Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thùy Trang thực sự quá đáng yêu.

Khi cả hai còn chưa ở bên nhau, Diệp Anh cũng vài lần được lãnh hội tính khí cáu kỉnh đáng yêu của nàng, nhưng lúc đó thân phân chưa rõ, Thùy Trang biểu hiện rất kiềm chế, nếu mà không để ý cẩn thận, căn bản không cảm nhận được.

Hiện tại không giống nhau, mang trên người danh xưng bạn gái, Thùy Trang đặc biệt thoải mái bộc lộ.

Đầu tiên là không thèm nói chuyện cũng như không nhìn đến Diệp Anh, tiếp theo là khi Diệp Anh nói cái gì, hỏi cái gì, nàng đều "Oh" "Ừ" "Tùy cậu".

Thậm chí Diệp Anh cảm thấy, có lẽ Thùy Trang không phải vì sự tình ban nãy, nàng chỉ muốn dỗi cho cô thấy, dỗi việc cô nói được mà không làm được.

Đại tiểu thư tức giận, kiêu ngạo như nữ vương, dễ dàng kéo Diệp Anh trở về lúc cả hai mới gặp nhau lần đầu tiên.

Khi đó Thùy Trang chính là như vậy, Diệp Anh không dám tới gần nàng, cũng không biết nên bắt chuyện với nàng thế nào.

Do Thùy Trang đặt bàn trễ, chỗ ngồi của họ cách hơi xa sân khấu, nhưng cả hai đều không quá bận tâm, dù sao họ chỉ ở đây để hẹn hò giết thời gian, cũng không tính tham gia hoạt động gì.

Người phục vụ đi tới đưa quyển thực đơn, nói họ còn có thể quét mã để xem thực đơn điện tử và hãy ấn chuông trên bàn để gọi món.

Sau khi người phục vụ rời đi, người từ trước đến nay chỉ xem thực đơn trên di động này lại cầm quyển thực đơn nghiêm túc xem, hoàn toàn coi như nhìn không thấy đôi tay đang định đón lấy quyển thực đơn của Diệp Anh, nàng vẫn muốn giữ khoảng cách với cô.

Diệp Anh mỉm cười vươn tay qua, câu lấy ngón út của Thùy Trang, nàng không có rút tay về, nhưng vẫn như cũ không để ý tới Diệp Anh.

Quyển thực đơn này hẳn rất đẹp, Thùy Trang xem từ đầu đến đuôi xong mới gấp lại, nhưng thay vì đưa cho Diệp Anh, nàng lại tự mình quét mã QR trên bàn.

Diệp Anh càng cười tươi, ngón tay cố ý dùng lực, bắt lấy tay của Thùy Trang, chống cằm mình lên tay nàng.

Diệp Anh gọi nàng: "Trang ơi."

Thuỳ Trang cuối cùng cũng chịu để ý đến Diệp Anh.

Diệp Anh chân thành nói: "Tớ sai rồi."

Khóe miệng Thùy Trang khẽ cong lên, như có như không, nếu không phải Diệp Anh hiểu nàng, căn bản không dễ phát hiện.

Thùy Trang: "Muốn uống gì?"

Diệp Anh cọ cọ mặt mình lên mu bàn tay của Thùy Trang: "Cậu giúp người ta chọn đi."

Thùy Trang đơn giản giúp Diệp Anh chọn món, chợt nàng thình lình nói một câu: "Thích xem chân dài như vậy, buổi tối liền cho cậu nhìn chằm chằm chân tôi, đừng có hòng đi ngủ."

Diệp Anh lập tức bật cười, gắt gao nắm tay Thùy Trang: "Đương nhiên được đương nhiên được."

Thùy Trang lại nói: "Trên vớ của cô gái khi nãy là con thỏ."

Diệp Anh phì cười: "Cậu không phải cũng nhìn chằm chằm chân người ta sao."

Thùy Trang hất cằm: "Cậu có nói không cho tôi nhìn sao?"

Quả thật, "Chưa nói."

Diệp Anh đem câu này trả lại cho nàng: "Chân cô ấy đẹp hay chân tớ đẹp?"

Thùy Trang nói: "Cậu có mang vớ đen đâu mà so sánh."

Diệp Anh cười: "Tớ tìm đâu ra vớ đen chứ."

Thùy Trang nói: "Tôi có mang theo."

Diệp Anh hít một hơi: "Trông hành lý của cậu rốt cuộc có bao nhiêu bảo bối vậy?"

Thùy Trang: "Muốn biết sao?"

Diệp Anh: "Muốn nha."

Vẻ mặt Thùy Trang chợt nguy hiểm nói: "Hay vậy đi, mở hành lý ra nhìn thấy cái gì liền dùng cái đó, cậu dám không?"

Nếu Thùy Trang đã dám nói, Diệp Anh cũng dám làm: "Dám chứ, có cái gì không dám."

Thùy Trang nhếch môi cười.

Đợi tới khi mấy món đồ uống được lên, Diệp Anh mới dần dần tỉnh ngộ, này có phải cô lại thua rồi không? Hình như cô không có biết ở bên trong có gì.

Nơi này đồ uống cũng chỉ có rượu, Thùy Trang dựa theo tên mà gọi vài ly, xem ra hôm nay vẫn là dì nhỏ không quản.

Sân khấu xa xa cũng bắt đầu biểu diễn, trên sân khấu có một vị diễn viên talk show, đang nói về chủ đề ẩm thực.

Vị diễn viên này là người bản xứ, tài ăn nói không tồi, kể chuyện rất kích thích cảm giác thèm ăn của người nghe.

Bất quá nói đến mỹ thực, Diệp Anh không thể không hỏi Thùy Trang một câu: "Cậu nghĩ như thế nào về đồ nướng?"

Thùy Trang hỏi lại Diệp Anh: "Cậu không thích đồ nướng sao?"

Diệp Anh suy tư một vòng: "Không phải lại là Lan Ngọc nói cho cậu rồi sao."

Thùy Trang bỗng mỉm cười.

Diệp Anh: "Thật đúng vậy rồi, Lan Ngọc lại nói về tớ cái gì nữa?"

Thùy Trang: "Chỉ nói với tôi là cậu thích ăn xiên nướng thôi."

Diệp Anh cười: "Thế sao đại tiểu thư còn chưa vung tiền mua cho tớ 100 xiên nướng chứ."

Thùy Trang nhướng mày: "Lại một lần đại tiểu thư."

Diệp Anh ách một tiếng, thiếu chút nữa đã quên tối qua đại tiểu thư phạt mình thế nào.

Diệp Anh lập tức nói lái sang chuyện khác: "Tớ còn cho rằng cậu và Lan Ngọc quan hệ không tốt, xem ra các cậu cũng thường xuyên nói chuyện phiếm đó chứ."

Thùy Trang lắc đầu: "Đừng hiểu lầm, nếu em ấy không nói về cậu, tôi sẽ mặc kệ em ấy."

Diệp Anh bật cười, quả thật Lan Ngọc hoàn toàn có thể cùng một chiêu thức đối phó tận hai người.

Buổi talk show cũng không tệ, lúc này không còn nói về mỹ thực, chuyển sang địa điểm thu hút khách du lịch, nhưng không phải là để đẩy mạnh doanh thu, mà là nói ra những phàn nàn phẫn nộ.

Xung quanh đây khách du lịch chiếm phần lớn, mọi người nghe hiểu được, rất nhanh cười ồ lên, vị diễn viên nhanh chóng hòa mình cùng khán giả, sau đó làm một vài phần tương tác, rõ ràng mọi người đều rất phối hợp.

Khi nói chuyện vui đùa, thời gian trôi nhanh hơn, dường như chưa được bao lâu, đã hơn một giờ trôi qua.

Diệp Anh nhìn thời gian trên di động, thuận tiện mở tin nhắn Zalo của Thanh Hoa ra.

Tin được gửi khoảng nửa tiếng trước, nói rằng cô ấy tức chết rồi, Đàm Trang thắng còn chế nhạo cô ấy, con Cún mày vì sao lại không phải là 1 hu hu hu.

Diệp Anh cúi đầu nhìn Thùy Trang người đang nằm trong vòng tay mình, nhắn lại Thanh Hoa: Đêm nay

Trong nháy máy Thanh Hoa: !!!! Con mẹ nó mày nói được thì phải làm được!

Diệp Anh: Đương nhiên

Diệp Anh suy nghĩ một chút nhắn thêm: Làm không được tao cho mày 500, mày không cần đánh cược với tao

Không cần cược cũng kiếm được tiền, Thanh Hoa đương nhiên a a a a, liền biến thành người khác, bắt đầu nhắn lời yêu thương với Diệp Anh, màn hình đều bị Diệp Anh spam đầy tin nhắn.

"Diệp Anh?"

Diệp Anh vừa khóa màn hình liền nghe được từ phía sau có người kêu cô.

Diệp Anh quay đầu lại, Thùy Trang cũng từ trong lòng ngực cô ngồi dậy, cùng cô quay về phía sau.

"Thật là em sao." Người kia cười với Diệp Anh, cũng nhìn Thùy Trang một cái.

Diệp Anh sững lại, đột nhiên nói không ra tiếng.

Nhiều năm không gặp, nhưng Diệp Anh chỉ liếc mắt một cái liền có thể nhận ra: "Anh, anh họ?"

Anh họ chỉ lên màn hình chiếu phía sân khấu: "Vừa rồi có quay trúng, anh còn chưa chắc chắn, em đến đây chơi sao."

Diệp Anh đột nhiên mất khả năng giao tiếp, lắp bắp nói: "Đúng vậy."

Anh họ cười cười, phía sau anh có thêm một người đàn ông.

Người đàn ông này Diệp Anh cũng có gặp qua, là người năm đó oanh oanh liệt liệt.

Diệp Anh đứng lên, Thùy Trang cũng theo cô đứng lên, người đàn ông kia khách khí đưa tay ra với Diệp Anh: "Gọi là em họ được không?"

Diệp Anh đơn giản đưa tay ra: "Kêu tên em là được."

Anh ấy cũng thực khách khí bắt tay với Thùy Trang.

Anh họ: "Lâu rồi không gặp, không nghĩ em đã lớn vậy rồi."

"Em mấy hôm trước còn nghe mẹ nói về anh," để chứng minh lời mình nói, Diệp Anh hỏi: "Có bảo bảo theo không ạ."

Chú lắc đầu: "Không có, mẹ anh ở nhà."

Diệp Anh a một tiếng.

Hàn huyên vài câu, Diệp Anh đã bình tĩnh lại, tùy rằng trường hợp này đặc biệt, nhưng cũng không thể chứng minh cái gì, hai cô gái cùng nhau đi chơi, không có gì lạ, đúng không.

"Được, vậy hai đứa chơi đi." Anh họ cười cười, chợt nhìn thấy di động Diệp Anh đặt trên bàn.

Diệp Anh cùng nhìn theo ánh mắt của anh, thấy Thanh Hoa gửi tin nhắn lại, đại khái là vì màn hình sáng lên, nên mới hấp dẫn tầm mắt của anh.

Hai người khách khí nói với Diệp Anh có rảnh thì cùng đi chơi, xong liền rời đi.

Một lần nữa ngồi xuống, Diệp Anh thở ra một hơi thật dài.

Thùy Trang ở bên cạnh không nói một câu, nhưng nàng đều nhìn ra được, hỏi Diệp Anh: "Người thân sao?"

Diệp Anh: "Ừm, anh họ trứ danh đã come out trong dòng họ," Diệp Anh cười khổ một chút: "Mẹ tớ và mẹ anh ấy quan hệ rất tốt,"

Thùy Trang: "Cậu không sao chứ?"

Diệp Anh thừa nhận mình có chút khẩn trường: "Còn tốt, không sao, chúng ta cũng không có làm gì."

Thùy Trang nhìn thấy hướng của ánh mắt anh ấy trước khi rời đi, lại đưa mắt nhìn lên di động của Diệp Anh: "Anh ấy vừa mới nhìn thấy di động của cậu rồi."

"Di động thì làm sao......"

Di động!

Diệp Anh lúc này mới nhớ tới, màn hình di động của cô là ảnh cô cùng Thùy Trang hôn môi.

Diệp Anh nhìn Thùy Trang, thực mất tự nhiên mà liếm liếm môi.

Thùy Trang hỏi: "Nếu như bị dì biết thì làm sao?"

Diệp Anh lắc đầu: "Tớ không biết."

Diệp Anh thật vất vả mới an ủi được mình, hiện tại lại rối loạn cả lên.

Trên sân khấu âm thanh của diễn viên kia nhỏ dần, Thùy Trang hình như cũng nói với cô cái gì đó, nhưng cô vẫn đắm chìm phát ngốc, cái gì cũng không nghe thấy.

Đúng vậy, mẹ biết thì phải làm sao bây giờ?

Diệp Anh nghĩ tới ngày hôm qua của các cô, còn nhớ tới biểu hiện khi nãy của anh họ, chột dạ mà nhớ về thái độ của mẹ về chuyện của anh họ?

Khi nói đến con của anh họ, ngữ khí của mẹ còn rất tràn đầy tình mẹ.

Hơn nữa mối quan hệ giữa mẹ và dì tốt như vậy, nghe nhiều nghe ít chắc cũng thông cảm được, thử nhìn vào thái độ của dì trước kia ra sao, hiện tay không phải cũng đã tiếp nhận được rồi sao, còn ở nhà để chăm cháu, để cho anh họ cùng với vị không biết nên xưng hô thế nào đi chơi.

Lại nói, anh họ không nhất định sẽ nói cho mẹ anh ấy.

Nhưng lỡ như có nói, dì lại đi nói cho mẹ cô thì sao.

Diệp Anh càng nghĩ càng xa, rồi càng nghĩ càng rối, kết quả chẳng thu được gì.

Thẳng đến khi Thùy Trang vươn tay ra, câu lấy ngón tay của cô nói: "Cậu rất khẩn trương."

Diệp Anh cầm ly rượu trên bàn uống một ngụm: "Phải không?" cô buông tiếng thở dài: "Thùy Trang, mẹ tớ thật sự rất thích cậu."

Thùy Trang: "Cho nên?"

Diệp Anh lắc đầu: "Không biết, không có cho nên," cô lại nói: "Mẹ tớ sẽ không ghét cậu đâu."

Thùy Trang bất đắc dĩ thở dài: "Làm sao còn nghĩ cho tôi nữa."

Diệp Anh uống cạn phần rượu còn lại: "Thôi bỏ đi, tới đâu hay tới đó vậy."

Cô không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của Thùy Trang, huống hồ chuyện này cũng xuất phát từ phía cô, không phải chỉ cần nghĩ là có thể giải quyết được.

Thùy Trang siết chặt tay Diệp Anh hơn.

Diệp Anh cười nói: "Sao lại nhìn tớ với ánh mắt này, thấy tớ đáng thương sao?"

Thùy Trang vẫn ánh mắt vô tội, chăm chú nhìn Diệp Anh, bỗng hỏi: "Cậu sẽ không cùng tôi tách ra chứ."

Diệp Anh bật cười: "Đương nhiên sẽ không."

Thùy Trang: "Nếu tôi và mẹ cậu cùng rơi xuống nước."

Diệp Anh chớp mắt cười rộ lên, lại nghe Thùy Trang nói: "Tôi sẽ tự bơi."

Diệp Anh nói: "Mẹ tớ cũng vậy."

Thùy Trang nhún vai: "Không có giải pháp."

Đột nhiên xảy ra chuyện này, cả người đều cảm thấy có chút nặng nề, Diệp Anh chủ yếu là sợ mẹ không chấp nhận, còn Thùy Trang thì sao? Diệp Anh không biết Thùy Trang đang nghĩ gì.

Tâm tư của Diệp Anh đều lộ rõ trên nét mặt, Thùy Trang tự nhiên kéo cô qua, Diệp Anh thuận thế dựa vào lòng ngực Thùy Trang, cũng mặc kệ anh họ ngồi nơi nào, có thể thấy hay không.

Thùy Trang ôm lấy vai Diệp Anh, giống như những lần trước xoa xoa vành tai cô, giống như đang an ủi.

Qua chốc lát, Diệp Anh hỏi: "Thùy Trang cậu có phải đã sớm thích tớ rồi không?"

Lời này vốn dĩ nên sớm hỏi, đôi câu vài lời không khó đoán, chỉ là Diệp Anh hơi xấu hổ.

Lúc này bị kích thích một trận, đột nhiên không biết xấu hổ, giờ phút này cô muốn nghe lời ngọt ngào, cũng mong muốn Thùy Trang sẽ nói cho cô nghe.

Thùy Trang như cũ hào phóng, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy."

Diệp Anh biết rõ vẫn cố hỏi: "Làm sao sớm vậy? Sẽ không phải lần đầu tiên gặp đã thích rồi chứ?"

Thùy Trang: "Không biết," tay nàng vuốt ve gương mặt Diệp Anh, bắt đầu xoa cằm cô: "Khi đó mỗi lần đi qua đều muốn đến gặp cậu."

Diệp Anh nói: "Nhưng chúng ta chỉ mới gặp được ba lần," Diệp Anh lắc đầu: "Không đúng, tính thêm lần cuối nữa, bốn lần."

Thùy Trang mỉm cười: "Cậu có việc ở trường, không thường ở nhà Lan Ngọc, đi nhà bạn học, cậu rất bận rộn."

Diệp Anh: "Vậy sao."

Thùy Trang: "Mẹ tôi nhìn ra được, thời gian kia tôi rất hay thích chạy đến nhà cô, còn hỏi tôi làm sao tự nhiên quan hệ tốt với Lan Ngọc như vậy."

Diệp Anh: "Thế cậu nói thế nào?"

Thùy Trang: "Tôi nói tôi thích cá nhỏ nhà cô."

Diệp Anh bất thình lình được ăn đường, cô rất thích mỗi lần Thùy Trang mặt không cảm xúc nhưng lại ngọt ngào thổ lộ như vậy.

Diệp Anh cười: "Mẹ cậu tin sao?"

Thùy Trang: "Bà ấy mặc kệ tôi, tôi có nói cái gì bà ấy đều sẽ tin."

Diệp Anh lại nói: "Con cá nhỏ kia có gì tốt chứ, dáng vẻ quê mùa, lai lịch không rõ, có bản lĩnh gì có thể làm Trang đại tiểu thư yêu thích vậy chứ."

Thùy Trang nựng cằm "cá nhỏ", cười nói: "Bởi vì cậu ấy thực sự rất ngạo kiều, cậu ấy có tư tưởng tự do lại rất ngoan ngoãn nghe lời, thực đặc biệt, thực đáng yêu."

"Đúng không?" Diệp Anh cắt nàng: "Mấy cái đó thì có gì chứ."

Thùy Trang nhéo nhéo cằm Diệp Anh: "Sao dám nói bạn gái tôi như thế?"

Diệp Anh lòng vui như nở hoa, cười hắc một tiếng, nhưng để thắng được Thùy Trang cô vẫn nói thêm: "Nói sự thật cũng không được sao? Bạn gái cậu không tốt như vậy đâu."

Thùy Trang cũng không phản bác: "Cũng đúng ha."

Diệp Anh: "......"

Diệp Anh: "...Thùy Trang."

Thùy Trang mỉm cười.

Diệp Anh ngẩng đầu lên, nắm lấy bàn tay Thùy Trang, nhìn nàng hỏi: "Tâm tình khá hơn chút nào không?"

Thùy Trang cười: "Cái này nên là tôi hỏi cậu đấy."

Diệp Anh lắc đầu, nháy mắt với Thùy Trang: "Tớ không có sao nha."

Thùy Trang nhịn không được vuốt ve cằm Diệp Anh, cũng không muốn tách ra, nàng ôm lấy lưng rồi dần giữ lấy gáy Diệp Anh.

Rõ ràng Thùy Trang đang ở thế chủ động để làm chuyện kia, nhưng nàng vẫn nói với Diệp Anh trước: "Hình như tôi muốn hôn cậu rồi."

Nghe vậy Diệp Anh liền tiến lại gần hơn: "Vậy cậu còn không nhanh hôn đi."

Thùy Trang mỉm cười: "Phải làm sao bây giờ, tôi thật sự rất thích cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro