thức liên hệ của cậu."

Diệp Anh lúc này mới nhớ tới, lần trước sinh nhật Thùy Trang, Thanh Hoa cũng nói cho cô biết về người tên Gia Huy này.

Diệp Anh cười: "Thanh Hoa khẳng định không cho a."

Thùy Trang: "Cho nên anh ta liền quay đầu hỏi tôi."

Diệp Anh bật cười: "Cậu khẳng định cũng không cho a."

Thùy Trang hỏi: "Tôi vì cái gì mà không cho?"

Diệp Anh lui một bước: "Vậy cậu cho đi."

Thùy Trang: "Không cho."

Diệp Anh cong môi cười.

"Diệp." Thùy Trang đột nhiên kêu tên cô.

Diệp Anh: "Làm sao vậy?"

Mỗi lần Thùy Trang gọi tên Diệp Anh, là mỗi lần tim cô đập điên cuồng, cho nên Diệp Anh phải làm đủ mọi công tác chuẩn bị, tay vịn bàn phím, nín thở chờ.

Thùy Trang nói: "Tôi ngủ, bye bye."

Diệp Anh nghẹn đến nỗi thiếu chút nữa nghẹn chết, cô nghĩ nghĩ: "Tôi nói gì sai sao?"

Thùy Trang cười cười: "Không có, đừng nghĩ nhiều, chính là thời gian cũng muộn rồi."

Diệp Anh: "Được rồi, bye bye."

Điện thoại vừa tắt, Diệp Anh đem đoạn tài liệu không có ý nghĩa vừa gõ từng cái từng cái xóa sạch, xóa được một nửa thì cô nhìn máy tính bật cười thành tiếng, kéo chăn trên đùi lên, che miệng cười.

Vốn tưởng hôm nay cùng Thùy Trang cứ như vậy kết thúc, không nghĩ tới lúc Diệp Anh chính thức vùi mình vào công tác, trên máy tính xuất hiện một tệp tin do Thùy Trang gửi đến, tiêu đề là "Đều ở chỗ này".

Diệp Anh khó hiểu mở tệp tin ra, nhìn thấy thứ bên trong liền bật cười.

Là sơ yếu lý lịch của Thùy Trang.

Không phải loại sơ yếu lý lịch nghiêm túc, trong đó còn có rất nhiều sticker.

Bên cạnh tiêu đề sơ yếu lý lịch, có một cái sticker viết là "Hiểu biết về Thùy Trang cho Diệp ngốc nghếch"

Diệp Anh một tay đặt dưới cằm, cố nén cười mà lăn lăn chuột, nhưng nghĩ nghĩ, hiện lại trong nhà chỉ có mỗi mình cô, tại sao phải nén cười chứ.

Kết quả là, trong phòng khách yên tĩnh, bỗng truyền đến một tiếng "Hặc hặc" đầy quỷ dị.

Diệp Anh xem qua một lần, biết Thùy Trang hẳn bây giờ vẫn chưa ngủ, nhắn hỏi nàng: Cậu nãy giờ lạch cạch là viết cái này sao?

Thùy Trang trả lời trong vài giây: Đúng vậy Diệp tiểu thư

Diệp Anh khen nàng: Rất có lòng Trang tiểu thư

Thùy Trang không nhắn lại, Diệp Anh liền tiếp tục mở tệp tin kia lên, xem lại từ đầu.

Khúc đầu không có gì đặc biệt lắm, chỉ là sơ yếu lý lịch bình thường của Thùy Trang, tư liệu mấy bữa trước Diệp Anh nhận được cũng có nhắc đến, thậm chí nó so với tư liệu của Diệp Anh còn ít hơn, cũng không có bức ảnh chụp hồi đại học.

Tuy nhiên vẫn có một số việc mà Diệp Anh không thể hỏi được từ người khác, một vài chuyện Thùy Trang thường làm ngoại trừ công việc, vì chỉ là một chi tiết nhỏ, nên Thùy Trang không có nói cho mẹ Diệp Anh, nhưng đều được nàng viết chi tiết trong sơ yếu lý lịch.

Ví dụ như nàng nói mình có một quán cà phê, một cửa hàng bán hoa, một phòng vẽ tranh nho nhỏ, bên cạnh còn thêm một cái sticker, "Có thời gian sẽ mang Diệp tiểu thư đến đây chơi".

Lại lướt xuống, lần này, đây mới là trọng điểm Diệp Anh muốn nhìn nhất.

Dù chỉ có ba dòng.

Kinh nghiệm yêu đương: Không có

Kinh nghiệm theo đuổi: Không có

Không phải gái thẳng

Cái câu cuối cùng kia "Không phải gái thẳng", giống như viết để cho người nào đó xem, còn dùng cỡ chữ lớn hơn bình thường.

Diệp Anh cong môi cười, đem ba câu này chụp màn hình lưu lại.

Không có kinh nghiệm theo đuổi, vậy được theo đuổi thì sao? Không có kinh nghiệm yêu đương, vậy ái muội thì được sao? Không phải gái thẳng, thì nhất định là cong sao?

Diệp Anh cố ý phóng to ba dòng này, giống như phóng to một bức ảnh, cố gắng tìm ra một lỗi sai trong đó, cuối cùng cũng tìm ra được, nhưng lỗi sai đó lại xuất phát từ bản thân cô.

Cô rảnh rỗi đến vậy sao?

Thùy Trang người này phải tri kỷ đến mức nào chứ, bên cạnh đoạn sơ yếu lý lịch ngắn, trang sau còn có rất nhiều ảnh chụp, có các loại ảnh của nàng, ảnh tốt nghiệp đại học, ảnh nàng ôm mèo chụp ở quán cà phê, ảnh nàng ở cửa hàng hoa cắm hoa, ảnh nàng vẽ tranh, nàng đánh đàn.

Diệp Anh thỏa mãn đến không chịu được, mỗi tấm đều cẩn thận lưu xuống, cân nhắc một hồi liền chọn được ba tấm, một tấm làm màn hình khóa, một tấm làm màn hình nền, một tấm khác làm nền cuộc trò chuyện trên Zalo của cô và Thùy Trang.

Cuối tệp còn còn một trang, trên đó chỉ ghi vỏn vẹn một hàng: "Phần còn lại, là chuyện xưa với Diệp Anh..."

Dấu ba chấm như nói vẫn còn viết tiếp, nhưng hình như là muốn để Diệp Anh viết tiếp.

Cũng chính nhờ một câu đơn giản này, Diệp Anh đăm chiêu nhìn rất lâu.

Haizzz.

Tại sao tám năm trước cô không phát hiện Thùy Trang là người như vậy chứ, rõ ràng đại tiểu thư là người khó gần, còn không dễ nói chuyện, người lạ cũng không đến gần được.

Đây là tệp văn bản có thể chỉnh sửa được, Diệp Anh đầu óc nóng lên, nhấc tay lên, liền ở đoạn văn bản nhấn enter.

Nhưng hơn nửa ngày, Diệp Anh nửa chữ cũng chưa viết vào.

Cũng không có kinh nghiệm yêu đương, không có kinh nghiệm theo đuổi.

Diệp Anh dành rất nhiều thời gian nghiên cứu bản lý lịch này, nhưng kết quả vẫn như ban đầu, cô không hề nhúc nhích, lúc quay đầu nhìn thì đã hơn 11 giờ.

Cô lưu lại tệp văn bản gửi lên điện thoại rồi đóng máy tính lại, lại vào Zalo Thùy Trang.

Thùy Trang giờ này hẳn đã ngủ, nếu vừa rồi nàng ngủ lúc mười giờ hơn thì chắc sẽ ngủ được hơn năm tiếng, mai lên xe nếu có thể ngủ, theo thông tin mà Thanh Hoa gửi cho cô, nàng miễn cưỡng có thể ngủ được hai giờ nữa.

Cộng lại được khoảng bảy tiếng, được rồi.

Diệp Anh lo lắng xong, lập tức phát hiện hình như mình lo hơi quá, cứ như một đứa ngốc.

Nhàn rỗi không có việc gì làm, cô liền chọc chọc ảnh của Thùy Trang trên màn hình.

Giống như có thứ gì thay đổi, dẫn tới tâm trạng tốt hơn nhiều, lần này Diệp Anh phóng to ảnh của nàng, không có giống trước kia xem xong liền chạy trốn.

Lần này cô nghiêm túc thưởng thức ảnh chụp của nàng, sau khi phóng to lại để ý thấy chữ "T" không quá rõ ở góc dưới bên phải màn hình, xác nhận bức ảnh này thật sự gửi từ Thùy Trang.

Thoát ra ngoài, cô thuận tiện dạo quanh vòng bạn bè của Thùy Trang.

Vốn nghĩ rằng bài đăng mới nhất chắc khoảng ba ngày trước, không ngờ Thùy Trang lại mới cập nhật vào tối nay, khoảng nửa tiếng trước.

Caption là hai chữ "Ngủ ngon", kèm theo một tấm hình.

Đó là bức ảnh Thùy Trang tự sướng trước gương, nàng một tay chống cằm một tay cầm điện thoại, nàng rất thích ở góc này chụp toàn thân mình trong gương, trên người mang một chiếc váy lụa dây.

Vẫn như cũ không chịu mặc đàng hoàng, còn để lộ nửa vai trần.

Thùy Trang còn đưa bờ vai trần trắng nõn ra trước máy ảnh, cả người nàng, cả người nàng...thật sự quá tuyệt mà.

Còn có tóc nàng, vén một bên để lội chú cá nhỏ trên tai, trên môi còn ngậm một bông hoa nhỏ.

Bông hoa này Diệp Anh rất quen thuộc, cô đã lấy phần giấy ghi chú còn dư hôm qua, gấp lại thành bông hoa giấy nhỏ màu hồng, bỏ vào cho nàng.

Diệp Anh cố gắng điều chỉnh nhịp thở, hít vào rồi từ từ thở ra, nội tâm nhộn nhạo đến khó chịu.

Cô lại phóng to gương mặt Thùy Trang ra, người này giống như đang nhìn Diệp Anh, giống như đang cười với Diệp Anh.

Cứ như vậy Diệp Anh liền phải tự mình đa tình nghĩ đây là Thùy Trang cố tình đăng để cho mình cô xem, không khách khí lưu bức ảnh kia lại, nhanh chóng thay màn hình nền điện thoại của mình.

Gợi cảm chiến thắng tuyệt đối.

Ngay sau đó, cô nhấn mở lại vòng bạn bè Thùy Trang, để lại một cái bình luận, bên dưới viết: Ngủ ngon

Vì thế buổi tối trước khi ngủ, Diệp Anh liền nằm thưởng thức người trong bức ảnh kia rất rất lâu.

Vì thế buổi tối sau khi ngủ, Diệp Anh mơ thấy nhân vật chính trong bức ảnh đó.

Thùy Trang mang chiếc váy như trong ảnh, ngồi trên đùi Diệp Anh.

Diệp Anh hoàn toàn quên mất cảnh tượng diễn ra như thế nào, dù sao thì, bọn họ tự nhiên cứ như vậy.

Bông hoa trên môi Thùy Trang bây giờ đã vương vãi khắp trên mặt đất, to có nhỏ có, cả căn phòng đều ngập trong màu hồng.

Rất khó diễn tả được, rất SẮC, rất TÌNH.

Thùy Trang giờ đây vừa ôn nhu như nước vừa câu dẫn, nàng đưa ngón trỏ nâng cằm Diệp Anh lên, cũng nói với Diệp Anh: "Cậu còn có thể nhịn được bao lâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro