Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng Diệp Anh bước đến ngay, nhưng là Thùy Trang mở tay ra trước.

Tay nàng chen vào khe hở giữa cánh tay và áo khoác của Diệp Anh, nhẹ nhàng vòng ôm lấy eo Diệp Anh, cũng đem cằm gác lên hõm vai Diệp Anh. (sizegap tôi yêu)

Cái ôm này cùng buổi tối hôm đó không giống nhau, Thùy Trang phảng phất muốn dán trên người cô.

Diệp Anh đương nhiên cũng giang hai tay ra, sờ sờ vuốt vuốt mái tóc Thùy Trang, ôm ôm eo nàng.

Lần này Diệp Anh ngửi được mùi thơm trên người Thùy Trang, cũng cảm giác được Thùy Trang có lẽ vừa mới tắm.

Có lẽ là mùi hương sữa tắm, có lẽ là mùi hương trên cơ thể nàng, cũng có thể là nước hoa, cũng có khả năng cái gì cũng không phải, chỉ đơn giản vì người này là Thùy Trang, nên Diệp Anh cảm thấy thật dễ ngửi.

Thùy Trang quá thơm rồi.

"Tim tôi đập nhanh quá." Thùy Trang nói.

Bởi vì những lời này, tai Diệp Anh đỏ bừng.

Thùy Trang có thể nhẹ nhàng tùy ý nói những lời này, cứ như ăn cùng bữa cơm, cùng ngủ một đêm vậy.

Cái ôm này không lâu, nếu không phải mang theo tình cảm lưu luyến triền miên, Diệp Anh thậm chí nghĩ hai người họ là đang ôm đoàn tụ sau một đoạn thời gian dài ly biệt.

Mặt trời lặn rất nhanh, giờ đây chỉ còn lại một chấm nhỏ trên bầu trời.

Thùy Trang hòa cùng ánh sáng cam cam của hoàng hôn nhu tình cong cong mắt nhìn Diệp Anh, cũng đưa tay nghịch mái tóc rối do gió thổi của cô, nàng nói: "Nhìn thấy cậu tôi thật vui vẻ."

Cứu mạng a, Diệp Anh điên cuồng rung động rồi.

Diệp Anh chưa bao giờ dùng lời nói để biểu đạt tình cảm của mình, cô rất yêu mẹ cô nhưng cũng không nói được một câu tình cảm.

Cô không giống Thùy Trang, hào phóng như vậy, muốn nói cái gì liền nói cái đó.

Nhưng đã nhiều lần vậy rồi, Diệp Anh cảm thấy chính mình cũng nên hồi đáp, vì thế cô ho khan hai tiếng, nói: "Nhìn thấy cậu tôi cũng rất vui vẻ."

Đúng là ít khi nói, nên ngữ khí Diệp Anh có chút cứng đờ, Thùy Trang nghe được nở nụ cười.

Diệp Anh: "......"

Thùy Trang không có tiếp lời, như an ủi mà đưa tay xoa xoa mặt cô, biểu tình giống như nói "tôi thấy được", sau đó liền hướng về phía siêu thị: "Đi thôi."

Thùy Trang miễn cho Diệp Anh không ít xấu hổ, hôm nay không phải cuối tuần, cái siêu thị này thoạt nhìn chắc chỉ để bán cho mấy tiểu khu quanh đây, bên trong đặc biệt ít người.

Sau khi đi vào, Thùy Trang đẩy một chiếc xe đẩy lại, nàng hỏi Thùy Trang: "Muốn ăn cái gì?"

Đại khái là lúc ở cửa bị kích thích, khi Thùy Trang hỏi như vậy, đầu Diệp Anh liền nhảy số tới câu này đầu tiên "Chỉ cần là cậu làm, tôi đều thích."

Hơi sến, Diệp Anh trong lòng tự mình ghê tởm một phen, ngoài miệng nói: "Đều được."

Thùy Trang bật cười, đẩy xe đi bên cạnh cô: "Người nào đó kén ăn như vậy, tôi sợ không hầu hạ tốt a."

Diệp Anh nhoẻn miệng cười: "Cái người nào đó là người nào a?"

Thùy Trang: "Diệp nào đó."

Diệp Anh: "Oh, Thuỳ nào đó."

Thùy Trang quay đầu liếc nhìn cô một cái: "Diệp nào đó không ăn cái gì?"

Diệp Anh vẫn nhây: "Thuỳ nào đó không ăn cái gì a?"

Thùy Trang gật đầu: "Được rồi, hành gừng tỏi rau thơm tất cả đều không ăn được."

Diệp Anh bật cười: "Vậy là không được rồi."

Thùy Trang nói: "Ai là Thuỳ nào đó."

Diệp Anh: "Tôi."

Thùy Trang: "Nói nhanh."

Diệp Anh thành thật nói: "Mấy cái hương vị sặc đều không ăn được," cô nghĩ nghĩ, hình như cô kén ăn thật, nhưng trong chốc lát không thể nghĩ ra được món nào cụ thể: "Cậu cứ mua đi, cái nào không ăn được tôi sẽ nói cho cậu."

Vì để lấy lòng Thùy Trang, Diệp Anh nói xong lại nói thêm: "Hehe."

Thùy Trang thõa mãn, đưa tay sờ sờ đầu Diệp Anh: "Hôm nay rất ngoan."

Đi đến khu thịt tươi sống còn một đoạn đường, Thùy Trang cùng Diệp Anh mỗi người một bên chậm rãi đẩy xe đi, lúc đi qua khu nước chấm, Thùy Trang dừng lại chọn vài chai lọ bỏ vào xe, đến khu đồ dùng phòng bếp, Thùy Trang cũng chọn vài hộp đựng bỏ vào.

Không nghĩ tới khi tới khu đồ ăn vặt, Thùy Trang cũng đem xe đẩy đi vào.

Diệp Anh không thể không hỏi: "Cậu muốn mua đồ ăn vặt sao?"

Thùy Trang cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào: "Cậu không đói bụng sao?"

Diệp Anh vui vẻ nói: "Mua cho tôi a."

Thùy Trang: "Cậu xem có gì thích ăn không, lát nữa sẽ mua cho cậu ít sữa bò."

Diệp Anh nhích thân đến gần nhìn nàng: "Chịu cho tôi ăn thực phẩm "bẩn" a?"

Thùy Trang: "Lâu lâu ăn một lần, không được lấy nhiều."

Diệp Anh cong mắt cười: "Cảm ơn dì nhỏ."

Thùy Trang gõ lên trán Diệp Anh: "Dì nhỏ cái đầu cậu."

Nếu đã tới khu đồ ăn vặt, nếu đã nói đến mức này, Diệp Anh không thể không nhớ tới mấy câu mà Lan Ngọc thuận miệng nói.

Diệp Anh mất tự nhiên mà đưa tay trượt trên tay nắm xe đẩy, nhìn thấy chai nước tương trong xe nói: "Cậu làm sao biết tôi thích ăn đồ ăn vặt?"

Thùy Trang nói: "Tôi không biết."

Diệp Anh ngẩng đầu: "......Oh."

Nói chuyện phiếm kết thúc.

Nhưng chỉ chốc lát sau, Thùy Trang lại nói: "Đoán."

Diệp Anh đứng nhích ra một chút, lẩm bẩm nói: "Đoán cũng hay ghê, trong xe toàn đồ khi bé tôi thích ăn."

Thùy Trang như có như không cười, chỉ về phía trước đó không xa: "Snack tôm, muốn không?"

Vừa nghe hỏi, Diệp Anh tự nhiên liền thèm hương vị snack tôm, bất quá cô không có lấy cái túi snack nhỏ theo tay Thùy Trang chỉ, mà đi lấy túi to bên dưới.

Còn chưa kịp hỏi nàng được không, Thùy Trang liền nói: "Không được."

Câu định nói nghẹn ngang cổ, Thùy Trang lại nói: "Bỏ lại đi."

Diệp Anh chọc chọc tay vào gói snack: "Bên trong chắc cái gì cũng có a."

Thùy Trang vẫn nói: "Bỏ lại, lấy túi nhỏ ở trên."

Diệp Anh bĩu môi.

Thùy Trang: "Không nghe lời dì nhỏ sao?"

Diệp Anh đương nhiên bật cười: "Nghe ạ, nghe ạ."

Nếu đã là dì nhỏ, Diệp Anh đương nhiên sẽ nghe lời hơn chút, cô ngoan ngoãn lấy túi nhỏ trên giá xuống, đồng thời cầm thêm một túi khác: "Dì nhỏ, cái này được không ạ?"

Dì nhỏ nói: "Không được."

Diệp Anh: "Dạ biết rồi."

Diệp Anh nghe lời buông xuống, lại liếc mắt nhìn sang kệ kế bên: "Chocolate có thể chứ ạ?"

Dì nhỏ: "Có thể."

Nghĩ Thùy Trang cũng thích chocolate, Diệp Anh lần này không khách khí lấy nhiều một chút, Thùy Trang cũng không nói gì.

Quẹo vào một hàng khác, Diệp Anh bỗng nhớ lại hình ảnh Thùy Trang tự nhận mình là dì nhỏ.

Biết là cung phản xạ của mình dài đến ngạc nhiên, nhưng cô cũng mặc kệ mà phụt cười lớn, ha ha ha.

Thùy Trang cũng biết là cô đang cười cái gì, không thèm hỏi nhiều.

Cho nên thuận thế, Diệp Anh mang theo tâm tư, đem đầu tựa nào cánh tay Thùy Trang mà cười: "Không xong rồi, thật sự buồn cười quá."

Thùy Trang vỗ vỗ đầu cô: "Khó có lúc tôi hài hước."

"Lời này," Diệp Anh cười đến đau bụng: "Đại tiểu thư nhà chúng ta thật hài hước mà."

Nói xong Diệp Anh tự giác nói: "600k, tôi biết."

Thùy Trang bất đắc dĩ nói: "Cái trừng phạt này đối với cậu không phải là chuyện khó."

Diệp Anh nghiêng đầu hỏi: "Vậy cậu muốn đổi cái khác sao?"

Thùy Trang nhìn vào mắt Diệp Anh: "Đổi cái gì đây?"

Diệp Anh: "Đổi cái khác vui hơn."

Thùy Trang vui vẻ gật đầu: "Đương nhiên được."

Tia lửa sẹt qua, Diệp Anh luôn cảm thấy bầu không khí khi các nàng nói chuyện luôn không đúng, thật ra từ lần đầu gặp mặt, tất cả đều không đúng rồi.

Hình như câu nói nào cũng đều có chút thâm ý.

Bất quá nếu cô nói một lần, Thùy Trang có thể cởi một món đồ, chắc cô sẽ đem câu đại tiểu thư này treo bên miệng.

Không xong rồi, cô đúng là quỷ háo sắc mà.

"Tôi sẽ suy nghĩ." trong lời nói Thùy Trang như có ý nói cô hãy chờ xem nàng sẽ làm gì.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, Thùy Trang lấy cho Diệp Anh không nhiều đồ ăn vặt lắm, nhưng đến kệ hàng tiếp theo, Thùy Trang vẫn ý tứ ném vào xe đẩy thêm mấy túi đồ ăn.

"Thùy Trang," Diệp Anh liếc mắt nhìn đồ trong xe đẩy: "Cậu đoán cũng chuẩn quá rồi, đều là những món khi nhỏ tôi thích ăn."

Thùy Trang hỏi cô: "Hiện tại còn thích không?"

Diệp Anh: "Vẫn có chút thích, nhưng không ăn nhiều nữa."

Thùy Trang mỉm cười: "Bây giờ cậu thích gì có thể nói cho tôi, tôi sẽ mua cho cậu."

Diệp Anh chớp chớp mắt nhìn Thùy Trang: "Dì nhỏ thật tốt."

Thùy Trang bất đắc dĩ nói: "Chơi nghiện rồi à?"

Diệp Anh rung đùi đắc ý: "Điều ước sinh nhật cậu không có nguyện vọng không cho tôi kêu là dì nhỏ nha."

Thùy Trang gật đầu: "Đã biết, năm sau sẽ hứa."

Thùy Trang nói xong liền đi đến kệ cuối hàng, ném vào xe đẩy một túi que cay nhỏ.

Đúng vậy, chỉ một túi nhỏ xíu, keo kiệt bủn xỉn.

"Trước kia cũng mua cho cậu món này." Thùy Trang bỗng nói câu này.

Diệp Anh khựng lại, bởi vì những lời nói này, bỗng nhiên những đa nghi cùng đáp án dường như tràn vào đại não cô.

Rốt cuộc tới tận bây giờ.

Diệp Anh: "Quả nhiên là cậu mua."

Thùy Trang: "Cậu biết?"

Diệp Anh: "Tôi đoán được."

Thùy Trang cười cười, hào phóng nói: "Khi nào thì đoán được?"

Để cố tỏ ra mình thông minh, Diệp Anh không dám nói là mấy ngày trước, huống hồ mấy ngày trước cô còn không dám nghĩ theo hướng này.

Nhanh miệng nhảy qua vấn đề này, hỏi Thùy Trang: "Khi đó vì sao lại mua cho tôi?"

Thùy Trang trả lời cô: "Không biết a."

Diệp Anh cười: "Không biết?"

Thùy Trang vẫn là: "Không biết, chính là muốn mua cho cậu," nàng vừa nói vừa lấy từ trên kệ xuống một hộp xylitol: "Ngay từ đầu là ba tôi mua đồ ăn vặt cho Lan Ngọc, Lan Ngọc nói với tôi có chia cho cậu một ít, sau đó tôi thấy cậu ăn mấy món đó nhiều hơn nên mua chúng nhiều hơn chút."

Diệp Anh: "......"

Nhìn nữ nhân này đi, đem chuyện như vậy nói đến nhẹ nhàng bâng quơ.

Lúc trước những món đồ ăn vặt này đều là những thứ Diệp Anh càng ăn nhiều nên càng yêu thích a.

Nói đến đề tài này, tự nhiên Diệp Anh rất muốn hỏi gì đó, ví dụ như Thùy Trang lúc trước thấy cô thế nào, ví dụ như Thùy Trang vì sao lại mua một con cá để cùng nhau nuôi, ví dụ như lúc trước thời điểm cô bị mắng trong phòng khách nhà đó, Thùy Trang suy nghĩ gì trong lòng.

Nhưng thực không ổn, chưa kịp hỏi thì bên cạnh gặp phải một cô bán trái cây đang nhiệt tình đẩy mạnh doanh thu, trái cây lớn được cắt thành từng miếng nhỏ, cô bán hàng hô to lên "Hai cô gái này tới nếm thử đi a", nháy mắt đã đánh gãy suy nghĩ Diệp Anh.

Siêu thị quả nhiên không phải nơi để trò chuyện về những chủ đề này, Diệp Anh liền ngậm miệng, cùng Thùy Trang đi qua gian hàng hoa quả, tiện thể lấy theo hai que.

Diệp Anh rất ít khi cùng người khác đi dạo siêu thị, khi ở quê, mẹ cô ngại phải ra đường một mình nên hay kéo cô đi cùng, nhưng mẹ cô thích đi chợ hơn, đặc biệt thích cùng dì bán rau ngoài chợ tám chuyện.

Những lúc khác, mấy đồ thiết yếu trong nhà đều là do cô đặt mua online, cô thực sự rất lười.

Rất nhanh đến được khu thịt tươi sống, Thùy Trang bỗng nói với Diệp Anh: "Muốn nói cho cậu một việc."

Diệp Anh ồ lên nói: "Cậu nói đi."

Thùy Trang khẽ cong cong môi, biểu tình có chút ngượng ngùng: "Cơm nước xong chắc tôi phải làm việc một lát."

Diệp Anh còn tưởng chuyện gì, mém nữa bị dọa nhảy dựng.

"Vậy thì làm việc thôi." Diệp Anh nói.

Thùy Trang hỏi: "Cậu phải làm sao bây giờ?"

Diệp Anh nhìn phía trước: "Tôi phủi mông bỏ chạy."

Thùy Trang nhếch môi nhìn Diệp Anh.

Diệp Anh bật cười: "Đương nhiên không phải," cô nói: "Đương nhiên phải bồi đại tiểu thư của chúng ta rồi."

Thùy Trang chợt ai một tiếng: "Điều ước sinh nhật thành sự thật rồi."

Nàng nói xong liền giải thích: "Phải viết một cái báo cáo tổng kết mấy ngày nay, vốn là trở về liền phải gửi đi."

Diệp Anh lập tức bổ sung lời nàng nói: "Kết quả là cậu đem thời gian đó đi tắm rửa thơm thơm trang điểm tỉ mỉ a."

Những lời này chọc được đại tiểu thư nhà chúng ta rồi, Thùy Trang lập tức tươi cười.

Nàng nói: "Tôi muốn gặp cậu."

Diệp Anh cảm giác có gì đó đang cào lấy tim mình, nhưng vẫn theo thói quen mà cứng miệng: "Làm việc trước không phải càng thoải mái sao."

Thùy Trang nhún vai: "Cậu quả không thú vị."

Diệp Anh ở chỗ này hẳn là muốn nói thêm gì đó, ví dụ như "Cậu không cần trang điểm cũng đẹp", ví dụ như "Muốn gặp tôi cũng không cần mất công như vậy", lại buồn nôn hơn chút, như là "Cậu thế nào tôi cũng thích hết."

Thế nhưng, cô nói không nên lời......

Kỳ thật cô cũng không có tư cách gì để trêu chọc Thùy Trang, chính mình không phải cũng ngồi ở công ty trang điểm rất lâu, rồi chờ tới thời gian tan làm sao.

Còn chưa biết làm như thế nào để Thuỳ Trang đại tiểu thư cao hứng, di động Diệp Anh bỗng vang lên.

Là Đàm Trang gọi, nhìn thấy cái tên này, Diệp Anh la lên một tiếng, nhớ tới buổi hẹn tối nay.

Cho nên khi vừa nghe máy, cô liền nghe được đối phương chửi ầm lên: "Cậu sao lại thế a? Như thế nào lại biến mất?"

Cái từ "lại" này cực kỳ hay a, từ khi gặp lại Thùy Trang, quả thật Diệp Anh rất thường xuyên biến mất.

"Ha ha," Diệp Anh gượng cười: "Tớ còn chưa ăn tối mà."

Đàm Trang: "A? Không phải nói cùng nhau ăn tối sao?"

Diệp Anh: "Chưa nói cùng nhau ăn mà a."

Đàm Trang dừng một chút: "Quả thật chưa nói, bất quá không phải là đều cùng nhau ăn sao?"

"Các cậu ăn đi," Diệp Anh nói: "Chập tối tối tớ sẽ xem lại."

"Xem lại?" Thanh âm Đàm Trang cao hơn chút: "Cậu sẽ không phải muốn cho tớ leo cây chứ? Tớ và các cậu ấy nói cậu sẽ tới, Thanh Hoa nói không chắc là cậu sẽ đi, tớ còn dùng đầu đảm bảo cậu sẽ đi."

Diệp Anh ách một tiếng.

Vì thế Đàm Trang hỏi: "Cậu bận cái gì?"

Diệp Anh quay sang nhìn Thùy Trang một cái.

Chỉ đôi câu Thùy Trang cũng đoán được đại khái, Thùy Trang nói với Diệp Anh: "Đi thôi."

Diệp Anh nghĩ nghĩ, vẫn là nói với Đàm Trang: "Lên Zalo nói, tớ có chút bận."

Sau đó cô cúp điện thoại.

"Buổi tối có hẹn?" Thùy Trang hỏi.

Diệp Anh giải thích: "Là hẹn trước khi cậu tìm tôi, tôi cho rằng hôm nay chúng ta sẽ không gặp."

"Tôi chưa hỏi gì mà," Thùy Trang cười cười: "Vừa lúc tôi phải làm việc, cậu đi đi nào xong rồi quay lại."

Diệp Anh dò xét: "Có thể chứ?"

Thùy Trang gật đầu: "Lúc đó chắc tôi sẽ viết xong, vừa vặn."

Diệp Anh dò xét lần hai: "Thật sự đi được?"

Thùy Trang bật cười: "Thật sự."

Nghe thấy xong Diệp Anh thật sự rất muốn hỏi "Đêm hôm khuya khoắc, tôi quay về nhà cậu để làm gì a"

Nhưng xét thấy Thùy Trang người này luôn có những câu trả lời mà Diệp Anh không nghĩ ra được, nếu cô đỏ mặt, Thùy Trang không chừng sẽ cười nhạo cô.

"Cũng được ha." Diệp Anh nói.

Vì vậy cô liền trả lời Đàm Trang, nhưng người này thật sự sợ Diệp Anh cho leo cây, một giờ sau, cô ấy lại liên tục gọi điện thúc giục, loáng thoáng nói có nhiều thứ vui vẻ lắm, Diệp Anh nhất định phải tới nhất định phải tới.

Diệp Anh mở tin nhắn thoại Zalo ra, lại là Đàm Trang thúc giục, lại đóng tin nhắn lại.

"Lại là Đàm Trang a?" Thời điểm ăn cơm, Thùy Trang hỏi Diệp Anh.

Diệp Anh gật đầu: "Kêu tôi phát định vị."

Thùy Trang: "Cậu nói với các cậu ấy là đang trên đường, lập tức đến."

Diệp Anh cười: "Gái đẹp các cậu đều gạt người như vậy sao?"

Thùy Trang mặt không đỏ tim không loạn: "Đẹp gái làm gì cũng đúng."

Diệp Anh thở dài một tiếng: "Tôi cũng sẽ không nói dối."

Một bên thì nói vậy, nhưng bên kia thực nghe lời mà đem từng chữ Thùy Trang nói gửi đi.

Kỳ thật Diệp Anh trong lòng ẩn ẩn có chút cảm xúc kì lạ, cái kì lạ này không biết là vì Thùy Trang không thèm hỏi gì cứ như vậy yên tâm cho cô đi ra ngoài, hay là kì lạ ở chỗ nào.

Rõ ràng nàng biết bên kia đều là mỹ nữ xinh đẹp.

Hơn nữa nhìn người này đi, không chỉ là không hỏi, cơm nước xong nàng còn đem cô ra đến tận cửa.

Diệp Anh đành phải hỏi: "Cậu muốn làm việc bao lâu a?"

Thùy Trang nghĩ nghĩ: "Không chắc nữa, sửa sang tài liệu xong còn muốn viết lại, chắc mất một khoảng thời gian."

Diệp Anh a lên chán nãn, trong lòng than thở, cũng không thèm kêu tôi đi sớm về sớm một chút nữa.

"Tôi đi nha." Diệp Anh nói.

Thùy Trang gật gật đầu, bỗng nhiên duỗi tay giữ lấy áo khoác Diệp Anh, kéo qua.

Tim Diệp Anh đập nhanh không ngừng, nhưng Thùy Trang chỉ đơn giản giúp cô cài lại nút áo, nói: "Buổi tối lạnh."

Diệp Anh oh nói.

Thùy Trang lui về sau một chút, cười cười với Diệp Anh.

Diệp Anh cũng cười, lần thứ hai nói: "Tôi đi thật nha."

Thùy Trang vẫn gật đầu.

Cho nên người cuối cùng nhịn không được vẫn là Diệp Anh, nói hai lần rồi mà vẫn chưa đi được, nhào tới ôm lấy Thùy Trang

Thùy Trang quả nhiên có sứt hút, như nam châm hút lấy Diệp Anh, vốn cô chỉ muốn ôm một chút, nhưng khi ôm được, liền không nghĩ sẽ chỉ ôm một chút, càng đừng nói cô còn nghe được tiếng cười của Thùy Trang.

Tiếng cười thật khẽ, còn mang theo chút tư vị làm nũng, đem Diệp Anh mấy ngày nay chỉ thấy được người kia trên ảnh, hoàn toàn câu lấy tâm ngứa ngáy của cô.

Thùy Trang thuận thế liền ôm lấy cổ Diệp Anh.

Nàng thật mềm.

Nàng lập tức dán lên người Diệp Anh.

Giống như biết Diệp Anh muốn làm gì, khi Diệp Anh nghiêng đầu chớp chớp mắt, nàng cũng nghiêng đầu, đón nhận cái hôn của Diệp Anh.

_________________________________

Hôn nhau 2 lần mà còn nhận gái thẳng nữa đi 🤗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro