Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngữ khí của Diệp Anh ai cũng nhận ra được, tông giọng tự hào kiêu ngạo dần dần trở nên lúng túng.

"Ha ha," Diệp Anh trưng gương mặt sượng trân quay đầu nhìn: "A sao cậu trở lại mà không nghe tí tiếng động nào vậy ta."

Tay Thùy Trang vào cổ cô lạnh như băng, nhưng thứ lạnh hơn băng chính là tâm nàng, Diệp Anh chợt cảm thấy lạnh sống lưng.

Cô vừa dứt lời, mọi người cười ầm lên, thậm chí còn vỗ tay.

Thùy Trang ngồi xuống bên cạnh Diệp Anh: "Có tiếng động thì làm sao nghe được cậu kể chuyện xuất sắc như vậy chứ?"

Bên cạnh có người nói: "Cô Trang cô nên đến muộn thêm chút nữa, để xem sau lưng cậu ấy còn dám nói cô như thế nào nữa."

Thùy Trang quay sang nhìn Diệp Anh.

Diệp Anh đương nhiên phủ nhận: "A tớ không dám, tớ làm sao dám chứ."

Mọi người cười lớn, tiếp theo rất nhanh, các cô ấy lén lấy di động nhắn vào một câu: "Diệp Anh cậu còn nghĩ tới làm 1 sao?"

Diệp Anh: "......"

Diệp Anh: "Nực cười, ai làm 1 còn chưa biết đâu.

Mọi người: Ỏ?

Diệp Anh dám nhắn tin này là tin tưởng đêm nay chắc chắn sẽ đè được Thùy Trang dưới thân, cũng nghĩ bọn họ sẽ không dám hỏi nhiều đâu, nhưng không nghĩ tới, lũ bạn này thật sự muốn theo đến tận cùng.

Lúc đó mọi người ăn uống no nê, rượu cũng cạn vài bình, theo trình tự tiếp theo sẽ là thời gian trò chuyện bát quái.

Xác thật rượu vào lời ra, lúc này mọi người dần thoải mái hơn, không còn gượng gạo như lúc ban đầu, có người còn đề nghị chơi trò chơi, ngay lập tức những người còn lại cũng phối hợp, Đàm Trang nói trước: "Chơi trò tôi có cậu không có đi!"

Lần chơi lúc trước để lại cho Diệp Anh rất nhiều cảm xúc, phảng phất như chỉ mới hôm qua, nhưng tình huống lần đó và bây giờ có điểm không giống nhau, Diệp Anh lờ mờ cảm giác được đây hình như là một âm mưu.

Vì vậy cô là người đầu tiên phản đối: "Không được, chơi cái khác đi."

Phản đối vô hiệu, mọi người ỷ đông hiếp yếu bắt cô phải chơi, Diệp Anh đành phải trưng ánh mắt cầu cứu nhìn Thùy Trang.

Nhưng Thùy Trang lại nói: "Chơi đi."

Mọi người nghe lời Thùy Trang nói như thánh chỉ, nháy mắt liền hoan hô lên.

Mọi người xì xào bàn bạc rất nhanh, Diệp Anh còn nghĩ có lẽ do có vài người chưa từng chơi nên các cô ấy đang giải thích luật chơi, không ngờ Đàm Trang liền hô to lên: "Thu Hiền cậu bắt đầu trước đi, mười ngón tay."

Thu Hiền lập tức giơ tay lên: "Được rồi."

Lời vừa dứt trừ Thùy Trang và Diệp Anh mọi người đều đem mười ngón tay đặt lên bàn.

Tốc độ cực nhanh, Diệp Anh: "......"

Cô đang hoài nghi có phải mấy đứa này đang lập mưu hại cô không.

Chờ Thùy Trang và Diệp Anh cũng để tay lên, Thu Hiền lập tức nói: "Tớ là 1."

Diệp Anh: "......"

Ở đâu ra cái đám quỷ này vậy.

Mọi người căn bản không quan tâm người khác, Thu Hiền vừa nói xong, ánh mắt mọi người đều khóa chặt trên người Diệp Anh.

Diệp Anh mím môi tức giận, sau đó quay sang người bên cạnh, bĩu môi nói: "Trangg."

Cái người Thùy Trang này thế nhưng lại nói: "Gập đi."

Diệp Anh đáng thương tội nghiệp, từ từ gập một ngón tay xuống.

Dường như vừa xong một chuyện đại sự, mọi người đứng lên hoan hô, tiếng reo hò qua đi, Đàm Trang nói: "Được rồi, trò chơi kết thúc."

Diệp Anh:"????"

Diệp Anh không nói nên lời: "Cậu, cậu cứ trực tiếp mà hỏi tớ luôn đi, vòng vo làm cái gì chứ?"

"Cậu chịu ăn ngay nói thật mới lạ," Đàm Trang cười đến vui vẻ: "Chơi như vậy thú vị hơn nhiều."

Diệp Anh tức giận: "Hôm nay các cậu đừng ai nghĩ sẽ bước ra được cánh cửa này."

Có người cầu giúp đỡ: "Cô Trang, cô xem cậu ấy đi."

Cô Trang đương nhiên nói: "Thật xin lỗi mọi người, tôi theo phe Diệp Anh," nàng còn hỏi cô: "Cậu muốn dùng con dao nào?"

........

Bữa ăn vui vẻ đến cực điểm, trừ bỏ Diệp Anh mọi người đều uống rượu.

Sau khi ra về, Diệp Anh cùng Thùy Trang đưa mọi người lên xe xong xuôi, mới tay nắm tay đi về bãi đỗ xe.

Bấm tay tính toán, Thùy Trang tối nay hẳn là uống không ít.

Diệp Anh không thấy nàng từ chối một ai, ai mời nàng uống nàng đều sẽ uống, mời Diệp Anh nàng cũng uống, hai người mặc kệ cô hay nàng chơi trò gì bị thua cũng đều là nàng uống.

Lúc này xung quanh không còn ai, đêm khuya tĩnh lặng, hình tượng ngự tỷ cao lãnh dẹp qua một bên, nàng cả người dính lên cánh tay Diệp Anh.

Diệp Anh đưa tay sờ sờ trán nàng: "Còn ổn không?"

Thùy Trang nói: "Không sao."

Diệp Anh: "Có thể bước đi được không?"

Ý của Diệp Anh là muốn nhìn xem Thùy Trang say đến mức nào rồi, không biết có đứng nổi không, nhưng Thùy Trang giống như hiểu lầm lời cô.

Nhưng cũng có thể là cố ý.

Nàng ôm cánh tay Diệp Anh chặt hơn, dính người càng sát hơn: "Không thể~."

Diệp Anh mỉm cười.

Người nào đó muốn được săn sóc, Diệp Anh đương nhiên phải hảo hảo săn sóc, cô quàng tay qua người nàng, đem nàng ôm chặt không chút khe hở, đưa nàng ra xe, mở cửa xe, cẩn thận nhét người vào trong, tỉ mỉ thắt dây an toàn.

Thùy Trang rất phối hợp, hoàn toàn để yên cho Diệp Anh muốn làm gì thì làm, chờ cô làm xong, như muốn khen thưởng mà nắm cổ áo Diệp Anh kéo qua, ở trên má cô khẽ hôn một cái.

Diệp Anh bước qua ghế lái, Thùy Trang liền chống tay lên hộp số nhìn Diệp Anh, ánh mắt nóng rực, Diệp Anh khởi động xe, không nhịn được bật cười.

"Sao lại nhìn tớ như thế?" Diệp Anh bắt đầu lái xe đi.

Thùy Trang: "Không được nhìn hở?"

Nói thế nào ta, tùy rằng chỉ là bốn chữ đơn giản, nhưng với thanh âm của Thùy Trang lúc này, Diệp Anh gần như đã quen thuộc, nó thường xuất hiện, giống như khúc đầu trong bài nhạc các cô hay nghe.

Diệp Anh đương nhiên đưa tay vuốt ve cổ tay Thùy Trang: "Có thể nhìn chứ."

Thùy Trang khúc khích cười, nàng cũng đưa tay vuốt ve khuôn mặt Diệp Anh: "Cậu hình như rất bất mãn tôi hở."

Vẫn là thanh âm nhẹ nhàng như vậy, Diệp Anh thậm chí còn không muốn mở nhạc, cứ nghe Thùy Trang nói đi.

"Nào có chứ?" Diệp Anh thanh âm cũng mềm mại theo.

Dư quang, Diệp Anh thấy Thùy Trang nghiêng đầu nhìn mình: "Nói tôi mập mờ với cậu, đưa đẩy rồi không chịu để ý tới cậu, không liên lạc với cậu," ở chỗ này, nàng dừng lại một giây, sau đó mới nói tiếp: "Hửm?"

Diệp Anh cười như không cười: "Chẳng lẽ không đúng sao?"

Thùy Trang cũng cười: "Vậy cậu tỉ mỉ nói rõ một chút, tôi mập mờ với cậu thế nào vậy."

Diệp Anh cố tình dẩu miệng ủy khuất nói: "Chuyện cậu làm mà còn không biết sao? Còn hỏi tớ."

Thùy Trang vẫn như cũ dùng ánh mắt rực lửa nhìn cô, bất quá xe đang trên đường, nàng không có động tay động chân, mà dựa Diệp Anh sát thêm chút nữa.

Nàng nói: "Cậu không có mập mờ với tôi sao?"

Diệp Anh lập tức trả lời: "Tớ không có."

Thùy Trang không chỉ nói khẽ, mà còn mang theo ý cười rất khẽ: "Cậu không có lạt mềm buộc chặt sao?"

Diệp Anh cười: "Tớ có sao?"

Thùy Trang: "Vậy là ai nói mua sách cho tôi, rồi lại đổi ý muốn đưa cho tôi, sau lại đi gửi chuyển phát nhanh, cuối cùng thì hơn nửa đêm lại chạy đến nhà tôi, là ai đó?"

Diệp Anh nghẹn vài giây, ủ dột nói: "Là tớ."

Thùy Trang: "Là ai nhìn trộm ghi chú công tác của tôi?"

Diệp Anh: "......Tớ."

Thùy Trang: "Là ai chỉ vì tôi không báo giờ bay mà giận dỗi không vui?"

Diệp Anh khóc không ra nước mắt: "Tớ."

Thùy Trang: "Là ai..."

Diệp Anh cắt ngang: "A a a đều là tớ," cô đương nhiên muốn phản bác: "Vậy cậu không có sao? Cậu lúc ấy......"

Thùy Trang cũng ngắt ngang lời cô: "Tôi thừa nhận, những cái tiếp theo cậu định nói đều là tôi làm."

Diệp Anh đột nhiên sững người, vô lực đáp trả.

Thùy Trang nói tiếp: "Đúng là tôi theo đuổi cậu, còn cậu thì sao? Cậu làm cái gì?"

Một câu "Tớ trốn cậu" thật sự Diệp Anh nói không nên lời.

Vì thế cô cũng mạnh miệng nói: "Tớ cũng có theo đuổi cậu mà, tớ không được theo đuổi cậu sao?"

Vừa vặn phía trước là đèn đỏ, Thùy Trang liền không khách khí, duỗi tay dùng sức véo má Diệp Anh.

Rất đau!

"Cậu theo đuổi tôi hả? Thùy Trang tựa hồ dồn hết sức lên tay, dùng sức nhéo: "Cậu lặp lại thử coi."

Diệp Anh ủy khuất: "A đau."

Thùy Trang lúc này mới buông ra.

Thùy Trang: "Nếu không nhờ tôi lui một bước, cậu nghĩ hiện tại chúng ta có thể tốt đẹp ở đây nói chuyện này sao?"

Diệp Anh nhỏ giọng lầm bà lầm bầm: "Cũng có phải lui một bước đâu chứ. "

Thùy Trang: "Nói cái gì?"

Diệp Anh: "Không có gì."

Cô nào dám nói cái gì.

Thùy Trang lại bóp lấy cằm Diệp Anh: "Tôi chưa thấy ai như cậu," đại khái là sợ Diệp Anh đau, Thùy Trang liền đổi vị trí chuyển sang nhéo tai cô: "Cậu đối xử với mối tình đầu như vậy hả?"

Vì Diệp Anh Thùy Trang dường như cũng phải chịu rất nhiều ủy khuất, bây giờ có cơ hội, liền không chút kiêng kỵ lôi ra tính sổ với cô.

Diệp Anh có thể làm gì bây giờ.

Chỉ có thể cúi đầu thừa nhận.

"Cái người đó không phải cũng dễ dàng bị cậu thu phục rồi sao," Diệp Anh nói: "Tớ cũng bị cậu dày vò đến chết nè."

Thùy Trang rốt cuộc cũng cười, gọi cô: "Bạn học Diệp."

Diệp Anh: "Làm sao."

Thùy Trang: "Nói cậu yêu tôi đi."

Diệp Anh: "Tớ yêu cậu."

Diệp Anh theo lời Thùy Trang lặp lại, sau khi vô thức nói xong mới cảm thấy thẹn thùng, cả mặt đỏ bừng lên.

Thùy Trang luôn thích nhìn cô đỏ mặt, lần này cũng không ngoại lệ, nàng dường như rất vui vẻ.

Cho nên Diệp Anh cũng xác định được, Thùy Trang một chút cũng không say, nàng thực sự rất tỉnh táo, miệng lưỡi còn linh hoạt như vậy, cô nói không lại.

Thời điểm này buổi tối không quá kẹt xe, không bao lâu hai người liền đến nhà Thùy Trang.

Sáng nay chủ đề dọn vào ở cùng Thùy Trang vẫn chưa giải quyết xong, sau Thùy Trang không nói gì, Diệp Anh cũng không nói. Nhưng lúc này đây, hai người trong lòng đều hiểu rõ âm thầm chấp nhận việc này.

Trở về lại nhà, Thùy Trang ngại mùi lẩu nặng trên người Diệp Anh, liền thúc giục cô đi tắm trước.

Thật giống như Diệp Anh đã là một phần của ngôi nhà này, cô tự do hành động, cho dù không mang gì theo bên người, cô vẫn có thể sống được.

Thùy Trang chỉ cho Diệp Anh vị trí đồ dùng cá nhân, để cho Diệp Anh nhìn một lượt, liền đi ra phòng khách.

Diệp Anh ở bên trong tắm rửa, Thùy Trang ở ngoài xem TV, cũng vừa viết luận văn, Diệp Anh tắm xong đi ra, Thùy Trang liền đứng lên đi vào tắm.

Thùy Trang người này tắm đặc biệt lâu điều này Diệp Anh biết, nghĩ cũng không làm gì, Diệp Anh liền tìm một bộ phim để giết thời gian.

Thuận tiện đi vào phòng ngủ Thùy Trang, đem đồ vật nào đó trong ngăn tủ đầu giường lấy ra.

Đám quỷ yêu kia cứ cười nhạo đi, không còn bao lâu nữa đâu!

Bàn trà phòng khách của Thùy Trang không nằm ở giữa nhà, trên mặt đất chỉ có một tấm thảm lông lớn, đặc biệt thoải mái, Diệp Anh lúc này không ngồi ở sô pha, lười nhác tựa lưng ghế ngồi dưới thảm xem phim.

Là một bộ phim ký sự về lịch sử điện ảnh, cô chưa từng nghe qua, Thùy Trang đang xem đến phút 23, Diệp Anh không xem lại từ đầu, đơn giản mà xem tiếp của nàng.

Tiết tấu của phim rất chậm, âm nhạc cũng thực nhẹ nhàng, nếu như hiện tại không phải không buồn ngủ, Diệp Anh chỉ sợ bộ phim này có thể ru cô ngủ lăn ra đây.

Phim chiếu đến phút 68, cửa phòng ngủ được mở ra.

Thùy Trang mang theo hương sữa tắm đi ra, tóc đều đã sấy khô, trên người vẫn là bộ áo ngủ mà Diệp Anh yêu thích, áo dây lụa bên trong cùng áo khoác mỏng gợi cảm bên ngoài, lắc lư đi về phía Diệp Anh.

Lại gần một chút, Diệp Anh giờ mới phát hiện Thùy Trang nàng đang mang chiếc lắc chân cô tặng.

Chỉ là nhạc phim hơi lớn, Diệp Anh không xác định được tiếng leng keng đó phát ra từ đâu.

Không quan trọng.

Đôi chân trần nõn nà của Thùy Trang thật là...đẹp quá.

Hai chân rất nhẹ bước trên thảm, từng bước từng bước chậm rãi đi đến bên người Diệp Anh, tiếp theo nàng nhấc chân đang mang lắc lên, đặt lên đùi Diệp Anh.

Diệp Anh cong môi, cầm cổ chân của Thùy Trang lên, ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, Thùy Trang cũng mỉm cười với Diệp Anh.

Tiếp theo cả người Thùy Trang mềm nhũn, xoay người, ngã vào lòng ngực Diệp Anh.

Áo khoác mỏng không biết như thế nào, cũng từ từ rơi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro