Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rượu ở địa phương này không quá mạnh, nhưng lại ngấm từ từ.

Thời điểm vị diễn viên talk show có khen qua loại rượu này, Diệp Anh cảm thấy không tới mức như vậy, thậm chí còn uống nhiều hơn một chút để xem rốt cuộc vị diễn viên kia khen rượu này ngon ở điểm nào.

Hiện tại cô đã biết.

Tửu lượng Diệp Anh không tệ, nhưng cũng không thể nói là tốt, cũng như người bình thường, nhiều quá thì không uống nổi.

Nhưng còn Thùy Trang, giống như mặc kệ thế nào, tửu lượng so với Diệp Anh đều lợi hại hơn chút.

Diệp Anh tự mình có chừng mực, cảm giác không uống nổi liền ngừng, mà vừa rồi cô nói với Thùy Trang tới chỗ nào rồi nhỉ?

À, tới chỗ Băng Di.

Thùy Trang nói, nàng gặp được Băng Di là khi mở quán cà phê, lúc đó Băng Di vừa tốt nghiệp, Thùy Trang cũng vì có việc nên về nước, hai người trời xui đất khiến quen biết nhau.

Khi đó Băng Di cùng bạn gái vừa mới ở cùng một chỗ, bạn gái còn đi học, cô ấy thì chuẩn bị gây dựng sự nghiệp.

Ngay từ đầu Băng Di cũng rất mờ mịt, không biết nên làm gì, bắt đầu từ đâu, đương nhiên, Thùy Trang lúc đó cũng không thể cho lời khuyên nào, ưu điểm của nàng trong kinh doanh chỉ có tiền, không có cái khác.

Sau đó, Băng Di bắt đầu tâm sự nhiều hơn với Thùy Trang về bạn gái của cô ấy, còn nói với nàng cô ấy và bạn gái quen nhau thật không dễ dàng, như này như kia, không biết tương lai sẽ ra sao.

"Đó là lần đầu tiên sau ngần ấy năm, tôi nghĩ đến cậu." Thùy Trang nói.

Diệp Anh ngà ngà say, nghiêng đầu ngắm nhìn Thùy Trang: "Tại sao lại nghĩ đến tớ?"

Thùy Trang mỉm cười: "Bởi vì Băng Di hỏi tôi, đã từng trải qua chưa."

Giờ đây trên sân khấu không còn vị diễn viên talk show kia nữa, chuyển sang một vài tiết mục ca hát tự do, mọi người xung quanh tới tới lui lui, người thì đến chỗ khác chơi, người thì trở về, chỉ có Diệp Anh cùng Thùy Trang, từ đầu đến cuối vẫn ngồi như vậy.

Diệp Anh thích cùng Thùy Trang ngồi với nhau, nói chuyện cũng được không nói chuyện cũng được, không uống rượu cũng được, chỉ cần ở bên cạnh nàng là được, cô rất thích cùng nàng trò chuyện.

Diệp Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm thấy có lẽ mình đã uống hơi nhiều, người đang ở mặt đất, nhưng suy nghĩ đã bay tận mây xanh rồi.

Cô bởi vì được Thùy Trang nhắc đến nên vô cùng cao hứng, lại vì tác dụng của cồn, điểm cao hứng này càng thêm gấp bội.

"Vì cái gì hỏi cậu từng trải qua chưa lại nhớ tới tớ thế?" Diệp Anh đến tận bây giờ mới nhận ra lời nói của Thùy Trang có điểm không đúng, cong cong mắt nói: "Tớ cũng đã từng trải qua với cậu đâu."

Thùy Trang: "Tôi chính là nghĩ đến cậu đó."

Bất quá chỉ là nghĩ tới mà thôi, Thùy Trang nói trong nháy mắt.

Chờ mấy năm qua đi, nàng lần nữa về nước, Băng Di đã thành công làm bà chủ một quán bar, quan hệ cùng bạn gái cũng đã ổn định, mỗi lần tâm sự đều là những điều bình dị trong cuộc sống hàng ngày, rất ấm áp, cũng làm cho người ta hâm mộ.

Thùy Trang cũng nói: "Tôi lại một lần nữa nghĩ đến cậu."

Diệp Anh lim dim nhớ lại dòng thời gian: "Vậy cậu cũng không chịu lập tức tới tìm tớ."

Thùy Trang nựng mặt Diệp Anh: "Cậu giống như sắp ngất vậy, trở về nha?"

Diệp Anh chậm rãi nhắm mắt, rồi lại từ từ mở ra: "Nói xong chuyện này rồi hãy về, tớ muốn nghe, tớ phải nghe cho xong."

Thùy Trang gật gật đầu nói: "Mới đầu về nước vội vàng, cũng không có cơ hội, sau mở tạp chí thấy cậu, liền đi tìm kiếm thông tin về cậu, vừa vặn Lan Ngọc bỏ nhà đi, tôi xúc động tìm tới cửa," nàng nói xong hỏi: "Bây giờ có thể trở về chưa?"

Lời ít ý nhiều, đoạn này vốn dĩ phải có 10 ngàn chữ chứ.

Diệp Anh ủy khuất: "Cậu như thế nào lại vậy chứ?"

Lời này không biết có gì buồn cười, Thùy Trang bỗng cười đến vui vẻ, còn duỗi tay lại nựng cằm Diệp Anh.

"Trở về nha?" Thùy Trang nắm lấy cổ tay Diệp Anh, vuốt ve mu bàn tay cô: "Mặt cậu đỏ quá."

Diệp Anh suy tư vài giây, hình như nghĩ không ra lý do cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn ngoài gật đầu: "Được rồi."

Không nghĩ khi các cô ra tới cửa, lại đụng phải anh họ Diệp Anh.

Thùy Trang vòng tay ôm eo Diệp Anh, Diệp Anh không biết mình đang ở trạng thái nào, cũng giống như bình thường, cũng giống như say, dù thế nào, anh họ vẫn không lộ ra bất kỳ ánh mắt khác thường nào, anh ấy chỉ cười với các cô, nói: "Trở về sao."

Thùy Trang thay Diệp Anh đáp: "Không còn sớm lắm."

Diệp Anh cười cười với anh họ, bộ dáng vẫn còn chút gượng gạo.

Trên đường trở về, Diệp Anh kể cho Thùy Trang câu chuyện về anh họ.

Đó là vào mùa hè Diệp Anh tốt nghiệp năm thứ ba sơ trung, anh họ lớn hơn cô tám tuổi, nên không lâu sau đã tốt nghiệp đại học.

"Nhà dì tớ ở thị trấn, mẹ tớ chiều hôm đó không nấu cơm, bà bảo tớ đến nhà chồng dì ăn tối, tớ hỏi thì bà nói là có chuyện tốt, nói anh họ muốn dẫn người yêu về nhà." Diệp Anh có chút mệt, nhắm mắt kể chuyện.

Nhà của dì là một ngôi nhà gỗ ba gian với một sân nhỏ chính giữa, một khi có tiệc tùng nhiều người, họ sẽ chuyện bàn lớn ra sân để dùng cơm.

Ngày đó cũng rất náo nhiệt, hàng xóm truyền miệng nhau, đều biết đứa con trai giỏi giang nhà dì muốn dẫn bạn gái về nhà, mọi người đều đặc biệt hài lòng mà đến nhà dùng cơm.

Chỉ là không nghĩ tới, người anh họ dẫn về lại là đàn ông.

"Ngay từ đầu không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra," Diệp Anh tựa vào người Thùy Trang chậm rãi nói: "Sau anh họ giải thích kỹ càng, anh ấy còn nói trước mặt dì rằng anh rất thích người này, hy vọng dì tớ có thể chấp nhận."

Diệp Anh miễn cưỡng cười: "Dì tớ làm sao có thể tiếp thu chứ."

Thùy Trang hỏi: "Sau đó thì sao?"

Diệp Anh thở dài: "Sau đó cục diện loạn đến dọa người," cô nhìn vào mắt Thùy Trang: "Dì tới cầm dao đòi tự sát, khóc khàn cả giọng, mẹ tớ cũng khóc."

Đoạn này thật sự đã đả kích Diệp Anh rất lớn, thế nên đều đã qua nhiều năm, hiện tại nhớ lại, trong đầu vẫn y nguyên hình ảnh dì cầm dao kề cổ.

Thùy Trang lại hỏi: "Còn bây giờ thì sao."

Diệp Anh lấy lại tinh thần: "Bây giờ có vẻ ổn rồi, không phải anh họ tớ vừa nói dì đang chăm đứa nhỏ ở nhà để cho hai anh ấy ra ngoài chơi sao."

Diệp Anh lại nói: "Coi như cũng qua nhiều năm rồi, nhìn anh ấy bây giờ hạnh phúc thế nào cũng hiểu được."

Thùy Trang ậm ừ.

"Anh họ và anh kia lúc đó, haizz, phải xưng hô thế nào nhỉ?" Diệp Anh thở dài: "Không quan trọng, hai người đó đã quỳ ở trước mặt dì rất lâu, anh ấy cũng khóc, không phát ra tiếng, chỉ cắn răng im lặng rơi nước mắt."

Thùy Trang vẫn là: "Ừm."

Diệp Anh quay sang nhìn Thùy Trang: "Cậu nghĩ mẹ tớ sẽ chấp nhận chúng ta chứ?"

Thùy Trang: "Tôi không biết," nàng nói thêm: "Dì có thể chấp nhận là tốt nhất."

Diệp Anh bĩu môi: "Làm sao vậy."

"Không vội," Thùy Trang nói: "Không nói cũng được."

Diệp Anh a một tiếng: "Nhưng mẹ tớ sẽ bắt tớ đi hẹn hò đó, haizzz."

Bàn tay Thùy Trang đang vuốt ve mu bàn tay Diệp Anh ngừng lại: "Không được."

Diệp Anh mỉm cười châm chọc: "Còn chưa kể, mấy người mẹ tớ giới thiệu đều được lắm nha, mắt nhìn người của mẹ cao lắm."

Thùy Trang không nói lời nào, nhưng tay dần dời lên cổ Diệp Anh, như muốn nói cho cô biết, cậu mà nói thêm câu nữa chắc chắn sẽ lập tức chết ngay trên xe.

Diệp Anh cười cầu hòa: "Đương nhiên là không đi rồi, tớ đã có giảng viên Trang ưu tú rồi mà," ngượng ngùng nói: "Trang của chúng ta tốt nhất."

Thùy Trang vẫn véo mặt cô.

Đến khách sạn trở về phòng, Thùy Trang sợ Diệp Anh một khi nằm xuống thì sẽ không dậy nổi nên giục cô đi tắm trước.

Quyết định này hết sức chính xác, Diệp Anh quả thật vậy, cô rề rà đi lấy quần áo, lê lết đi vào nhà tắm, bất quá khi chuẩn bị đánh răng, nhìn thấy mình trong gương, nháy mắt lại có tinh thần.

Vết hôn trên cổ nhìn vô cùng rõ ràng.

Diệp Anh lại nghĩ đến anh họ.

Bất quá rất nhanh, thầm nhủ trong lòng, tới đâu hay tới đó đi.

Tắm rửa xong tinh thần Diệp Anh sảng khoái hơn, còn có thể lôi kéo Thùy Trang đùa giỡn vài cái.

Thùy Trang dĩ nhiên không hiền lành gì để cô ức hiếp, véo má bắt cô ở yên chờ, liền đi vào phòng tắm.

Chờ thì chờ, Diệp Anh ngồi dựa vào thành giường chơi di động chờ đợi, còn nghĩ lát nữa phải hành sự, tri kỷ mà dùng tay trái chơi.

Đại tiểu thư tắm rất lâu, Diệp Anh đợi từ mười một giờ đến mười hai giờ mới nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra.

Diệp Anh còn chưa kịp quay sang nhìn, Thùy Trang liền tắt hết đèn trong phòng.

Căn phòng đột nhiên tối sầm lại, trong lúc đồng tử của Diệp Anh không kịp thích ứng, cô cảm giác được bóng dáng Thùy Trang dần hiện lên trong bóng tối.

Trên cơ thể Thùy Trang đầy mùi hương sữa tắm cùng nhiệt khí nóng, nàng hình như cũng thay luôn áo ngủ, hai người chỉ khẽ chạm vào nhau, men say của Diệp Anh vừa mới tiêu đi không lâu nháy mắt lại say trở lại.

Cô đứng lên muốn làm chút gì đó, nhưng không nghĩ tới người còn chưa kịp đứng lên, liền bị Thùy Trang đè xuống.

"Diệp." Thùy Trang trầm giọng gọi tên cô, nói: "Nói cho tôi nghe về mối tình đầu của cậu đi."

Diệp Anh sửng sốt: "A? Đột nhiên như vậy? Sao tự nhiên lại nói về nàng?" cô suy nghĩ một chút, nói thêm: "Lần trước không phải đã nói hết rồi sao."

"Lần trước nói không hết, tương đương chưa nói," Thùy Trang đè vai Diệp Anh xuống, chân cũng bước lên đè lên người cô: "Hiện tại nói rõ ràng về sau tôi sẽ không hỏi nữa, lỡ như tương lai ngày nào đó hai người gặp lại thì sao," nàng dùng sức nào nhào nặn mặt Diệp Anh, không nói nhiều: "Nói nhanh."

Diệp Anh bị Thùy Trang chọc đến bật cười, bị lời nói của nàng làm cho ngây người, rượu thấm càng sâu, choáng váng hoa cả mắt, vẫn không nhịn được cười lớn.

Cô vươn tay câu lấy cổ Thùy Trang: "Thùy Trang, cậu thật đáng yêu mà."

Bình giấm của Thùy Trang đổ tràn lan: "Tôi không có đáng yêu, nói nhanh lên."

Diệp Anh: "Cậu sẽ không phải vì nghĩ đến chuyện này mà tắm không được chứ?"

Thùy Trang không trả lời vấn đề này: "Có nói hay không?"

Đương nhiên Diệp Anh sẽ nói.

Nhưng cô vẫn muốn trêu nàng nên cố tình chậm rãi nói.

"Mối tình đầu của tớ," Diệp Anh cố tình nhấn mạnh cho nàng nghe: "Tớ không chỉ nhờ nàng mà biết được xu hướng tính dục bản thân, mà tớ còn thích nàng từ rất lâu rồi."

Con người của Diệp Anh lúc này đã thích ứng được bóng tối, tầm nhìn trở nên rõ ràng, có thể nhìn thấy nụ cười trên môi Thùy Trang đang dần biến mất.

Vì vậy Diệp Anh nhanh chóng nói tiếp: "Tên nàng nghe đặc biệt êm tai, cậu có muốn biết không?"

Thùy Trang ngữ khí bình bình: "Muốn nói thì nói đi."

Diệp Anh khúc khích cười: "Lần đầu gặp mặt, nàng nói với tớ...." cô cố tình kéo thật dài: "Nàng họ Nguyễn."

Diệp Anh chăm chú quan sát biểu cảm của Thùy Trang: "Còn nói cùng họ Nguyễn của tớ không giống nhau, tớ kêu nàng viết họ lên lòng bàn tay tớ."

Thùy Trang ngây người nhìn Diệp Anh, lúc sau khóe môi mới từ từ cong lên: "Tôi?"

Rất khó có khi nhìn thấy mỹ nữ hoài nghi chính mình, Diệp Anh câu lấy cổ nàng kéo xuống thêm chút nữa: "Đúng đó Trang ngốc nghếch."

Diệp Anh tiếp tục nói: "Bằng không cậu cho rằng vì cái gì mà tớ nhớ vẫn rõ lần đầu tiên gặp nhau cậu mặc váy trắng, còn nhớ rõ từng lời lúc đó, nhớ rõ chúng ta cùng nuôi cá nhỏ, nhớ rõ từng lần chúng ta gặp nhau."

Với ánh sáng yếu ớt trong phòng cộng với tác dụng của rượu dần làm hình ảnh của người kia càng trở mơ hồ, nhưng cũng nhờ có rượu, Diệp Anh dễ dàng nói ra hết tâm tình của mình.

"Khi đó tớ rất thích cùng Lan Ngọc nói về cậu, cũng rất mong chờ mỗi lần cậu qua nhà."

Thùy Trang nhìn vào ánh mắt Diệp Anh cũng chăm chú lắng nghe cô những lời cô nói, vẻ mặt hồi tưởng lại quá khứ, cũng có chút khó tin.

Thùy Trang: "Thế nhưng cậu không thích cùng tôi nói chuyện mà."

Diệp Anh ngượng ngùng rũ mắt xuống: "Không phải là em không thích chị, chỉ là em không biết phải nói gì," hai tay lại dùng thêm lực câu lấy nàng: "Chị rất lãnh đạm đó Thùy Trang."

Thùy Trang: "Phải không?" nàng lại nói: "Cậu đừng gạt tôi."

Căn cứ vào thái độ Diệp Anh mà mẹ cô đã nói trước đây, cùng thời điểm đó Diệp Anh đã thẳng thừng nói với Thùy Trang "Cút đi", chuyện này quả thực đáng hoài nghi.

Diệp Anh suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: "Vậy cậu nghĩ xem tại sao tớ lại quen để tinh dầu hương hoa hồng trong nhà, tại sao sau bao năm không gặp vừa nhìn tớ liền biết cậu là ai, cả người lúc nào cũng thất thần, ra cửa còn học theo cách ăn mặc của cậu, trốn cậu muốn chết đây nè."

Thùy Trang mím môi, dần dần bật cười lớn lên.

Thùy Trang: "Sao cậu lại như vậy chứ?"

Diệp Anh cười: "Tớ làm sao?"

Thanh âm Thùy Trang mềm nhũn: "Cậu đáng ghét muốn chết."

Nói xong Thùy Trang cúi đầu hôn lên môi Diệp Anh, hôn thật sâu, đến tận khi cô hít thở không thông.

Diệp Anh cho rằng không sai biệt lắm, có thể thuận thế đẩy người kia xuống, thế nhưng mới nghĩ chưa kịp làm, Thùy Trang đè lấy cô.

Năm lần bảy lượt, Diệp Anh người đang bị chôn trong lòng ngực nàng cố lấy lại thế công của mình.

Thùy Trang phảng phất biết Diệp Anh nghĩ gì, ôm cô thấp giọng cười.

Không đợi Diệp Anh lên tiếng, Thùy Trang mở miệng trước.

"Cậu uống say thật đáng yêu," nàng ngẩng đầu lên, ôn nhu xoa mái tóc Diệp Anh: "Ưm ~ thật thích."

Diệp Anh đương nhiên không bài xích sự yêu thích này của Thùy Trang, cho nên thích như vậy mà đè người ta làm gì?

Diệp Anh nhíu mày: "Không phải nói....."

Thùy Trang áp lại gần, hôn lên khóe môi Diệp Anh: "Tôi cũng không nói là hôm nay nha."

Diệp Anh: "A????"

Cô chuẩn bị tốt rồi mà.

Thùy Trang bật cười với biểu cảm của Diệp Anh: "Ngoan một chút, mặt cậu đỏ như vậy, không giống hôm qua."

Này thì có liên quan gì?

Thùy Trang vô thưởng vô phạt nói: "Cậu cũng thích tôi từ sớm rồi."

Diệp Anh: "Đó là vì tớ......"

Lời chưa kịp nói hết liền bị Thùy Trang nuốt trọn.

Người chị gái này thoạt nhìn thật vui vẻ cũng rất hưng phấn, mỗi câu nói đều nghe được ý cười ngập tràn.

Nàng hận không thể dính chặt Diệp Anh hơn, thủ đoạn thì cao cường, còn nói với Diệp Anh: "Tôi nghiện mất rồi, không được hở?"

Diệp Anh, không được mà.

Chính mình đào hố chính mình phải nhảy thôi, vì thế hơn nửa đêm trôi qua, Diệp Anh cũng không quên tìm tin nhắn Thanh Hoa, phát cho cô ấy một bao lì xì 500k.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro