Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Diệp Anh đương nhiên nhận được một tràn chế giễu từ Thanh Hoa, nhưng nhận được tiền vẫn rất vui vẻ, còn âm dương quái khí nói không biết ai hôm qua còn thề son sắt phải nhất định làm 1, sẽ không đời nào làm 0 nữa.

Diệp Anh đương nhiên: Tất nhiên sẽ không

Này là tin nhắn 12 giờ trưa Diệp Anh trả lời cho Thanh Hoa, vì sao lại trễ như vậy à, bởi vì giờ này cô mới rời khỏi giường.

Cặp đôi yêu nhau cùng đi du lịch, giường không phải là nơi tốt nhất sao? Huống chi, bạn gái cô còn dính người như vậy.

Thùy Trang thật là hận không thể để tay chân dài hơn ôm trọn lấy người Diệp Anh, cô thậm chí còn muốn hỏi vị họ Nguyễn này, ngủ thế này có khó chịu không chứ?

Đương nhiên cô không hỏi mà cũng không dám hỏi, cô Trang thích thế nào thì cứ như thế đó đi.

Hôm nay Diệp Anh lại là người tỉnh trước, ở ngoài chăn cầm di động chơi một hồi, cảm thấy hơi lạnh, lại giấu tay vào chăn, lần này, thành công đánh thức Thùy Trang nhà ta.

Diệp Anh đương nhiên nhớ rõ đêm qua mình có nói gì đó với Thùy Trang, ngoại trừ đoạn thẳng thắn thú nhận với Thùy Trang rằng mối tình đầu của mình là nàng, cô còn điên cuồng bày tỏ tình yêu của mình với Thùy Trang dù hai người có xa cách bao nhiêu năm.

Tám năm trước mỗi lần gặp lại thích thêm một lần, tám năm sau gặp lại, lại thích thêm một lần nữa, mỗi lần thích lại muốn hôn nàng thêm một lần.

Rốt cuộc cô vẫn bị Thùy Trang lừa. Hay thật, nàng còn dỗ cô, thân mật đến tận khi cô thần trí không còn rõ ràng, nghĩ cái gì nói cái đó, còn sợ mình nói chưa đủ rõ, dùng sức nhớ lại mỗi lần được gặp nàng.

Thấy Thùy Trang vui vẻ liền muốn cho Thùy Trang vui vẻ hơn, tâm tư đều muốn moi ra cho nàng xem.

Nghĩ đến đây, cả người Diệp Anh lại tê tê dại dại.

Không biết Thùy Trang sáng nay so với hôm qua dính người như vậy, có phải là vì tối qua cô thao thao bất tuyệt bày tỏ tình cảm hay không.

Thùy Trang nói nàng rất thích bộ dáng say rượu của cô, Diệp Anh thì ngược lại, cô không bao giờ muốn say, cảm thấy quá thẹn thùng.

Hôm nay cuối cùng mặt trời cũng chịu ló dạng, Thùy Trang đứng trước cửa sổ mở ra, hướng về phía hồ nhân tạo bên ngoài vươn vai, quay đầu nói với Diệp Anh: "Chúng ta đi ngắm biển đi."

Diệp Anh đương nhiên đồng ý.

Hai người tình tứ ở cùng một chỗ, thời gian trôi qua rất nhanh, sau bữa sáng Thùy Trang một bắt Diệp Anh phải trang điểm, còn hào phóng cho cô mượn một đôi khuyên tai.

Lề mề một hồi, cộng thêm trời đông giá rét, lúc ra cửa mặt trời đều sắp lặn.

Thùy Trang dẫn Diệp Anh đến bãi biển không làm gì khác, nếu trong di động cô không có hình của bản thân, nàng sẽ coi như làm việc tốt giúp Diệp Anh.

Trước khi ra cửa bị bắt tỉ mỉ trang điểm, cũng mặc quần áo mà Thùy Trang tỉ mỉ chuẩn bị, người này lại còn mang theo cả máy ảnh.

Vì lẽ đó, khoảng thời gian tiếp theo, Diệp Anh giống như con rối bị Thùy Trang xoay vòng vòng, nàng bảo cô phải làm thế này thì cô làm thế này, bảo làm thế kia thì làm thế kia.

Bức ảnh cuối rốt cuộc chụp xong, vừa lúc ông mặt trời cũng tan làm.

Buổi tối nay là bữa tiệc nướng do Thùy Trang chuẩn bị cho cô, sát cạnh bên bờ biển.

Sau hơn một giờ làm người mẫu, Diệp Anh gần như kiệt sức, so với công tác liên tục thì cái này còn mệt hơn.

Cũng may sao hai người không cần động tay vào nướng thịt, Thùy Trang không biết tìm đâu ra được hai cậu em thoạt nhìn trù nghệ rất cao siêu, hai người ăn đến bụng no căng tròn.

Những ngày vui vẻ thường luôn trôi qua rất nhanh, chớp mặt một cái đã đến giờ ngủ.

Chớp thêm cái nữa, các cô phải trở về thành phố A.

Thời điểm Diệp Anh đến đây mang theo một chiếc vali lớn, nhưng đồ của cô chỉ có một nửa vali, còn lại tất cả đều là của Thùy Trang, thậm chí quần áo của mang trên đường về cũng là của Thùy Trang.

Nguyên nhân do đâu, chính là do cô động kinh, đi thủ thỉ nói với nàng rằng mình muốn mặc quần áo của vợ cô, mùi hương của vợ.

Đối với bộ dáng mỗi lúc hành sự trên giường của mình mấy hôm trước, Diệp Anh luôn mâu thuẫn giữa muốn nhớ và không muốn nhớ, cầm lòng không đậu mà nhớ lại, nhưng không muốn nhớ thì càng khó hơn, cô thật sự nói quá nhiều, vô cùng nổi da gà.

Thùy Trang cũng có nói, cô lúc ở trên giường như một người khác, một chút cũng không giống bình thường.

Bất quá lời Thùy Trang nói là đang khen cô, hy vọng cô có thể tiếp tục phát huy.

Hành trình ba ngày cứ như vậy mà trôi qua, thẳng đến khi hạ cánh xuống thành phố A, Diệp Anh vẫn không thể dõng dạc đứng trước mặt nói với Thanh Hoa "Tao là 1" nữa rồi.

Cô muốn cười nhạo chính mình, chỉ vì Thùy Trang nói một câu "Tôi còn nghiện", Diệp Anh liền dâng cả thân xác này cho nàng, chị gái muốn làm bất cứ điều gì đều được.

Lần này ra cửa, đã rút hơn nửa phần tình lực của Diệp Anh, vừa về đến nhà chỉ có thể lê lết vào nhà tắm tắm rửa một cái rồi bay thẳng lên giường, sau đó thăng thiên chìm vào giấc ngủ.

Tầm 10 giờ cô có tỉnh một lần, bất quá mở di động lên không thấy thông báo gì, liền ngủ lại.

Lại một lát sau, di động của cô vang lên.

Là tiếng chuông dành riêng cho Thùy Trang, Diệp Anh ngủ say như chết cũng muốn bò dậy tiếp điện thoại.

"Alo." Diệp Anh đặt di động lên gối rồi nằm đè lên nghe máy.

Thùy Trang khẽ cười: "Còn ngủ sao."

Diệp Anh ừ một tiếng, hé một mắt ra xem thời gian, đã sắp 12 giờ rồi, cô hỏi Thùy Trang: "Cậu đang làm gì vậy?"

"Ngày mai có một đề tài quan trọng," Thùy Trang nói: "Viết cả đêm, cuối cùng cũng xong rồi."

Diệp Anh a một tiếng: "Làm sao không nói cho tớ, tớ nghĩ cậu cũng ngủ rồi."

Diệp Anh nghe được tiếng Thùy Trang bên kia đang tắt máy tính, sau đó nghe được nàng nói: "Cậu muốn tôi nói cho cậu sao?"

Diệp Anh hé mở mắt ra, nhưng thực mau nhắm lại, cô nhớ lúc 8 giờ mình có nói với Thùy Trang rằng cô hơi mệt muốn ngủ một giấc, Thùy Trang trả lời là nàng cũng vậy.

"Muốn màaa." Diệp Anh nói.

Thùy Trang bật cười: "Muốn thì muốn, làm nũng cái gì chứ."

Diệp Anh chui vào trong chăn thấp giọng nũng nịu nói: "Không có làm nũng mà."

Thùy Trang hỏi: "Có đói bụng không?"

Diệp Anh: "Tớ không đói, cậu đói sao?"

Thùy Trang không trực tiếp trả lời, mà lại hỏi lại: "Muốn ăn khuya không?"

Đối với con người lười biếng như Diệp Anh, vừa nghĩ tới ăn khuya trong đầu lập tức hiện lên hai chữ "Không muốn", nhưng cô vẫn hỏi Thùy Trang trước: "Cậu muốn sao?"

Thùy Trang thở dài: "Muốn gặp cậu đó đồ đáng ghét, cậu thế nào mà không chịu nhận lời nữa vậy."

Diệp Anh lập tức cười lớn, lên tinh thần: "Ngủ nhiều hồ đồ rồi," bị Thùy Trang nháo lên như vậy, Diệp Anh giọng nói càng trở nên ngọt hơn: "Vậy cậu có muốn qua không? Tớ có thể cùng cậu đi ăn chút gì đó."

Thùy Trang lạnh lùng ờm một tiếng: "Quên đi, không đi nữa."

Diệp Anh: "Vậy tớ qua nhá?"

Thùy Trang: "Không cần."

Diệp Anh bây giờ mới thật sự làm nũng: "Changg."

Thùy Trang: "Gọi vợ cũng vô dụng," nàng nói: "Ngày mai tôi còn muốn dậy sớm."

Diệp Anh liền kêu: "Vợ ơi ~"

Tiếng cười của Thùy Trang truyền đến rất rõ ràng, Diệp Anh thậm chí có thể tưởng tượng được biểu tình của nàng, cô nhất định ví dụ hoàn mỹ giải thích cho cái gì gọi là được cưng chiều.

Nhưng nguy to rồi, không chỉ có tinh thần hơn, cô bây giờ còn rất muốn gặp Thùy Trang.

Bất quá cái ý tưởng này đã bị Thùy Trang dập tắt, dù sao cũng ở cùng một thành phố, muốn gặp liền có thể gặp, không cần phải làm như ngày mai tận thế, bây giờ đã 12 giờ, mai các cô còn phải đi làm.

Thùy Trang dỗ Diệp Anh vài câu để cô ngoan ngoãn ngủ, hẹn mai gặp lại rồi cúp máy.

Thùy Trang không có lừa cô, hôm sau dậy sớm, ngay khi tỉnh lại Diệp Anh liền thấy được tin nhắn của Thùy Trang, "Chào buổi sáng bạn gái" vào lúc 6:05.

Diệp Anh cũng nhắn lại nàng một tin chào bạn gái buổi sáng, liền vội vàng đi rửa mặt.

Trong lúc đánh răng, Diệp Anh nhìn người trong gương ngây ngốc cười toe toét mà thấy bó tay.

Cô không biết người khác yêu đương sẽ có bộ dáng như thế nào, nhưng cô cảm thấy mình cứ như bị bệnh, mỗi lần nghĩ đến Thùy Trang liền muốn cười, sau đó lại nhớ về hình ảnh hai người yêu đương còn chưa thành thục, không khỏi cảm thấy thần kỳ, đột nhiên lại muốn cười thêm lần nữa.

Chỉ là thời gian không cho phép cô ngẩn ngơ nữa, rời giường liền phải thay quần áo, rồi chạy đến tủ lạnh lấy sữa bò cùng bánh mì xuống lầu.

Xuống tầng hầm, ngay khi bước tới xe, Diệp Anh cảm thấy có gì đó không đúng, lùi lại vài bước, nhìn kỹ biển số của chiếc xe bên cạnh, liền mở cửa xe bên cạnh ra.

"Thùy Trang!" Diệp Anh giật mình hô lên một tiếng rồi ngồi vào xe: "Sao cậu lại tới đây?"

Thùy Trang đưa bữa sáng còn nóng hổi cho cô: "Tới đưa cậu đi làm."

Diệp Anh cao hứng: "Cậu đến lúc nào vậy," nghĩ đến việc này, cô liền cúi đầu nhìn bữa sáng trên tay: "Bánh mì nóng, cậu làm sao? Cậu không phải đã chờ lâu rồi chứ."

Thùy Trang đem xe lái ra ngoài: "Đừng hiểu lầm, bữa sáng là tôi mua, buổi sáng còn phải đi đến viện nghiên cứu."

Diệp Anh: "Oh."

Nhưng lòng vẫn nở hoa.

Cái nở hoa này có khả năng cũng nở ra bên ngoài, Thùy Trang nhìn thấy cô vui vẻ như vậy liền nhịn không được bật cười.

"Mua bữa sáng thôi cũng khiến cậu cao hứng thế sao." Thùy Trang nói.

Diệp Anh lắc lư cái đầu: "Không được sao? Tớ rất cao hứng."

Thùy Trang: "Không ăn à?"

Diệp Anh: "Không đâu, tớ có mang theo bánh mì và sữa bò trong túi."

Thùy Trang: "Đồ lạnh?"

Diệp Anh: "Ha ha."

Thùy Trang đã quá hiểu cô: "Dạ dày chính là bị cậu lăn lộn đến hỏng rồi."

Diệp Anh phản bác: "Dạ dày buồn ngủ, có ăn là tốt rồi, còn đòi hỏi cái gì chứ."

Thùy Trang: "Tôi sẽ méc mẹ cậu."

Diệp Anh trực tiếp lấy di động ra: "Nè, cậu nói đi."

Thùy Trang bật cười: "Nhưng tôi cảm thấy cậu có vẻ sợ tôi hơn, càng nghe lời tôi nói hơn."

Diệp Anh há miệng định phản bác nhưng đành ngậm lại, càng không có lời gì để chống đỡ.

Nhưng Thùy Trang chính là muốn cô trả lời: "Phải không?"

Diệp Anh giả cười: "Dạ dạ dạ."

Ở trên xe ăn được nửa bữa sáng, dạ dày Diệp Anh liền ấm lên, sáng sớm rất dễ bị kẹt xe, dừng ở đèn đỏ một lát Diệp Anh nói với Thùy Trang: "Cậu lúc làm việc và lúc nghỉ ngơi cũng không giống nhau."

Thùy Trang: "Như thế nào?"

Diệp Anh: "Mấy hôm trước cả người lúc nào cũng mềm oặt dính lấy tớ, hôm nay lại rất ngự tỷ nha."

Thùy Trang: "Mềm oặt dính người hay không do ý muốn của bản thân."

Thùy Trang nói đến đây, Diệp Anh liền hiểu ngay, tâm lại nở hoa.

"Nhưng mà," Diệp Anh lại nghĩ tới một việc: "Những lúc cậu không dính người thì thật sự rất lạnh nhạt với tớ."

Thùy Trang cười: "Tôi lạnh nhạt sao?"

Diệp Anh khịt mũi, giống như vừa ăn cướp vừa la làng.

Bất quá trọng điểm không phải ở đây, trọng điểm là cô chỉ như là người làm ấm giường cho nàng mà thôi.

"Đúng vậy, cậu lạnh nhạt," Diệp Anh quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rì rì nói: "Cậu vẫn luôn không nói với tớ những chuyện quan trọng, đang làm gì không nói, muốn làm gì cũng không nói," Diệp Anh sợ Thùy Trang không hiểu, nên nói thêm một câu: "Cậu nhìn tớ đi, cái gì tớ cũng nói cho cậu hết, muốn ngủ một giấc cũng muốn nói cho cậu biết."

Thùy Trang a một tiếng thật dài: "A........A?"

Sau đó không nói gì nữa.

Diệp Anh không muốn quay sang nhìn nàng, trong xe bỗng nhiên yên tĩnh đến lạ, không thể làm gì khác hơn ngoài tiếp lúc quay đầu ra cửa sổ vừa ngắm vừa ăn sáng.

Thùy Trang mau nói gì đó đi, nói nhanh lên trước khi cô cảm thấy hối hận vì những lời mình vừa nói, cô cảm thấy mình đang xúc phạm nàng.

"Rột."

Rất nhanh, trong xe truyền đến tiếng Diệp Anh hút phải không khí, sữa bò uống hết rồi.

Diệp Anh đem sữa trong miệng nuốt xuống.

"Xin lỗi," bên kia Thùy Trang cuối cùng cũng chịu nói chuyện: "Tôi không có thói quen này," nàng lại hỏi: "Mà tôi không nói cho cậu chuyện gì vậy?"

Xem ra Thùy Trang thật sự là không để ý đến chuyện này, Diệp Anh nhẹ nhõm hơn nói: "Trước đó lúc cậu làm hạng mục trở về, giờ lên máy bay," để cho người ta thấy chuyện này quan trọng, Diệp Anh đặc biệt nhấn mạnh hơn: "Chuyện lớn như vậy, cậu cũng không nói, để tớ phải ngồi nhà chờ đợi, còn nữa, cậu dẫn bọn trẻ đi thi đấu cũng không nói với tớ, còn nữa cậu có việc đột xuất cũng không nói luôn," giọng Diệp Anh càng nói càng nhỏ, càng ngày càng chột dạ: "Không bao giờ chịu nói trước với tớ, luôn luôn rất đột ngột mới chịu nói ra."

Thùy Trang lại kêu lên một tiếng dài: "A......"

Diệp Anh vẫn dũng cảm nói tiếp: "Cậu nhìn tớ đi, có phải tớ rửa tay một cái cũng nói cho cậu không."

Thùy Trang bởi vì ngữ khí hào hùng của Diệp Anh mà nở nụ cười: "Ừm, đúng thật," nàng còn nói: "Tôi đã quen với tự do, khả năng có lẽ là do môi trường trưởng thành quá tự do rồi."

Diệp Anh thành công bị nghẹn lời.

Nhưng cô không tha thứ đâu nha.

Thùy Trang ý cười càng sâu: "Thì ra sau lưng tôi cậu lại trộm không vui nhiều chuyện như vậy nhỉ."

Diệp Anh như cũ cúi đầu không nhìn Thùy Trang: "Đúng đó."

Còn có lúc nào cũng ôm gối hoài nghi rằng có phải Thùy Trang không quan tâm đến cô không.

Thùy Trang cười: "Cho nên ở bên cạnh tôi đáng yêu như vậy đều là cố ý sao?"

Diệp Anh: "Cậu còn cười được nữa."

Thùy Trang đưa tay sờ sờ lên mu bàn tay Diệp Anh: "Đã biết đã biết, tôi sẽ thay đổi, bạn gái muốn đương nhiên tôi phải làm được rồi."

Diệp Anh lại quay đầu nhìn cửa sổ: "Này còn được."

Thùy Trang tiếp tục lái xe: "Thế không bằng đưa ra yêu cầu khác với tôi đi."

Diệp Anh lúc này mới quay đầu lại: "Cậu nói đi."

Thùy Trang: "Cậu có muốn sống cùng tôi không?"

Đột nhiên nói cái này, Diệp Anh thiếu chút nữa bị sặc nước bọt.

Diệp Anh: "Hả?"

Thùy Trang lùi một bước tiến hai bước: "Có vẻ còn hơi sớm nhỉ."

Diệp Anh hơi hơi lung lay rồi.

Thùy Trang vẫn lùi thêm bước nữa: "Nhưng tới khi nào mới thích hợp để hỏi nhỉ?"

Diệp Anh cũng nghĩ về câu hỏi này.

Thùy Trang nói hưu nói vượn: "Có muốn coi ngày trước không?"

Diệp Anh xùy một tiếng: "Cậu còn tin cái này sao?"

Thùy Trang không trả lời Diệp Anh, trực tiếp mở tìm kiếm bằng giọng nói trên xe.

"Xin chào, xin hỏi bạn cần giúp gì?" Giọng của nữ người máy vang lên.

Thùy Trang hỏi: "Mất bao lâu để có thể cùng bạn gái ở chung một chỗ?"

Diệp Anh không thể nhịn được cười, cô nghe người máy nói: "Các bạn có thể sống cùng nhau nếu cả hai đều yêu đối phương."

Thùy Trang rất hài lòng với đáp án này, lại hỏi: "Ngày hôm nay có thích hợp dọn nhà không?"

Người máy nói: "Nhiệt độ trung bình hôm nay là 33 độ C, không ảnh hưởng đến việc di chuyển."

Thùy Trang thoát khỏi thanh tìm kiếm, phảng phất có được dẫn chứng thuyết phục: "Cậu xem."

Diệp Anh cười híp cả mắt: "Thùy Trang, đúng là chuyện gì cậu cũng làm được."

Thùy Trang hỏi: "Cậu chưa thấy đủ sao?"

Diệp Anh: "Tớ còn chưa đó."

Cô đã sớm là cá nhỏ của Thùy Trang rồi.

Nhưng Thùy Trang lại nói: "Thì ra là cậu vẫn còn muốn."

Qua nửa giây Diệp Anh mới kịp phản ứng lại những gì Thùy Trang nói, bật cười lớn lên.

Thùy Trang như thế nào lại như vậy chứ, Thùy Trang, aaaaaa cứu mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro