Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi câu nói của Thuỳ Trang, đều như chiếc lông vũ trắng mềm mại, thực nhẹ thực nhẹ khiến tâm Diệp Anh trở nên ngứa ngáy.

Làm tâm người ta ngứa ngáy xong cũng không thèm để ý đến, liền quay về làm việc của mình.

Đèn xanh sáng lên, Diệp Anh lái xe đi, Thuỳ Trang cúi đầu chơi di động, chơi chơi một hồi, nàng đột nhiên bật cười.

Diệp Anh tò mò: "Làm sao vậy?"

Thuỳ Trang: "Băng Di nói với tôi, sau khi chúng ta đi có rất nhiều người hỏi thăm chuyện chúng ta."

Diệp Anh: "Hỏi thăm cái gì?"

"Chủ yếu là hỏi cậu," Thuỳ Trang ngẩng đầu lên nhìn: "Cậu bị một chị gái xinh đẹp bắt cóc, chuyện này đối với bọn họ dường như rất mới mẻ nha."

Diệp Anh bật cười: "Kia đúng thế."

Thuỳ Trang: "Còn gái thẳng nữa."

Diệp Anh hơi khựng lại.

Lời này nghe như nàng đang lặp lại lời Băng Di nói, nhưng cũng như là chính mình nói.

Diệp Anh không có lời nào để đáp lại.

Thuỳ Trang cất di động, nhìn đường phía trước nói: "Tôi gần đây mới tiếp xúc với mọi người trong vòng, Băng Di nói mọi người đều rất đáng yêu," nàng cười cười: "Quả nhiên."

Diệp Anh tán thành: "Xác thật."

Thuỳ Trang quay sang nhìn Diệp Anh: "Bất quá còn nghe nói Diệp đại gái thẳng của chúng ta đã sớm gia nhập vòng, như thế nào mà ai cũng biết cậu nha."

Diệp đại gái thẳng chột dạ a một tiếng.

Sao nàng lại nói vậy chứ....

"Cũng không phải sớm lắm," Diệp Anh nhớ lại: "Đại học, năm hai."

Thuỳ Trang rất có hứng thú nói bằng ngữ khí âm dương quái khí: "Không biết cái gì khiến Diệp tiểu thư chúng ta có hứng thú như vậy, chơi tận năm sáu năm."

Diệp Anh bật cười: "Thuỳ Trang, cậu làm gì vậy."

Thuỳ Trang: "Tò mò á."

Diệp Anh đành phải lấy lời Thuỳ Trang đi qua loa lấy lệ nói với Thuỳ Trang: "Không phải cậu nói sao, bởi vì mọi người đều rất đáng yêu."

Thuỳ Trang thoạt nhìn không chút tin tưởng oh một tiếng, đại khái là thật sự tò mò, nàng lại hỏi: "Vì cái gì nhỉ?" Nàng nghiêng đầu: "Không phải là phát hiện mình thích cô gái nào đi."

Diệp Anh quay sang liếc mắt nhìn Thuỳ Trang một cái.

Nghe như một đao chí mạng, nhưng thật xin lỗi nha, Diệp Anh cô từ nhỏ đến lớn chỉ thích đúng một cô gái, chính là cậu đó Nguyễn Thuỳ Trang.

"Không phải," Diệp Anh lập tức phủ nhận, cũng nói lại: "Chính là vì mọi người đều rất đáng yêu."

Thuỳ Trang than nhẹ một tiếng: "Cậu đúng thật là không thú vị."

Diệp Anh cười rộ lên, nếu cậu muốn biết như vậy thì...

Diệp Anh cố làm ra vẻ huyền bí nói: "Cô gái tôi thích à."

Thuỳ Trang: "Ừm."

Diệp Anh đơn giản kể lại một chút chuyện xưa mơ hồ: "Có lẽ có đi, lúc còn rất nhỏ quả thật có thích một cô gái......"

Diệp Anh đã nghe rất nhiều câu chuyện của các cặp đôi khi chất vấn người yêu mình về người yêu cũ của họ, kết quả không có chỗ nào không phải là Tu La Tràng*, nhưng người này là Thuỳ Trang, một khi nàng muốn thì nhất định sẽ không từ bỏ, vì vậy Diệp Anh không ngại thêm mắm thêm muối cho chuyện thêm đặc sắc kể chuyện cho nàng nghe.

*Tu La Tràng: là khi mối quan hệ trở nên phức tạp và có nguy cơ tan vỡ.

"Là một cô gái rất xinh đẹp, có lẽ là thích ngay từ ánh nhìn đầu tiên, cho nên khi đó mỗi lần đều rất mong chờ được gặp cô ấy, có thể cùng cô ấy nói vài câu lòng tôi liền đặc biệt thấy vui vẻ." Diệp Anh nhu hòa nói lại chuyện xưa.

Thuỳ Trang không nhích lại gần Diệp Anh nữa, dần dần trở về vị trí của mình, ngữ khí cũng không còn dịu dàng như vừa rồi: "Có bao nhiêu đẹp?"

Diệp Anh chưa bao giờ tiếc lời khen với Thuỳ Trang: "Cực kì xinh đẹp, là kiểu xinh đẹp của tiên nữ."

Thuỳ Trang nhàn nhạt ừ hử: "Sau này thì sao?"

"Không có sau này, khi còn nhỏ nào nghĩ nhiều như vậy, gặp được là ý trời, không gặp cũng là ý trời," cô lại nói: "Khi đó thích cũng đơn thuần là thích thôi, không muốn nghĩ đến kết quả."

Thuỳ Trang: "Hiện tại có liên lạc sao?"

Diệp Anh mơ hồ đáp: "Tách ra về sau không có gặp lại."

Thuỳ Trang xoay đầu sang hướng khác, thậm chí dựa vào cửa sổ: "Không nghĩ tới cậu còn một đoạn tình cảm này."

Diệp Anh nhoẻn miệng cười: "Kỳ thật cũng không có gì, dăm ba câu không tính là gì."

Thuỳ Trang hỏi: "Cô ấy làm cậu thông suốt sao?"

Diệp Anh: "Xem như vậy đi."

"Thật sao," lời nói của Thuỳ Trang cứng đờ: "Cũng tốt."

Đoạn nói chuyện phiếm dừng ở đây, Thuỳ Trang không tiếp tục đặt câu hỏi, lại cầm di động lên.

Với cái bầu không khí này, phảng phất như Thuỳ Trang đang nói nàng hiện tại không muốn cùng cô nói chuyện chút nào.

Diệp Anh trong lòng đầy ý cười, ẩn ẩn có chút sảng khoái.

"Thuỳ Trang." Diệp Anh gọi nàng.

Thuỳ Trang lười nhác đáp: "Ừm."

Diệp Anh hỏi: "Còn cậu thì sao?"

"Tôi không nói," giọng Thuỳ Trang có chút dỗi: "Tôi nói cho cậu mới lạ đó."

Diệp Anh phụt cười.

Ai da người này làm sao mà đáng yêu quá vậy trời.

"Có chuyện này," một lát sau, Thuỳ Trang mới ngồi đàng hoàng lại, nàng nói: "Tôi đã an bài xong năm ngày nghỉ rồi."

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Diệp Anh: "A? An bài cái gì vậy?"

Thuỳ Trang: "Mang một đám trẻ đi thi đấu, thuận tiện thả lỏng bản thân."

Diệp Anh không nghe rõ: "Đám trẻ nào?"

Thuỳ Trang: "Có nhớ tôi từng nói với cậu, tôi có một phòng dạy vẽ tranh không?"

Diệp Anh: "Ừm."

"Mở cửa nhiều năm, hầu như tôi đều giao việc lại cho người khác, mỗi lần thi đấu đều cô một lão sư khác nhau dẫn đội đi," Thuỳ Trang nói: "Lần này vừa lúc tôi có ngày nghỉ, liền dẫn đám nhỏ đi thi đấu."

Diệp Anh dừng một lúc lâu: "Đột nhiên như vậy sao."

Thuỳ Trang: "Không đột nhiên, bọn họ đã sớm hẹn tôi, tôi nói nếu lúc ấy rảnh nhất định sẽ đi, hôm nay chỉ là đem chuyện đã định ra nói thôi."

Diệp Anh nghẹn lại chút: "Cho nên cậu năm ngày sau......"

Không có tôi......

"Năm ngày làm sao vậy?" Thuỳ Trang hỏi Diệp Anh.

Diệp Anh: "Đều đã sắp xếp xong rồi sao?"

Thuỳ Trang: "Ừm, hôm nay là thứ tư, ngày mai xuất phát, sau khi thi đấu xong ở lại chơi hai ngày mới trở về."

Cổ họng Diệp Anh khô khốc cười khan một tiếng: "Rất tốt."

Thật đúng là không có Diệp Anh.

Thuỳ Trang cúi đầu nhìn di động, phảng phất như chỉ muốn báo một chút cho Diệp Anh.

Cũng đúng, còn chưa kể Diệp Anh vẫn phải làm việc, Thuỳ Trang được nghỉ năm ngày, có muốn thì chỉ có thể ở cùng nàng vào cuối tuần. Mặc dù Diệp Anh biết Thuỳ Trang có thời gian nghỉ ngơi, nên cũng đã tự ảo tưởng mình phải sắp xếp như thế nào, còn cẩn thận nghiên cứu lịch trình bản thân, vạn nhất cần phải xin nghỉ phép.

Nhưng thực tế, Thuỳ Trang căn bản không thèm nói cho Diệp Anh, năm ngày nghỉ này của nàng có tên Diệp Anh, nàng nói buổi chiều nghỉ, quả thật cũng chỉ có mỗi buổi chiều đó dành cho cô.

Cũng đúng, người ta được nghỉ thì có quan hệ gì với mày đâu?

Diệp Anh khó chịu một lát lại bình thường trở lại, nhưng thoải mái thì không hoàn toàn thoải mái, chốc lát, chợt không biết nên nói cái gì.

Thôi đành làm tốt một tài xế nhỏ bé đi, dù sao cũng rất nhanh đến nhà Thuỳ Trang.

Sau khi quyết định xong, Thuỳ Trang bên kia liền bận rộn, mỗi lần Diệp Anh quay sang nhìn, nàng không phải đang ở trong nhóm chat, thì chính là đang ở ứng dụng đặt vé máy bay khách sạn.

Diệp Anh bất động thanh sắc khẽ hít một hơi, lại nhẹ nhàng thở ra.

Đúng vậy đúng vậy, bọn họ hiện tại không có quan hệ gì, Thuỳ Trang vì sao phải an bài cho mày? Mày cho rằng mình là ai chứ?

Đúng vậy đúng vậy.

Đúng vậy.

Diệp Anh cảm thấy trong ngực cực kì khó chịu, giống như khi Thuỳ Trang không nói gì với cô mà trở về.

Bất quá Diệp Anh người này từ trước đến này đều có thể tự tiêu hóa được sự không thoải mái, nghĩ kỹ cũng không phải không có đạo lý, Thuỳ Trang làm bà chủ đương nhiên phải hảo hảo kinh doanh, người ta sớm đã có hẹn, xác thật việc này không có liên quan đến Diệp Anh.

Cho nên khi đem xe lái vào gara tiểu khu của Thuỳ Trang, tâm trạng khó chịu của Diệp Anh tạm thời tiêu tan.

Thuỳ Trang vẫn còn vùi đầu vào di động, Diệp Anh không có chuyện gì quan trọng, nàng không vội, cô cũng không nhắc nhở mà chủ động ngồi chờ.

Lấy di động ra ngó thử, thấy được hai thông báo tin nhắn mới của Thanh Hoa.

Bên dưới câu cậu nhất định phải làm 1, cô ấy lại nói: Tao mẹ nó lại cùng Đàm Trang đánh cược, mày bắt buộc phải là 1 cho tao

Thanh Hoa: Lần này là 500 lận đó

Diệp Anh tâm trạng đang không có hứng lắm, như cũ nhắn lại cái sticker đổ mồ hôi.

"Xong ngay đây." Thuỳ Trang bên cạnh chợt nói.

Diệp Anh cất di động: "Không có việc gì."

Thuỳ Trang lại hỏi: "Cuối tuần này cậu có rảnh không?"

Diệp Anh chớp chớp mắt khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"

Thuỳ Trang đang bận rộn phân công việc trong nhóm chat, đại khái không nghe rõ Diệp Anh nói, vì thế Diệp Anh chờ nàng nhắn xong, mới trả lời: "Có rảnh."

Thuỳ Trang không nói cái gì, chỉ là ừ một tiếng.

Nói xong ngay thật đúng là xong ngay, có lẽ chưa đến một phút, nàng liền cất di động.

"Được rồi, đi thôi."

Bầu không khí lúc lên lầu càng quái quái hơn, Diệp Anh lười không muốn nói chuyện, Thuỳ Trang cũng hai tay đút túi đứng cách Diệp Anh một khoảng.

Thang máy rất nhanh đến tầng lầu nhà Thuỳ Trang, nàng bước ra trước, Diệp Anh bước theo sau, đèn cảm ứng ở hành lang sáng lên theo bước chân của hai người, Diệp Anh nhìn bóng lưng của Thuỳ Trang nói: "Tôi đi lấy xe về nhà nha."

Thuỳ Trang xoay người, tiêu hóa từng chữ của cô: "Cậu phải về nhà?"

Diệp Anh hỏi: "Mai mấy giờ cậu bay?"

Thuỳ Trang: "9 giờ."

Diệp Anh nói: "Cậu lát nữa phải làm việc, sáng mai còn muốn dậy sớm, tôi không muốn quấy rầy cậu."

Thuỳ Trang nhíu mày: "Cậu ở đây giận dỗi cái gì?

Diệp Anh như một đứa trẻ thích khóc, nghe nàng hỏi như thế chợt thấy sống mũi có chút cay, mẹ nó.

Thuỳ Trang ở trước mặt tựa hồ cũng đang suy tư, dường như cũng không nghĩ ra lí do, sỡ dĩ Diệp Anh nghĩ là do mình nghĩ nhiều, Thuỳ Trang chắc chắn sẽ không đoán ra được tâm tư của cô.

"Không có mà," Diệp Anh lập tức khắc chế cảm xúc của mình: "Tôi chỉ muốn lái xe về thôi."

Thuỳ Trang bỗng nhếch khóe môi: "Còn đến phiên cậu giận dỗi sao."

Diệp Anh: "Cái gì?"

"Xe quan trọng sao?" Thuỳ Trang đi qua nắm lấy cổ tay của Diệp Anh: "Tôi quan trọng hay xe quan trọng?"

Diệp Anh đương nhiên nói: "Cậu quan trọng."

Thuỳ Trang đại tiểu thư hất cằm lên: "Bồi tôi làm việc, không được đi."

Diệp Anh có điểm muốn cười, nhưng cô vẫn nói: "Vì sao nhất định phải là tôi bồi."

Thuỳ Trang trượt tay xuống nắm chặt tay Diệp Anh: "Diệp."

Diệp Anh không nhịn được nuốt nước bọt: "Làm sao?"

Thuỳ Trang nắm tay cô không buông, kéo về hướng cửa nhà: "Vừa rồi còn say sưa nói về mối tình đầu, giờ thì còn muốn đi," nói xong lời này Thuỳ Trang liền buông tay ra, không thèm nhìn Diệp Anh: "Muốn đi thì đi đi."

Diệp Anh bật cười: "Cái gì mà mối tình đầu, không phải mối tình đầu của tôi mà."

Thuỳ Trang không để ý cô, nhấn vân tay mở cửa.

Diệp Anh lại lần nữa thành công bị Thuỳ Trang dắt mũi, hai ba câu liền dễ dàng đem cô lừa gạt vào nhà.

Vào nhà, phảng phất như vừa rồi chưa có gì phát sinh, Thuỳ Trang dùng chân đá đôi dép lê qua cho Diệp Anh, chính mình đi vào trước, trạng thái tự nhiên giống như các cô vẫn luôn như vậy, Thuỳ Trang thường xuyên dẫn Diệp Anh về nhà, Diệp Anh liền đem nơi này trở thành nhà của mình.

"Ở cùng tôi đến 10 giờ đi," Thuỳ Trang mở đèn phòng khách, cũng lấy máy tính ra để trên sô pha: "Đến lúc đó tôi sẽ cùng cậu đi lấy xe."

Diệp Anh hỏi: "Khi đó sẽ viết xong sao?"

Thuỳ Trang lắc đầu: "Không nhanh như vậy."

Diệp Anh: "Kia vẫn là tôi tự mình đi thôi, cậu sớm viết xong rồi nghỉ sớm một chút," Diệp Anh lại hỏi: "Tôi ở bên cạnh sẽ không quấy rầy cậu chứ?"

Thuỳ Trang nói: "Sẽ không."

Đại khái là phần báo cáo này thực sự rất gấp, Thuỳ Trang nhanh chóng mở máy tính lên, trực tiếp ngồi trên sô pha lạch cạch gõ chữ.

Đương nhiên cũng có thể là không muốn để ý đến Diệp Anh.

Nhưng lại muốn Diệp Anh ở bên cạnh.

Thuỳ Trang không có sắp xếp gì cho Diệp Anh, Diệp Anh liền ngồi xuống bên cạnh nàng, sợ mình quấy rầy, liền tắt âm di động, sau đó lấy tai nghe từ trong túi xách ra, muốn tìm một bộ phim để giết thời gian.

Chỉ là giới giải trí ngày nay thật làm người ta thất vọng, phim truyền hình hay không có, chương trình tạp kỹ hay cũng không có, cuối cùng Diệp Anh vẫn là từ bỏ, đem màn hình khóa lại.

Vẫn là Thuỳ Trang "hay" nhất.

Từ khi sinh ra tới giờ đây là lần đầu tiên Diệp Anh bồi người khác làm việc, chính mình không biết làm gì liền ngồi yên ngắm nhìn.

Ngay từ đầu cô còn nhìn mấy con chữ trên máy tính, sau xem lại thì không hiểu lắm, liền chuyển sang nhìn Thuỳ Trang.

Có lẽ ánh mắt cô quá nóng, cũng không biết mình nhìn chằm chằm bao lâu, liền thấy Thuỳ Trang chợt mỉm cười.

Diệp Anh chớp chớp mắt, nghe Thuỳ Trang nói: "Cậu đúng thật là rất quấy rầy tôi."

Diệp Anh: "A?"

Thuỳ Trang: "Cậu nhìn tôi chằm chằm như vậy, hiệu suất làm việc của tôi thấp đi rất nhiều."

Diệp Anh lập tức không nhìn nữa.

Thuỳ Trang như cũ nhìn số liệu trên màn hình, nhưng bàn tay đặt trên bàn phím bỗng vươn ra, choàng qua bên kia vai của Diệp Anh, nhẹ nhàng vân vê vành tai của cô.

"Đỏ mặt sao?" Thuỳ Trang hỏi.

Diệp Anh vốn dĩ chỉ là hơi đỏ đỏ tai, bị hỏi như vậy, mặt tự nhiên cũng đỏ bưng.

Thuỳ Trang cười vui vẻ: "Mặt đỏ như vậy sao."

Diệp Anh cả người tê rần.

Thuỳ Trang không trêu cô nữa, tiếp tục viết báo cáo, Diệp Anh vừa bị nói như vậy, ngượng ngùng không dám nhìn nữa.

Cô lại lần nữa cầm di động, cố tìm một chút gì đó thú vị.

Cứ tưởng cứ tiếp tục như vậy sẽ rất nhàm chán, nhưng không ngờ ngược lại, Diệp Anh lại mong thời gian sẽ trôi chậm một hơn.

Giống như những gì cô nói với Thuỳ Trang khi nãy, năm Diệp Anh học lớp 11, chỉ cần là Thuỳ Trang ở đâu, Diệp Anh đều hy vọng có thể được ở cùng nàng lâu hơn, lâu hơn một chút.

Lúc đó, Thuỳ Trang chỉ ngồi ở phòng khách xem TV, Diệp Anh không có lí do gì để đi xuống tầng, chỉ có thể nhìn nàng qua cửa kính tầng hai, nhưng cô đã rất thỏa mãn rồi.

Nàng ngồi đó viết được một nửa trang thì dừng lại, sau đó thu nhỏ giao diện lại mở ghi chú trên màn hình.

Thời điểm Diệp Anh phát hiện, trên ghi chú có ba mục, "Suối nước nóng, đế hải, đồ nướng", không khó hiểu, chính là kế hoạch mấy ngày tiếp theo.

Không có tên Diệp Anh, Diệp Anh cũng không thấy hứng thú.

Thời gian chậm rãi trôi, khi gần đến 10 giờ, di động Thuỳ Trang bỗng truyền tới âm báo tin nhắn.

Diệp Anh nâng mí mắt, thấy nàng nhìn tin nhắn không có biểu cảm gì mà lần nữa bỏ di động xuống.

Tiếp theo nàng nói: "Thanh Hoa có nói cái gì với cậu không?"

"Thanh Hoa?" Diệp Anh sửng sốt một chút: "Cậu nói phương diện kia sao?"

Ngữ khí Thuỳ Trang bình đạm nói: "Băng Di nói Quỳnh Nga uống rất nhiều rượu."

Diệp Anh ách nói: "Cậu ấy uống nhiều, tôi là tôi cậu ấy là cậu ấy, có liên quan gì với nhau sao?"

Thuỳ Trang thoáng cái bị Diệp Anh chọc cười, nghiêng người đưa tay véo má Diệp Anh: "Cậu rất hài hước đó Diệp tiểu thư."

Diệp Anh cũng cười trả lời: "Thanh Hoa không nói cho tôi biết."

Thanh Hoa chỉ điên cuồng bắt Diệp Anh phải làm 1, nói là nếu ăn 500 sẽ chia cho cô 250, bắt cô phải mạnh mẽ lên!

Chết cười, yêu đương còn chưa có, làm cái gì.

Thuỳ Trang lại nặn nặn má Diệp Anh: "Sao lại biết nịnh người ta như vậy chứ."

Diệp Anh liền đắc ý nói: "Cũng thường thôi."

Thuỳ Trang lúc này mới thu tay về, gõ gõ vài cái xong nhấn lưu, sau đó đóng giao diện lại.

Diệp Anh: "Viết xong rồi?"

Thuỳ Trang: "Không có, bất quá không sai biệt lắm, lát nữa sẽ làm đoạn kết sau."

Diệp Anh nhíu mày, nghi hoặc: "Vậy hiện tại?"

Thuỳ Trang: "Không còn sớm, bồi cậu đi lấy xe," nàng nhìn Diệp Anh: "Nên đi ngủ sớm một chút chính là cậu đó."

Diệp Anh bật cười: "Được thôi."

Hai người cứ như vậy xuống lầu, gọi taxi chở họ đi, họ sẽ lái xe kia về lại đây.

Như vậy thật sự rất phiền phức, nếu mà trước kia có người làm như vậy, khẳng định sẽ bị Diệp Anh mắng cho vài câu.

Nhưng hiện tại không giống nhau, cô tiêu chuẩn kép đó.

Nửa giờ sau, Diệp Anh lần thứ hai đứng bên dưới tiểu khu nhà Thuỳ Trang.

Là dưới tiểu khu, không phải gara, hai người giống như đều biết Diệp Anh không có ý tứ muốn lên lại nhà nàng.

"Ngày mai đừng để quên đồ." Diệp Anh nhắc nhở.

Thuỳ Trang: "Được."

Thuỳ Trang cởi dây an toàn, cạch một tiếng dứt khoát, làm cho Diệp Anh mười phần mất mát.

Bất quá Thuỳ Trang không có mở cửa xe, mà là một tay chống lên, vẫn tư thế quen thuộc kia ép sát người Diệp Anh.

Thuỳ Trang hỏi Diệp Anh: "Lúc ở trước cửa vì sao lại không vui?"

Qua lâu như vậy Diệp Anh gần như đã quên: "Làm sao bây giờ mới hỏi."

Thuỳ Trang: "Nếu lúc ấy tôi hỏi, cậu sẽ nói cho tôi sao?"

......Quả thực, khả năng lớn là Diệp Anh sẽ không nói.

Nhưng cũng không phải là chuyện gì lớn lao.

"Không có gì đâu." Diệp Anh nói.

Thuỳ Trang gật đầu: "Vẫn là không nói."

"Không phải," Diệp Anh cười cười, ngẫm lại vẫn là nói: "Cậu được nghỉ năm ngày đều không có ở thành phố A......"

Thấy Diệp Anh chỉ nói đến đây, Thuỳ Trang nói: "Cho nên?"

Đột nhiên bị hỏi như vậy, Diệp Anh càng cảm thấy vừa ủy khuất vừa ngượng ngùng.

Tai cô bắt đầu đỏ lên.

"Vậy mà cậu......cũng không," Diệp Anh ngượng ngùng, nói chuyện trở nên ngắt quãng, cũng không nhìn Thuỳ Trang: "Chừa chút thời gian nào cho tôi," càng nói giọng càng nhỏ kèm theo chút tủi thân: "Một chút xíu cũng không có."

Thuỳ Trang phụt cười rộ lên.

Diệp Anh không nhìn Thuỳ Trang, không có nghĩa là Thuỳ Trang sẽ tha cho Diệp Anh.

Diệp Anh cố tránh tầm mắt, Thuỳ Trang một hai nhất định phải nhìn được đôi mắt Diệp Anh.

Diệp Anh không né được nữa, khẽ cười: "Làm gì vậy."

Thuỳ Trang: "Cậu như thế nào lại đáng yêu thế?"

Diệp Anh liều mạng hùa theo: "Tôi đáng yêu như thế nào?"

Thuỳ Trang: "Tôi không nói cho cậu sao?"

Diệp Anh: "Nói cái gì?"

Thuỳ Trang bất đắc dĩ thở dài, lấy hai tay giữ bưng lấy mặt Diệp Anh: "Cậu cho rằng tôi hỏi cậu hai ngày cuối tuần có rảnh không là muốn làm gì?"

Diệp Anh ngọ nguậy, nghiêng đầu né tránh, cũng hiểu ý nàng: "Mọi người đi thi đấu, tôi đi làm gì?"

Thuỳ Trang bật cười: "Lại khó chịu rồi."

Diệp Anh: "Tôi không có."

Thuỳ Trang: "Nhìn thấy được ghi chú của tôi sao?"

Diệp Anh chợt nhớ tới mấy dòng kia trên ghi chú: "A."

Thuỳ Trang: "Tôi đều xếp lịch dành cho hai người."

Diệp Anh bĩu môi: "Oh."

Thuỳ Trang lại véo má Diệp Anh, nhưng ngoài miệng lại nói: "Bất quá tôi cũng không nhất định sẽ mang cậu đi."

Diệp Anh: "......"

Nụ cười còn chưa kịp treo trên miệng, cô lại bị Thuỳ Trang xối cho một gáo nước lạnh.

Diệp Anh: "Cái gì vậy......"

Thuỳ Trang thu tay về, ngữ khí cũng không còn mang theo ý vui đùa, nghiêm túc nói: "Tôi có kế hoạch của tôi, còn cậu, cậu suy nghĩ cẩn thận xong rồi hãy qua đây tìm tôi."

Diệp Anh hỏi: "Suy nghĩ cẩn thận cái gì?"

Thuỳ Trang nhìn Diệp Anh, nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Suy nghĩ cẩn thận có muốn tiếp tục làm gái thẳng không, suy nghĩ cẩn thận có muốn cùng tôi ở bên nhau hay không?"

___________________________________

Thuỳ Trang 10 điểm không có nhưng 💯

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro