Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Anh cả người trực tiếp trắng bệch.

Đầu óc quay cuồng còn chưa kịp hiểu hiện tại là tình huống gì, Thùy Trang trong chăn cũng giật bắn mình lên, các cô không có mặc quần áo, thế quần áo kia ở đâu, đương nhiên là nằm hết trên mặt đất rồi.

"Còn ngủ sao." Bên kia mẹ tiến vào bất đắc dĩ nói một câu.

Thực mau bà lại nói: "Ai da, bé Trang cũng ở đây ha."

Sau đó lại "tách" một tiếng, mẹ cô đem đèn tắt đi.

Đầu Diệp Anh lại tiếp tục phải suy nghĩ, nghĩ đến ngữ khí không mặn không nhạt của mẹ, cũng nhìn đến đống quần áo ở phía bên kia, hướng từ cửa phòng sẽ bị khuất không nhìn thấy được.

Thùy Trang giờ đây bất động trong chăn, cái này, trừ bỏ âm thanh dép lê loẹt xoẹt của mẹ, Diệp Anh chỉ có thể nghe được tiếng tim mình thình thịch đập.

"Sao thế mẹ?" Cổ Diệp Anh có chút khô, khụ khụ ho khan mới hỏi: "Không phải nói tuần này không lên được sao."

"Thì không có nhiều thời gian, nhưng cũng không phải là không thể tới," từ ánh sáng ít ỏi chiếu vào, Diệp Anh có thể nhìn mẹ đang lần mò đi về phía tủ quần áo bên kia, trong miệng lầm bầm nói: "Mẹ nhớ con có cái áo khoác đỏ, ai da ngày hôm qua được nhắc là phải mang áo khoác đỏ, quần áo chuẩn bị sẵn để lên bàn hết rồi, buổi sáng đi gấp quá, thế nào lại quên mất."

Diệp Anh thấy bà đến được tủ quần áo, cũng lấy di động ra, mở đèn pin lên: "Nếu không phải nhờ có dì con nhắc, chắc mẹ xấu hổ chết mất, may mà đến thành phố A rồi."

Diệp Anh mới nhớ, cách đây vài ngày, mẹ cô có nói tuần này có tổ chức cho người cao tuổi hoạt động gì đó, muốn thống nhất dresscode.

Mẹ cô bên kia tìm, bên này Thùy Trang cuối cùng cùng thò đầu ra khỏi chăn.

Không chỉ mỗi đầu, tay cũng thò ra, còn cho Diệp Anh xem vật trên bàn tay mình.

Diệp Anh lập tức đem tay Thùy Trang nhét lại vào trong chăn, ghì chặt không cho nàng động.

"Cái áo đâu rồi ta?" Mẹ hỏi: "Bé Trang tỉnh rồi hả? Tỉnh thì mẹ mở đèn nha."

Diệp Anh lập tức bịt miệng Thùy Trang lại: "Còn ngủ ạ, đừng mở." Diệp Anh nhắm mắt lại, cưỡng chế lục lọi trong trí nhớ vị trí chiếc áo khoác đỏ mười năm không mặc: "Cái bên trái ngăn tủ thứ nhất á mẹ, ở ngăn trên á, hoặc ở đâu đó gần đó."

Thế nhưng lại đúng thật, mẹ cô theo lời Diệp Anh chỉ tìm được cái áo.

Xe dì còn chờ dưới lầu, mẹ Diệp Anh không nhiều lời, trực tiếp cầm áo khoác đi. Bất qua trước khi đi cũng không quên bắt Diệp Anh rời giường, dặn dò mai nhớ uống thuốc.

Thẳng đến khi Diệp Anh nghe được tiếng cửa chính cạch một tiếng, mới từ từ thở ra một hơi.

"Làm tớ sợ muốn chết." Diệp Anh nói.

Thùy Trang như có như không cười: "Lần này ít nhất mẹ cậu không có xốc chăn lên."

Nói đến chuyện xốc chăn, thì mới tuần trước, nhưng ít ra Diệp Anh còn biết tuần đó mẹ lên, cho nên cùng với Thùy Trang ngủ rất thành thật, mỗi người một bên, áo ngủ kín đáo, đặc biệt có thể chống lại chiêu thức xốc chăn của mẹ.

Lúc xốc chăn lên mẹ cô mới phát hiện Thùy Trang cũng ở đây, ngượng ngượng ngùng ngùng đem chăn đắp lại, tắt đèn đi ra ngoài.

Thùy Trang lại hỏi: "Nếu đột nhiên bị phát hiện, thì phải làm sao đây?"

Trong đầu Diệp Anh lại lóe lên hình ảnh mẹ cô đến đây xốc chăn lên.

Bất thình lình mà rùng mình một cái.

Diệp Anh: "Vậy thì quỳ rồi xuất quỹ thôi."

Thùy Trang: "Tôi quỳ cùng cậu nha?"

Diệp Anh tuy chưa kịp hoàn hồn, nhưng tâm tư nói giỡn vẫn phải có: "Nếu cùng quỳ thì sẽ là bái đường đó."

Thùy Trang nở nụ cười: "Cũng đúng."

Bên này không chút hứng thú để lăn lộn trên giường nữa, hai người đơn giản rời giường rồi cùng nhau ăn sáng.

Mà dưới lầu, mẹ lên xe rồi mới phát hiện mình mang theo cả móc áo của Diệp Anh, bà tự cười một mình, cũng đưa cho dì Diệp Anh nhìn xem.

Dì cũng cười: "Khải lái xe, em gấp cái gì, từ từ mà đi," bà nói xong lại hỏi: "Cún ở trên lầu sao?"

Mẹ: "Ở trên, còn có bạn của con bé, mấy giờ rồi còn chưa biết rời giường chứ."

Dì: "Người trẻ tuổi mà, nếu thằng bé không chở chúng ta đi, hẳn là giờ này cũng ngủ chưa dậy đâu."

Nhưng anh họ Khải ngồi trước nằm không ăn đạn, chợt hỏi một câu: "Là người bạn lúc trước con gặp sao ạ?"

Mẹ: "Đúng đúng, là con bé."

Anh họ Khải ồ một tiếng, không nói gì nữa, nhưng dì lại mở miệng hỏi: "Cún và người bạn đó quan hệ rất tốt sao?"

Mẹ gật đầu: "Cực kì tốt."

Dì hỏi: "Cực kì tốt là tốt thế nào?"

"Nói thế nào nhỉ," mẹ nói: "Bọn em quen con bé từ lâu lắm rồi, nhiều năm trước khi em lên thành phố A làm giúp việc cho một gia đình giàu có chị nhớ không?"

Dì: "Nhớ rõ."

Mẹ: "Con bé là dòng họ của gia đình kia, tính cách rất tốt, lớn lên lại xinh đẹp, con bé cùng Cún quan hệ tốt em còn rất vui."

Dì cười cười: "Rất tốt nha."

Đối với Thùy Trang, mẹ cũng muốn khoe khoang thêm: "Con bé đối với em cũng rất tốt, hai tuần trước em có lên đây để làm kiểm tra tổng quát, Cún lại không rảnh, là con bé dẫn em đi, an bài mọi thứ rất chu toàn, quen biết bác sĩ giỏi trong bệnh viện, còn nói mấy cái bệnh vặt vẵn của em cho bác sĩ, rồi lại dặn em chú ý cái này cái kia, phải ăn cái gì không nên ăn cái gì, làm em ngượng ngùng muốn chết."

Dì ồ một tiếng, hỏi: "Con bé đối với Cún thì sao?"

Mẹ: "Con bé và Cún làm sao vậy?"

Dì cười cười: "Không có gì đâu."

Mẹ nghĩ nghĩ nói: "Con bé đối với Cún cũng rất tốt, hai đứa nhỏ thường xuyên ở cùng nhau, gần đây phải tham gia mấy hoạt động này nên em chẳng có thời gian, thuốc của Cún toàn là con bé nấu cho đó," mẹ nhớ lại từng việc nhỏ nhặt: "Cũng hiếm thấy, đứa nhỏ này chị nhìn nó cứng đầu như vậy, thế nhưng cực kì nghe lời bé Trang, có đôi khi em nói nó không nghe, em kêu bé Trang nói lại cho nó thì nó lại nghe răm rắp, như người chị lớn trong nhà vậy."

Dì gật đầu: "Khá tốt, khá tốt," bà lại hỏi: "Hai đứa quen biết bao lâu rồi?"

Mẹ nghĩ nghĩ: "Hẳn là rất lâu, khi trước đã quen rồi, sau bé Trang ra nước ngoài, khả năng là về nước nên lần nữa liên lạc với nhau."

Dì: "À ~~"

Mẹ cười: "Làm sao thế?"

Dì: "Không có, làm sao đâu," bà lại cười cười: "Không có việc gì."

Mẹ chậc một tiếng: "Chị có chuyện gì thì nói thẳng đi chứ."

......

Chuyện đầu tiên Diệp Anh làm sau khi rời giường, chính là mở app bật chuông nhắc nhở khi mở cửa.

Lúc trước bởi vì nhà hàng xóm ở sát bên, còn thường xuyên có dì quét dọn làm việc, mỗi sáng sớm đều sẽ có chuông báo cho Diệp Anh biết có người ở trước cửa, Diệp Anh ngại phiền nên tắt đi, chỉ để chế độ yên lặng.

Bây giờ cô mới thấy hối hận.

"Còn nghĩ cái gì đó?" Khi ăn sáng, Thùy Trang vẫy vẫy tay trước mặt Diệp Anh.

Diệp Anh cười cười: "Có chút chưa hoàn hồn kịp."

Thùy Trang: "Không phải là không có việc gì rồi sao."

Diệp Anh ừ một tiếng, lát sau, cô lại nói: "Tớ vừa mới nghĩ rất kỹ rồi, nếu đã không muốn lo trước lo sau như này, hay là cứ nói thẳng ra đi."

Thùy Trang giương mắt nhìn Diệp Anh: "Dì sẽ không tiếp thu được đâu?"

Diệp Anh: "Cậu xem mẹ tớ thích cậu lắm, nếu muốn đánh," cô cười cười: "Chắc sẽ chỉ đánh chết tớ thôi."

Thùy Trang không biết phải làm sao đành mím môi.

Diệp Anh: "......Ha ha ha không buồn cười ha."

Thùy Trang nói: "Không cần vội."

Diệp Anh: "Haizz cậu nói xem, mẹ có thể đột nhiên có một ngày nghi ngờ mối quan hệ của chúng ta không?"

Thùy Trang: "Vậy chờ sau ngày đó rồi nói."

Hôm nay hai người không ra khỏi cửa, Diệp Anh hôm trước nhất thời hứng khởi muốn ăn bánh tart trứng, cũng nói cho Thùy Trang, người chị gái này không đỡ nổi những pha làm nũng của Diệp Anh nên quyết định làm món đó cho cô vào thứ bảy.

Ăn xong bữa sáng kèm luôn bữa trưa, các cô liền dọn dẹp bàn ăn, cùng nhau mở mấy gói hàng vừa mới được chuyển đến, thậm chí còn mua cả lò nướng mới.

Diệp Anh đặc biệt thích điểm này của Thùy Trang, nói làm liền làm, còn trị được cái tính hay trì hoãn của Diệp Anh.

Mắt thấy Thùy Trang hình như chưa từng làm mấy cái này, trước khi bắt tay vào làm, nàng đã cầm hướng dẫn nghiên cứu rất lâu.

Thùy Trang nghiêm túc đứng nghiên cứu công thức làm bánh tart trứng, Diệp Anh thì ở bên nghiên cứu Thùy Trang, dù sao cô cũng là trợ thủ, nhắm mắt nghe lời nhắm mắt khen ngợi là việc của cô.

Cuối tuần không có mẹ, khoảng thời gian riêng tư vui vẻ thuộc về hai người, thời gian dường như luôn trôi qua rất nhanh.

A đương nhiên, không có ý ghét bỏ mẹ đâu nha.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, loay hoay đùa giỡn với nhau một hồi, nhìn lại thời gian, nháy mắt đã giữa trưa.

Nháy mắt cái nữa, đã là xế chiều,

Bánh tart trứng làm rất đơn giản, Diệp Anh ở một bên quan sát cũng có thể làm thử.

Sau khi khay bánh được đưa vào lò nướng, cả hai cùng nhau dọn dẹp bàn ăn rồi bắt đầu chờ đời.

Dựa vào Thùy Trang đợi, ôm Thùy Trang đợi.

Thùy Trang hai tay đút túi quần, đồ mặc ở nhà của nàng rất mát mẻ, Diệp Anh ôm nàng từ phía sau, đầu gác trên vai nàng, Thùy Trang cũng ngã ra sau dựa vào Diệp Anh, hai chân bắt chéo nhau, đem một chút trọng lượng cơ thể trao cho Diệp Anh.

Không có chuyện gì làm nhỉ, chỉ có thể làm một vài việc mờ ám thôi.

Rất nhanh tay Diệp Anh bắt đầu không an phân, sờ sờ chỗ này sờ sờ chỗ kia, còn dùng chóp mũi cọ trượt lên cổ Thùy Trang.

Thùy Trang vì ngứa mà rụt đầu, dùng tay giữ đầu Diệp Anh lại, không cho cô chạm vào nữa.

"Sắp xong rồi, đừng nháo." Thùy Trang cười phản kháng.

Diệp Anh liền nháo: "Xong thì kệ nó đi mò."

Thùy Trang quay đầu lại, rất có lệ điểm lên môi Diệp Anh một cái: "Được rồi."

Diệp Anh lập tức kéo Thùy Trang qua, ôm chặt nàng vào lòng ngực mình.

Thùy Trang khẽ cười, giương mắt nhìn lên đồng hồ đếm ngược trên lò nướng, hỏi: "Lỡ không ngon thì phải làm sao bây giờ?"

Diệp Anh a một tiếng: "Cậu đùa à, đồ ăn tiên nữ làm có cái nào không ngon chứ?"

Đối với hai chữ tiên nữ này, Thùy Trang gần như đã miễn dịch, không phản ứng gì mà nói tiếp: "Được thôi, lát nữa không ngon thì cho cậu ăn hết, tôi không ăn đâu nhá."

Diệp Anh nhìn mười hai cái bánh tart trong lò, nuốt nước bọt: "Chắc không tới mức đó đâu ha."

Thùy Trang cười rộ lên: "Tiên nữ đính thân làm mà cậu dám không ăn ư?"

Diệp Anh còn chưa kịp phản ứng, lò nướng truyền đến một tiếng "tinh".

Thùy Trang lập tức rời khỏi vòng tay của Diệp Anh, vòng tay bỗng nhiên trống rỗng, suýt chút nữa ngã nhào về phía trước.

Mùi thơm kia đúng rồi, khi khay bánh được lấy ra khỏi lò, Diệp Anh ngửi được liền thấy đói, thậm chí tay còn nhanh hơn não mà vươn ra bốc bánh.

Đương nhiên, bị Thùy Trang vỗ bép một cái.

"Bỏng chết cậu giờ."

Thùy Trang đem khay bánh đặt ra bàn, lại cầm theo chiếc đũa, trước chọc chọc một cái.

Chọc xong không thấy phản ứng gì.

Sau đó nàng gắp lên một khối.

"Wow, giòn quá." Diệp Anh đưa miệng tới gần.

Thùy Trang đưa khối bánh tới: "Thổi một chút."

Diệp Anh ứ ừ, dùng sức thổi vài cái, há miệng ra.

Thùy Trang vẫn là sợ nóng, cũng chỉ để cho Diệp Anh cắn một chút, Diệp Anh dùng đầu lưỡi thử nhiệt trước, không sai biệt lắm mới cắn nó.

Độ ấm của lớp vỏ thì bình thường, nhưng nhân bánh thì nóng muốn chết, cô tê tê đầu lưỡi mà phải hít vài ngụm không khí, đảo qua đảo lại trong miệng, mới dám nhai.

Thùy Trang hỏi: "Thế nào?"

Diệp Anh lại không trả lời, lại cúi đầu thổi thổi, cắn thêm một miếng nho nhỏ.

Nhưng cô chỉ là cắn, ngẩng đầu lên chuẩn xác hướng đến miệng Thùy Trang.

Thùy Trang phối hợp há miệng, Diệp Anh liền đẩy khối bánh từ miệng mình qua miệng nàng.

Dường như được như ý, Diệp Anh mắt cong cong hỏi Thùy Trang: "Ăn ngon không?"

Thùy Trang gật đầu: "Không tệ."

Diệp Anh đắc chí, nhìn thấy một ít vụn bánh trên môi Thùy Trang.

Vì vậy lần nữa nghiêng người, nhưng cô mới chỉ chạm lên cánh môi của nàng, di động trên bàn đột nhiên vang lên tiếng chuông nhắc nhở.

"Có người tới gần cửa của bạn."

Diệp Anh hoảng hồn.

Quay đầu, cửa mở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro