Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nụ hôn của Thùy Trang cuối cùng dừng lại ở dưới cằm Diệp Anh, nàng khẽ mút một cái, Diệp Anh bị đau mà kêu lên, hai người liền tách ra, trong lòng có điểm hiểu rõ không cần nói gì.

Diệp Anh hô hấp gấp gáp, vừa nãy được nàng nhiệt tình vuốt ve, giờ đây áo choàng tắm trên người cũng lỏng lẽo mở ra.

Lúc này, tay Thùy Trang đang dừng ở trên eo cô, không phải là loại đặt cách một lớp áo choàng tắm, mà là loại chân chính chạm vào da thịt ôm lấy eo cô, trước tiên nàng giúp Diệp Anh chỉnh lại mái tóc rối, sau đó từ từ nhìn xuống.

Chỉ thoáng nhìn qua, rất lịch sự thu lại ánh mắt: "Rất hợp với cậu."

Diệp Anh còn đang mơ hồ nghĩ "Là sao", liền nhớ tới gì đó, nhanh tay kéo áo choàng tắm che lại, từ trên người Thùy Trang đứng lên.

Thật không công bằng, cứ như vậy hôn một cái, tại sao chỉ có mỗi Diệp Anh tả tơi, còn Thùy Trang cái gì cũng không thay đổi, tất cả những gì cô thấy chỉ là đôi chân dài thẳng tắp lộ ra ngoài của nàng.

Như để tiếp tục những việc trước khi hôn, Thùy Trang nhích người sang nhìn chiếc giương tròn nhỏ ở bàn trang điểm, nhìn nhìn tai trái, rồi tiếp tục nhìn sang tai phải.

Diệp Anh nhân cơ hội lấy di động ra, ngửa đầu lên nhìn, một vết đỏ nhỏ như ẩn như hiện.

"Đẹp không?" Buông di động xuống, Diệp Anh hỏi Thùy Trang.

Thùy Trang đứng lên: "Cũng không tệ lắm," nàng vuốt tóc buộc lên: "Nhưng tớ vẫn thích cá nhỏ nhất."

Diệp Anh cười: "Vậy mà cậu còn muốn đổi."

"Do có người nào đó đường xa vất vả mang đến đây," Thùy Trang cũng đưa cho Diệp Anh một sợi thun buộc tóc: "Vẫn còn nhớ rõ lời tớ nói thế sao?"

Lời nói đầy hương vị trêu chọc, Diệp Anh cứng miệng nói "Cái gì chứ, không có nha", sau đó quay đầu nhìn vào gương buộc tóc lên.

Cô đương nhiên nhớ rõ từng lời của Thùy Trang, còn không phải do lần trước đại tiểu thư nói nếu không có cái mới nàng sẽ không bao giờ tháo cá nhỏ xuống, kể từ ngày đó, chỉ cần không có việc làm Diệp Anh sẽ vào mấy trang web trang sức, thấy khuyên tai đẹp là mua, xúc động liền mua.

Có thể tặng hay không không biết, cứ mua trước.

Diệp Anh chính mình cũng chưa ý thức được, cô thích Thùy Trang đến nhường nào.

Bất quá cũng không phải không ý thức được, chỉ là khi đó cô không muốn thừa nhận thôi.

Trước khi ra cửa, Thùy Trang giữ Diệp Anh lại giúp cô buộc lại thắt lưng, còn nói Diệp Anh buộc không chặt, rất lỏng lẽo.

Khu tắm nước nóng ở tầng ba khách sạn, vừa bước ra khỏi thang máy liền có người phục vụ đang đứng đợi, cũng thu lại phiếu vào của các cô.

Đi theo người phục vụ qua một hành lang dài, bên cạnh là hòn non bộ của khách sạn, đi thêm đoạn, lại truyền đến tiếng nói chuyện của khách du lịch, còn có tiếng nước chảy ào ào.

Cho dù ánh sáng không đủ, vẫn có thể nhìn thấy nơi này có rất nhiều hồ nước, mỗi hồ lớn nhỏ không đều, bên ngoài là khu vực mở, nơi du khách có thể di chuyển tự do.

Lại đi qua đoạn đường được trải sỏi, số lượng người dần dần ít đi, cuối cùng họ dừng lại trước một cánh cửa gỗ.

Người phục vụ quẹt thẻ, chỉ cho họ vị trí của dép và khăn tắm, chúc hai người có một khoảng thời gian vui vẻ rồi lui ra ngoài.

Ngay khi cửa vừa đóng, Thùy Trang liền hỏi: "Cậu nói ở đây có camera không?"

Diệp Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh: "Không có chứ."

Thùy Trang cúi đầu tháo thắt lưng: "Đây chẳng phải để dễ phạm tội sao."

Diệp Anh dời tầm mắt đang nhìn chằm chằm tay Thùy Trang, nhìn về phía mặt nước: "Làm cái gì?"

Dư quang lóe lên, Thùy Trang cởi áo choàng tắm ra.

Thùy Trang: "Phạm tội."

Kỳ thật Diệp Anh không có tránh né, các cô đều giống nhau, đều mang áo tắm thì có gì mà không thể nhìn đâu.

Quay đầu lại, Thùy Trang đã xuống nước, lệch người sang một bên chừa chỗ cho Diệp Anh.

Diệp Anh tới giờ mới nhìn rõ bộ áo tắm hôm nay Thùy Trang mặc, thoạt nhìn cùng với bộ Diệp Anh mặc là một đôi, bất quá nàng mặc màu đen, phía trước chỉ là một mảnh, có dây vòng ra sau cổ được thắt nút thành hình nơ.

Thùy Trang thực gầy, lúc này nàng đang dùng chân để thử độ ấm của nước, nghiêng đầu nhìn dưới chân, váy áo tắm che khuất tầm mắt liền được nàng túm lấy, chiếc nơ bướm được thắt phía sau như ẩn như hiện rũ xuống đặc biệt đẹp mắt.

Diệp Anh lưu manh, cô nghĩ, nếu như cô bắt lấy eo của Thùy Trang cùng nhau nhảy xuống nước, cô nhất định sẽ nghe được tiếng cười cùng tiếng hét của Thùy Trang.

A...

Bất quá tưởng tượng còn chưa thành hiện thực, di động trong túi vang lên.

Diệp Anh hít một hơi thật sâu mới thu tầm mắt, lấy di động ra.

Là mẹ thân yêu.

Diệp Anh nhấn nút nghe, thấy Thùy Trang bên kia đã thích ứng được nhiệt độ nước mà bước xuống thêm một bậc thang.

"Mẹ."

Diệp Anh trả lời, Thùy Trang cũng quay đầu nhìn, đưa tay về phía cô.

Diệp Anh đặt tay lên tay nàng, nghe mẹ cô nói qua di động: "Mai mẹ lên nấu thuốc cho con, ngày mốt trong nhà có tiệc rượu, mẹ phải trở về."

Diệp Anh ách một tiếng, mới nhớ ra mình chưa có báo cho bà.

"Con đang không có ở thành phố A."

Khi đang nói chuyện, Thùy Trang cũng đang dẫn dụ kéo cô qua, lúc này nàng đang đứng trong nước, so với Diệp Anh thấp hơn rất nhiều.

"Con không ở thành phố A thì ở đâu?" Mẹ hỏi: "Đi công tác sao?"

Diệp Anh trước tiên nói: "Dạ phải," nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là sửa thành: "Không phải."

Mẹ: "Cái gì mà phải với không phải, rốt cuộc là có đi công tác hay không?"

Diệp Anh nói: "Không có ạ."

Vừa dứt lời, Thùy Trang đem thắt lưng của Diệp Anh cởi ra.

Tuy rằng là mùa đông, nhưng nơi này đầy đủ nhiệt khí, cũng không lạnh lắm, bất quá Diệp Anh vẫn có chút rùng mình.

Thấy Diệp Anh rùng mình, Thùy Trang khẽ cười.

"Con không đi công tác thì đi đâu?" Mẹ cô bên kia hỏi.

"Thùy Trang có một cuộc thi," Diệp Anh mất tự nhiên sờ sờ lông mày, như đang nói chuyện gì to tát: "Con đến đây chơi với cậu ấy hai ngày."

Mẹ cô ồ một tiếng, căn bản một chút cũng không thèm để ý: "Thế vừa vặn, vậy tuần sau mẹ lại lên tìm con."

Diệp Anh: "Dạ."

Mẹ cô không cúp điện thoại, tò mò hỏi: "Con bé thi đấu cái gì?"

Khi bà vừa nói những lời này, Thùy Trang cũng đang cởi áo choàng tắm của Diệp Anh, cả người Diệp Anh cứng lại.

Diệp Anh lúng ta lúng túng bắt lấy tay Thùy Trang: "Cũng không phải cuộc thi của cậu ấy, cậu ấy có một phòng tranh, dạy vẽ cho mấy đứa nhỏ cấp 2 cấp 3, cậu ấy dẫn các em ấy đi thi đấu."

Diệp Anh lại lúng túng đem di động đổi sang tay khác, phía tay này, áo choàng tắm đã cởi xong rồi.

"Vậy à, con bé còn có phòng tranh riêng sao," mẹ cô nói với một giọng đầy thường thức: "Đứa nhỏ này thật có năng lực."

Thùy Trang rẽ nước đi qua, đem áo choàng tắm của Diệp Anh treo ở giá treo bên cạnh.

Diệp Anh nhìn bóng dáng của Thùy Trang nói: "Không chỉ có vậy đâu, cậu ấy còn mở nhiều cái khác nữa."

Nói xong Diệp Anh liền bị Thùy Trang kéo qua, nàng từng bước từng bước đặt Diệp Anh ngồi trên thành hồ rồi chờ đợi.

Chân cô ở trong nước, Thùy Trang thì ở ngay sát bên, đại khái là do nhàm chán, nàng lấy lòng bàn tay múc nước, tưới lên đầu gối của Diệp Anh.

"Diệp Anh?" Mẹ cô lớn tiếng kêu.

Diệp Anh: "Dạ?"

Mẹ: "Con đang làm gì vậy? Có nghe mẹ nói không?"

Diệp Anh ách một tiếng: "Mẹ nói gì ạ?"

Mẹ: "Mẹ hỏi con là con bé có mở thêm cái gì."

"À," Diệp Anh nói: "Cậu ấy mở.....Shhhh."

Diệp Anh hít sâu một hơi, Thùy Trang thế nhưng lại cắn cô.

"Làm sao vậy?" Mẹ cô bên kia hỏi.

Thùy Trang cắn xong còn chưa tha cho cô, nàng lấy tay mình xoa xoa dấu răng vừa cắn, còn thưởng thức một phen, lại cúi đầu.

Diệp Anh nhìn thấy Thùy Trang nhẹ nhàng hôn lên vết cắn, nhìn nàng mút lấy, một trận tê dại nháy mắt lan khắp người, Diệp Anh vội vàng che miệng mình lại.

"Con đang ở suối nước nóng, tín hiệu kém quá, lát nữa con gọi lại nha."

Diệp Anh vội vàng nói xong, liền cúp máy.

"Thùy Trang."

Diệp Anh gọi nàng.

Thùy Trang vờ ngây thơ ngẩng đầu lên đem cằm đặt lên đầu gối Diệp Anh: "Làm sao vậy a?"

Diệp Anh đặt di động sang một bên, sau đó trượt xuống nước.

Cô nhân cơ hội nắm lấy một cổ tay Thùy Trang, cùng với thành hồ đem nàng khóa chặt trong lòng ngực.

Vừa lúc phía dưới nước có một phiến đá, cô để Thùy Trang ngồi lên đó.

Thùy Trang khẽ nhếch môi cười, tay còn lại vẫn chưa chịu an phận lấy một chút nước bắn lên mặt Diệp Anh.

Diệp Anh né tránh, cũng bắt lấy tay còn lại của nàng, siết chặt hai tay đặt trên phiến đá.

Khuôn mặt Thùy Trang đầy khiêu khích, như thể nói với Diệp Anh "Cậu có thể làm gì tôi?".

Tất nhiên, Diệp Anh cắn trả.

Cô cúi đầu, cắn lên khóe môi của Thùy Trang, còn không quên dây dưa cắn mút nó.

"Ưm~~~" Thùy Trang rụt người lại.

Diệp Anh tách ra, nhếch môi hỏi: "Đau không?"

Thùy Trang một chút cũng không đau nói: "Đau."

Diệp Anh cười.

Nói đau đương nhiên là muốn được an ủi, Diệp Anh lại lần nữa cúi đầu, nhưng người còn chưa kịp tới gần, Thùy Trang liền nhanh tay rút hai tay ra, không cần dùng sức liền có thể tránh khỏi vòng vây của Diệp Anh.

Nàng lặn xuống nước, cơ hồ trong nháy mắt, người trong lòng ngực của Diệp Anh đã chui được ra ngoài.

Lại thêm lần nữa, ngay lúc Diệp Anh quay đầu muốn tìm nàng, Thùy Trang đã nắm lấy cổ tay Diệp Anh, như vừa rồi giống nhau, nhưng vai trò bị đảo ngược, và cứ thế Diệp Anh bị đè đặt lên phiến đá.

Hai chân cũng bị kẹp lại.

Diệp Anh có chút bối rối, nhìn vẻ mặt tự đắc của Thùy Trang, bật cười hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

Thùy Trang nói: "Phạm tội."

______________________

Mấy người yêu nhao hay chơi mấy trò ngộ lắm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro