Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Anh lần nữa sờ tìm di dộng, thời gian đã trôi qua hơn 1 giờ sáng.

Phải nói là, Thuỳ Trang thật sự rất biết cách......

Buổi tối có vài tin tức vô thưởng vô phạt, trong khi chờ Thuỳ Trang tắm rửa, Diệp Anh nhàn rỗi ngồi trên giường lướt Zalo.

Thuận tiện gửi Thanh Hoa một bao lì xì: Cho mày 500

Cất di động, bên tai vang lên tiếng nước chảy, làm Diệp Anh có chút khát, mở chai nước uống một hớp, chuông cửa bên kia chợt vang lên.

Là Thuỳ Trang gọi người dọn phòng, giờ này, hơn nửa đêm......

Bất quá dì dọn phòng này rất chuyên nghiệp, lúc vào chỉ nói một câu "xin chào" rồi bắt tay vào dọn dẹp, không hỏi han gì, vẻ mặt tỉnh bơ.

Thời điểm dì xốc chăn lên, Diệp Anh xấu hổ đến đứng bên cạnh bà, vừa lúc nghe thấy tiếng động từ phòng tắm, cô vội vàng chạy tới đứng chắn trước cửa.

Thuỳ Trang vừa mở cửa liền thấy Diệp Anh đứng chắn ngang, lấy khăn lông xoa xoa tóc, hỏi: "Sao lại đứng đây thế?"

"Dì ấy tới rồi." Diệp Anh nói nhỏ.

Cô sợ Thuỳ Trang đi ra ngoài mà không mặc quần áo.

Thuỳ Trang đem khăn lông vứt vào sọt đồ: "Cậu đi tắm sao?"

Diệp Anh: "Oh."

Thuỳ Trang hỏi: "Có mang theo áo ngủ không?"

Diệp Anh lắc đầu: "Không có."

Thuỳ Trang nhìn cô, cười đầy ẩn ý nói: "Tay không tới đây thật luôn."

"Ừ," vừa nãy đã thân mật đến mức nào rồi, hiện tại giống như cái gì cũng không thể làm Diệp Anh ngượng được, cô nói thêm một câu: "Tớ chỉ mang tình yêu đến đây thôi."

Thuỳ Trang hoàn toàn bị chọc cười: "Để tôi lấy cho cậu," nói xong nhẹ nhàng véo véo gáy Diệp Anh: "Đáng yêu ghê."

Dì dọn phòng không phải là không ngạc nhiên, lúc nhìn thấy một cô gái khác bước ra từ nhà tắm, khóe môi bà có hơi giật giật.

Nhưng nhờ có sự chuyên nghiệp trong công việc, bà nhanh tay dọn dẹp thêm chút nữa liền rời đi.

Diệp Anh không rề rà, cũng đi tắm rửa, áo tắm được Trang tiểu thư đưa cho, vẫn kiểu dáng nàng yêu thích, loại áo lụa dây có viền ren.

Mặc dù Diệp Anh biết loại áo ngủ này có nhiều kiểu dáng, nhưng cô không ngờ nó có thể kết hợp thành một phiên bản gợi cảm đến mức này.

Cô ở trong phòng tắm rửa sạch sẽ mới đi ra ngoài, không nghĩ tới vừa mở cửa liền thấy Thuỳ Trang.

Không biết người này chờ ở đây bao lâu, lúc này nàng đang tựa vào tường, hai chân bắt chéo, mặc váy ngủ cùng áo choàng tắm, áo choàng thì mang hờ hững, không khó để nhìn được đường cong lồi lõm bên trong.

Thấy nàng đang đung đưa ly rượu trên tay, Diệp Anh tò mò hỏi: "Rượu ở đâu thế?"

"Gọi đó." Thuỳ Trang: "Bồi tôi uống được không?"

Diệp Anh cười: "Đương nhiên, nhưng sẽ vui hơn nếu cậu cho tớ uống cùng."

Thuỳ Trang nói: "Vui vẻ," nàng cũng hỏi: "Cậu không vui sao?"

Diệp Anh đương nhiên nói: "Vui chứ"

Cho phép uống rượu, cũng không bắt ngủ sớm, hôm nay dì nhỏ đặc biệt dễ dãi.

Diệp Anh cầm ly lên, thành thục mở rượu, rót rượu, Thuỳ Trang đều ngồi bên cạnh quan sát cô.

Dù Diệp Anh không nhìn Thuỳ Trang, từ dư quang cũng có thể nhìn được trong mắt nàng đang tràn đầy hình ảnh của mình.

Thuỳ Trang vẫn luôn lộ liễu như vậy, Diệp Anh ngượng ngùng không biết làm sao, bị người ta nhìn chằm chằm như vậy khiến cô hơi có chút nhộn nhạo.

Cô cầm ly định uống một hớp, nhưng nghĩ nghĩ vẫn là cùng Thuỳ Trang cụng ly trước.

Thuỳ Trang cười cười, cầm ly rượu của mình lên, nhấp một ngụm.

"Mệt không?" Thuỳ Trang buông ly xuống hỏi.

Diệp Anh: "Còn tốt lắm."

Thuỳ Trang nói: "Tôi đang rất có tinh thần."

Diệp Anh: "Thế~ tớ cũng có tinh thần."

Thuỳ Trang mỉm cười, duỗi tay luồn vào mái tóc của Diệp Anh, nghịch tóc đã đời xong bắt đầu vuốt ve nó, từng chút từng chút, chốc lát lại vuốt ve vành tai, chốc lát lại vuốt vẻ cổ cô.

"Tôi vừa mới suy nghĩ......" Thuỳ Trang nói được năm chữ thì ngừng.

Diệp Anh tò mò hỏi trước: "Nghĩ gì thế?"

Thuỳ Trang: "Cậu ở trước mặt tôi không giống nhau."

Diệp Anh dường như nghe hiểu, nhưng vẫn cố ý hỏi: "Có ý gì?"

Thuỳ Trang: "Cậu cùng người khác nói chuyện đều rất ngạo kiều, kể cả với tôi lúc trước."

Diệp Anh khụ khụ: "Không có mà, tớ nào có ngạo kiều."

Thuỳ Trang: "Dù sao thì tôi cũng thấy như thế đó."

Diệp Anh vẫn nói: "Không có mà."

Thuỳ Trang: "Hiện tại không có rồi," nàng vân vê vành tai Diệp Anh: "Hiện tại rất ngoan."

Diệp Anh mím môi nhỏ giọng nói: "Tớ có hơi phản nghịch, nhưng cậu kêu tớ ngoan, tớ lập tức sẽ......"

"Hửm?" Thuỳ Trang khẽ chớp mắt, nhướng mi nhìn Diệp Anh: "Lập tức sẽ gì?"

Diệp Anh: "...Lập tức sẽ ngoan hơn."

Thuỳ Trang bật cười thành tiếng.

Nàng lại hỏi: "Cũng chỉ ở trước mặt tôi như vậy thôi?"

Diệp Anh mạnh miệng: "Ở trước mặt mẹ tớ cũng rất ngoan nha."

Thuỳ Trang: "Phải không?"

Trong lời nàng như có ẩn ý muốn nói "Cậu làm như tôi chưa từng thấy thái độ của cậu khi nói chuyện với mẹ vậy".

Diệp Anh bĩu môi: "Vậy phải làm sao."

Thuỳ Trang lặp lại lời nói vừa rồi: "Cũng chỉ được ở trước mặt tôi như vậy thôi."

Câu nghi vấn giờ đã đổi thành câu khẳng định.

Diệp Anh nhích người lại gần Thuỳ Trang hơn: "Cậu không phải có loại sở thích kì quái này chứ?"

Thuỳ Trang không tỏ ý kiến: "Tôi thích sự tương phản này của cậu."

Ai da, Thuỳ Trang khó tính quá!

Rượu uống nhanh quá dễ say, nhưng cũng không có đến mức say, chỉ thấy có chút nóng, đầu óc cũng choáng váng theo.

Hai người Thuỳ Trang một ly Diệp Anh một ly lần lượt đem bình rượu uống cạn.

Lần thứ hai nằm xuống giường, Diệp Anh chỉ cảm thấy mặt mình đang bốc hỏa, Thuỳ Trang có lẽ cũng nóng, nhưng vẫn nằm cạnh bên chiếm tiện nghi, một nửa người đắp chăn.

Một nửa kia nằm đè lên người của Diệp Anh.

"Mặt thật đỏ nha." Thuỳ Trang nghiêng người nhìn Diệp Anh.

Suốt đêm nay Thuỳ Trang vẫn luôn dùng ánh mắt này nhìn Diệp Anh, cô tránh mãi thành quen, không còn thẹn thùng như ban đầu.

Diệp Anh: "Do rượu á."

Thuỳ Trang cười: "Tôi biết."

Diệp Anh hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Thuỳ Trang: "Hơn ba giờ rồi."

Diệp Anh ừ một tiếng: "Cậu vẫn rất có tinh thần."

Thuỳ Trang: "Cậu mệt sao?"

Diệp Anh đúng là hơi mệt, một phần là do cồn thúc giục, có chút buồn ngủ, bất quá cô vẫn nói: "Tớ cùng cậu có tinh thần."

Thuỳ Trang đưa tay vuốt ve gò má Diệp Anh, lại tiến tới hôn lên khóe môi của Diệp Anh.

Sau đó nàng nói: "Nhưng tôi rất lưu manh phải làm sao bây giờ?"

Diệp Anh có chút giật mình, nghe không hiểu lắm: "Cái gì?"

Thuỳ Trang nói: "Tôi còn muốn."

Lời này nháy mắt làm thức tỉnh đầu óc đang mơ màng của Diệp Anh, cô sững sờ hồi lâu, từ trong cổ họng phát ra một tiếng: "A?"

Mỗi khi Thuỳ Trang câu dẫn, nàng có thể không cần làm gì, chỉ một câu là đủ đem Diệp Anh gϊếŧ chết.

Được Diệp Anh ngấm ngầm đồng ý, Thuỳ Trang liền bắt đầu nhào đến hôn cô, có lẽ do uống rượu, cảm giác dường như có chút khác, trời đất quay cuồng càng làm người ta phấn khích.

Không bao lâu Thuỳ Trang liền chui cả người vào trong chăn, nàng...tuyệt...quá

Diệp Anh cuối cùng không chống đỡ nổi nữa đành phải lấy chăn che mặt mình, cũng luôn miệng kêu dừng.

Thuỳ Trang không vui, hai người im lặng vài giây, nàng liền đem chuyện Diệp Anh kêu nàng là đại tiểu thư ra phạt, hình phạt chính là đem chăn trong tay Diệp Anh ném sang một bên, không cho đụng vào.

A ~

...... Ha ha ha ha ha ha......

Ngày hôm sau, Diệp Anh tỉnh lại trước, thời điểm cô tỉnh Thuỳ Trang vẫn nằm bên cạnh, ngủ đặc biệt say, cái người tự nhận chưa từng ngủ với ai như đại tiểu thư nhà ta ngủ cũng quá thành thục rồi, tay chân đều đè hết lên người Diệp Anh, một chút cũng không có bộ dáng tiểu thư khuê các.

Do tối qua vận động quá sức, Diệp Anh mới chỉ nhúc nhích một tí là thắt lưng như muốn rời ra.

Khách sạn này không tốt bằng khách sạn chỗ tổ chức thi đấu, hai lớp rèm cửa cũng không cản được ánh sáng chiếu vào.

Thuỳ Trang vùi đầu vào hõm cổ cô, Diệp Anh cúi đầu hôn lên tóc nàng, sau đó thò tay vào chăn bông, đem cánh tay đang đặt trên eo mình của Thuỳ Trang nâng lên.

Động tĩnh không lớn, thế nhưng Thuỳ Trang lại tỉnh.

Vẫn là chưa tỉnh hẳn, tay chân dùng sức chân ôm chặt Diệp Anh lại, giọng khàn khàn hỏi: "Đi đâu?"

Diệp Anh nói: "Tớ xem giờ một chút."

Thuỳ Trang không lập tức thả người, không biết là đang suy tư hay còn mệt, dần dần thả lỏng.

Diệp Anh lúc này mới đem tay chân nàng bỏ ra, xoay người tìm di động của mình.

Đồng hồ trên màn hình báo hơn 1 giờ chiều, bên dưới còn có tin nhắn của Thanh Hoa và Đàm Trang.

"Mấy giờ rồi?"

Diệp Anh không nhìn nội dung tin nhắn, chỉ nhìn đến thời gian trên màn hình.

"1 giờ 18."

Thuỳ Trang dùng giọng mũi hừ hừ rên hai tiếng, hé mở mắt, kéo Diệp Anh về ôm lấy.

"Ngủ thêm một lát nữa đi." Thuỳ Trang nói.

Diệp Anh không thể làm gì khác, lại phải nằm xuống cùng nàng.

Hôm qua phóng túng đến rạng sáng mới kết thúc, Thuỳ Trang còn biết cảm thấy có lỗi nên có cho cô ăn một ít bánh mì và sữa.

Diệp Anh tò mò không biết hành lý của Thuỳ Trang là túi thần kì của doraemon hay sao mà cái gì cũng có, nhưng chưa kịp hỏi, mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi.

Bây giờ tỉnh lại, trong phòng còn sáng như vậy, Diệp Anh muốn cũng không ngủ lại được.

Thuỳ Trang càng lúc càng dính cô chặt hơn, mỗi lần hít thở đều phả hơi thở nóng ran vào cổ cô.

Với không tới di động, Diệp Anh cũng không dám cử động, cứ vậy thời gian tích tắc trôi qua, tất cả những gì cô có thể làm đều là ngẩn người.

Ngẫn người nghĩ về cái gì, đương nhiên là nghĩ về dư vị tối qua.

Không phải cô chủ động nhớ lại, mà do nó tự động xâm nhập vào tâm trí cô.

Càng nghĩ càng thấy nóng, Diệp Anh hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, để phân tán suy nghĩ nên quay sang nghịch tóc Thuỳ Trang.

Ngón tay vân vê lọn tóc nàng.

"Tim cậu đập nhanh thật."

Thuỳ Trang đột nhiên mở miệng nói.

Diệp Anh cúi đầu hỏi: "Tỉnh?"

Thuỳ Trang nói: "Cậu vẫn luôn nhúc nhích."

Diệp Anh oan uổng: "Tớ có nhúc nhích đâu."

Thuỳ Trang vẫn nói: "Có nhúc nhích."

Đại tiểu thư rốt cuộc chịu tỉnh, cũng rốt cuộc chịu buông tha cho Diệp Anh.

Hai người một trước một sau đi rửa mặt, lại cùng nhau xuống lầu ăn cơm.

Nhiều lần ở cùng nhau, ở trước mặt cô mặc kệ bận rộn thế nào thì Thuỳ Trang vẫn luôn trong trạng thái tinh lực dồi dào, hôm nay khó lắm mới thấy nàng không có tinh thần, lúc ăn cơm cái nĩa nhìn cứ như sắp rơi khỏi tay.

Diệp Anh nở nụ cười huơ huơ tay trước mặt nàng: "Hello cô Trang có ở đây không ạ?"

Thuỳ Trang lười nhác nâng mí mắt nhìn cô: "Hửm?"

Diệp Anh: "Nghĩ gì thế?"

Thuỳ Trang cũng cười: "Không có gì."

Dứt lời, nàng dùng nĩa xiên một miếng thịt bò bỏ vào miệng.

Diệp Anh: "Ăn xong thì sao? Cậu có an bài gì không?"

Thuỳ Trang vừa định nói, nhưng bỗng nhìn thấy cái gì đó, lại bật cười.

Cô đưa nĩa ra trước mặt Diệp Anh, chỉ chỉ lên cổ cô: "Đi mua khăn quàng cổ cho cậu đi."

Diệp Anh lúc này mới nhận ra nó là gì.

Thuỳ Trang nói thêm: "Một hai ngày này chắc sẽ không khá hơn đâu."

Diệp Anh ngượng chín cả mặt: "Tại ai chứ?"

Thuỳ Trang gật đầu: "Lần sau còn dám nữa."

Ăn xong nửa bát cơm, Diệp Anh mới nhớ mình còn chưa trả lời tin nhắn.

Cô mở tin nhắn của Thanh Hoa trước, thấy cô ấy gửi mười mấy tin đều là dấu hỏi chấm, dài ngắn không giống nhau, thấy liền biết là do kích động gửi đi.

Diệp Anh trả lời: Mày nghi ngờ cái gì?

Cô lại qua tin nhắn Đàm Trang, thấy được một tràn ha ha ha ha của cô ấy.

Đàm Trang: Diệp Anh tớ yêu cậu!

Đàm Trang: Tớ biết ngay mà!

Diệp Anh gửi lại cho Đàm Trang cái sticker đổ mồ hôi.

Bên kia, Thanh Hoa nhắn lại.

Thanh Hoa: Mày làm tao quá thất vọng ô ô ô

Thanh Hoa: Mày làm sao lại là 0?

Diệp Anh bật cười, tiếng cười lớn làm Thuỳ Trang chú ý.

Thuỳ Trang: "Làm sao vậy? Ai nhắn đó."

Diệp Anh đưa đoạn tin nhắn cho Thuỳ Trang xem: "Nó đánh cược với Đàm Trang bị thua."

Thuỳ Trang xem liền hiểu, nàng cũng nói: "Rất lạ sao?".

Diệp Anh liền đem lời Thuỳ Trang nhắn cho Thanh Hoa: Rất lạ sao?

Cách một màn hình, Diệp Anh có thể cảm nhận được biểu cảm của Thanh Hoa lúc này: !!!!! Mày làm 0 mà còn tự hào như vậy hả!!!!!!

Diệp Anh cũng không phải tự hào gì, chính là sự tình tự nhiên phát triển như vậy, cô còn có biện pháp nào, Thuỳ Trang muốn cô thế nào cô liền thế ấy thôi.

Diệp Anh tiếp tục đưa cho Thuỳ Trang xem.

Thuỳ Trang buông nĩa trên tay: "Sao không chứ? Có qua thì sẽ có lại thôi."

Vừa lúc Diệp Anh không biết nhắn như thế nào, đơn giản đưa luôn di động cho Thuỳ Trang.

Cứ như vậy một lát, Thanh Hoa lại hỏi: Vậy cuối cùng cô Trang là công sao?

Diệp Bé (là Thuỳ Trang nhắn): Công

Thanh Hoa: Đm đm đm!

Thanh Hoa: Nói thêm chút nữa đi, tao mất 500 lận đó, xin mày

Diệp Bé: Muốn biết cái gì?

Thanh Hoa: Hai người bao nhiêu lần, bao nhiêu lâu ấy?

Diệp Bé: Cả đêm đi, có lẽ là bốn năm lần

Thanh Hoa: !!!!!

Thanh Hoa: Đây tao có thể nghe miễn phí sao?

Thanh Hoa đại khái không nghĩ tới Diệp Anh sẽ nói thẳng như vậy: Nguy rồi, kế tiếp phải hỏi cái gì bây giờ?

Diệp Bé: Hỏi xem tao có cảm giác gì đi

Thanh Hoa: A a a vậy mày nói nhanh đi

Đến lúc này Thuỳ Trang trả di động lại cho Diệp Anh.

Diệp Anh đưa mắt nhìn đoạn tin nhắn: "......"

Diệp Anh: "Cái gì, sao lại muốn tớ nói cái này."

Thuỳ Trang: "Tôi cũng muốn biết."

Diệp Anh cả mặt đỏ bừng lên, gửi cho Thanh Hoa mấy cái sticker đổ mồ hôi.

Diệp Anh: Mày nghĩ tao thực sự sẽ nói sao?

Thanh Hoa: ....?

Thuỳ Trang cũng nhìn thấy, nàng cười cười: "Không chịu nói à."

Diệp Anh: "Có cái gì mà nói chứ."

Thuỳ Trang: "Không nói cho cậu ấy cũng không nói cho tôi luôn sao?"

Diệp Anh cúi đầu nhỏ giọng: "Không thích, không nói."

Thuỳ Trang cười lớn: "Không nói tôi cũng có thể biết nha."

Bên kia, Thanh Hoa lại gửi tin nhắn đến: A a a

Thanh Hoa: Vậy tương lai chị sẽ làm 1 sao ạ?

Không đợi Diệp Anh trả lời, Thuỳ Trang nói: "Nói với cậu ấy, sẽ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro