Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồ nước tuy trong vắt, nhưng ánh đèn xung quanh căn bản không đủ để nhìn thấy mọi thứ bên trong.

Diệp Anh nghĩ, Thuỳ Trang nàng là đang lợi dụng ánh sáng để làm xằng làm bậy.

Nàng buông tay Diệp Anh ra, bỏ lại hai chữ "Phạm tội" rồi vùi tay vào trong làn nước.

Với bầu không khí kiều diễm như hiện tại, chỉ cần cái chạm nhẹ, dù là bất kì vị trí nào trên cơ thể Diệp Anh đều dễ dàng trở nên nhạy cảm, thế nhưng Thuỳ Trang vẫn còn có thể vừa vuốt ve vừa thoải mái trò chuyện với cô.

"Cùng dì nói chuyện gì vậy?" Thuỳ Trang đưa tay câu lấy dây áo tắm phía sau của Diệp Anh: "Trò chuyện lâu như vậy."

Một nửa tâm tư đặt trên tay của Thuỳ Trang, Diệp Anh trả lời: "Không nói gì cả."

Thuỳ Trang: "Nói về tôi sao."

Diệp Anh trước ừ một tiếng, sau đó bất đắc dĩ cười rộ lên: "Bầu trời của mẹ tớ có lẽ sắp sụp đổ rồi."

"Vậy phải làm sao bây giờ," Thuỳ Trang khẽ chớp mắt, dựa sát vào Diệp Anh: "Ai kêu cậu thích tôi."

Diệp Anh cười thành tiếng: "Lời này để cậu nói sao?"

Thuỳ Trang: "Không được sao? Chẳng lẽ không phải?"

"Được," Diệp Anh nói: "Phải."

Thuỳ Trang thực vui vẻ, cúi đầu hôn lên môi cô.

Môi chạm môi nhiều lần như vậy, nhưng mỗi lần Diệp Anh đều giống như bị điện giật mà run lên, nụ hôn này còn mãnh liệt hơn nụ hôn trong phòng ngủ, nó còn mang theo cả hơi nước của suối nóng.

Hai người môi lưỡi quấn quýt triền miên, nhiệt tình ôm chặt lấy nhau, mỗi một lần hô hấp đều là hơi thở nóng ran của đối phương, nháy mắt đem bầu không khí ở đây trở nên kích tình.

Suối nước nóng ngoài có nước nóng thì có gì thú vị.

A, còn gì thú vị nữa đâu.

Khi nãy ở trong phòng còn kiềm chế là vì vừa mới bắt đầu có phần rụt rè, nhưng tới lúc này mà còn kiềm chế, nói ra liền có chút xạo, huống chi, hai người còn đang ngâm mình trong làn nước nóng, da thịt tiếp xúc, người thương ở cạnh bên, hiện tại tắm suối nước nóng còn có nghĩa lý gì.

Người phục vụ hẳn là chưa từng thấy vị khách hàng nào tắm suối nước nóng nhanh như vậy, lúc hai cô đi ra ngoài, cô ấy thoáng sửng sốt, sau vẫn lấy lại thái độ chuyên nghiệp dẫn cả hai đến lối vào thang máy.

Đoạn đường lên tầng không ai nói ai câu gì, nếu không phải là đang nắm tay nhau, không ai nhìn ra các cô có quen biết.

Dù tay đã được lau khô, nhưng khi tay hai người mười ngón cọ xát, cũng đọng lại một ít giọt nước nơi đầu ngón tay.

Không gian vô cùng yên tĩnh, Diệp Anh cố gắng bình tĩnh nhất có thể điều chỉnh nhịp thở, cô không dám chắc rằng mình có thể chịu thêm trận kích thích nào nữa không nữa.

Ra khỏi thang máy, Thuỳ Trang đi trước, Diệp Anh theo sau, hai người vội vàng bước đi, khi đến cửa phòng, nàng nhanh tay cầm thẻ từ mở cửa, đèn không thèm bật, lập tức đem Diệp Anh kéo vào.

Áo choàng tắm của Diệp Anh bị cởi ra trước, sau đó đến lượt Thuỳ Trang, quần áo trên người từng cái từng cái rơi xuống đất, họ lại kéo vào một cái hôn sâu.

Khoảng cách từ cửa đến giường mất một khoảng, vừa lúc giúp các cô có đủ thời gian để thích nghi với bóng tối trong phòng.

Diệp Anh bị nàng đẩy ngã xuống giường mềm mại, ngay sau đó Thuỳ Trang cũng tiến lại gần, dường như vận động quá sức, hô hấp của họ cũng không còn ổn định như lúc đầu.

Thuỳ Trang một tay nắm lấy tay Diệp Anh đặt lên đỉnh đầu, một tay khác như có như không vuốt ve gương mặt cô, tiếp theo nàng tháo buộc tóc của cô ra.

Diệp Anh học theo, cũng đem tóc nàng xõa ra.

Dù có áo choàng tắm hút bớt nước nhưng áo tắm vẫn còn hơi ẩm, cứ như vậy dính trên người thực không thoải mái.

Diệp Anh nghĩ như vậy, Thuỳ Trang cũng nghĩ như vậy.

Đại khái là do trời tối, hoặc do đêm khuya, hay đơn giản là do bầu không khí nóng bỏng lúc này, đầu óc cô dần mụ mị mà trở nên nhiệt tình hơn, hướng về phía Thuỳ Trang mời gọi.

Cô duỗi tay đem nút thắt nơ sau cổ Thuỳ Trang cởi ra.

Thuỳ Trang cũng tùy ý cô, tay vuốt ve mặt cô, dần dần chuyển xuống phía dưới.

Hai bộ áo tắm dễ dàng bị cởi ra, chỉ trong nháy mắt chúng đã thành công bị ném vào xó xỉnh nào đó.

Thuỳ Trang nhanh chóng ngậm lấy môi cô, nụ hôn nóng bỏng dây dưa trên môi một lúc, dần trượt xuống dưới cằm.

Diệp Anh nào đã từng trải qua chuyện này, mỗi lần được nàng chạm vào dường như lấy đi lý trí của cô, khiến cô từng bước từng bước như đi trên mây, cả cơ thể mềm nhũn.

Hệ thống sưởi trong phòng được bật, hơi ẩm của suối nước nóng nhanh chóng bị thổi bay, nhưng lại phảng phất những đợt hơi ẩm ướt mới.

Thời điểm ngón tay Thuỳ Trang làm việc của mình, linh hồn của Diệp Anh gần như tan biến.

Cô mơ màng nghe được một thanh âm phát ra từ cổ họng của chính mình, thanh âm mà cô cũng chưa bao giờ nghe thấy, dường như nó đã kích thích Thuỳ Trang, nàng trở nên nhiệt tình mãnh liệt hơn bao giờ hết......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro