Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Anh rốt cuộc cũng cảm nhận được cái"nghiện" trong miệng Thùy Trang là tư vị gì.

Này cũng quá nghiện rồi.

Như thế nào một người lúc nào cũng ngự tỷ cũng hoàn hảo, bị cô áp dưới thân dày vò, liền trở nên mềm nhũn như vậy, ha ha ha ha, thực sự quá đáng yêu.

Đương nhiên, Diệp Anh chỉ dám nghĩ ở trong lòng, cho tiền cũng không dám nói ra ngoài.

Một lúc sau, Thùy Trang nằm ườn trên người cô không muốn động, cũng ôm chặt lấy Diệp Anh không cho cô động.

TV để lâu không sử dụng đã tự động tắt từ lúc nào, Diệp Anh lấy chăn trên ghế đắp cho cả hai, rồi vuốt ve mái tóc Thùy Trang.

Đại khái trôi qua hơn mười phút, Thùy Trang rốt cuộc động đậy.

Tay Diệp Anh dừng lại, cô cúi đầu, thấy Thùy Trang chậm rãi vặn vẹo đầu, đẩy Diệp Anh ra một chút, nâng đầu lên.

Một trận hô hấp ấm nóng thật nhẹ rơi xuống cằm Diệp Anh, Diệp Anh còn chưa kịp nói gì, Thùy Trang liền trực tiếp lại gần cắn lấy cằm Diệp Anh.

Diệp Anh hít sâu một hơi, lại vẫn chưa kịp nói chuyện, Thùy Trang liền ngậm lấy môi cô.

Diệp Anh vừa lúc vẫn chưa đã cơn nghiện, đem Thùy Trang làm thêm một lần.

Hiệp thứ hai kết thúc, Diệp Anh ôm Thùy Trang trở về giường, cùng vừa rồi giống nhau, Thùy Trang như cũ gắt gao dán lên người Diệp Anh, không cho động đậy.

Diệp Anh một tay ở ngoài chăn, một tay đỡ dưới đầu Thùy Trang, không biết như vậy có khiến Thùy Trang khó chịu không, hô hấp có chút không thông thuận.

Một lát sau, Diệp Anh được tiếng cười khe khẽ của Thùy Trang.

Diệp Anh không vân vê mái tóc Thùy Trang nữa, cúi đầu nhìn nàng: "Cười gì thế?"

Thùy Trang trong miệng nói "Không có gì," nhưng càng cười càng vui vẻ.

Diệp Anh đành phải lại cúi đầu, nâng cằm Thùy Trang lên, nhìn vào mắt nàng: "Cười gì thế ~"

Thùy Trang như cũ không trả lời, cọ cọ đầu lên tay Diệp Anh, lần thứ hai vùi vào lòng Diệp Anh.

"Bỏ tay vào đây." Thùy Trang vén chăn lên, đem tay Diệp Anh kéo vào trong chăn: "Không lạnh hả?"

Diệp Anh nói một câu không lạnh, nhìn xuống một chút liền có thể nhìn thấy ánh mắt của Thùy Trang.

Thời khắc bốn mắt nhìn nhau, Thùy Trang lại mỉm cười.

"Ah~," Diệp Anh cũng bị lây bệnh cười: "Làm sao thế?"

Thùy Trang không muốn Diệp Anh nhìn thấy vẻ mặt của mình lúc này, liền nhúc nhích hai cái lại chui vào lòng cô, nhỏ giọng thầm thì: "Có thoải mái một chút xíu."

Dây thần kinh của Diệp Anh bị mấy chữ này làm cho căng cứng, cả người tê rần, cô không nhịn được cười lớn, hỏi Thùy Trang: "Giờ cậu hối hận rồi hả?"

Thùy Trang: "Mới không có á."

Diệp Anh lại hỏi: "Cho nên cậu là đang thẹn thùng đúng không?"

Thùy Trang: "Hông có."

Với cái âm thanh nũng nịu này của Thùy Trang làm sao Diệp Anh tin cho được, Thùy Trang hiếm khi thẹn thùng, Diệp Anh đương nhiên phải cẩn thận tỉ mỉ quan sát thêm chút.

Nhưng Thùy Trang lại không cho phép, mỗi lần Diệp Anh muốn cúi đầu xuống, hoặc là muốn Thùy Trang ngẩng đầu lên, nàng càng dùng sức vùi vào ngực cô, không cho cô thực hiện ý nguyện của mình.

"Ah ah tớ không nhìn không nhìn nữa." Diệp Anh dỗ dành xoa xoa đầu Thùy Trang.

Tiếp theo giống như trả lại thù cũ, đem câu lúc trước Thùy Trang nói trả lại cho nàng: "Cậu hôm nay rất đáng yêu đó nha."

Thùy Trang nghe xong bật cười, nàng càng cọ cọ vào ngực Diệp Anh hơn: "Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy vậy nữa."

Thừa nhận rất nhanh.

Nói nằm một chút liền trôi qua hơn nửa giờ, nằm đến khi Thùy Trang cuối cùng phục hồi lại tinh thần, nàng lại mời gọi Diệp Anh cùng nhau tắm rửa.

Diệp Anh đương nhiên vui vẻ đồng ý, thuận tiện ôm Thùy Trang cùng tắm trong bồn tắm lớn.

Bất quá chỉ nghiêm túc được hồi đầu, Diệp Anh lại có chút không khống chế được, ở trong bồn tắm lại làm Thùy Trang một lần.

......

Chỉ là người chịu khổ vẫn là Diệp Anh, nói coi có buồn cười không, sáng ngày mai Thùy Trang không có lớp cũng không cần làm việc, chỉ có nữ nhân Diệp Anh không biết tiết chế, lúc lâm trận thì nào có nhớ tới chuyện gì, giờ đây mắt đen như gấu trúc, đã hơn 7 giờ vẫn chưa muốn bò dậy đi làm.

Thùy Trang thư thái, ở trên giường phóng khoáng nói một câu "Lái xe của tôi đi, về sớm một chút nhá" liền đuổi Diệp Anh đi.

Hứ, cứ như vậy tuyệt tình đuổi người ta, bữa sáng không có, "tài xế riêng" cũng không có luôn.

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Anh ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp, cô đi tới, thấy Thùy Trang không biết lúc nào đã nấu sẵn cháo cho mình.

Diệp Anh nháy mắt phấn chấn lên, liền tha thứ cho vị đại tiểu thư đang nằm nướng trên giường kia.

Hôm nay cũng là một ngày có khởi đầu vui vẻ, vội vàng ăn bữa sáng rồi xuống lầu, Diệp Anh chui vào trong xe Thùy Trang, chuyện thứ nhất chính là gửi tin nhắn cho Thanh Hoa.

Diệp Anh: Cười chết tao

Diệp Anh: Cho mày đi thông báo, tao đây là 1 nhá

Thanh Hoa bên kia mới cười bò: Ha ha ha ha ha ha ha

Thanh Hoa: Yo yo yo lợi hại nha

Diệp Anh: Xíiiiii!

Diệp Anh: Chết cười, dám cười tao nữa không đám cẩu độc thân tụi bây

Thanh Hoa: ?

Thanh Hoa: [mèo con tức chết]

Diệp Anh: Ha ha ha

Thanh Hoa: Cơ mà tao thấy, cô Trang ở trước mặt mày thật sự khác biệt đó, tao nói rồi mà

Diệp Anh vừa định lùi xe đi, nhưng Thanh Hoa lại gửi câu này, cô lại dừng tay.

Diệp Anh: Nhanh nói cho tao nghe xem

Thanh Hoa: Ha ha ha

Thanh Hoa: Nói thế nào nhỉ, khi tao ở với cô Trang, cô ấy luôn mạnh mẽ và rất kiên quyết, nhưng cô ấy hôm qua ở bên cạnh mày, cứ giống như mèo con á

Thanh Hoa: Tao cảm thấy có chút dính người

Diệp Anh: A a a a a a chính nó!

Diệp Anh: Cười chết mất, tao là ai? "Nhất công thành phố A", chẳng lẽ không thu phục được một Thùy Trang ư?

Diệp Anh: Cậu ấy chính xác yêu nghiệt dính người

Diệp Anh: Yêu nghiệt làm nũng

Diệp Anh: Yêu nghiệt ngàn năm đóoooooo

Thanh Hoa: ? Chụp màn hình, tao gửi cho cô Trang nhé

Diệp Anh khụ khụ ho khan, nhanh tay thu hồi mấy tin nhắn trên.

Thanh Hoa: Ha ha ha ha ha nhanh tay thế sao?

Thanh Hoa: Không muốn làm "Nhất công thành phố A" nữa à

Thanh Hoa: Sợ không phải là "Nhất cô vợ nhỏ thành phố A" đi

Diệp Anh: Đồ không có người yêu

Bởi vì tham tám chuyện, nên hôm nay Diệp Anh thành công đi làm muộn.

Nhưng có quan trọng gì, hôm nay cô đặc biệt vui vẻ.

Khoảng hơn mười giờ, Diệp Anh nhận được tin nhắn Thùy Trang rời giường, nàng cũng khen Diệp Anh thật thông minh, còn biết ăn cháo trong nồi.

Diệp Anh nói, dĩ nhiên.

Hôm nay công việc của Thùy Trang rất đơn giản, buổi sáng ở nhà viết luận văn, buổi chiều lên lớp hai tiết, thời gian còn lại vẫn dành cho Diệp Anh.

Hôm nay nhiệm vụ đưa đón được trao cho Diệp Anh, vì để có thể đón Thùy Trang sớm hơn, Diệp Anh liền chuồn tan làm trước, sợ tan tâm đúng giờ thì phải gặp kẹt xe.

Lúc đến trường trời đã hơi tối, mùa đông chập choạng có điểm lạnh, xuống xe một trận gió lạnh thổi qua, cô vội vã đi đến khu dạy học, không nghĩ tới vừa đi vào, lại đụng phải Thanh Hoa.

Thanh Hoa túi đeo bên vai tay ôm theo một chồng sách, nhìn thấy Diệp Anh thì âm dương quái khí trêu ghẹo nói: "A không phải "Nhất @#$%%# thành phố A" đây sao, đến đón vợ à."

Giọng cô ấy rất nhỏ, những từ hàm hồ kia cũng chỉ dám thì thào nói, sợ người khác nghe được.

Diệp Anh nhớ tới những chuyện lúc sáng Thanh Hoa chế nhạo cô, cô lập tức bật lại: "Có vợ tất nhiên mỗi ngày phải tới đón vợ rồi."

Thanh Hoa bị một cái tán vô hình: "Mau đi đi, vợ cậu ở trên và hình như đang cùng nam sinh thích cô ấy nói chuyện kia kìa."

Diệp Anh nghe xong cũng lười đáp lại Thanh Hoa, liền đi vào thang máy nhấn lên tầng 5.

Thùy Trang không ở một mình trong văn phòng, còn có một giảng viên nữ ngồi cách đó không xa, lúc Diệp Anh đi vào, quả nhiên bên cạnh Thùy Trang còn có một người đàn ông, thoạt nhìn còn rất trẻ, chắc là sinh viên.

Hắn có chuyện muốn hỏi Thùy Trang, lúc này Thùy Trang đang cầm bút giải thích nội dung lên giấy cho cậu sinh viên này.

Diệp Anh đơn giản tựa vào tường đứng đợi một lát, thuận tiện đưa mắt nhìn ngón tay thon dài của Thùy Trang đặt trên bàn, đợi đến khi bọn họ nói xong, Diệp Anh mới đi tới.

Theo lý mà nói, cậu sinh viên này đáng lẽ phải nên rời đi, nhưng hắn vẫn đứng bất động, nhìn như rất quen thuộc với Thùy Trang mà mỉm cười, nói: "Sợi dây chuyền mới của cô Trang rất đẹp ạ."

Diệp Anh hơi sững lại.

Người bạn học này không phải là muốn bày tỏ tình cảm của mình với cô Trang bằng cách để ý mấy vấn đề nhỏ nhặt như việc thay dây chuyền mới chứ.

Ngay sau đó, cô Trang nói: "Người yêu tôi tặng."

Cậu sinh viên sững sờ ngay tại chỗ, nụ cười dần mất tự nhiên: "Cô Trang có người yêu rồi ạ."

Thùy Trang vẫn giữ phong thái của một nhà giáo mỉm cười: "Ừ."

Cậu sinh viên: "Chúc mừng cô."

Thùy Trang: "Cảm ơn," nàng còn nói: "Hết tiết nói Lâm Minh đem kết quả thực nghiệm hôm nay sửa lại rồi gửi cho tôi, em còn có việc gì không?"

Cậu sinh viên: "Không có ạ."

Sau khi cậu sinh viên rời đi, Diệp Anh chậm rãi bước tới, Thùy Trang đã sớm nhìn thấy cô, cũng không ngẩng đầu lên, thoạt nhìn đang bận rộn vẽ những hình tròn lên giấy, cũng không nhìn lấy cô một cái.

"Tới rồi."

Diệp Anh đứng một bên, Diệp Anh mở miệng trước.

Diệp Anh bĩu môi nhìn về phía cửa: "Ai thế."

Thùy Trang: "Học sinh."

Diệp Anh nhỏ giọng nói: "Nhưng tớ nghe nói hắn thích cậu."

"Thì sao chứ?" Thùy Trang khẽ cười: "Tôi xử lý không tốt hả?"

Diệp Anh khịt mũi, len lén dính lại người nàng: "Rất tốt."

Thùy Trang cũng không nhiều việc lắm, Diệp Anh ngồi không đến 5 phút thì nàng tắt máy tính.

"Đi trước nha, cô Linh." Thùy Trang chào vị giảng viên cùng văn phòng một cái.

Cô Linh ai một tiếng, ngẩng đầu: "Được, tôi cũng sắp xong rồi."

Với vai trò là người nhà Thùy Trang, Diệp Anh cũng cười cười với vị giảng viên Linh.

Sau khi ra ngoài, Diệp Anh đi phía trước, Thùy Trang bước theo sau, Diệp Anh thoáng thả chậm bước chân đợi nàng, nàng hiểu ý liền đưa tay câu lấy tay cô.

Nhưng Diệp Anh cảm thấy kì quái, nguyên đoạn hành lang vừa đi qua này, đi ngang qua năm học sinh thì đã có ba người ngoái đầu lại nhìn các cô.

Diệp Anh hiếu kỳ: "Sao bọn họ lại nhìn chúng ta vậy nhỉ?"

Thùy Trang một chút không thèm để ý: "Chắc do cậu đẹp á."

Diệp Anh bật cười: "Tôi hỏi nghiêm túc mà."

Diệp Anh ai một tiếng, quên đi, nhìn thì nhìn.

Chờ khi lên xe, Diệp Anh cuối cùng cũng biết vì sao lại có nhiều người ngoái đầu lại nhìn các cô như vậy.

Bên này dây an toàn còn chưa thắt, Thùy Trang bỗng nhích người lại gần, tiếp theo đem vật vẫn luôn giấu sau lưng lấy ra, là một bó hoa nhỏ tặng cho Diệp Anh.

Diệp Anh sửng sốt, sau đó thấp giọng cười rộ lên, nhận lấy bó hoa: "Gì thế, tự nhiên lại tặng hoa."

Thùy Trang nâng tay nàng lên, đưa đến trước mặt Diệp Anh: "Tôi mới phải hỏi cậu đó, đây là cái gì?"

Diệp Anh nhịn không được cười: "Nhẫn đó, bằng không thì là gì."

Thùy Trang nghiêng nghiêng đầu: "Mang cho tôi khi nào thế?"

Diệp Anh vẫn mỉm cười: "Lúc cậu đang ngủ say."

Trên tay Diệp Anh cũng có, là một đôi, ngày hôm qua vừa giao đến, cô liền gấp không chờ nổi muốn mang lên cho Thùy Trang.

Nhưng lại muốn cho Thùy Trang một kinh hỉ, cho nên mới trộm mang lên.

Ai mà biết, cô cả một ngày nay ngồi ngóng chờ tin tức từ Thùy Trang, chờ nàng hỏi chuyện chiếc nhẫn, nhưng chờ chờ đợi đợi, Thùy Trang vẫn chẳng nhắc gì.

Diệp Anh thiếu chút nữa nghi ngờ là nhẫn rớt mất rồi, nhưng vẫn không dám đi hỏi nàng.

"Lén mang sao," Thùy Trang vươn tay qua nắm lấy cằm Diệp Anh, kéo về phía nàng: "Giỏi lắm bạn học Diệp Anh."

Diệp Anh hắc hắc cười: "Nào có gì ạ," cô hỏi: "Thích không? Vừa vặn ha."

Thùy Trang ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay: "Đương nhiên là rất vừa vặn."

Nàng lại nói: "Tôi sẽ luôn mang nó, nào có cái mới mới đổi."

Vẫn là câu nói đó, Diệp Anh mỉm cười: "Chị đã nói vậy, phận làm em như em chỉ có thể nghe theo thôi," cô lại nói: "Nhẫn nhiều cũng không có ý nghĩa gì ha."

Nghe vậy Thùy Trang liền hỏi: "Vậy là không còn chiếc nhẫn nào có ý nghĩa lớn hơn chiếc này sao?"

Diệp Anh: "Ah đương nhiên là có chứ."

Diệp Anh nói xong thì nở nụ cười.

Cũng hiểu rõ.

Đương nhiên ý nghĩa đó vẫn thuộc về Thùy Trang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro