Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thùy Trang dặn dò một câu "lái xe cẩn thận", liền tiêu sái mở cửa xe rời đi.

Này một đoạn đường xác thật Diệp Anh lái xe cẩn thận, tới dưới lầu cũng cẩn thận gửi tin nhắn báo đã về tới nhà cho Thùy Trang, Thùy Trang trước sau chỉ có "ừm" một tiếng.

Bất quá Diệp Anh không xuống xe được, cô giống như quả bóng xì hơi, cúi đầu tựa vào vô lăng.

Nhiều ngày như vậy, mối quan hệ của cô cùng Thùy Trang dường như càng ngày càng tiến xa hơn, nhưng Diệp Anh ẩn ẩn vẫn luôn ở trong trạng thái trốn tránh.

Giống như giả ngu, có thể vui vẻ làm nhiều việc mình muốn, muốn làm gì thì làm.

Nhưng rõ ràng Thùy Trang không muốn.

Quả thực, ai sẽ nguyện ý chứ.

Ở bãi đỗ xe gần năm phút, Diệp Anh mới phát hiện ở đây cũng vô dụng, nổi buồn càng dâng lên, cô nên trở về thôi.

Buổi tối sinh nhật Quỳnh Nga, lúc này Diệp Anh mới lướt vòng bạn bè, hơn phân nửa đều là bài chúc mừng sinh nhật cho cô ấy.

Diệp Anh không hào hứng, cũng không muốn nhìn vòng bạn bè thêm, trực tiếp ném di động sang một bên.

Ngủ cũng ngủ không được, nhưng cho dù tâm tình buồn bực, chỉ cần có thể nghĩ đến Thùy Trang, Diệp Anh liền rất vui vẻ, thậm chí nghĩ hai ngày cuối tuần này có thể cùng Thùy Trang ở bên nhau, còn có thể tham quan địa phương mới, càng vui vẻ hơn.

Vì vậy nằm lăn lăn, di động Diệp Anh không tự nhiên xuất hiện một ít hình ảnh suối nước nóng.

Thùy Trang không có nói cho Diệp Anh biết cuộc thi tổ chức ở đâu, nhưng Diệp Anh thoáng nhìn được thành phố kia có vẻ không giống như thành phố du lịch, nhưng chỗ chơi cũng không ít.

Bờ biển cũng lướt lướt qua, quán đồ nướng cũng lướt lướt qua xem.

Bất quá nói đến quán đồ nướng, thật không nghĩ tới Thùy Trang lại sắp xếp như vậy, ai lại không thích ăn thịt nướng BBQ, dì nhỏ thế nhưng chịu nhượng bộ đi nướng thịt.

Bởi vì không có mục đích, bất quá lướt tới quán đồ nướng, Diệp Anh không tự chủ liền tìm kiếm nướng BBQ, quả thật đã lâu không ăn, đột nhiên nhìn như vậy, cô thèm.

Nhưng cũng không đến nỗi, đồ nướng là thứ chỉ có thể ăn nửa tháng một lần, cho nên chỉ có thể mong đến cuối tuần, không có biện pháp khác.

Diệp Anh trở mình, tiếp tục xem, di động hiện lên một xiên cánh gà nướng được cô phóng to lên, một hồi chuông điện thoại chợt vang lên.

Tim Diệp Anh đập nhanh lên, liền lập tức nhấn nghe.

"Bắt máy nhanh như vậy sao." Thanh Hoa bên kia nói.

Diệp Anh bất đắc dĩ: "Đang chơi điện thoại, mày làm tao sợ nhảy dựng đó."

Thanh Hoa hắc hắc cười: "Như thế nào lại chơi điện thoại, đây là xong việc rồi sao?"

Diệp Anh: "Xong cái đầu mày, tao ở nhà tao."

Thanh Hoa: "Ở nhà mày làm sao."

Diệp Anh: "Làm cái đầu mày, cậu ấy phải viết một đống báo cáo cho mấy người kìa, tao về nhà."

Thanh Hoa vô cùng mất mát mà than thở: "Sao lại thế này ta, không khí buổi tối của hai người không đúng sao? Tao nhìn rất đúng mà, mọi người đều cảm thấy các người như thiên lôi địa hỏa* vậy mà."

*Thiên lôi câu động địa hỏa = sấm sét bị hấp dẫn bởi lửa đất. Chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa hai người

"Cũng không có......" Diệp Anh hỏi: "Làm sao bên kia yên tĩnh vậy?"

Thanh Hoa: "Tàn tiệc, tao ở trên xe."

Diệp Anh: "Taxi sao?"

Thanh Hoa: "Yên tâm, một mình tao."

Diệp Anh a một tiếng: "Tàn mau vậy."

Thanh Hoa: "Quỳnh Nga uống nhiều quá không thể tiếp tục, ngày mai mọi người còn muốn đi làm, cũng không muốn chơi tiếp."

Diệp Anh: "Mày không được nghỉ sao?"

Thanh Hoa thở dài: "Tao không phải cô Trang mệnh tốt như vậy, bà đây sáng mai còn phải đi học."

Diệp Anh cười rộ lên: "Chúc mừng mày."

"Không phải, không đúng nha." Thanh Hoa mới phát hiện liền la làng: "Nói tao làm gì, nói về hai người đi."

Diệp Anh: "Nói bọn tao cái gì?"

Thanh Hoa: "Này báo cáo tao còn hiểu, ngày mai giao là được, nhưng thời gian ân ái chắc phải có chứ."

Diệp Anh cố tình buông tiếng thở dài: "Mày không hiểu đâu."

Thanh Hoa mong đợi: "Tao không hiểu, mày nói nhanh lên."

Diệp Anh nói: "Tao bói một quẻ, hôm nay không nên hành "giường sự"."

Thanh Hoa: "......Mày là đồ có bệnh."

Diệp Anh ha ha cười, giờ mới đứng đắn nói: "Thùy Trang rất đúng mực, tụi tao hiện tại vẫn chưa là gì của nhau, làm cái gì mà làm."

"A~."Thanh Hoa: "Quả, nhiên, cô Trang đặc biệt lý trí."

Diệp Anh đồng ý: "Đúng vậy."

Ngược lại Diệp Anh trong mối quan hệ này mới là người không lý trí.

Bị chê cười, xấu hổ, nói sai, làm sai, cái gì cô cũng làm đủ hết rồi, thật tốt.

Thanh Hoa có uống chút rượu, nãy giờ ở trong điện thoại nói đông nói tây, giờ liền không biết nói gì nữa, ở bên kia di động Diệp Anh nghe tiếng gió vù vù thổi qua, hai người ừ hử mấy câu liền cúp máy.

Cùng Thanh Hoa tâm sự một hồi Diệp Anh tạm thời thông suốt, Diệp Anh tắt đi hình ảnh đồ nướng đi, cất di động, xoay người, không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.

Buổi tối hôm nay, Diệp Anh lại mơ thấy rất nhiều chuyện, lung tung rối loạn, mơ thấy mẹ, mơ tới người anh họ không mấy quen, cuối cùng là mơ thấy Thùy Trang.

Mơ thấy Thùy Trang không phải về thứ gì khác, chính là khung cảnh hai người các cô cùng đi ăn thịt nướng BBQ, không nghĩ tới trong giấc mơ đồ nướng còn thơm như vậy, mỗi miếng đều cực kì mọng nước, đặc biệt là cánh gà, dai dai giòn giòn, oa......

Ngày hôm sau sáng 9 giờ, Diệp Anh tính toán thời gian không sai biệt lắm, nhắn cho Thùy Trang một tin, nói nàng xuống máy bay thì nói cho cô một tiếng.

Thùy Trang đúng 10 giờ nhắn lại cho cô, mỗi hai chữ: Tới rồi

Lúc đó Diệp Anh đang dự buổi họp ở công ty khác, di động sáng lên cô liền liếc mắt nhìn, sau đó hít sâu một hơi.

Có lẽ vì tâm tình của Diệp Anh sáng nay không quá cao, biểu tình không thấy nụ cười, nên khi bàn luận về hạng mục, đối phương cũng không làm khó làm dễ gì, trực tiếp đồng ý phương án mà bên Diệp Anh cung cấp.

Cho nên trên đường trở về, trợ lý Diệp Anh cười tươi như hoa, liên tục nói tổng giám Diệp thật lợi hại.

Diệp tổng đành phải cười lạnh một tiếng, khẩu khí lớn nói: "Giữa trưa muốn ăn gì?"

Những lời này ngụ ý chính là mở tiệc ăn mừng đi, mắt trợ lý lấp lánh vui mừng hoan hô.

Diệp Anh xác thật có điểm thất thần, cơm ăn cũng ít, làm cho tiểu trợ lý cũng phải câu nệ, vùi đầu tập trung ăn không dám chơi di động.

Đến khi ăn xong, Diệp Anh hỏi trợ lý: "Chị hôm nay làm sao à?"

Tiểu trợ lý biểu tình sợ hãi nói: "Cái gì ạ? Làm sao ạ?"

Diệp Anh: "Nay em nói rất ít."

Tiểu trợ lý ha ha gượng cười: "Cảm giác tâm tình chị không tốt lắm," cô ấy nghĩ nghĩ: "Có việc gì sao ạ?"

"Không có việc gì," Diệp Anh nói bừa: "Tới kỳ thôi."

Tiểu trợ lý gật đầu thấu hiểu: "Lát em sẽ nấu cho chị ly nước đường đỏ."

Diệp Anh: "Cảm ơn."

Tiểu trợ lý gật gật đầu, tiếp tục ăn.

Một lát sau, Diệp Anh nói: "Ngày mai chị có việc muốn xin nghỉ, thứ hai khả năng cũng chưa đi làm được."

Tiểu trợ lý ngẩng đầu: "Đột nhiên như vậy, kia vậy ngày mai cái kia......"

Diệp Anh: "Em kêu họ hôm nay đến gặp chị, trước 9 giờ tối, ngày mai mọi người có thể đi tìm tư liệu, thứ hai sẽ không có việc làm."

Tiểu trợ lý cười một tiếng: "Được ạ."

Cơm nước xong xuôi trở về văn phòng, chuyện thứ nhất Diệp Anh làm chính là mở bức ảnh Thùy Trang chụp ở phòng tranh trong cái sơ yếu lý lịch kia, lần mò nhìn thật kỹ, rốt cuộc cũng thấy được logo tên phòng tranh trên ly nước.

Cô đem tên phòng tranh tìm kiếm trên mạng, lại tìm tin tức về cuộc thi vẽ tranh gần đây, tìm hơn nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được ngày mai ở thành phố D có tổ chức một cuộc thi vẽ tranh.

Cô nhấn vào địa điểm thi đấu, quả nhiên tìm được tên đội của phòng tranh nàng, xác định đúng là cuộc thi này, cũng ghi nhớ thời gian cùng địa điểm.

Cho nên vì sao cô lại không trực tiếp hỏi Thùy Trang? Không phải sẽ nhanh hơn sao?

Cô chính là không muốn hỏi!

Thùy Trang người này thực sự đúng mực, nàng đúng mực đến mức, cả một ngày một đêm trôi qua, một tin nhắn cũng không có, vòng bạn bè cũng không đăng, thật là nghẹn chết Diệp Anh.

Thừa dịp tâm trạng đang xúc động, Diệp Anh mở di động vào ứng dụng nào đó, nhập thời gian và điểm đến của chuyến bay.

Khi đến bước xác nhận cuối cùng, tay Diệp Anh dừng ở không trung.

Cô nhìn lại thời gian, gọi điện cho mẹ thân yêu của cô.

Bên kia hồi lâu mới nhấc máy, vừa nghe ồn ào bên kia Diệp Anh liền hiểu, vẫn là bộ phim truyền hình mẹ chồng nàng dâu kia.

"Đang xem TV sao mẹ." Diệp Anh nói.

Mẹ: "Đúng vậy, còn có đan khăn quàng cổ cho con."

Diệp Anh: "Làm sao lại đan khăn cho con."

Mẹ: "Nhàn rỗi nhàm chán quá, sao giờ này con lại gọi cho mẹ, không nghỉ trưa sao?"

Diệp Anh: "Lát nữa con còn có việc."

Mẹ à một tiếng: "Gọi cho mẹ làm gì?"

Diệp Anh: "Không có việc gì a, chán quá nên gọi cho mẹ, không được sao ạ?"

"Được được," mẹ cười ôn hòa, không biết có phải bị ảnh hưởng từ cái phim truyền hình kia không: "Nói bao lâu cũng được, mẹ đều sẽ bồi con, vẫn luôn bồi con nha."

Diệp Anh da gà da vịt nổi hết lên.

Mẹ cô thường xuyên như vậy, xem cái gì nhiều là sẽ bị lậm, thời gian trước khi xem bộ phim cổ trang, mỗi lần nói chuyện với Diệp Anh đều giống như cung đấu vậy.

"Mẹ," Diệp Anh cầm một cây bút chì trên bàn xoay xoay trên tay: "Anh họ mấy năm nay có về nhà không ạ?"

Mẹ: "Con nói anh họ Khải sao?"

Diệp Anh: "Dạ."

Mẹ: "Thằng bé nào dám trở về, có về mợ con cũng không cho."

Diệp Anh a nói: "Mợ không gặp anh ấy sao?"

Mẹ: "Còn không phải sao, anh con lúc đó làm một trận huyên náo cả một khu, mợ con là sợ thằng bé trở về sẽ bị người khác nói ra nói vào."

Diệp Anh: "Vậy mấy năm này mợ và anh họ đều không gặp nhau sao ạ?"

Mẹ cười: "Đương nhiên là gặp chứ, con cái mà ba mẹ nào không muốn gặp, mợ mấy năm gần đây đều lên nhà thằng bé ăn tết," thanh âm của mẹ bỗng nhỏ đi: "Nghe nói đứa nó nhận nuôi một đứa con, mợ con có cho mẹ xem video, rất đáng yêu, cái miệng nhỏ cứ bi bô kêu bà nội."

Diệp Anh lại a một tiếng.

"Khải cái gì cũng tốt, còn rất hiếu thuận, chỉ là" mẹ cô thở dài: "Như thế nào lại thích đàn ông chứ, thật là không nghĩ tới."

Diệp Anh: "Ha ha, là lựa chọn của anh ấy mà."

Mẹ cô không tiếp lời này: "Làm sao vậy, đột nhiên hỏi cái này."

Diệp Anh thuận miệng nói: "Không có a, không phải anh ấy làm bên đồ chơi sao, con vừa thấy quảng cáo đồ chơi liền nghĩ tới anh ấy."

Mẹ a một tiếng, không nghi ngờ.

Nhưng bà lại hỏi: "Giọng con sao mà uể oải thế, bị bệnh sao?"

"Không có," Diệp Anh nói: "Tới kỳ thôi ạ."

"Đau hả?" mẹ hỏi: "Pha trà gừng uống đi."

Diệp Anh: "Con uống rồi."

Mẹ: "Vẫn khó chịu sao? Có muốn gọi bé Trang đến xem con không."

Diệp Anh cười: "Mẹ sao lại không xấu hổ mà kêu cậu ấy chứ, người ta có phải con gái mẹ đâu."

Mẹ cũng cười: "Hai đứa không phải rất thân sao, mẹ thấy con bé rất quan tâm con."

Diệp Anh: "Cậu ấy có việc đi công tác, rất bận."

Mẹ: "Vậy à."

Diệp Anh: "Con không sao, không có không thoải mái."

Mẹ: "Nhớ uống nhiều nước."

Diệp Anh: "Con biết mà."

Diệp Anh giữ máy thêm chút, giả vờ còn có việc nên cúp trước, sau đó quay trở về ứng dụng đặt vé, đem vé máy bay khi nãy chọn thanh toán.

Lần này giống như bỏ được một tảng đá nặng trong lòng, Diệp Anh ném di động đi, cả người nhẹ nhàng rất nhiều.

Kỳ thật cũng không làm gì, nhưng hình như cô đã suy nghĩ cẩn thận rồi.

Không nghĩ cẩn thận cũng bị Thùy Trang ép phải nghĩ cẩn thận.

Nếu cô còn không làm gì, thì chắc chắn vợ cũng không có.

Mua xong cái vé máy bay này, phảng phất như mở được một chốt chặn do chính cô khóa lại, cả người Diệp Anh đều phấn khởi, quả nhiên nước đường đỏ mà trợ lý nói thật hữu hiệu.

Nếu đã quyết định tốt rồi, buổi chiều tan tầm Diệp Anh không về nhà, trực tiếp ở lại công ty tăng ca, đem công việc mấy ngày tiếp theo làm hết, dặn dò giao phó kỹ càng cho cấp dưới.

Cũng may có sự phấn khởi này liên lục quấn quanh Diệp Anh, khiến cô có thể tạm quên đi việc Thùy Trang đến bây giờ cũng không có tìm cô.

Diệp Anh không giả vờ, cô thật sự rất nhớ Thùy Trang, ảnh chụp trong album ảnh trên màn hình nền đều nhìn đến nát cả rồi, cũng không đủ cô giải khát.

Cuối cùng đến rạng sáng, là thời gian ngủ, nhưng Diệp Anh vẫn là không nhịn được mở Zalo Thùy Trang ra.

Cũng không phải là không thể thua, dù sao cô cũng có thắng bao giờ.

Ngón tay linh hoạt gõ chữ, gửi cho Thùy Trang một tin: Trang

Cô hỏi: Ngủ rồi sao?

Thùy Trang vẫn còn thương cô, không có không để ý tới cô, thật tốt.

Thì Chang: Mau ngủ đi

Diệp Anh hỏi: Ngày hôm nay cậu làm gì vậy?

Thì Chang: Không làm gì cả, buổi chiều ngủ một giấc, buổi tối dẫn đám nhóc ăn bữa cơm liền vẫn luôn ở khách sạn

Đúng vậy, tôi chính là muốn nói cho cậu biết đó Diệp Anh, cho dù rảnh rỗi đến như vậy, tôi chính là không muốn tìm cậu.

Diệp Anh có thể làm sao bây giờ.

Diệp Anh: Tôi hôm nay rất bận nha

Thì Chang: Thì sao

Diệp Anh: Nhưng mà sao cậu còn chưa ngủ vậy, ngày mai thi đấu không cần dậy sớm sao?

Thì Chang: Là ai đang quấy rầy tôi?

Diệp Anh: Là tôi

Diệp Anh gửi cái sticker ha ha: Được rồi ngủ đi

Diệp Anh: Ngủ ngon

Thì Chang: Ngủ ngon, cậu ngủ sớm đi

Diệp Anh: Được

Khá tốt, ít nhất cũng nói được một chút.

Nhưng cũng không nói gì nhiều, Diệp Anh lướt lên lướt xuống đoạn hội thoại một hồi.

Nghĩ xem tại sao Thùy Trang lại lạnh lùng như vậy, nghĩ tại sao Thùy Trang không hỏi cô bận rộn gì, nghĩ Thùy Trang thật tuyệt tình, nghĩ Thùy Trang......

Nghĩ về Thùy Trang.

Đêm về thật làm người ta nghĩ nhiều.

Ngày hôm sau cô cũng chọn bay lúc 9 giờ, điểm đến không nơi nào khác chính là địa điểm thi đấu hôm qua mới tra được.

Tin tức quả nhiên không sai, vừa bước xuống xe, Diệp Anh nhìn thấy một băng rôn lớn, có ghi cuộc thi xx, còn có rất nhiều biểu ngữ trên tường.

Tuy nhiên do Diệp Anh không có giấy thông hành, chỉ có thể đứng đợi ở sảnh.

Nhưng mà tình huống của cô có hơi ba chấm, ngoài tấm thân cô, còn có một vali hành lý, một túi quà, một bó hoa.

Đúng vậy, là nhất thời xúc động, cô mua hoa.

Nhưng hiện tại cô hối hận rồi, đặc biệt là giờ phút này, cô một mình lẻ loi, còn tỉ mỉ trang điểm thật xinh đẹp, liên tục có người hướng về phía cô nhìn, còn có vài ba người không giấu được kinh ngạc mà thốt ra câu "Hoa thật lớn nha".

26 nồi bánh chưng mới trải qua loại sự tình này, Diệp Anh bất đắc dĩ thẹn thùng đến nỗi muốn tìm cái hố để nhảy vào.

Cái cuộc thi này không ở nội thành, đang trong thời gian chờ đợi, ở bên ngoài lâu dần chỉ có mỗi cô và hai người bảo an.

Diệp Anh tận lực vùi đầu vào di động, sợ không cẩn thận mà chạm mắt phải hai vị bảo an nhiệt tình trước mặt, sợ là sẽ bị phải xã giao đôi câu.

Diệp Anh cũng không biết lát nữa sẽ như thế nào, đợi thi đấu kết thúc, cánh cửa kia mở ra, một đám con nít sẽ từ bên trong ào ra, lại sẽ có bao nhiêu đứa kinh ngạc cảm thán về bó hoa lớn này của cô đây.

Cũng giống Diệp Anh nôn nóng, có lẽ chỉ có hai vị bảo an kia, bọn họ cùng Diệp Anh giống nhau, liên tục nhìn thời gian, liên tục canh cửa.

Chỉ là bảo an nhìn đồng hộ, còn Diệp Anh nhìn di động.

Kim đồng hồ vừa chỉ 11 giờ 30, bảo an nói với Diệp Anh một câu, dù đây mới là câu đầu tiên họ nói với nhau nhưng nhìn họ dường như đã thân thiết hơn "Muốn mở cửa không cô gái"

Giọng nói nhỏ dần, cửa bên kia được mở ra.

Diệp Anh đứng lên, cũng cầm theo hoa.

Nhưng thực sự quá nổi bật, lại gây sự chú ý của người khác, Diệp Anh đành phải buông hoa xuống.

Bên trong có rất nhiều người, từng lớp từng lớp, nào là giáo viên, học sinh, nhân viên công tác, mắt Diệp Anh chăm chú nhìn từng người, đều không thấy được cái người tên Thùy Trang kia.

Đương nhiên cô sẽ không làm mấy việc như đi qua đó hỏi "Cô/anh/chị/em có gặp được người này không? 26 tuổi, cao chừng này, lớn lên rất xinh đẹp, tên là Thùy Trang".

Mắt thấy người bên trong ra gần hết, Diệp Anh rốt cuộc không nhịn được cầm lấy di động, gọi cho Thùy Trang.

Cuộc gọi đầu tiên, Thùy Trang không bắt máy.

Cuộc gọi thứ hai cũng là......

Diệp Anh nắm chặt di động, quay đầu liền bắt gặp được ánh mắt đau lòng của vị bảo an, không biết anh ta đau lòng cái gì chứ.

Diệp Anh nhẹ thở ra một hơi, gọi cuộc thứ ba.

Tạ ơn trời đất, Thùy Trang bắt máy rồi.

Thùy Trang: "Vừa định gọi cho cậu."

Diệp Anh nhẹ nhõm: "Cậu ở đâu?"

Thùy Trang: "Vừa mới ra khỏi thang máy."

Diệp Anh ách một tiếng: "Không phải, giờ cậu đang đứng ở đâu?"

"Tôi ở......" Thùy Trang nói đến đây liền ngừng, cũng nở nụ cười: "Tôi thấy cậu rồi."

Nghe được thanh âm người kia như một trận tê dại tấn công Diệp Anh, tê rần từ đầu ngón chân lên tới đỉnh đầu.

Diệp Anh quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy ở phía cửa thang máy, Thùy Trang đang cầm di động nhìn cô.

Bên tay tiếng tút tút truyền đến, Thùy Trang cúp máy.

Diệp Anh không nhịn được nuốt nước bọt, thấy Thùy Trang cách đó không ra mỉm cười, bước về phía cô.

Phảng phất như những thứ vừa trải qua đều không còn quan trọng, ánh mắt Diệp Anh ngắm nhìn, xung quanh đều trở nên mơ hồ, chỉ có Thùy Trang một người rất rõ ràng.

Nàng từ trong đám người đi tới, bước qua thảm đỏ, lại đi đến khu vực chờ, đứng ở trước mặt Diệp Anh.

Diệp Anh mím mím môi, rất khó khăn để nhịn không cong môi cười.

Có lẽ thật ngốc, nhưng cô chính là muốn cười.

Hai người liền đứng đối diện cách nhau một mét, lần này, giống như cái gì cũng đều rõ ràng.

"Nghĩ gì thế?" Một lát sau, Thùy Trang nói trước.

Trên mặt Thùy Trang cũng khó nén ý cười, nàng nghiêng nghiêng đầu: "Còn không tặng tôi hoa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro