Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Diệp Anh xuống lầu vẫn bình thường, lúc ở trong tiểu khu cũng bình thường, ra cửa, lên xe cũng vẫn bình thường.

Nhưng xe vừa qua cổng, cô như vừa bị cái gì kích thích, cả người ra sức vung tay đá chân, điên khùng đấu võ với tay lái.

Không gian kín trong xe không đủ cho cô phát tiết, nhỏ tiếng hét lên, tựa vào tay lái mà hít thở.

Chuyện gì vừa xảy ra thế này, hôn đích thị là hôn, nhưng Thuỳ Trang chỉ chạm nhẹ vào môi cô, là Diệp Anh thần kinh đuổi theo môi nàng, Thuỳ Trang lui về phía sau, cô lại đuổi theo, Thuỳ Trang trực tiếp né tránh, nàng nghiêng đầu dựa vào vai Diệp Anh, tay giữ đầu Diệp Anh lại.

Đúng vậy Diệp Anh bị cự tuyệt.

Nhưng lại không hoàn toàn bị cự tuyệt.

Diệp Anh nắm chặt vào tay lái cố gắng thả lỏng bản thân, nghĩ tới hình ảnh Thuỳ Trang không cho cô hôn mà toàn thân nóng lên, nhịp tim hung hăn đập thình thịch càng làm cô ngượng ngùng.

Hơn nữa ánh mắt cuối cùng Thuỳ Trang nhìn cô, phảng phất như đang hỏi "Cậu không phải gái thẳng sao?"

Không phải nghi ngờ, Thuỳ Trang là đang cố tình trêu chọc.

Diệp Anh nhịn không được hét lớn lên, thái độ của Thuỳ Trang, chính là muốn bức Diệp Anh xé mở nội tâm chính mình, buộc cô phải thừa nhận bản thân mình.

Đoạn đường này không hiểu sao lại có nhiều đèn đỏ đến vậy, làm cho Diệp Anh một đường đi đều thất thần, dừng một cái đèn đỏ là hình ảnh cô hôn Thuỳ Trang, cái đèn đỏ tiếp theo là hình ảnh Thuỳ Trang lùi về phía sau, lại cái tiếp theo là hình ảnh Thuỳ Trang nghiêng đầu né tránh.

2 – 1 = Diệp Anh thua rồi.

Tối nay làm gì mà đèn đỏ nhiều vậy chứ.

Trên di động, lại là Đàm Trang hỏi Diệp Anh đến đâu rồi, Diệp Anh bực bội ném định vị qua cho cô ấy, này nếu không phải Diệp Anh biết tối nay chỉ là buổi tụ tập bình thường, mà Đàm Trang thúc giục như vậy, Diệp Anh còn tưởng mình là chủ buổi tụ tập hôm nay.

Bất quá đến khi Diệp Anh đẩy cửa tiến vào, cô vẫn có chút kinh ngạc, cô không nghĩ lại có nhiều người đến vậy.

Cũng may là có kha khá những gương mặt quen thuộc, Diệp Anh hướng mọi người cười cười, liền đi tới chỗ Thanh Hoa.

Thanh Hoa có chừa chỗ cho cô, sau khi ngồi xuống thì nghe Đàm Trang vui vẻ nói: "Chào cưng", sau đó cô nghe Thanh Hoa nói: "Tao còn cho rằng tối nay mày sẽ không tới."

Đàm Trang hắc hắc cười, hướng Thanh Hoa nói: "Đưa tiền đây."

Diệp Anh lập tức hiểu: "Đánh cược bao nhiêu?"

Đàm Trang đắc ý: "200."

Trách không được thúc giục như vậy.

Thanh Hoa sầu não lắc đầu mở banking phát tiền cho Đàm Trang, cũng oán giận nói với cô: "Tao còn cho rằng hai người tiểu biệt thắng tân hôn chứ."

Diệp Anh bắt đầu nói bừa: "Ai nói tụi tao gặp nhau?"

Thanh Hoa nghi hoặc: "Cô ấy vội vàng đi không phải để gặp mày sao?"

Diệp Anh: "Xác thật là tới gặp tao."

Thanh Hoa: "......"

Thanh Hoa: "Vậy sao mày lại đến đây?"

Diệp Anh: "Còn không phải cậu ấy muốn viết cái báo cáo gì đó sao."

Thanh Hoa muốn nói lại thôi: "Cũng đúng."

Đàm Trang ở một bên mơ mơ màng màng lắng nghe, chờ hai người nói xong thì thò đầu vào hóng chuyện: "Gì a, nói ai á?"

Thanh Hoa thấy Đàm Trang như vậy, lập tức hào hứng lên, giả vờ hừ một tiếng, nhìn Đàm Trang với biểu tình tràn đầy ý "Ông không hiểu được đâu" và "Tôi không nói cho ông đâu lêu lêu", vì mất 200k mà muốn khiêu khích, quyết đem vinh quang trở về.

Đàm Trang cắt ngang: "Không nói thì không nói."

Hàng ghế bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng hát, mọi người bị hấp dẫn nhìn qua.

Vừa lúc một vài ánh đèn chiếu qua, Diệp Anh mới để ý rằng bà chủ Indigo cũng có ở đây, cô còn nghe nói cô ấy đã ra nước ngoài lãnh chứng với bạn gái nhỏ.

Lúc này các mọi người tụ lại ngồi thành từng nhóm, nhóm nói chuyện phiếm, nhóm đánh bài, nhóm uống rượu.

Loại tụ tập chính là như vậy, nhiều người cũng không hơn gì ít người, toàn tụm năm tụm ba lại nói chuyện riêng.

"Cho nên tối nay là cái gì? Có dịp gì đặc biệt a?"

Đàm Trang thắc mắc hỏi: "Ủa? Tớ chưa nói cho cậu sao?"

Diệp Anh: "Cậu nói gì?"

Đàm Trang nói: "Hôm nay là sinh nhật Quỳnh Nga a."

Diệp Anh: "A?"

Sao ngày nào cũng có người sinh nhật hay vậy.

Diệp Anh đảo mắt nhìn quanh một vòng: "Quỳnh Nga đâu?"

Nhắc tào tháo tào tháo liền đến, người đẩy cửa tiến vào kia, còn không phải nhân vật chính hôm nay sao.

Đàm Trang: "Mới đi ra ngoài mua đồ."

Diệp Anh oh một tiếng, liền chạm ánh mắt với Quỳnh Nga, sau đó thấy Quỳnh Nga đi về phía cô.

Cái này Diệp Anh có thể lý giải, mối quan hệ của Quỳnh Nga tương đối rộng, sinh nhật mời nhiều người như vậy, không có gì là lạ.

Thậm chí không cần người quen biết thân thiết cô ấy cũng có thể mời vào, cô ấy là người thích náo nhiệt.

"Rượu?"

Tới trước mặt, Quỳnh Nga liền hỏi Diệp Anh.

Diệp Anh vừa chuẩn bị uống cùng nhân vật chính một ngụm, Thanh Hoa mở miệng nói trước: "Gần đây nó không thể uống rượu đâu."

Quỳnh Nga hỏi: "Làm sao vậy? Thân thể không tốt sao?"

Thanh Hoa cười cười: "Có người quản ấy mà."

Diệp Anh liếc mắt nhìn Thanh Hoa, trong lòng nghĩ lát nữa còn muốn gặp Thuỳ Trang, xem như tán thành gật gật đầu: "Phải lái xe," cô lại nói: "Sinh nhật vui vẻ a."

Quỳnh Nga cười đáp lại: "Cảm ơn."

Quỳnh Nga nói xong liền rời đi, Diệp Anh thì không cảm thấy gì lạ, nhưng Thanh Hoa đột nhiên câu lấy tay Diệp Anh nói: "Mày nói thử xem Quỳnh Nga còn thích mày không?"

Diệp Anh nghi hoặc: "Cậu ấy không phải có bạn gái sao?"

Thanh Hoa cũng nghi hoặc: "Cậu ấy không phải đã chia tay sao?"

Diệp Anh lắc đầu: "Tao không biết a."

Thanh Hoa: "Cho nên mày cũng không trả lời vấn đề của tao."

Diệp Anh: "Ai nói cậu ấy thích tao?"

Thanh Hoa cười: "Là chưa nói, nhưng ai mà không nhìn ra chứ."

Diệp Anh: "Chưa nói chính là không có."

"Ok thì chưa nói," Thanh Hoa cười cười chọc chọc vai Diệp Anh: "Mày không cần tuyệt tình với người ta quá a."

Diệp Anh: "Dây dưa thì được gì."

Nói xong lời này, Diệp Anh lập tức nghĩ tới Thuỳ Trang, cô chợt cảm thấy giống như mình đang tiêu chuẩn kép.

Nhưng Thuỳ Trang chính là Thuỳ Trang a.

Thanh Hoa kế bên đột nhiên cười ha ha: "Ai da mày nói xem, nếu như bị cô Trang bắt quả tang buổi tối mày bỏ về để đi dự sinh nhật Quỳnh Nga thì sao," cô ấy chậc chậc lưỡi: "Không đúng, cô Trang chắc không quen biết Quỳnh Nga," Thanh Hoa lại la lên một tiếng: "Quên đi."

Bị Thanh Hoa nhắc tới điểm này, Diệp Anh liền cảm thấy lấn cấn.

Tuy rằng cô rất trong sạch, nhưng việc này về sau nếu để Thuỳ Trang biết, hoặc tệ hơn là biết được từ miệng người khác, khẳng định sẽ lớn chuyện.

Cho nên mấy phút kế tiếp, Diệp Anh rối rắm nắm chặt di động, đấu tranh không biết có nên nói cho Thuỳ Trang hay không, nếu như nói, cứ như vậy đột nhiên nói chuyện này thì hơi kỳ quái, nhưng nếu không nói, lỡ sau này có nảy sinh mâu thuẫn thì cô gánh không nổi.

Suy nghĩ một lúc lâu, cửa phòng phía xa mở ra, người phục vụ đẩy bánh kem vào.

Mọi người sôi nổi đứng lên, ăn ý cùng nhau "wo~~~", tiếng vỗ tay vang lên.

Từ cửa tiến vào là bánh kem, theo phía sau còn có trái cây cùng đồ uống và rượu, một cái rồi tiếp một cái được người phục vụ đẩy vào, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.

Bất quá cái thứ tư theo sau người phục vụ, không phải là người phục vụ, người nọ từ cửa ngoặt sang một bên, vì cao hơn người phục vụ nửa cái đầu nên đặc biệt gây chú ý, cơ hồ là đột nhiên xuất hiện.

Hai tay đang vỗ của Diệp Anh nháy mắt khựng lại, cô nghe được tiếng người bên phải hô lên: "Thuỳ Trang, em tới rồi."

Diệp Anh nửa phút trước trong đầu còn đang suy nghĩ kịch bản sau bữa tiệc này, nhưng hiện tại người trong kịch bản của cô đột nhiên xuất hiện, cô thật sự choáng váng.

"Ôi chao, là cô Trang a." Thanh Hoa đầy trêu chọc ghé gần tai Diệp Anh nói.

Đàm Trang cũng dựa lại gần: "Ôi, này không phải đại mỹ nữ chúng ta gặp lần trước sao? Cái gì giảng viên ấy?"

Đúng vậy, đều đúng, cậu đúng, cậu cũng đúng.

Chỉ có Diệp Anh không đúng.

Bộ phận hậu kỳ đã tắt hết đèn, không còn một luồng ánh sáng lọt vào bên trong quán, duy chỉ còn ánh nến cắm trên chiếc bánh kem kia.

Thuỳ Trang không phải vai chính, cho nên nàng thực nhẹ lướt qua, vào cửa không liếc mắt nhìn mà đi thẳng qua chỗ bà chủ Indigo.

Diệp Anh không nhịn được liếm liếm môi, giờ phút này đầu óc thắt lại, dường như nghĩ không ra được chuyện gì đang xảy ra.

"Cô Trang làm sao cũng tới rồi," Thanh Hoa như xem được kịch hay vui vẻ nói: "Hai người có ý tứ gì a? Một trước một sau nha."

Diệp Anh cũng muốn hỏi câu đó.

Mọi người bắt đầu xướng hát chúc mừng sinh nhật, Diệp Anh nhân cơ hội nhắn tin cho Thuỳ Trang: Sao cậu lại tới đây? Báo cáo viết xong rồi?

Gửi xong liền quay đầu nhìn Thuỳ Trang, nhưng Thuỳ Trang không có nhìn cô, cũng không hát, cũng không xem di động, chỉ hai tay đút túi ngồi dựa vào sô pha.

Kế tiếp là thủ tục sinh nhật, đội mũ cho nữ chính, nữ chính ước nguyện, thổi nến, cắt bánh kem.

Bất quá khi phần bánh kem trên tay Quỳnh Nga đến chỗ Diệp Anh, chung quanh rõ ràng xôn xao không nhỏ, Diệp Anh lập tức đưa mắt nhìn Thuỳ Trang, lại thấy Thuỳ Trang cúi đầu nhìn di động.

Diệp Anh nói cảm ơn với Quỳnh Nga, không nghĩ tới Đàm Trang bên cạnh đột nhiên hỏi: "Sao lại không mang bạn gái đến đây a?"

Quỳnh Nga cười cười: "Tớ cô đơn cũng lâu rồi."

Đàm Trang a một tiếng.

Không thể nói là Diệp Anh có tật giật mình, kỳ thật Diệp Anh cũng muốn sống quang minh lỗi lạc, nhưng khi Đàm Trang hỏi như vậy, Diệp Anh lại phải nhìn Thuỳ Trang thêm một lần.

Thuỳ Trang không nhìn di động, giờ đây nàng đang nói chuyện phiếm với bà chủ Indigo.

Cùng lúc đó, di động trong túi của Diệp Anh rung lên.

Cô theo bản năng cảm thấy đây là tin nhắn của Thuỳ Trang, quả nhiên lấy ra xem đúng là như vậy.

Thì Chang nói: Tôi không thể tới sao?

Thì Chang lại nói: Tới đây xem cậu hát chúc mừng sinh nhật cho người ta như thế nào

Diệp Anh chợt thấy lạnh gáy, không tự chủ được nuốt nước bọt, thậm chí còn muốn mắng cái miệng quạ đen của Thanh Hoa.

Dù chỉ là tin nhắn, sát thương không bằng lúc nàng nói chuyện không mặn không nhạt, nhưng vẫn là đem tâm Diệp Anh đá qua đá lại rối loạn tùng phèo.

Cô phải nhanh chân chạy đi bác bỏ tin đồn quỷ quái này, nếu Thuỳ Trang có thể nghe từ Quỳnh Nga thì không lo, nhưng nếu nàng nghe được từ miệng người khác Diệp Anh liền không thể tưởng tượng được chuyện gì có thể xảy ra, cho nên vài phút kế tiếp, Diệp Anh rúc người vào sô pha, cúi đầu điên cuồng đánh chữ.

Nói rằng Quỳnh Nga là bạn của Thu Hiền, bạn của bạn nên cô cũng có quen biết, sau đó Quỳnh Nga có bạn gái, bọn họ liền không liên lạc nữa, nghe nói Quỳnh Nga vẫn luôn ở nơi khác, gần đây không biết có nguyên nhân gì lại trở về.

Diệp Anh gửi xong tin nhắn, liền quay sang nhìn Thuỳ Trang, những gì có thể giải thích cô đều giải thích cặn kẽ, Thuỳ Trang bên kia chỉ liếc nhìn tin nhắn, cái gì cũng không làm mà thu hồi di động.

"Nay không phải là Tu La Tràng* trong truyền thuyết sao a." Miệng quạ đen bên cạnh oa một tiếng.

*Tu La Tràng: là khi mối quan hệ trở nên phức tạp và có nguy cơ tan vỡ.

Diệp Anh: "Tu cái đầu mày."

Thanh Hoa cười: "Xác thật còn chưa đủ tu," cô ấy nói: "Nếu lát nữa Quỳnh Nga thổ lộ với mày thì......"

Diệp Anh cấp cho Thanh Hoa một ánh mắt coi thường, Thanh Hoa bật cười: "Kia cậu ấy cũng thật là tra a."

Diệp Anh không thèm để ý tới Thanh Hoa.

Đến lúc ăn bánh kem, mọi người chậm rãi ăn uống, tuy rằng Diệp Anh cũng cúi đầu ăn, nhưng hai tai trước sau đều đặt trên người Thuỳ Trang.

Đương nhiên bên kia có người biết Thuỳ Trang, đột nhiên a một tiếng: "Tuần trước còn có người nhắn tôi hỏi thăm cậu đấy chị gái, Thuỳ Trang, phải không?"

Thuỳ Trang hỏi: "Ai hỏi thăm tôi?"

Người nọ cười cười: "Không biết a, chỉ hỏi tôi có quen cậu hay không."

Diệp Anh xắn một muỗng đầy kem.

Bất quá còn chưa bỏ vào miệng, di động cô lại rung lên.

Thuỳ Trang rốt cuộc cũng đại phát từ bi gửi tin nhắn tới: Ăn bánh kem ít thôi

Diệp Anh lập tức đem kem bỏ trở về, hảo hảo đặt lên bàn, lại đặc biệt đẩy xa hơn cho người nào đó thấy.

Diệp Anh: Được

Lúc này, Diệp Anh nghe được tiếng cười của bà chủ truyền đến, là mang theo điểm cười nhạo cùng trêu chọc, cô ấy nói: "Em không thể a Thuỳ Trang"

Diệp Anh thất thần, căn bản không biết hiện tại nên làm gì.

Mọi người ăn xong liền nói muốn chơi trò chơi, loại mà có thể để nhiều người chơi cùng nhau.

Vừa mới ăn xong bánh kem của nữ chính, hiện tại đi ngay không tốt lắm, Diệp Anh đành quay sang nhìn Thuỳ Trang, bà chủ vẫn còn nói chuyện với nàng, nhìn Thuỳ Trang cũng không chán, cô liền quyết định ngồi thêm chút nữa.

Trò chơi kế tiếp là trò "Tôi đã từng", gần đây trò này thực sự phổ biến, ít người chơi được, nhiều người chơi càng vui.

Đơn giản mà nói chính là một người sẽ có mười ngón tay tương đương mười cơ hội, người đầu tiên đứng lên sẽ nói ra một việc đã xảy ra với họ, nếu chuyện này chưa từng xảy ra với bạn, bạn phải hạ một ngón tay xuống, cho đến khi mười ngón đều hạ xuống, bạn sẽ là người thua cuộc.

"Chắc là không ai không biết quy tắc trò chơi này đi?" Quỳnh Nga ngồi ở ghế đơn phía trước hỏi.

Không ai trả lời.

"Xem như không có a, tớ bắt đầu trước đây," Quỳnh Nga cười cười: "Tớ và mẹ cùng nhau khiêu vũ ở quảng trường."

Một mảnh than ngắn thở dài, bọn họ hiển nhiên không nghĩ tới mới câu mở đầu đã như vậy, toàn quân bị diệt.

Được Quỳnh Nga làm mẫu, phía dưới đều dựa theo mấy kiểu chủ đề này mà chơi, cái gì mà "Tôi đã từng nuốt nắm tay mình", "Tôi đã từng tự trét bùn hồ lên mặt mình khi nhập ngũ", "Tôi từng mặc quần áo cương thi đi nghĩa địa vào buổi tối", "Tôi từng uống nước giếng tôi tự đào"......

Này tổng cộng là có thể diệt được kha khá.

Cũng may không phải ai cũng chơi ác như vậy, có mấy câu như "Trượt tuyết", "Ăn rau diếp cá", "Ăn côn trùng" linh tinh, cũng vớt vát được vài người.

Lại thêm mấy cái, liền đến lượt bạn gái bà chủ, mà giờ đây bên dưới có vài người chỉ còn một hai ngón tay, cơ hội thắng cũng không nhiều lắm.

Ở đây hầu hết mọi người đều thấy được màn cầu hôn lúc trước, bạn gái ôn nhu hào phóng mọi người đều biết, lúc cô ấy đứng lên mọi người đều thực mong chờ nhìn cô ấy, cũng tin tưởng cô ấy sẽ không nói thứ kì quái gì.

Cô ấy nhìn chính mình cũng chỉ còn ba ngón, trước liếc mắt nhìn bạn gái mình, tiếp theo quét chung quanh một vòng tựa hồ đang xác nhận cái gì đó, cô ấy nói: "Nụ hôn đầu tiên của tôi chính là ở trước cửa nhà người nào đó."

Giọng nói vừa vang lên, một tiếng "Định mệnh" từ bên cạnh truyền tới.

Lập tức có người nói tiếp: "Các người ân ái chưa đủ sao, còn có loại sự tình này, haizzz."

Lại có người nói: "Băng Di cô có bạn gái liền tính, còn tới hãm hại bọn tôi sao a."

Lại có người nói: "Buổi tối liền cho hai người ân ân ái ái, sao có thể chơi như vậy chứ."

Lại có người nói: "Nếu người này phải còn người kia không phải, kia chẳng phải là xấu hổ đến chết sao."

Băng Di cười rộ lên: "Làm nhanh lên, ai mà không có nụ hôn đầu ở trước cửa nhà thì hạ ngón tay xuống đi, dù sao tôi cũng không phải hạ nha.".

Xung quanh thở dài thườn thượt.

Người khác như nào Diệp Anh mặc kệ, Diệp Anh chỉ lo mỗi Thuỳ Trang, còn có câu người này phải còn người kia không phải.

Tuy rằng cách khá xa, nhưng Diệp Anh đều nhớ rõ những lần Thuỳ Trang phải hạ ngón tay, trước vấn đề này, cô xác định rằng Thuỳ Trang còn thừa bốn ngón tay.

Diệp Anh đột nhiên khẩn trương, người càng muốn hãm mình vào sô pha sâu hơn, không dám nhìn về phía bên kia.

Đêm nay cô có xấu hổ đến chết không, lập tức có thể biết ngay.

"Mày làm sao vẫn còn hai ngón tay?" Thanh Hoa gập một ngón xuống quay sang hỏi Diệp Anh: "Mày dành nụ hôn đầu cho ai a?"

Thanh Hoa nói không lớn lắm, nhưng do xung quanh quá yên tĩnh, tò mò cùng hiếu kỳ, mọi người liền quay đầu nhìn Diệp Anh.

Không ngoài ý muốn, Diệp Anh hai tai đỏ bừng: "Làm gì?"

"Ôi chao, Thuỳ Trang, em như thế nào cũng không gập ngón tay vậy a."

Bà chủ bên kia cũng nói to, bất quá lời cô ấy nói là cố ý.

Mọi người vẫn còn tò mò, liền đem đầu quay sang nhìn nàng.

Không cần nhìn, Diệp Anh biết mình không phải chết rồi, tiếng oa oa sung sướng phát ra trong lòng, nhịn không được cúi đầu cười rộ lên, không ngoài ý muốn đỏ từ tai lan sang cả khuôn mặt.

Thực mau, Diệp Anh lại nghe được thanh âm của bà chủ.

Lần này là ngữ khí nói chuyện bình bình, cô ấy nhìn Thuỳ Trang nói: "Em cũng không phải không thể nha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro