Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một câu tôi nguyện ý của Thùy Trang, phảng phất như đang đáp ứng Diệp Anh một chuyện đại sự, thành công làm mũi cô thêm cay cay.

Cô cả người mềm nhũn nằm liệt trên sô pha, không tiếp tục đề tài này, mà là hỏi Thùy Trang: Cậu đang làm gì đó?

Không biết nguồn gốc từ đâu, nhưng câu hỏi đang làm gì này còn một ý nghĩa khác, chính là tớ nhớ cậu.

Bất quá Thùy Trang hẳn là không biết, nàng lại nghiêm túc trả lời cô: Lên lớp đó

Diệp Anh: "......"

Diệp Anh vừa rồi còn một phen nước mắt nước mũi tèm lem, nhờ câu này nháy mắt chảy ngược hết vào trong.

Cho nên cô Trang là trăm công nghìn việc mà vẫn dành thời gian trả lời tin nhắn của cô nha.

Nhưng nghĩ lại thì Diệp Anh thấy Thùy Trang trả lời rất nhanh, liền hỏi: Lên lớp nhàn như vậy sao?

Thùy Trang: Nhàn thật, bọn họ làm thí nghiệm, tôi chơi di động thôi

Lời vừa nói xong, Thùy Trang gửi đến một file excel, Diệp Anh mở ra xem, bên trong tổng cộng có bốn bảng biểu, một là thời khóa biểu của Thùy Trang, một là thời gian biểu các hạng mục tiếp theo, còn một bảng là thời gian biểu viết luận văn cùng công tác mà Thùy Trang tự sắp xếp.

Bảng biểu cuối cùng, đại khái là thời gian rảnh rỗi sắp tới đây của nàng, trên mỗi khung thời gian đều có một ghi chú, mỗi cái đều là "Dành cho Diệp Anh".

Sau khi xem xong bốn bảng biểu này, Diệp Anh càng cười đến lợi hại hơn.

Vừa mới nhắc nhở chút xíu nàng liền nghiêm túc thực hành, nháy mắt liền đem cảm giác không tốt khi ở trên xe của Diệp Anh đá bay đi.

Diệp Anh cũng đem lịch trình công tác của mình gửi cho nàng, nhưng lịch trình của cô không có được như Thùy Trang, chính là bình thường rảnh rỗi nhưng lại ngẫu nhiên tăng ca.

Trừ nó ra thì thời gian còn lại cũng vẫn là "Dành cho Thùy Trang".

Hai người ngọt ngào một lúc, Diệp Anh liền đi mở họp, mở họp xong trở về, phát hiện trong nhóm chat đang thảo luận về cô và Thùy Trang.

Sự tình bắt đầu từ Thu Hiền nói "Diệp Anh như thế nào yêu đương liền lặn mất tăm vậy cà", những người khác được dịp tự biên tự diễn câu chuyện tình yêu của Diệp Anh và Thùy Trang, nội dung phong phú xuất sắc, lố lăng đến cực điểm.

Trong đó bao gồm cả chuyện Diệp Anh chọc cho Thùy Trang tức giận sau đó bị nàng đạp một phát rơi xuống nước, Diệp Anh bị đạp bẹp trở thành con cá nhỏ bị cá mập ăn tươi nuốt sống.

Còn nói Diệp Anh nhất định bị Thùy Trang khi dễ mãi lật không được, không chỉ là một cô vợ nhỏ mà còn bị vợ quản nghiêm, tỷ tỷ chung quy vẫn lợi hại hơn, vĩnh viễn không có cơ hội làm 1 được.

Còn nhiều câu được kể ở nhiều bối cảnh khác nhau, nào là khách sạn, quán ăn, trên đường, rạp chiếu phim, nội dung vẫn đa dạng nhiều sắc màu, nhưng kết quả vẫn không đổi, vẫn là Diệp Anh bị Thùy Trang nghiền nát, nữ nhân cô trốn không thoát được lòng bàn tay của Thùy Trang.

Diệp Anh mất hơn nửa tiếng đồng đồ mới đọc xong mấy câu truyện trong nhóm, có thể thấy chiều nay mọi rảnh rỗi đến khùng điên hết rồi.

Mắt thấy lại sắp có một câu chuyện mới được ra lò, Diệp Anh vội vàng gửi một tin nhắn chặn lại:.....?

Nhóm chat đột nhiên im bặt, tiếp theo mọi người đồng lòng gửi "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha".

Cũng có người hỏi Diệp Anh: Khúc trên kia cậu nhìn thấy không

Cô ấy nói: Cái khác không quan trọng, câu kia cậu nhất định phải đọc được

Diệp Anh: Thấy được thấy được rồi

Còn có thể là cái gì, chính là mau mời bọn họ bữa cơm đi.

Diệp Anh hỏi: Khi nào mọi người rảnh? Tớ đưa vợ tớ đến gặp gia đình nhà vợ cô ấy

Đàm Trang: Này liền là vợ rồi sao?

Diệp Anh: Nếu không thì sao?

Thu Hiền: Chậc chậc chậc, Diệp Anh của chúng ta thay đổi thật rồi, lúc các cậu ấy nói tớ còn không tin đâu

Thanh Hoa: Này cũng không thể là Diệp Anh của chúng ta được, nếu bị cô Trang thấy được, người chịu khổ vẫn là Diệp Anh

Đàm Trang: Đúng thật, bằng không buổi tối sẽ......

Mắt thấy mấy người này lại muốn vẽ ra truyện mới, Diệp Anh lần nữa cắt ngang: Dừng...

Cô nghĩ nghĩ, trực tiếp đề nghị thời gian: Tối nay được không?

Mọi người: Nhưng mà

Diệp Anh lại nói: Mà từ từ, tớ hỏi cậu ấy trước đã

Mọi người lại: ...

Thanh Hoa dẫn đầu: Chúng ta nói cũng không phải là sai

Đàm Trang: Diệp– bị vợ quản nghiêm – Anh dần dần nổi lên mặt nước rồi

Diệp Anh: Ha, cười chết

Thấy mọi người lại muốn bắt đầu, Diệp Anh nghĩ mình cũng không cản nổi nữa, liền bỏ cuộc, chuyển sang nhắn cho Thùy Trang, hỏi nàng tối nay có được không.

Thùy Trang nói: Có thể

Thùy Trang còn nói: Nhà hàng để tôi chọn đi, tôi mời khách cho

Thùy Trang: Cậu hỏi xem mọi người thích ăn cái gì, có kiêng gì không, tầm mấy giờ, để tôi đặt bàn nhé

Diệp Anh chụp đoạn tin nhắn này gửi vào trong nhóm, thành công đánh gãy một đoạn truyện đang chế dỡ.

Đàm Trang là người đầu tiên phản ứng, cô ấy gửi nhãn dán mắt sáng lấp lánh: Oa, cô Trang tri kỷ quá đi!

Thanh Hoa đuổi kịp theo sau: Cô Trang thật sự là người bạn gái tuyệt vời nhất

Đàm Trang cũng hùa theo: Wow wow wow cô Trang thật tốt

......

Mấy người này vẫn như cũ không tập trung, nói chuyện lan man hơn một phút, vẫn không trả lời được vấn đề nào.

Diệp Anh lại lần nữa giúp các cô ấy quyết đinh: Ăn lẩu đi, các cậu có cái gì mà không ăn đâu, buổi tối 7 giờ nhớ chưa?

Mọi người: Nhưng

Diệp Anh liền chụp đoạn tin nhắn này cho Thùy Trang.

Hiệu suất của Thùy Trang rất cao, chụp hình gửi qua còn chưa tới hai phút, nàng liền gửi địa chỉ quán ăn cùng thông tin đặt bàn.

Có cấp trên nào không thích cấp dưới mình mau lẹ như vậy.

Không đúng, người nào lại không thích một người bạn gái như vậy, Diệp Anh hoàn toàn vui vẻ cao hứng.

Đương nhiên, cô cũng có thể làm lãnh đạo của Thùy Trang.

Thôi quên đi, cô không dám.....

Thùy Trang làm lãnh đạo của cô có vẻ đúng hơn.

Diệp Anh chuyển tiếp địa chỉ quán ăn Thùy Trang gửi vào nhóm chat, mọi người cũng giống Diệp Anh oa oa oa không ngớt lời khen Thùy Trang hiệu suất cao, mặt khác lại chế thêm một câu chuyện mới "Thùy Trang ra tiền", một hồi sau cuối cùng cả nhóm cũng chịu im lặng.

Không lâu sau đó Thùy Trang tan lớp, rất đúng giờ, thời gian thực tế giống hệt thời gian ghi trên bảng biểu.

Sau khi báo cáo xong, Thùy Trang liền hỏi Diệp Anh: Có tiện không?Tôi lên văn phòng tìm cậu nhá

Diệp Anh: Rất tiện luôn!

Nói đến là đến, không tới hai mươi phút, Diệp Anh xuống lầu liền nhìn thấy Thùy Trang.

Mở miệng Diệp Anh liền trêu nàng: "Cô Trang quả thật rất nhàn rỗi nha."

"Này không phải là muốn gặp Diệp tổng sao," Thùy Trang đương nhiên nói: "Thật không biết xấu hổ để ngài phải đích thân xuống đây tiếp đón."

Diệp Anh hoài nghi Thùy Trang học theo cô.

"Tớ nhìn trên bảng biểu của câu," Diệp Anh nghiêng người lại gần Thùy Trang nhỏ giọng trêu nói: "Hình như thời gian này không thuộc về tớ, cậu không phải nên ở nhà viết luận văn sao?"

Thùy Trang giơ túi xách trên tay lên: "Tới chỗ cậu viết."

Diệp Anh vặn vẹo nhìn trời: "A, không biết là ai nói, tớ ở gần sẽ làm ảnh hưởng đến người ta nha."

Thùy Trang cười véo mặt Diệp Anh: "Tôi thích, được không? Không cho hửm?"

Diệp Anh: "Cho cho cho."

Có Thùy Trang ở bên, Diệp Anh cả người đều cao hứng phấn khích cả lên.

Đương nhiên chỉ cao hứng ngầm trong lòng thôi, chứ ngoài mặt vẫn rất đứng đắn lắm.

Quãng đường đưa Thùy Trang vào văn phòng, giống như dẫn theo một vị khách hàng, dù không ai để ý, nhưng hai người gấp muốn chết.

Vừa tới văn phòng, Diệp Anh đưa Thùy Trang vào trước, còn mình theo sau đem cửa khóa lại.

Nhưng nghĩ lại hình như có chút không thích hợp, lại mở khóa ra.

Hành động này đều được Thùy Trang nhìn thấy, nàng cười cười, hỏi Diệp Anh: "Cậu muốn làm gì hửm?"

Diệp Anh dùng sức lắc đầu: "Không có."

Văn phòng trên dưới trái phải đều là cửa kính trong suốt sát đất, còn có thể làm gì.

Thùy Trang nhẹ điểm lên trán Diệp Anh một cái, không nói gì thêm.

Công việc buổi chiều của Diệp Anh cơ bản đã xong, chỉ còn một chút việc vặt, trong văn phòng nơi thoải mái làm việc nhất đương nhiên là bàn làm việc của cô, nên cô trực tiếp nhường, đem Thùy Trang ấn lên ghế tựa nơi bàn làm việc.

Thùy Trang lấy máy tính ra, Diệp Anh ở bên cạnh nhìn, Thùy Trang mở máy tính, Diệp Anh cũng ở bên nhìn, chờ đến khi Thùy Trang mở tài liệu, Diệp Anh vẫn còn chăm chăm nhìn, nàng nhịn không được trêu chọc một câu: "Diệp tổng thực nhàn rỗi nhỉ."

Diệp Anh cười: "Nếu cô Trang yêu cầu, tớ có thể mát xa cho cậu đó nha."

Thùy Trang hứng thú: "Cậu còn biết cái này sao?"

Diệp Anh: "Một chút xíu."

Bất quá khi Thùy Trang nhìn hình ảnh phản chiếu của hai người trên cửa sổ, lắc đầu nói: "Để tối đi, cậu phải phục vụ thật tốt vào đó."

Một câu nhiều nghĩa, Diệp Anh không lập tức nghĩ sai mà hỏi lại cho chắc: "Tới lượt tớ hả?"

Thùy Trang nâng mi mắt lên nhìn Diệp Anh.

Thật ra không phải là Diệp Anh lật không được Thùy Trang, Diệp Anh cũng có nghĩ tới chuyện này, nhưng chính là do Trang yêu nghiệt này dỗ người quá giỏi, dỗ chưa đủ, nàng còn làm nũng, một bộ một bộ, cho nên ở trên giường đều là Thùy Trang muốn làm gì liền làm đó, không cần cưỡng chế Diệp Anh cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo.

Nhưng là ai làm nũng ai còn chưa biết.

Diệp Anh bật chế độ nhõng nhẽo sáp lại gần: "Tranggg ~."

Thùy Trang nhìn Diệp Anh: "Sẽ có người vào."

Nháy mắt Diệp Anh khôi phục lại dung mạo của tổng giám.

Nhưng là......

Diệp Anh: "......"

Thùy Trang nở nụ cười.

Sau đó nàng nói: "Vừa nãy dì lại tìm tớ đó."

Diệp Anh khựng lại: "Ách.... Mẹ tớ?"

Thùy Trang: "Ừm."

Diệp Anh đột nhiên chột dạ: "Bà ấy, bà ấy nói gì thế?"

Thùy Trang hất hất cằm, ý bảo Diệp Anh tự mình xem di động đi.

Diệp Anh lập tức mở khóa đi vào Zalo, liền thấy ngay được vài câu đối thoại.

Mẹ Diệp Anh: Bé Trang ơi, bị con đoán trúng rồi, Diệp Anh quả nhiên một chút cũng không vừa ý hai người kia

Mẹ Diệp Anh: Nó còn mắng dì đó

Nhìn đến đoạn này Diệp Anh phì cười một tiếng: "Buồn cười ghê, tớ mắng bà ấy khi nào chứ."

Diệp Anh tiếp tục nhìn.

Mẹ Diệp Anh: Haizz quên đi, con bé này thật sự rất bướng bỉnh

Chỗ này Thùy Trang nhắn lại, nàng nói: Bướng thật ạ

Chỉ với hai chữ này, mẹ cô phảng phất như tìm được tri kỷ: Đúng không đúng không! Từ nhỏ đã bướng bỉnh, bướng rồi còn không nghe người ta nói, dì có nói gì quá đâu

Mẹ Diệp Anh: Làm sao con cũng nói con bé bướng? Nó lại làm gì hả?

Diệp Anh bởi vì từ "lại" này bất đắc dĩ mà trợn trắng mắt.

Thùy Trang nói: Thích cái gì cũng không chịu thừa nhận, phải muốn người ta buộc mới chịu nhận ạ

Mẹ Diệp Anh: Ha ha ha, còn có chuyện này sao

Mẹ Diệp Anh: Nhưng cũng đúng thật, nó lúc nào cũng nói đằng đông chỉ đằng tây, khẩu khí lúc nào cũng rất lớn

Thùy Trang: Ở trước mặt con thường hay như vậy ạ

Mẹ Diệp Anh: Đứa nhỏ này, con quản nó một chút đi, người bao lớn rồi còn vậy

Thùy Trang: Dạ dì

Diệp Anh cơ hồ xem kỹ từng chữ một, sau đó khóa màn hình đặt lại chỗ cũ.

Cô còn chưa biết phải biểu đạt thế nào sau khi xem xong cuộc trò chuyện này, bỗng Thùy Trang nói một câu: "Buổi tối có thể."

Chỉ bốn chữ, không thêm không bớt, Diệp Anh nhất thời sửng sốt đầu óc chậm tiêu bất ngờ: "Có thể cái gì?"

Thùy Trang thực nhẹ nhướng mày: "Nghe không hiểu thì thôi."

Nói xong nàng còn bắt đầu đếm ngược: "5, 4,....."

Diệp Anh: "A a a không được."

Thùy Trang đếm rất nhanh, cũng may đầu óc Diệp Anh vừa kịp nhảy số, thiếu chút nữa là mất cơ hội, Diệp Anh đi nhanh qua lấy tay che miệng Thùy Trang lại: "Đã hiểu đã hiểu," Diệp Anh cười tươi như hoa: "Đương nhiên là hiểu rồi ha ha ha ha."

Diệp Anh còn nói: "Cậu đừng gạt tớ, đừng tới lúc đó lại cái này cái kia nha."

Thùy Trang gỡ tay cô ra, dững dưng nói: "Không tin thì quên đi."

Diệp nhát gan đương nhiên là: "Tin tin tin, cô Trang tốt nhất."

Một trong những điểm trừ của văn phòng ngoài trừ cửa làm bằng kính, còn có người ra người vào mọi lúc.

Chân trước vừa giao việc cho người này xong, chân sau lại có người vào muốn ký tên.

Người nọ bởi vì thấy chỗ của Diệp Anh có người ngồi, tò mò cùng kinh ngạc mà đưa mắt nhìn Thùy Trang, bất quá không dám nói gì, xong việc của mình liền lui ra ngoài.

Thùy Trang bắt đầu viết luận văn, Diệp Anh liền không quấy rầy nàng, một mình cứng nhắc ngồi trên sô pha.

Thời gian tan tầm rất mau đã đến, hai người thân là nhân vật chính của tối nay, đương nhiên phải tới sớm nhất.

Khi đến bàn đã đặt, để nhắc nhở mấy đứa kia đến nhanh một chút, Diệp Anh giả vờ làm người tốt, chụp ảnh thực đơn, hỏi mọi người muốn ăn gì.

Mọi người dường như đã bàn bạc với nhau trước, cơ hồ là cùng một lúc gửi tin nhắn "Đều được".

Cũng nói: Đang trên đường rồi, mười phút nữa

Mấy người còn lại: Bọn tớ cũng vậy

Bạn của Diệp Anh đều rất tùy ý, cái gì cũng tốt cái gì cũng có thể, cô tự quyết định là được. Nếu đã nói mười phút nữa đến, Diệp Anh liền đơn giản cùng Thùy Trang ăn nhẹ cái gì đó.

Gọi xong món, Thùy Trang nói: "Ai thích cái gì có vẻ cậu đều nhớ rất rõ nhỉ."

Diệp Anh: "Đều là bạn bè thân thiết rất nhiều năm mà."

Thùy Trang: "Trách không được các cô ấy đều thích cậu."

Diệp Anh mỉm cười.

Thùy Trang lại hỏi: "Vậy tôi thích ăn gì?"

Diệp Anh nhất thời sững lại, thế nhưng nghĩ hơn nửa ngày cũng không nhớ ra Thùy Trang thích ăn món gì.

Giây phúc thập tử nhất sinh, Diệp Anh liều mạng nói một câu: "Ăn tớ đó."

Nói xong mặt đỏ bừng.

Khá tốt, thành công chọc được đại tiểu thư nhà ta mỉm cười.

Nhóm bạn này của Diệp Anh có quan hệ tương đối thân thiết, tính cả Diệp Anh tổng cộng tám người.

Với tính khí của mấy người bạn này, Diệp Anh cho rằng lát nữa từng tốp hai ba người sẽ lần lượt tới, không nghĩ tới ngay khi vừa mở cửa, một bầy ong bảy con đông như vỡ tổ đều đã bay đến.

Thanh Hoa đi đầu ôm theo bó hoa tặng Thùy Trang, sau đó là Đàm Trang cầm theo túi quà tặng Diệp Anh.

Diệp Anh a một tiếng: "Làm gì thế, sao mà khách khí quá vậy."

Đàm Trang nói: "Lão ni cô ngàn năm mới thoát kiếp cô đơn, này không đáng để chúc mừng một chút sao."

Lão ni cô ngàn năm......

Diệp Anh cười nói: "Thế để tớ giới thiệu với mọi người một chút," cô chỉ Thùy Trang: "Đây là bạn gái tớ, lão yêu ngàn năm."

Lời còn đang nói, mặt lập tức bị nhéo.

Thùy Trang nói với mọi người: "Cảm ơn mọi người."

Mở màn vô cùng nháo nhiệt, mọi người nhanh chóng ngồi xuống, nhưng có thể là do Thùy Trang có mặt ở đây, còn là một vị giảng viên, mọi người hiển nhiên có chút rụt rè, bầu không khí đột nhiên hơi gượng gạo.

Diệp Anh không khỏi nghĩ tới lần gặp Thùy Trang ở quán bar, cả ba người đều trở nên thận trọng hơn.

Quả nhiên, trời sinh mọi người đều sợ giáo viên.

"Tôi đi vệ sinh một chút nha." Thùy Trang nói với Diệp Anh.

Chờ Thùy Trang đi rồi, Diệp Anh mới bất cười với mọi người: "Mọi người sao vậy, tự nhiên kiệm lời vậy sao."

Người bạn bên cạnh cô nói: "Ha ha, không biết nói cái gì," cô ấy còn nói: "Oa, lần đầu tiên tớ gặp bạn gái cậu, thật xinh đẹp nha."

Diệp Anh: "Dĩ nhiên."

Thu Hiền ngồi đối diện lên tiếng: "Yêu đương vào cảm thấy thế nào?"

Diệp Anh hất cằm lên cao: "Rất tuyệt."

Đàm Trang: "Không thể không nói, khí thế của cô Trang mạnh như vậy, cậu chịu nổi không đó?"

Diệp Anh ha một tiếng: "Cười chết tớ, mạnh cỡ nào cũng bị tớ thu phục không phải sao."

Thu Hiền: "A~ cậu theo đuổi cô Trang sao?"

Diệp Anh nghĩ nghĩ: "Cùng theo đuổi nhau."

Đàm Trang tò mò: "Cùng theo đuổi nhau là cái kiểu theo đuổi gì."

"Là kiểu theo đuổi như câu cá đó, không biết hả," Diệp Anh bắt đầu nói nhảm: "Chính là tớ thả thính nàng, câu dẫn nàng, rồi lại mập mờ với nàng" nói đến đây, Diệp Anh dễ dàng nhớ lại đoạn thời gian trước bị Thùy Trang mập mờ kéo đẩy, cô càng nói càng hăng say, còn bày đặt nhấn nhá ra vẻ: "Nhìn như là muốn tiến tới, nhưng thật ra là đang lui về phía sau, kéo kéo đẩy đẩy, nói không liên lạc liền không thèm liên lạc, nói không để ý tới liền không để ý, mắt thấy nàng sắp mắc câu thì......"

Nói đến chỗ này, Diệp Anh đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, có người đang chạm vào cô.

Cô dừng lại một chút, mới hiểu được vì sao vừa rồi Thanh Hoa lại nhiệt tình nháy mắt với cô như vậy.

"Sau đó thì sao?"

Thùy Trang đột nhiên xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro