Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giấc mơ này khiến Diệp Anh toát hết mồ hôi mẹ mồ hôi con.

Nhưng đáng tiếc thay, tỉnh lại không bao lâu, cô lại đem nội dung trong giấc mơ kia quên hết sạch, trong mơ dường như có chuyện gì đó xảy ra, nhưng dường như cũng không có gì xảy ra, cô chỉ nhớ đến ánh mắt nóng bỏng của Thùy Trang lúc nâng cằm cô lên, còn cô càng tệ hơn, cả người nóng như lửa đốt.

Một thân mồ hôi nhễ nhại, không thể ngủ lại, phải vào nhà tắm tắm rửa mới chịu được.

Bên ngoài trời vẫn tối đen, mở điện thoại lên thấy đã 4 giờ 15, liền mở cuộc trò chuyện của Thùy Trang, nhưng vừa nhìn thấy hình nền trên di động liền bị nhan sắc của đại mỹ nữ đả kích khiến cô suýt quên mình định làm gì.

Diệp Anh hỏi nàng: Dậy rồi sao?

Thùy Trang: Dậy rồi, ăn sáng

Thùy Trang: Cậu dậy sớm vậy?

Diệp Anh do dự một lúc, vẫn là nói thật với Thùy Trang: Mơ thấy cậu

Thùy Trang bên kia cong môi cười: Tôi cũng vậy

Diệp Anh không nói mình mơ thấy gì, Thùy Trang cũng không hỏi.

Thùy Trang cũng không nói nàng mơ thấy gì, Diệp Anh học theo nàng cái gì nhịn được sẽ nhịn, nên cũng nghẹn không hỏi.

Đoạn đối thoại ngắn gọn kết thúc, Diệp Anh không nói gì, Thùy Trang cũng không nhắn gì nữa.

Sau Diệp Anh nằm nghiêng trên giường, tay nắm di động, lại thϊếp đi.

Lại lần nữa bị đánh thức bởi tiếng inh õi của đồng hồ báo thức, Diệp Anh mơ mơ màng màng tắt đi, phát hiện mười mấy phút trước Thùy Trang có gửi cho cô một tin.

Chỉ một bức ảnh chụp, thoạt nhìn là tùy tiện chụp trong xe, tuy rằng nói là ảnh tự sướng, nhưng không thể nhìn thấy được toàn bộ ngũ quan của Thùy Trang, chỉ lộ rõ nàng đang mang mũ cùng khẩu trang, còn có khăn quàng cổ và bao tay.

Tất cả đều là đồ giữ ấm Diệp Anh đưa.

Thùy Trang giơ tay lên, trên tay còn cầm một mảnh giấy ghi chú, Diệp Anh phóng to lên nhìn, thì thấy trên đó viết "Đây là Thùy Trang".

Diệp Anh phụt cười thành tiếng, tỉnh cả người.

Cô nhớ trong túi đồ mình đưa cho Thùy Trang, bên trong đều là giấy ghi chú được Diệp Anh dán vào, ví dụ như "Đây là chocolate", "Đây là khăn quàng cổ", "Đây là bao tay"......

Chữ Thùy Trang thật không tồi, Diệp Anh tiện tay lưu bức ảnh lại.

Ngày mới mở đầu vui vẻ tràn đầy tinh lực, bình thường đến bữa sáng Diệp Anh cũng lười làm, nhưng hôm nay lại cần mẫn, đun sữa nướng bánh mì, còn tự nhận là sống healthy.

Bởi vì tự mình lồng lộn làm bữa sáng, đi làm liền bị muộn, bất quá không phải không có chỗ tốt, cả quãng đường từ nhà đến công ty đều rất thông thoáng.

Vào cửa thang máy, vừa ấn lên tầng rồi cầm di động xem mấy tin nhắn chưa đọc xong, lại có một âm thanh cắt ngang.

"Chờ đã chờ đã, chị Cún, chờ em một chút!"

Diệp Anh thấy một bóng người đang ào ào chạy tới, cô liền ấn giữ cửa thang máy.

Vừa đi vào, Lan Ngọc thở không ra hơi, vừa lấy hơi vừa cười với Diệp Anh: "Sớm a."

Diệp Anh: "Sớm."

Nói xong Diệp Anh ngẩng đầu nhìn những con số trên bảng điện tử, cũng nghe thấy Lan Ngọc cười gượng hai tiếng.

Hôm nay thang máy hình như chậm hơn thường ngày, Diệp Anh tuy tay còn cầm di động, nhưng tâm tư lại không đặt ở đây.

Mỗi lần ở chung một không gian với cái người này, nói không xấu hổ căn bản không có khả năng.

"Ha ha," Lan Ngọc lại nhỏ giọng cười, chỉnh lại túi xách trên vai: "Chị cũng đến muộn a."

Diệp Anh: "Ừ."

Lan Ngọc: "Em lần đầu tiên đến muộn, không biết có bị mắng không nữa."

Không liên quan đến Diệp Anh, Diệp Anh không thèm nói lời nào.

Không nghĩ tới Lan Ngọc vẫn kiên trì cười với cô, nói: "Chị Cún, chị và chị họ em đang ở bên nhau sao ạ?"

Vấn đề hỏi đến thực sự quá bất ngờ, Diệp Anh sửng sốt hồi lâu.

Sau đó: "Cái gì?"

Lan Ngọc: "A không có không có không có việc gì không có việc gì, em tùy tiện hỏi thôi."

Diệp Anh liếc mắt nhìn con số trên bảng điện tử, vẫn là nhịn không được hỏi: "Vì sao lại hỏi vậy?"

Lan Ngọc khó hiểu: "Chị em không phải thích chị sao."

Diệp Anh lần nữa lộ vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Cái gì?"

Lan Ngọc lập tức: "Ah này cũng là tùy tiện nói thôi ạ."

Diệp Anh: "......"

Lan Ngọc nói thêm một câu: "Em đoán ha ha," cô ấy nghĩ nghĩ lại nói: "Hình như khi đó chị em rất thích chị."

Cô ấy lại nói: "Này cũng là đoán, chị đừng để trong lòng nha."

Diệp Anh: "......"

Không cần tìm lý do, thang máy đinh một tiếng đến tầng lầu Lan Ngọc.

Lan Ngọc: "Em phải đi rồi, hẹn gặp lại."

Diệp Anh: "......"

Cửa thang máy từ từ đóng lại, Lan Ngọc từ từ biến mất, Diệp Anh nhìn chiếc túi xách Lan Ngọc, trong lòng chợt có một ý muốn thôi thúc, cô muốn đuổi theo tóm lấy Lan Ngọc, bắt cô ấy phải kể chuyện, kể rõ ràng từng chuyện.

Bị Lan Ngọc làm cho rối loạn một nùi, nguyên một buổi sáng, Diệp Anh mỗi lúc rảnh rỗi lại bắt đầu nhớ đủ loại hồi ức cùng Thùy Trang.

Nhưng thật sự quá khó, chuyện khi xưa đã lâu lắm rồi, còn chuyện sau đó các nàng thật sự không có gì.

Cuối cùng là Thùy Trang bắt đầu từ khi nào thích cô? Nàng đang tính toán gì?

Nhưng mà đúng là sau bao nhiêu năm lúc gặp lại Thùy Trang, nàng đều cư xử rất kỳ quái với cô, hay có thể nói là tràn đầy hảo cảm với cô.

Nghĩ đến đây, trên màn hình máy tính phản chiếu một nữ nhân tươi cười đến độ khóe miệng kéo rộng tới mang tai.

Theo những gì Thanh Hoa nói hôm qua và tình hình của Thanh Hoa hôm nay, có lẽ nhóm nghiên cứu sinh đúng là đã đến một nơi tín hiệu không tốt lắm.

Chờ đến 9 giờ tối, Thanh Hoa mới online trong nhóm, đầu tiên là nói về mấy chủ đề về hạng mục cô ấy đang làm, sau đó nói thêm một cậu "Mệt quá a, ngủ trước nha chị em."

Diệp Anh vừa muốn nhấn vào cuộc trò chuyện riêng với Thanh Hoa liền thu tay về.

Thùy Trang bên kia không chút động tĩnh, Diệp Anh nghĩ, nếu Thùy Trang là người phụ trách hạng mục, khẳng định sẽ bận hơn Thanh Hoa rất nhiều.

Mới nghĩ như vậy, Diệp Anh bỗng thấy được một vòng đỏ quanh ảnh đại diện Thùy Trang.

Diệp Anh chạy nhanh vào xem, thấy Thùy Trang đăng story một bức ảnh, là mặt trời lặn.

Trên ảnh chụp có nửa mặt nàng, còn có tay nàng, đang giơ lên trời tạo thành số "7", chẳng qua thay vì nói thấy được nửa khuôn mặt, chi bằng nói chỉ lộ mỗi đôi mắt, trang phục thì vẫn như buổi sáng, ngón tay tạo thành số 7 kia dừng ở giữa mặt trời.

Thùy Trang có một đôi mắt đẹp, không cười đã đẹp, nhưng khi cười lên càng đẹp mắt hơn, viền mắt lúc này tạo thành hình vòng cung hoàn hảo, Diệp Anh miễn cưỡng có thể đoán là Thùy Trang đang mỉm cười.

Diệp Anh đem bức ảnh lưu lại, tiện tay bình luận: Đẹp

Không nghĩ tới Thùy Trang trả lời ngay.

Thì Chang trả lời C: Cái gì đẹp?

C trả lời Thì Chang: Hoàng hôn đẹp

Diệp Anh cố tình chỉ nhắn mỗi câu này, chờ Thùy Trang trả lời cô, hay nàng không trả lời cũng được, dù sao lát nữa cô vẫn sẽ nói câu mình định nói "Cậu càng đẹp hơn", không nghĩ rằng, Thùy Trang lại đi xóa story.

Diệp Anh lập tức bật cười, đi qua cuộc trò chuyện riêng với Thùy Trang.

Diệp Anh: Làm gì vậy?

Thì Chang: Chụp hỏng

Diệp Anh cười cười: Ngày mai sẽ có 6 sao?

Thì Chang: Nói sau

Ngoài miệng thì kêu nói sau, nhưng đúng thời điểm này hôm sau, Thùy Trang đăng một cái story mới.

Không phải chỗ mặt trời lặn hôm trước, Thùy Trang lần này không đội mũ mang khẩu trang cùng khăn choàng, vẫn như cũ để lộ nửa mặt, nhưng không còn cười như hôm qua, dùng ngón út chọc chọc vào mặt trời đằng xa tạo thành số 6.

Có chút miễn cưỡng nha, Diệp Anh vừa cười vừa lưu tấm ảnh xuống.

Nghĩ rằng Thùy Trang chắc đang bận rộn, Diệp Anh không muốn đi quấy rầy, nhưng vẫn muốn nịnh nàng.

Cô nhanh tay bình luận: Thùy Trang đẹp quá!

Thùy Trang không thèm để ý cô.

Con số mà Thùy Trang làm chính là đếm ngược, mỗi ngày một số khác nhau, những con số giảm dần, đại khái vì biết Thùy Trang chỉ để cho mỗi cô thấy, Diệp Anh cảm giác như được thiên vị, cũng bởi vì được nịnh nọt, thời gian sau đó, mỗi ngày Thùy Trang đều đăng một cái story, còn Diệp Anh thì khen nàng hết lời.

Chỉ là Thùy Trang đại tiểu thư của chúng ta chưa bao giờ để ý đến cô.

Rồi tới một ngày kia, Thùy Trang đăng story sớm hơn thường ngày vài giờ.

Bối cảnh thay đổi, thấy rõ nàng đang ở trên xe, ngoài cửa sổ còn thấy được khung cảnh hoàng hôn treo sau ngọn đồi.

Không chỉ có như vậy, lần này nửa mặt của Thùy Trang cũng không thấy được, chỉ có mỗi một dòng caption viết "Hoàng hôn dành cho ai?"

Nghĩ chắc nàng đang rời thôn, Diệp Anh vẫn như cũ thuận tay lưu ảnh lại, bất quá hôm nay không có mặt nàng, không thích hợp để khen đại mỹ nữ xinh đẹp.

Vì thế nên cô nhắn: Là tôi nha ~!

Gửi xong liền thoát ra ngoài, nhưng cũng rất mau, di động vang lên.

Diệp Anh nhanh tay cầm lên, không nghĩ tới lại là Thanh Hoa.

Thanh Hoa: Là, Tôi, Nha ~?!?

Diệp Anh sửng sốt: ?

Diệp Anh: Mày thấy được sao?

Thanh Hoa hỏi: Vì sao tao không thể thấy?

Thanh Hoa lại nói: Mày đáng yêu quá nha

Diệp Anh đỏ từ đầu đến chân, cô không cần nhìn cũng biết biểu cảm của Thanh Hoa bây giờ như nào.

Diệp Anh hết cách nên hỏi: Mày có thể thấy mấy cái?

Thanh Hoa: Không phải cô ấy chỉ mới đăng một cái hôm nay sao?

Thanh Hoa: Không phải không phải chứ? Lại chỉ để mỗi mày thấy được?

Diệp Anh nhẹ nhõm thở ra một hơi, trong lòng như được ướp mật, nếu không chắc cô nhục sống không nổi quá.

Diệp Anh hỏi Thanh Hoa: Ngày mai trở về à?

Thanh Hoa: Đúng vậy, nhưng vé máy bay còn chưa mua, chắc tối nay mới mua

Thanh Hoa: Sao không đi hỏi giảng viên Trang nhà mày đi chứ a

Diệp Anh: Cậu ấy bận

Thanh Hoa: Đúng thật

Thanh Hoa: Cô Trang mấy ngày nay quả thật rất vất vả, bên trung gian có rất nhiều vấn đề cần cô ấy sửa lại, không có cô Trang tụi tao chắc không làm được

Diệp Anh muốn hỏi chi tiết thêm chút, Thanh Hoa lại nhắn tin khác.

Thanh Hoa: Ăn cơm đây, không nói nữa, còn có mấy lãnh đạo khác ở đây

Diệp Anh hỏi: Mọi người uống rượu sao?

Thanh Hoa: Uống a

Thanh Hoa: Nói mới thấy tửu lượng của cô Trang tốt thật

Thanh Hoa: Chắc lần trước là do mày uống nhiều quá nên người ta muốn đưa mày về thì có, ha ha, vì cái gì đây ta?

Diệp Anh: Bớt nhiều chuyện đi

Không biết bọn họ ăn bữa cơm này bao lâu, cũng không biết Thùy Trang uống bao nhiêu rượu, không biết Thùy Trang đi nhiều ngày như vậy có mệt không, cũng không biết lúc nào Thùy Trang sẽ tìm cô.

Một mình ở nhà nhàm chán, thời gian rảnh rỗi trôi thật chậm, lăn tới lăn lui xem cái này chơi cái kia, rốt cuộc cũng hơn 10 giờ tối, tin nhắn Thùy Trang gửi tới.

Lời ít ý nhiều: Ngày mai trở về

Diệp Anh: Khi nào ngày mai?

Thùy Trang nói: Chiều mai

Diệp Anh đang muốn hỏi thêm thì Thùy Trang lại nhắn: Hơi buồn ngủ, tôi ngủ trước đây

Diệp Anh đành phải nhắn: Được

Đợi cả đêm liền nhận được một câu như vậy, lòng Diệp Anh ẩn ẩn khó chịu.

Cô vốn định hỏi Thanh Hoa cụ thể chuyến bay ngày mai, nhưng khi mở cuộc trò chuyện riêng, lại cảm thấy mình đúng là người tự tìm phiền phức.

Bất quá cô nghĩ lại, Thanh Hoa nói Thùy Trang rất vất vả, hơn nữa mấy ngày nay bọn họ đều ngủ sớm, Thùy Trang có thể tìm đến cô đã không tệ rồi.

Là do cô quá rảnh, rảnh đến điên.

Mang theo phần tâm tình này, Diệp Anh kiên trì đến chiều hôm sau, thẳng đến hai giờ hơn, Thanh Hoa gửi cho cô một tin nhắn, nói bọn họ sắp lên máy bay, khoảng 2 giờ 45.

Thanh Hoa lại nói: Chắc mày cũng biết ha

Diệp Anh ngửa đầu bất lực tựa vào lưng ghế.

Cô căn bản không biết.

Thanh Hoa lại nói: Buổi tối Đàm Trang hẹn mọi người ra ngoài chơi, mày đi không?

Diệp Anh biết chuyện này, nhưng cô còn chưa trả lời Đàm Trang.

Diệp Anh: Mày muốn đi sao?

Thanh Hoa: Đi chứ sao không, công tác nhiều ngày như vậy rồi đương nhiên phải thả lỏng một chút

Diệp Anh: Không mệt sao?

Thanh Hoa: Hôm qua tao ngủ tận 12 tiếng, hiện tại tinh thần cao chạm nóc nhà, tao muốn đi chơi! Tao muốn đi chơi! Ai cũng không cản được tao!

Diệp Anh mỉm cười: Đi đi đi, không ai cản mày

Lát sau, Diệp Anh vẫn không nhịn được hỏi: Thùy Trang cũng ngủ lâu như vậy sao?

Thanh Hoa: Tao......làm sao tao biết cô ấy ngủ bao lâu

Thanh Hoa: Cơ mà chắc cũng không sai biệt lắm, ngày hôm qua mọi người đều nghỉ sớm, sáng muộn mới thức dậy

Bởi vì Thanh Hoa đã đáp ứng Đàm Trang, nên Đàm Trang liền nhắc tên cô trong nhóm, hỏi cô có đi không.

Diệp Anh liếc mắt nhìn cuộc trò chuyện với Thùy Trang lặng như tờ, liền nhắn: Đi

Không nghĩ tới vừa mới đáp ứng, Thùy Trang liền tìm cô.

Cũng không nói gì quan trọng, cũng giống Thanh Hoa nàng nói: Lên máy bay, chốc sẽ đến thành phố A

Diệp Anh bĩu môi, cô thoáng có thể nghe được tiếng lòng mình, nó đang gào lên "Tôi sớm biết rồi!"

Vì thế cô nhắn: Oh

Thùy Trang lại nói: Chuẩn bị cất cánh

Diệp Anh vẫn là: Oh

Thùy Trang bên kia vẫn hiện là đang nhập tin nhắn, thế nhưng, di động của Diệp Anh vang lên.

Vẫn một dãy số lạ quen thuộc chưa lưu tên.

Diệp Anh ở trong văn phòng ho khan vài tiếng, đứng lên đóng cửa phòng lại, mới cầm di động nhấn nghe.

Thanh âm náo nhiệt ở sân bay lập tức truyền qua, cùng lúc đó, là thanh âm ôn nhu của Thùy Trang: "Làm sao vậy?"

Diệp Anh tựa lưng vào ghế: "Cái gì làm sao?"

Thùy Trang: "Cảm giác cậu không vui."

Diệp Anh: "Tôi có sao?"

Thùy Trang trực tiếp hỏi: "Vì sao a?"

Lúc trước ủy khuất là bởi vì cảm thấy Thùy Trang coi mình không quan trọng, hiện tại ủy khuất chỉ đơn giản là không vui, cũng không cần lý do, cô chỉ muốn cho Thùy Trang biết là mình đang rất không vui.

"Trở về mà không nói cho tôi." Thanh âm Diệp Anh miễn cưỡng.

Thùy Trang khẽ cười: "Hôm qua không phải nói rồi sao, là chiều nay bay."

Diệp Anh sờ sờ vật trang trí trên bàn: "Cậu không có nói thời gian cụ thể."

Thùy Trang a một tiếng: "Là vậy sao, một lát liền bay, chắc khoảng 35 phút nữa."

Diệp Anh: "Biết rồi."

Thùy Trang: "Làm sao vậy a."

Diệp Anh: "Không có gì a."

Diệp Anh vốn định thuận miệng chất vấn bộ nàng bận lắm sao? Nhưng lời đến miệng phải nuốt lại vì quả thực nàng rất bận rộn.

Cho nên Diệp Anh mày rốt cuộc là đang không vui cái gì?

"Diệp." Người bên kia gọi tên cô.

Diệp Anh: "Cái gì?"

Thùy Trang nói: "Trở về còn phải lên trường, để mở họp."

Tâm tình không vui của Diệp Anh tạm dừng, không còn ừm ừm hử hử nữa: "Như thế nào còn muốn mở họp a, không thể nghỉ ngơi sao?"

Thùy Trang bật cười: "Có thể nghỉ, được nghỉ 5 ngày phép."

Diệp Anh oa một tiếng: "Thật thích a," cô hỏi: "Có dự định chưa?"

Thùy Trang nói: "Còn chưa có, nhưng hôm nay có dự định."

Diệp Anh: "Hôm nay dự định làm gì?"

Thùy Trang nói: "Muốn gặp cậu."

Diệp Anh trong lòng chua chua ngọt ngọt.

Nhưng ngoài miệng, cô vẫn không khống chế được mà ngoan cố: "Gặp tôi làm gì?"

Thùy Trang: "Muốn làm cơm cho cậu ăn."

Diệp Anh bật cười thành tiếng: "Cái gì a, vậy không phải giống như nói tôi muốn ăn cơm cậu nấu sao?"

Thùy Trang: "Vậy phải làm sao bây giờ, cậu cũng không cần."

Diệp Anh cong khóe môi: "Đúng vậy, làm sao bây giờ."

Thùy Trang nói: "Chuyến bay chắc sẽ không dài lắm, lát tôi sẽ gọi lại cho cậu, giờ phải tắt máy rồi."

Diệp Anh gật đầu: "Được, được ~"

Cuộc điện thoại này có thể nói là rất mỹ mãn, món đồ chơi ghép hình nhỏ trên bàn thiếu chút nữa bị Diệp Anh phá vỡ, nhưng Diệp Anh không bận tâm chút nào.

Điện thoại vừa buông, lại leng keng có tin nhắn tới.

Là Thanh Hoa.

Thanh Hoa: Chao ôi, cúp máy rồi à

Thanh Hoa: Nói cho mày cao hứng nè

Thanh Hoa: Khi nãy cô Trang nói chuyện với mày, biểu tình cmn siêu cấp ôn nhu

Thanh Hoa: Không cần cảm ơn

Sau khi đọc xong bốn tin nhắn này, trong văn phòng tĩnh lặng của Diệp Anh vang lên một tiếng "hặc hặc" khe khẽ, ngay sau đó là tiếng "hặc hặc" dần lớn hơn, sau cùng là âm thanh plastic rơi lả tả đầy bàn.

Cô sẽ không thừa nhận là mình đang cười, càng không thừa nhận là tài liệu là do cô cầm không nổi nên làm rơi, càng sẽ không thừa nhận bởi vì tin nhắn của Thanh Hoa giờ tâm tình cô bay lên tận chín tầng mây.

Cho nên cả chiều hôm đó, Diệp Anh ngoại trừ công việc làm xong, còn làm thêm hai việc khác.

Một là gắn lại món đồ chơi vừa bị mình phá tan tành, hai là chờ điện thoại của Thùy Trang.

Không nghĩ tới mới bốn giờ rưỡi điện thoại lại vang lên.

Diệp Anh còn đang cặm cụi lắp ráp mấy bộ phận nhỏ, tiếng chuông vang lên dọa cô suýt chút nhảy dựng lên.

Bắt máy, Thùy Trang liền hỏi: "Tan tầm chưa?"

Diệp Anh nhìn thời gian: "Có thể tan tầm."

Thùy Trang cười cười giải thích: "Tôi không cần mở họp, cậu lại đây đi."

Diệp Anh: "Đến nhà cậu sao?"

Thùy Trang: "Ừm."

Diệp Anh đương nhiên sẽ tới.

Trang điểm đã sớm xong, giờ này cũng không kẹt xe, cô cả người đều thật sảng khoái.

Hôm nay hoa rất thơm, phong cảnh hữu tình, cây cỏ xanh biếc, chiều tà đẹp đẽ, tuy rằng không thể nhìn được hoàng hôn, nhưng Diệp Anh vẫn cảm nhận được ánh sáng của nó, màu cam cam nhàn nhạt, chiếu soi cả khoảng trời.

Thế giới này thật xinh đẹp.

Diệp Anh không có giấy thông hành vào tiểu khu của Thùy Trang, nên chỉ có thể dừng xe ở ven đường, tiểu khu của Thùy Trang tuy rằng ở trung tâm thành phố nhưng lại dựa núi gần sông, vừa nghe là biết chỗ này tốt thế nào.

Dừng xe xong Diệp Anh liền gọi cho Thùy Trang, Thùy Trang có lẽ đang cầm di động, Diệp Anh còn chưa kịp nghe tiếng chuông chờ, bên kia đã bắt máy.

"Tới rồi?" Thùy Trang nói.

Diệp Anh: "Tới rồi."

Thùy Trang nói: "Cậu cùng tôi đi mua đồ ăn đi."

Diệp Anh: "Được."

Sau đó Thùy Trang chỉ đường cho Diệp Anh, đi dọc về phía bên trái tiểu khu khoảng 200m, rẽ vào ngã tư đầu tiên, đi thêm vài bước, thấy một cửa hàng bánh màu xanh thì quay lại.

"Sau đó tôi liền thấy cậu." Thùy Trang đứng ở bên kia đường nhìn Diệp Anh cười.

Diệp Anh cũng mỉm cười, lặp lại: "Sau đó tôi liền thấy được cậu."

Không biết ăn ý từ đâu, Thùy Trang không cúp điện thoại, Diệp Anh cũng không, đi thêm một đoạn, Diệp Anh liền phát hiện Thùy Trang đang đứng trước cửa siêu thị, mà bên cạnh nàng, vừa vặn là cảnh hoàng hôn sau ngọn núi nhỏ gần tiểu khu."

Thùy Trang ở trong điện thoại hỏi cô: "Hôm nay là ngày mấy?"

Diệp Anh nói: "0, hôm nay là 0"

Vì thế Thùy Trang hướng về phía Diệp Anh khoa tay múa chân một cái.

Diệp Anh nhìn lên cao: "Tay hướng lên trên một chút."

Thùy Trang nghe lời giơ tay cao hơn chút, chờ đến khi tay nàng trong tầm mắt Diệp Anh chạm vào mặt trời lặn, Diệp Anh nói: "Dừng."

Tiếng cười thực khẽ của Thùy Trang từ ống nghe truyền tới, nàng hỏi: "Đẹp sao?"

Diệp Anh cong mắt cười: "Đẹp."

Thùy Trang không có hỏi thêm, cũng không nói như lần trước, nàng thu tay về, cúp máy.

Tám ngày không gặp, người trước mắt không có thay đổi gì, vẫn như cũ hòa cùng màu hoàng hôn tỏa ra hào quang xinh đẹp, vẫn như cũ không làm gì cũng có thể khiến tim Diệp Anh đập loạn nhịp.

Diệp Anh cất di động vào túi xách, từng bước bước đến trước mặt Thùy Trang.

Giống như xa lạ, nhưng lại giống như rất quen thuộc, Diệp Anh cười cười, nói với Thùy Trang: "Đã lâu không gặp."

Thùy Trang không nói gì, khẽ nghiêng nghiêng đầu.

Diệp Anh cũng không nói gì.

Hai người im lặng nhìn nhau vài giây, cuối cùng Thùy Trang bật cười trước: "Mấy ngày không gặp?"

Diệp Anh nói: "Bảy ngày."

Thùy Trang dịu dàng nhìn vào đôi mắt Diệp Anh: "Không muốn ôm tôi một chút sao?"

Diệp Anh đi nhanh về phía trước.

Đương nhiên.

Muốn, muốn ôm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro