Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến tận khi Diệp Anh chuẩn bị khởi động xe, Thùy Trang mới nói với cô rằng bó hoa nhỏ này là do nàng tự tay gói, thành công khiến cho thời gian khởi hành chậm lại năm phút.

Quả thực trước khi Thùy Trang nói câu này, Diệp Anh thực không quá để tâm đến bó hoa nhỏ này, cô chỉ biết có hoa màu hồng xanh trắng, giấy gói cũng khá đẹp, hoa, không phải cái nào cũng giống nhau sao, cô nghĩ như vậy nên nhìn xong liền tùy tiện đặt sang một bên.

Nhưng với lời đại Lan Ngọc ta đã nói, ý nghĩa giờ đây không còn giống nhau.

Diệp Anh cầm bó hoa lên ngắm nhìn thưởng thức, xem đi, ở giữa có ba bông hoa trắng hồng, hai bông màu lam nhạt, hoa baby được vòng bên ngoài tinh tế, còn điểm thêm rất nhiều lá xanh.

"Wowww," Diệp Anh đối với hoa hòe thiếu thốn từ ngữ mà khen một câu: "Thật đẹp."

Thùy Trang bị cô chọc cười, nàng hỏi: "Đã từng được tặng hoa rồi sao?"

Diệp Anh chưa kịp nghĩ liền há miệng phản bác: "Đương nhiên là không có."

Thùy Trang đưa tay nhào nặn mặt Diệp Anh: "Cậu dám trả lời có lệ với tôi vậy hả?"

Diệp Anh ngẩn ngơ chưa đến nửa giây liền bật cười, ngày hôm qua đám cẩu độc thân kia mới đưa một bó, còn nằm ở ghế sau kìa.

Này......

"Ha ha ha," Diệp Anh liếc mắt nhìn: "Này ý nghĩa có thể giống nhau sao," đầu óc nhảy số rất nhanh: "Tớ còn tham gia rất nhiều sự kiện cắt băng khánh thành, lúc đó nhận được hoa thì có tính không?"

Thùy Trang dùng lực tay hơn: "Lại luyên thuyên."

Diệp Anh đem xe khởi động, nhỏ giọng nói: "Vốn là vậy mà."

Một lát sau, Thùy Trang lại hỏi: "Cậu có biết hộp quà các cô ấy mua cho bọn mình là gì không?"

Diệp Anh a một tiếng: "Cậu mang lên nhà rồi à."

Thùy Trang: "Ừm."

Diệp Anh: "Cậu mở rồi hả?"

Thùy Trang: "Ừm."

Ngữ khí này của Thùy Trang, nhẹ nhàng bâng quơ, Diệp Anh dám khẳng định nhất định có gì đó mờ ám.

Đám bạn kia của cô đều là một lũ không đứng đắn...

Diệp Anh lập tức nhớ tới lần sinh nhật của mình hai năm trước, lần đó trước sinh nhật một tháng, các cô ấy lần lượt đều có người yêu, kết quả là Diệp Anh là người duy nhất trong nhóm bị gọi là "FA từ trong bụng mẹ".

Cho nên lần chủ đề lần sinh nhật đó trở nên thập phần quỷ dị, căn bản không màng Diệp Anh ngăn lại, mọi người đều bàn bạc trước mà nhắm vào cô, những món quà cô nhận đều hận không thể độc đáo hơn, một vài món s*x***, một vài quyển sách, một hộp bao ngón tay, còn rộng lượng tặng kèm một cái usb chứa cả một thế giới mới.....

Đám người kia còn lý luận, kêu cô phải xem cho kỹ để có gì lấy ra dùng, không tin cô xem xong vẫn còn có thể trở thành lão ni cô ngàn năm nữa.

Đương nhiên Diệp Anh cũng không phải ni cô, nàng thực sự chăm chú xem, những thứ này, xem nhiều thực sự rất hư người, không được mấy ngày cô liền đem toàn bộ tống vào phòng kho, cho đến giờ cũng chưa từng đụng vào.

Hiện tại không biết mấy cái có có bị quá hạn sử dụng không nhỉ.

Thùy Trang nói như vậy, Diệp Anh liền tùy tiện đoán thử: "Tình, tình thú sao....."

Thùy Trang bật cười: "Đoán chuẩn quá nhỉ?"

Diệp Anh: "..."

Con mẹ nó quả nhiên.

Diệp Anh hỏi: "Vậy phương diện kia?"

Thùy Trang suy nghĩ một chút, nói: "Trước mắt có thể sử dụng."

Ai da da, đốt lửa rồi.

Buổi tối hai người ở bên ngoài ăn tối xong không có lập tức về nhà, thời gian còn sớm, Thùy Trang liền hỏi Diệp Anh có hứng thú tới quán cà phê của nàng không.

Nghe danh đã lâu, Diệp Anh đương nhiên muốn đi.

Chỉ là không nghĩ tới, bà chủ kiểu gì lại không nhớ được đường......

Thùy Trang dựa nào cảm giác chỉ đường, cuối cùng cũng phải hỏi nhân viên, Diệp Anh nhịn không được hỏi nàng: "Phải quán cậu mở thật không đó?"

Thùy Trang chính mình cũng cảm thấy ngại, cười cười: "Chỗ đó hẻo lánh quá."

Diệp Anh bật cười: "Được được được."

Có địa chỉ, Thùy Trang rất nhanh đem xe chạy đến bãi đỗ xe của quán.

"Trời tối luôn rồi nè." Diệp Anh cao giọng than.

Thùy Trang lạnh mặt: "Cậu có ý kiến gì sao?"

Diệp Anh: "Nào dám nào dám ạ."

Thùy Trang giải thích: "Quán mới chuyển đến chỗ này hồi tháng 9, thời gian trước con đường bên kia bị sửa, vốn tôi không hay đi đường này, hôm nay chắc là sửa xong rồi, đường này cũng gần hơn, nên mới tìm không được."

Diệp Anh: "Được được được."

Thùy Trang lườm cô.

Diệp Anh liền nắm chặt tay Thùy Trang: "To gan! Tiên nữ nói thì làm sao mà sai được chứ!"

Đi từ bãi đỗ xe, rẽ thêm hai góc nữa là đến cửa tiệm, vì đây là quán của Thùy Trang, Diệp Anh tự nhiên phải thưởng thức tốt hơn một chút.

Quán cà phê ở trong hẻm nhỏ, hai bên đều có cửa, rất lớn, thoạt nhìn giống như thuê từ một căn biệt thự.

Chờ một chút...

"Thùy Trang," Diệp Anh quay sang hỏi: "Chỗ này sẽ không phải là cậu mua chứ?"

Thùy Trang bật cười: "Không đến mức đó đâu."

Diệp Anh không biết vì sao lại thở phào nhẹ nhõm.

Thùy Trang hỏi: "Cậu muốn ở biệt thự sao?"

Diệp Anh khẽ hít một hơi: "Muốn thì thế nào? Không muốn thì thế nào?"

Thùy Trang nói: "Tôi còn một ít tiền, nếu cậu muốn thì nói với tôi, chúng ta mua một căn."

Diệp Anh mấp máy môi nhíu mi thật lâu mới nói: "Chịiiii, chị đừng như vậy mà."

Thùy Trang mỉm cười: "Không tốt hả?"

Diệp Anh: "Cậu như vậy tớ sẽ cảm thấy như đang được phú bà bao nuôi đó."

Thùy Trang cưng chiều khóe mắt cong lên: "Sẽ bao nuôi cậu thật tốt."

Diệp Anh vui đùa: "Nếu đã vậy, sao cậu không sớm bao nuôi tớ, tớ cũng không cần làm việc vất vả nhiều năm như vậy."

Thùy Trang hứng thú: "Muốn sớm thế nào."

Diệp Anh phất tay: "Thì cậu đó, sớm đến tìm tớ đi, có chút tiền liền tới tìm ngay, cũng không cần lấy Lan Ngọc làm lý do, cứ đến rồi ném một cái thẻ ngân hàng vào mặt tớ, nói thẳng, "Nguyễn Diệp Anh, đừng làm việc nữa, tôi nuôi cậu, cậu đừng có không biết tốt xấu"."

Thùy Trang bị Diệp Anh lời ít ý nhiều bày chuyện chọc cười: "Không tệ nha, bất quá nếu cậu thật không biết tốt xấu thì sao?"

Diệp Anh nói: "Vậy cậu phải lập tức đem hiện kim ra!"

Tiếng cười khanh khách của Thùy Trang vang lên, nàng gật gật đầu, phối hợp với Diệp Anh: "Như vậy xác thật là tỉnh táo hơn rất nhiều."

Diệp Anh: "Đúng không, chúng ta xung nó thành tiền quỹ sau khi kết hôn, cưới trước yêu sau cũng được mà."

Thùy Trang gật gật đầu: "Không tồi."

Nói xong hai người đi vào bên trong quán, đừng nhìn nơi này hẻo lánh mà coi thường, bên trong có không ít người, thoáng nhìn qua đã không còn ghế trống.

Diệp Anh hỏi: "Không có chỗ trống sao bà chủ."

Bà chủ trêu nói: "Diệp tổng tự mình tùy ý đến đây, làm sao có sẵn chỗ trống chứ."

Thùy Trang đại khái đã sớm an bài tốt, hai người đi thêm bài bước, nhân viên quầy bar liền ra đón tiếp, gương mặt tươi cười chào Thùy Trang, dẫn các cô đi lên bàn trên lầu.

Quán cà phê luôn là nơi sự yên tĩnh khó tồn tại, cho dù khách trong quán đều đang tán gẫu, nhưng vẫn bị tiếng nhạc tinh tế hòa tan.

Buổi tối hôm nay, Diệp Anh ở đây được thưởng thức cà phê tự tay Thùy Trang pha, điểm tâm nàng tự làm, ăn không hết còn gói mang đi, cũng được nàng cảm ơn vì đã ủng hộ quán, hân hạnh được gặp lại quý khách Diệp Anh.....

Thời gian vài ngày trôi qua, Diệp Anh lại được Thùy Trang dẫn đến cửa hàng hoa, cùng phòng tranh của nàng, Diệp Anh tự mình gói hoa, cũng học vẽ tranh, cùng Thùy Trang tiêu rất nhiều thời gian.

Thời gian làm việc của hai người kỳ thật cũng không ăn khớp như vậy, nhưng bởi vì cùng sống trong một thành phố, lại ở cùng dưới một mái nhà, mỗi ngày đều có rất nhiều thời gian dính sát lấy nhau.

Cuộc sống dần lặp lại, mỗi ngày đều có những điểm mới mẻ không đáng kể, có vui, có vài chuyện ngoài ý muốn, đương nhiên cũng có cái không vui.

Nói về chuyện ngoài ý muốn trước, đại khái là buổi tối hôm nọ.

Lúc đó hai người vừa mới xem phim xong, bước ra khỏi rạp liền đụng phải hai người.

Chính xác phải nói, là Thùy Trang đụng phải hai người.

Diệp Anh không quen biết, nhưng cô nhận thấy được điểm không thích hợp khi Thùy Trang thả chậm bước chân, cũng thấy nàng nhìn cái người đàn ông trung niên đằng kia cười cười.

Vì thế Diệp Anh nhìn lại mấy lần, chờ đến khi bọn họ hoàn toàn rời khỏi tầm mắt, cô mới hỏi Thùy Trang: "Vừa nãy là ai thế?"

Thùy Trang nói: "Ba tôi và tiểu tam của ông ấy."

Diệp Anh sững lại.

Thùy Trang thoạt nhìn không mấy quan tâm: "Không sao."

Diệp Anh xác thật cũng không biết phải nói gì, đơn giản không nhắc đến nữa.

Việc này quả thật không ảnh hưởng lớn đến Thùy Trang, hay là nói nó căn bản không ảnh hưởng, hai người vẫn như cũ, làm những thứ họ muốn, ăn uống vui chơi.

Sau đó, chuyện không vui trong truyền thuyết ập đến.

Trước ngày hôm đó, Diệp Anh còn khoác lác với Trương Hân, nói cô và Thùy Trang sẽ không cãi nhau, thật sự có gì để cãi nhau chứ, ai nói yêu đương thì phải cãi nhau chứ? Các cô sẽ không đâu.

Kết quả ngày hôm sau, các cô chiến tranh lạnh.

Nguyên nhân sự tình này nhiều ít có chút mơ hồ, vào buổi chiều thứ sáu, ngày đó bởi vì công tác đột xuất, tâm tình của Diệp Anh cả ngày đều rất thấp, mắng cấp dưới sai phạm vẫn chưa đủ, khó chịu cứ ẩn ẩn trong lòng, thế nào cũng không phát tiết ra được.

Vì vậy nghẹn đến tận khi chở Thùy Trang trở về nhà mình.

Khởi đầu vẫn tốt, hai người trò chuyện tán gẫu bình thường, vừa nói vừa cười hỏi buổi tối nên ăn cái gì, sau lại gặp kẹt xe, tâm tình Diệp Anh vốn đã thấp, nhìn đoàn xe dài nối đuôi dần dần trở nên thiếu kiên nhẫn, không biết sao còn thuận lợi gặp thêm mấy cái đèn đỏ phải nhường cho người đi bộ qua đường, kỹ năng lái xe của Diệp Anh thật sự rất tệ.

Thùy Trang thấy thế mới nói Diệp Anh hai câu, mà tâm tình vốn không tốt, lời nói dù có dễ nghe đến mức nào thì qua tai cô giờ đây cũng trở nên khó nghe.

Cụ thể Thùy Trang nói gì, Diệp Anh không nhớ rõ, chỉ cảm thấy lời nàng nói lúc đó cực kỳ khó nghe.

Vì vậy, cô kết thúc cuộc trò chuyện bằng một câu lạnh ngắt: "Cậu đi mà lái đi."

Một lúc thật lâu sau, hai người nửa lời cũng không nói, Diệp Anh buồn bực đến cực điểm.

Thẳng đến khi về đến nhà, cô nghe thấy Thùy Trang nói: "Rất tốt, làm việc bực bội nóng nảy rồi phát tiết lên người tôi."

Diệp Anh liền cảm thấy tủi thân.

Sau khi trở về, hai người trầm mặc ăn tối, trầm mặc dọn chén đũa, trầm mặc đến cuối cùng, Thùy Trang mở cửa thư phòng đi vào, viết luận văn.

Buổi tối Diệp Anh rất rảnh rỗi, Thùy Trang làm việc, cô chỉ có thể xem TV cùng chơi di động, càng chơi thì tâm tình càng bình tĩnh hơn.

Nếu như bình thường, Thùy Trang sẽ giống như ở trên lớp, làm việc tầm một giờ thì sẽ nghỉ ngơi, đi ra cùng Diệp Anh xem TV, hoặc tán gẫu một chút.

Thế nhưng hôm nay, nguyên một buổi tối, Thùy Trang đều ngâm mình trong thư phòng, không thèm bước ra ngoài.

Thời gian càng về đêm, tâm tình Diệp Anh lại càng trở nên buồn bực, giống như có một tảng đá rất nặng, đè chặt tim cô, hô hấp trở nên nặng nề, nhiều lúc còn không thở nổi.

Mười giờ rưỡi, cửa thư phòng cuối cùng cũng mở ra, Diệp Anh ngồi thẳng dậy.

Nhưng Thùy Trang lại không thèm liếc nhìn cô một cái, chỉ ném một câu "Tôi đi tắm, tắm xong ngủ", liền đi vào phòng ngủ.

Diệp Anh lại ngã xuống ghế sô pha.

Thậm chí còn nghĩ, có phải mình may mắn không, ít nhất Thùy Trang cũng không nói là "Tôi về".

Cốt truyện trên TV Diệp Anh chẳng còn tâm để ý, tắt đi rồi trở về phòng ngủ.

Thời gian dài lấy lại sự bình tĩnh trong chờ đợi cùng cô đơn, lúc này đây Diệp Anh suy nghĩ đến rất nhiều việc.

Nghĩ đến lúc cô tức giận ở công ty, rõ ràng rất muốn có Thùy Trang bên cạnh, an ủi cũng được, không nói gì cũng được, ở bên cạnh nàng là tốt rồi, cả nghĩ về việc mong tan làm sớm một chút đến được gặp Thùy Trang sớm hơn, cùng nàng tâm sự về lỗi sai của cấp dưới, như thế nào lại biến thành như vậy chứ.

Nghĩ đến chuyện mình nói chuyện thật không biết suy nghĩ trước khi nói, cũng nghĩ đến việc vì sao Thùy Trang lại không nói một câu liền không thèm để ý đến cô cả một đêm.

Nghĩ khó chịu, nghĩ đến muốn khóc.

Nghĩ nghĩ, cửa phòng tắm được mở ra.

Thùy Trang vẫn là bộ dáng bình thường, khác biệt chính là nàng như cũ không nhìn đến Diệp Anh, tự mình sấy khô tóc liền đi sang phần giường bên kia.

Diệp Anh dựa vào đầu giường, ngón tay xoắn cả vào nhau.

Mà người bên kia rất mau nằm xuống, cùng nói: "Ngủ."

Diệp Anh đành phải tắt đèn, tiếp tục dựa vào đầu giường.

Qua vài phút, Thùy Trang mở miệng: "Không ngủ sao?"

Diệp Anh nói: "Ngủ."

Cô cũng nằm xuống.

Phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh, so với sự yên tĩnh sau khi cãi nhau trong xe còn muốn yên tĩnh hơn.

Diệp Anh khẽ hít một hơn, lại từ từ thở ra, nghiêng người mặt đối mặt với Thùy Trang, nhỏ giọng nói: "Thùy Trang."

Thùy Trang không có động tĩnh.

Diệp Anh nắm một chút gấu áo Thùy Trang, lại gọi nàng: "Nguyễn Thùy Trang."

Thùy Trang lúc này mới động, nghiêng vai sang, sau nhúc nhích vài cái, xoay người, đối mặt với Diệp Anh.

Hai người không tiếng động nhìn nhau vài giây, Thùy Trang cúi đầu, tiến vào lòng ngực Diệp Anh.

"Cậu thật sự rất đáng ghét."

Thanh âm Thùy Trang buồn buồn, cũng thấp thấp.

Diệp Anh không nhịn nổi nữa, nước mắt ào ào chảy xuống.

Vì không để Thùy Trang phát hiện, hô hấp của Diệp Anh đều rất nhỏ, sợ nàng nghe được âm mũi đặc nghẹt do khóc của mình.

Nhưng nước mắt lại phản bội cô, không biết hướng đi của nước mắt rơi kiểu gì, người trong lòng nhúc nhích, sờ lên bả vai một chút, liền ngẩng đầu lên.

"Khóc hả?"

Diệp Anh không nói lời nào.

Thùy Trang vì muốn thấy rõ, liền ngã người ra sau một chút: "Hửm?"

Diệp Anh nói: "Không có khóc."

Giọng nức nở, Thùy Trang lập tức mỉm cười: "Còn nói không khóc."

Diệp Anh không giả vờ nữa, dùng sức hít mũi một cái.

Thùy Trang bật cười lớn hơn.

Thùy Trang mới đáng ghét á, còn cười được.

"Làm như tôi khi dễ cậu vậy đó," Thùy Trang bất đắc dĩ, quay đầu lấy hai tờ khăn giấy: "Thôi không khóc, không khóc nữa."

Diệp Anh lại hít thêm cái nữa.

Thùy Trang: "Tủi thân vậy sao."

Diệp Anh nũng nịu phát ra một tiếng: "Ưm."

Thùy Trang đưa khăn giấy tới, chấm nơi khóe mắt của Diệp Anh.

"Cho nên cậu khóc như vậy có đúng không?" Thùy Trang hỏi.

Diệp Anh lắc đầu, nhưng sợ Thùy Trang không thấy được, lại nói thêm: "Không đúng."

Cô nói: "Tớ sai rồi."

Thùy Trang bật cười: "Cậu xin lỗi kiểu này, làm sao tôi nỡ không tha thứ cho cậu đây."

Diệp Anh vừa muốn cười vừa muốn khóc: "Vậy cậu tha thứ cho tớ sao."

"Vốn không muốn dễ dàng tha thứ cho cậu như vậy đâu," đại khái thấy nước mắt Diệp Anh còn rơi, Thùy Trang lại cười: "Làm sao mà đáng yêu vậy chứ, còn khóc nữa."

Diệp Anh bất chấp tất cả: "Tớ liền khóc tiếp."

Thùy Trang: "Vậy lần sau thì sao?"

Diệp Anh: "Không có lần sau, hôm nay phát tiết là do tớ không đúng."

Thùy Trang còn cười: "Biết sai là được rồi."

Diệp Anh nhịn không được hu hu khóc hai tiếng, Thùy Trang ý cười càng sâu.

Thùy Trang: "Lần này khóc được miễn một lần viết giấy kiểm điểm nha."

Diệp Anh: "Còn phải viết giấy kiểm điểm ạ?"

Thùy Trang: "Giảng viên bọn tôi đều như vậy."

Diệp Anh phì cười một tiếng: "Tớ có phải học sinh của cậu đâu."

Thùy Trang lại giúp Diệp Anh lau nước mắt, cũng thực bất đắc dĩ nói: "Cậu thật là......"

Lần này khóc xong, Diệp Anh thành công đem những lời dạy bảo cùng khí thế mà Thùy Trang chuẩn bị nuốt hết vào bụng, bất quá đổi lại tiếng cười mỹ nhân cũng thật đáng giá.

Sau đó Thùy Trang hỏi Diệp Anh công việc ngày hôm nay làm sao, công ty xảy ra chuyện gì.

Diệp Anh đã không cảm thấy bực bội khi nhớ lại chuyện đó, cô nói với Thùy Trang những gì đáng lẽ phải nói từ lâu, cũng nói rằng cô không phải phát tiết lên người Thùy Trang.

Sau khi hăng say nói xong, không khóc không tủi thân, hùng hùng hổ hổ còn kêu Thùy Trang cùng mắng cấp dưới với cô.

Đoạn này nói xong, Diệp Anh hoàn toàn sảng khoái, giải quyết được cục tức nghẹn trọng lòng, ngốc nghếch tươi cười nhìn Thùy Trang, sau còn ha ha cười lớn.

Thùy Trang cũng lắc đầu cười.

Giữa các cặp đôi, không có mâu thuẫn nào là không thể giải quyết.

Không khí dần trở nên nóng hơn, ngày mai lại là cuối tuần, đêm dài vô tận.

Ngày hôm sau, hai người nằm nướng trên giường như thường lệ.

Không phải là họ chưa tỉnh, chính là mùa đông lạnh lẽo, không có cái gì tốt hơn nằm ấp nhau trên giường.

Dù sao cũng chưa từng cãi nhau bao giờ, cuộc chiến tranh lạnh hôm qua quả thực tiêu hao rất nhiều sức lực, khó khăn, nhưng quan hệ càng trở nên khăng khít.

Nhưng khi vành tai người này chạm vào tóc mai người kia, tình chàng ý thiếp, đột nhiệt truyền đến tiếng gõ cửa.

Cộc cộc hai tiếng, ý tứ một chút.

Không đợi các cô kịp phản ứng, cửa phòng đột nhiên mở toang, tiếp theo cạch một tiếng, đèn sáng.

Diệp Anh cả người choáng váng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro