Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Thùy Trang đưa Diệp Anh đến cửa công ty, vô tình sao lại đụng phải Lan Ngọc.

Cùng là một tình huống giống nhau, Lan Ngọc bước xuống từ một chiếc xe khác, thời điểm Diệp Anh xuống xe, vừa lúc Lan Ngọc cũng vòng về vị trí ghế lái, cúi đầu hôn lên môi của cô gái ngồi ghế lái.

Không cần cần đoán cũng biết là quan hệ gì, cũng nhờ hành động này của Lan Ngọc, liền đem hành động muốn hôn Thùy Trang của Diệp Anh nhét trở lại trong đầu.

Thu hồi tầm mắt, Diệp Anh thấy Thùy Trang cũng đang nhìn về phía bên kia.

Bất quá rất nhanh, Thùy Trang cũng thu hồi ánh mắt, hai người làm như không nhìn thấy gì.

"Tan tầm tôi đến đón cậu."

"Lái xe chậm một chút, đến nhớ nói cho tớ nha."

Các cô đồng thời mở miệng, lại đồng thời cười rộ lên.

Sau khi bước vào sảnh công ty, tiếng giày cao gót theo sau Diệp Anh càng lúc càng nhanh, cô nhanh thì nó nhanh, cô chậm thì nó chậm, nhưng vẫn luôn đi phía sau cô.

Trong lúc chờ thang máy, Diệp Anh nhìn lên cửa thang máy, thấy được Lan Ngọc ở phía sau, bất thình lình mắt chạm mắt, Lan Ngọc mỉm cười với cô, nhỏ giọng chào: "Chị Cún, chào buổi sáng."

Khi tháng máy đến, Diệp Anh cũng trả lời: "Chào buổi sáng."

Sau khi bước vào, Diệp Anh đứng sang một bên, Lan Ngọc cũng mau bước vào, nhanh tay nhấn tầng lầu của hai người.

"Người vừa rồi là bạn gái em," Lan Ngọc nói: "Có phải rất đẹp không ạ?"

Diệp Anh ăn ngay nói thật: "Không thấy rõ nữa."

Lan Ngọc cười cười, lại hỏi: "Chị và chị họ em quan hệ thật tốt nha."

Diệp Anh: "Ừm."

Cô ấy lại nói: "Chị ấy còn đưa chị đi làm."

Diệp Anh vẫn là: "Ừm."

Đại khái là không còn gì để nói nữa, Lan Ngọc cười gượng hai tiếng để giảm bớt bầu không khí ngột ngạt, liền ngoan ngoãn ngậm miệng.

Chẳng bao lâu, tầng của Lan Ngọc đến, ngay khi Diệp Anh nghĩ rằng hai người cô cứ như vậy tách ra, đột nhiên Lan Ngọc quay sang nhanh chóng hỏi một câu: "Chị Cún, chị với chị em đã ở bên nhau rồi ạ?"

Diệp Anh không có lập tức trả lời, nhưng trông dáng vẻ Lan Ngọc giống như thực sự chờ mong, cũng không ra thang máy, nhưng cũng không nhấn giữ cửa.

Tính tò mò của Lan Ngọc Diệp Anh đã sớm được lĩnh hội, cô ấy không chỉ có tò mò, mà còn nhất định sẽ làm mọi cách để tìm được đáp án mình muốn.

Cũng không có gì phải giấu, Diệp Anh đơn giản nói: "Ừm."

Lan Ngọc vui mừng khôn xiết, dùng tay cản cửa thang máy đang chuẩn bị đóng, chào tạm biệt với Diệp Anh, rồi nhanh chóng chạy đi như một cơn gió.

Chuyện này tuy không ảnh hướng đến Diệp Anh, nhưng vì mối quan hệ của Lan Ngọc với Thùy Trang, ở trước mặt Lan Ngọc thừa nhận, làm cho Diệp Anh có chút vui vẻ.

Đến văn phòng không bao lâu, tin nhắn báo Thùy Trang đến nơi liền tới, cùng lúc đó, nàng cũng gửi đến một ảnh chụp màn hình, là lịch sử trò chuyện của nàng cùng Lan Ngọc.

Tin nhắn ở trên là từ nhiều ngày trước, các nàng mới thêm bạn bè.

Tin nhắn gần nhất là vừa mới đây, Lan Ngọc nói: Chị Cún nói hai chị ở bên nhau! Chúc mừng chị họ!

Lan Ngọc: [pháo hoa]

Lan Ngọc: [pháo hoa]

Với đoạn tin nhắn này Thùy Trang không nói câu gì, đại khái mục đích của nàng chỉ là muốn cho Diệp Anh xem, tiếp theo nàng nhắn: Giữa trưa cùng ăn cơm không?

Diệp Anh nói: Được

Một lát sau, Diệp Anh lại nói: Nhưng mà người ta không có xe

Thùy Trang bên kia nở nụ cười: Vậy đi bộ tới tìm tôi đi

Diệp Anh gửi một nhãn dán: [cậu không yêu tớ nữa sao]

Thùy Trang gửi lại cái nhãn dán [yêu yêu] trộm được của Diệp Anh mấy hôm trước.

Diệp Anh xin nghỉ phép hai ngày, tồn lại một đống việc lặt vặt phải làm, vì vậy vừa đặt di động xuống liền bận rộn đến gần trưa, trả lời điện thoại, viết đông viết tây, ký duyệt hồ sơ, thành thục trở thành Diệp tổng.

Giờ nghỉ trưa, Thùy Trang đúng 11 giờ 30 gọi điện cho cô.

Không biết nụ cười của Diệp Anh có điểm khác thường hay không, nhưng tiểu trợ lý phải nhìn đi nhìn lại đến hai lần.

Diệp Anh bắt máy rất nhanh, nghe Thùy Trang bên kia nói: "Nhanh xuống đây, dưới sảnh công ty cậu."

Diệp Anh cười ừ một tiếng: "Năm phút nữa tớ xuống tới."

Thùy Trang: "Được."

Năm giây tắt máy, Diệp Anh quay đầu nhìn thấy tiểu trợ lý cũng đang cười.

Diệp Anh nghi hoặc: "Làm sao vậy?"

Tiểu trợ lý hỏi: "Đi hẹn hò ạ?"

Diệp Anh không có phủ nhận: "Đúng vậy."

Tiểu trợ lý không nghĩ tới Diệp Anh thản nhiên như vậy, nghẹn vài giây vẫn không nhịn được hỏi: "Chị có bạn trai sao ạ?"

Diệp Anh đem hồ sơ trên tay đưa cho tiểu trợ lý: "Em đi truyền đi, nói Diệp tổng yêu đương rồi."

Tiểu trợ lý lập tức bật cười: "Dạ được dạ được."

Diệp Anh thuận tiện hào phóng một phen: "Giữa trưa em dẫn mọi người đi ăn đi, chị mời, thích ăn gì cũng được."

Tiểu trợ lý càng vui vẻ: "A! Dạ dạ dạ!"

Tâm tình vui vẻ là bệnh dễ lây, bất quá Diệp Anh không biết là mình lây cho tiểu trợ lý, hay tiểu trợ lý lây cho cô.

Diệp Anh nói năm phút liền đúng năm phút, khi bước xuống tầng, mở cửa ra, cô liền nhìn thấy xe của Thùy Trang.

Diệp Anh hoài nghi không biết Thùy Trang có phải đã lén lút gieo bùa mê thuốc lú gì lên người cô không, như thế nào vừa nhìn thấy người, cô liền không giống như bình thường, các tế bào trong cơ thể bắt đầu sôi sục lên.

"Muốn ăn cái gì?" Sau khi lên xe, Thùy Trang hỏi.

Diệp Anh: "Muốn ăn thịt quay."

Thùy Trang cười: "Thật thích cậu mỗi khi được hỏi đều có sẵn đáp án."

Diệp Anh: "Cậu là thích tớ thì có."

Thùy Trang khởi động xe, học theo ngữ khí Diệp Anh: "Đúng đúng đúng."

Diệp Anh không chỉ có chỉ đường, còn lên sẵn kế hoạch, tiết kiệm không ít thời gian.

Lái xe trên đường, Thùy Trang chợt nói với Diệp Anh: "Mở di động của tôi đi."

Diệp Anh nghi hoặc "A?" một tiếng, cầm lấy di động của Thùy Trang.

Màn hình di động của Thùy Trang đã được thay đổi, giống như ước hẹn hai ngày đã định, giờ đây trên màn hình là ảnh của Diệp Anh, gió biển thổi mái tóc dài của cô, mà cô thì cười như một kẻ ngốc.

"Ảnh đã được chỉnh rồi à." Diệp Anh nói.

Thùy Trang: "Tùy tiện chỉnh một chút."

Diệp Anh: "Thế sao không gửi cho tớ."

Thùy Trang nói: "Bây giờ gửi."

Vì thế trong thời gian kế tiếp, Thùy Trang hướng dẫn Diệp Anh vào hộp thư, nhấn vào một mail đang ở trong thư mục lưu trữ.

"Chỉ cần nhập địa chỉ mail của cậu vào là được." Thùy Trang nói.

Diệp Anh làm theo, Thùy Trang ở bên giải thích: "Ngày hôm qua làm xong muộn quá, mà tôi cũng không có địa chỉ mail của cậu, nên để tạm ở đó."

Diệp Anh: "Ha."

Thùy Trang: "Cười cái gì?"

Diệp Anh: "Thích á."

Còn không phải là cười Thùy Trang để tâm đến lời cô nói sao, buổi sáng vừa dặn cái gì cũng phải nói trước với mình, haha.

Trong quá trình gửi ảnh, Thùy Trang lại mở miệng nói: "Chuyện thứ hai."

"Ha?" Diệp Anh: "Còn chuyện gì sao?"

Thùy Trang: "Cậu mở Zalo đi."

Diệp Anh nghe lời làm theo.

Thùy Trang: "Cuộc trò chuyện thứ hai."

Diệp Anh sửng sốt một chút: "Mẹ tớ?"

Thùy Trang ừ một tiếng: "Cậu mở đi, lướt đến tin lúc 9 giờ sáng," Thùy Trang ngữ khí nhàn nhạt nói: "Đọc diễn cảm và nhấn nhá vào."

Âm dương quái khí, chắc chắn không phải chuyện tốt.

Diệp Anh vì thế lướt lên 9 giờ, nhìn mẹ cô thân thiết kêu nàng: Bé Trang ơi

Kế tiếp hai người mỗi người một câu nói về Diệp Anh, nói tuần này khả năng là dì không lên được, đứa nhỏ Cún này mỗi lần bà dặn uống thuốc đều rất ngoan ngoãn đồng ý, nhưng chắc chắn sẽ không động vào.

Sau đó nói làm phiền Thùy Trang có rảnh thì nhắc Cún uống thuốc, không rảnh cũng không sao, ha ha ha.

Thùy Trang đương nhiên đồng ý, vì thế mẹ liền gửi thuốc của Diệp Anh cho nàng, còn nói ở trong ngăn tủ có ấm đun thuốc, Diệp Anh nó biết.

Hai người nói thêm hai ba câu liền kết thúc.

Diệp Anh tự nghĩ này thì có gì nghiêm trọng đâu, vừa nghĩ xong thì chuyện nghiêm trọng cũng tới.

Qua hơn một giờ, mẹ cô lại gửi cho Thùy Trang hai tấm ảnh đàn ông, hỏi nàng thấy thế nào?

Thùy Trang không có trực tiếp trả lời, chỉ hỏi: Làm sao vậy ạ?

Mẹ Diệp Anh nói: Dì thấy rất đẹp trai nha, hai người này đều lớn hơn Cún ba tuổi, người thứ nhất là ông chủ của một công ty, cũng là người thành phố A, người kia là nhân viên công vụ, mẹ thằng bé có quen với dì.

Mẹ Diệp Anh: Dì còn chưa nói với Cún, con thấy thế nào?

Mẹ Diệp Anh: Hay là con có ưng người nào không?

Diệp Anh chính thức không nói nên lời.

Diệp Anh: "Bà ấy sao lại tìm cậu nói cái này chứ."

Kế tiếp là tin nhắn của Thùy Trang, nàng nói: Con không thích đâu ạ, Diệp Anh hẳn là cũng không thích đâu

Mẹ Diệp Anh: Dì cũng đoán được, nên mới cho con xem trước

Mẹ Diệp Anh bổ sung: Buổi sáng vừa vặn cùng bạn xem được mấy cái này, liền gửi cho con xem

Mẹ Diệp Anh: Không có việc gì con làm việc đi

Thùy Trang: Dạ dì

Câu này kết thúc, hai người không nói gì nữa.

Diệp Anh đọc xong khóa màn hình di động Thùy Trang lại, đặt lại vị trí ban đầu.

Cô cẩn nhận đưa mắt nhìn Thùy Trang: "Ha ha."

Thùy Trang bị Diệp Anh chọc cười: "Cười cái gì?"

Diệp Anh: "Cậu giận hả?"

Thùy Trang: "Tôi vì sao phải giận?"

Diệp Anh oh một tiếng: "Không biết nha."

Diệp Anh còn nói: "Mẹ tớ thật quá đáng!"

Thùy Trang: "Vì sao lại quá đáng?"

Ngữ khí của Thùy Trang vẫn không mặn không nhạt, Diệp Anh lại cẩn thận quay sang nhìn nàng.

Diệp Anh không biết nói cái gì, Thùy Trang cũng không nói gì.

Xe chạy thêm một đoạn nữa, đến khi thấy biển báo đến khu vực ẩm thực, Thùy Trang lên tiếng.

Nàng lạnh lùng nói một câu: "Cậu nhất định không được đi xem mắt."

Diệp Anh sợ hãi, đương nhiên gật đầu lia lịa: "Nhất định không đi."

Thùy Trang lúc này mới hài lòng mỉm cười: "Hứa với tôi."

Diệp Anh nói tiếp: "Hứa với cậu."

Thùy Trang cười càng thêm sâu.

Thời gian nghỉ trưa của hai người không nhiều lắm, ăn xong bữa cơm liền phải trở về làm việc.

Trở lại văn phòng, Diệp Anh cầm số điện thoại của mẹ nhưng không biết như thế nào không thể nhấn vào.

Nếu đột nhiên tìm bà như vậy, liệu bà có nghĩ là do Thùy Trang mách lẻo cho cô hay không, rồi lỡ bà không thích Thùy Trang nữa thì sao, nhưng nếu cô không nói thì lại không được.

Nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ tới mẹ mình đã tự tìm tới cửa.

Thế nhưng giống y đúc kịch bản cũ, bà gửi Diệp Anh hai bức ảnh, bla bla giới thiệu, hỏi Diệp Anh thấy thế nào?

Diệp Anh không nhìn tin nhắn, trực tiếp gọi qua.

"Đây," mẹ cô vừa nghe máy liền nở nụ cười, thậm chí có chút vui vẻ: "Thấy ảnh liền gọi cho mẹ sao? Có thích không?"

"Mẹ đừng hiểu lầm," Diệp Anh bất đắc dĩ nói: "Không phải đâu, sao vậy mẹ, sau này mẹ đừng gửi con mấy cái này mà."

Mẹ hì hì cười: "Muốn cho con nhìn một chút, không thích thì thôi có gì đâu."

Diệp Anh: "Con không thích."

Mẹ quả nhiên cũng không nhắc lại, chuyển sang chuyện khác: "Mẹ nghe dì nói, con cùng bé Trang đi chơi có gặp anh họ sao?"

Diệp Anh khựng lại, khí thế hùng hồn khi nãy liền tiêu biến: "A."

Mẹ: "Trùng hợp vậy, anh họ trở về còn nói con lớn lên xinh đẹp như vậy, thiếu chút nó không nhận ra."

Diệp Anh ha ha cười gượng: "Anh họ cùng với anh kia đi cùng nhau."

Mẹ: "Oh, mẹ biết mà, hình như hai đứa qua đó bàn chuyện làm ăn."

Diệp Anh gãi gãi cằm: "Dì ở nhà chăm bảo bảo ạ."

Mẹ: "Đúng vậy, anh họ cùng người kia thật giỏi, bảo bảo được nuôi rất khéo."

Diệp Anh nhắm mắt cắn răng nói một câu: "Người kia gì chứ cũng chỉ là một gia đình bình thường mà mẹ, chẳng qua là giới tính giống nhau thôi, bây giờ họ đều rất hạnh phúc."

Mẹ cười cười, không biết có ý tứ gì.

"Vậy thì cô cũng nhanh chóng lập gia đình đi," bà nói: "Cũng cho tôi một đứa cháu nhanh lên."

Diệp Anh đại khái đã nói được câu kia rồi, liền liều mạng nói tiếp câu nữa: "Con thấy Thùy Trang khá tốt đó chứ, nếu không con lập gia đình với cậu ấy nha, không phải mẹ cũng rất thích cậu ấy sao, chuyện gì cũng tìm cậy ấy, thật sự không tốt chút nào."

Mẹ cô nghe xong cắt ngang: "Con chịu nhưng chắc chắn bé Trang không muốn đâu," bà lại nói: "Đừng có nói bậy bạ, nghe cứ kì kì làm sao."

Vạn chữ phản bác trong miệng Diệp Anh phải nuốt xuống: "Oh."

Diệp Anh cũng hiểu, mục đích của mẹ khi nhắc đến anh họ và đối tượng của anh vân vân các thứ đều không quan trọng, trọng tâm vẫn là bảo bảo, là mẹ muốn có cháu.

Đoạn đối thoại này gần như rút hết tinh lực ngày hôm nay của Diệp Anh, điện thoại vừa cúp liền vô lực ngồi phịch xuống ghế.

Thuận tiện mở Zalo của Thùy Trang ra.

Diệp Anh: Mẹ vừa gọi cho tớ

Thùy Trang bên kia lập tức đang nhập tin nhắn, nhưng gõ một hồi lâu, cũng chỉ gửi được ba chữ: Dì nói gì?

Diệp Anh: Cho tớ xem ảnh hai người kia, bị tớ hung hăng cự tuyệt rồi!

Diệp Anh gửi câu này, không biết có chọc Thùy Trang cười được không.

Sau đó cô còn nói: Thuận tiện dựa theo lời mẹ, tớ nói tớ nghĩ mình nên lập gia đình với Thùy Trang

Thùy Trang: Cái gì?

Qua màn hình, Diệp Anh có thể hình dung vẻ mặt kinh ngạc của Thùy Trang, cô bật cười, tâm tình trở nên tốt hơn.

Diệp Anh nói tiếp: Thế nhưng mẹ lại chế nhạo tớ, bà nói cậu không muốn đâu

Thùy Trang lần này trả lời rất nhanh, nàng nói: Tôi nguyện ý mà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro