Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng may Diệp Anh cùng Thùy Trang cũng không thân mật lắm, lui một bước liền có thể tách ra.

Sau khi mẹ cô bước vào, Diệp Anh đứng dịch sang một bên nhìn về phía cửa, khi nhìn thấy được người, cô lập tức bật cười.

Câu đầu tiên Diệp Anh nghênh đón mẹ là: "Ồ, mẹ yêu."

Câu thứ hai: "Hoa hòe lộng lẫy vậy sao đại mỹ nữ."

Đại mỹ nữ Tú Oanh bị khen một câu "hoa hòe lộng lẫy ", đưa tay sờ soạng mặt mình: "Là hóa trang, hóa trang," bà ngượng ngùng đổi đề tài: "Làm gì mà thơm thế."

Thùy Trang trả lời: "Làm bánh tart trứng ạ, dì tới ăn thử đi."

Dì ở cửa đổi giày, buông túi xách liền đi tới.

Thùy Trang gắp thêm hai cái bánh ở trong khay, đến khi mẹ vừa đi qua, liền dùng đũa kẹp một khối đưa đến bên miệng bà: "Có chút nóng ạ."

Bà thổi thổi một chút, há miệng cắn liền nói: "Ưm~! Ngon đó."

Diệp Anh ở bên kia cũng ăn một cái, trong miệng đầy đồ ăn nói: "Thế mẹ không muốn biết là ai làm sao."

Mẹ suýt nghẹn: "Nói như con làm không bằng," bà hỏi Thùy Trang: "Bên trong có nhân gì phải không con?"

Thùy Trang: "Cái dì ăn là nhân đậu đỏ đó."

Mẹ: "Thảo nào."

Cứ vậy, mẹ dành cả buổi chiều ở cùng với các cô, vừa mới đi sinh hoạt hội nhóm về, chuyện kể mãi không hết, lại bởi vì người tham gia đều là các bà mẹ ở độ tuổi kia, không tránh khỏi việc nhắc đến con cái mình.

Có người con gái đang học tiến sĩ ở nước ngoài chưa về, có người con trai đã có đứa thứ ba, ngày nào cũng bận rộn mà gửi cháu sang nhà ông bà, có người con cái quyền thế lợi hại, có người có con gái lấy được chồng tốt.

"Vậy còn mẹ?" Diệp Anh hỏi mẹ: "Mẹ có nói gì về con không?"

Mẹ a một tiếng: "Dù sao cũng không quen biết, ai mà không khoe khoang chứ," bà nhíu mi một cái: "Mẹ nói con gái mẹ là tổng giám một công ty lớn, cấp dưới mấy trăm người, mỗi ngày đều rất bận rộn."

Diệp Anh cười cười: "Này nghe không lợi hại lắm nhỉ," cô nhìn về phía môi của Thùy Trang nói: "Chi bằng mẹ đi khoe đứa con gái này của mẹ đi."

"Nhưng thật ra," mẹ lại cười rộ lên: "Không được, mẹ lỡ nói chỉ có một đứa con à, ngơ ghê ta."

Diệp Anh: "Ai da, thất sách ghê."

Mẹ đột nhiên chú ý tới ngón tay Diệp Anh: "Con mang nhẫn hồi nào vậy?"

Diệp Anh nắm lấy bàn tay mình: "Con mang lâu rồi, giờ mẹ mới thấy sao."

Mẹ như còn muốn nói gì đó, liền liếc thấy trên tay Thùy Trang cũng có một chiếc.

"Hai đứa các con mang giống nhau sao." Mẹ nói.

Diệp Anh cùng Thùy Trang đưa mắt nhìn nhau, Diệp Anh liền nắm lấy tay Thùy Trang: "Đúng vậy, đẹp không mẹ? Con chọn đó."

Mẹ dời tầm mắt: "Mẹ chẳng thích mang trang sức trên tay chút nào, vướng víu lắm."

Diệp Anh đơn giản cầm tay Thùy Trang đưa lên: "Mẹ xem, lắc tay của cậu ấy con cũng mua nè, dây chuyền con mua, khuyên tai cũng là con mua luôn."

Mẹ: "Con tưởng thế là ngầu à."

Thùy Trang cũng nói: "Cậu tưởng thế là ngầu à."

Diệp Anh cho rằng mẹ cô đến đây chủ yếu là để tẩy trang, dù sao mẹ cô cũng chưa bao giờ trang điểm, ở quê cũng không có nhiều mỹ phẩm, nhưng sau khi tẩy trang tắm rửa xong bà vẫn không có ý định trở về, còn hỏi Diệp Anh: "Các con buổi tối ăn cái gì?"

Diệp Anh nói: "Ăn bên ngoài ạ."

Mẹ không đồng ý: "Mẹ tới còn ra ngoài ăn cái gì, lát nữa mẹ đi mua đồ ăn," bà cũng nói với Thùy Trang: "Ở lại ăn cơm nha?"

Thùy Trang nói: "Dạ."

Vì lời mời bất thình lình của mẹ, ba người cùng nhau đi xuống dạo siêu thị.

Trên đường đi, di động trên tay Diệp Anh truyền đến tiếng chuông Zalo.

Đúng vậy, là Thùy Trang.

Đúng vậy, người này ở ngay bên cạnh, nhưng lại nhắn tin.

Diệp Anh làm bộ như không có việc gì vờ như không liên quan đến Thùy Trang, mới lấy di động ra.

Changiuoi: Dì hôm nay có chút kỳ quái

Diệp Anh liếc mắt nhìn mẹ đi phía trước, hỏi: Như thế nào?

Changiuoi: Dì rõ ràng đã biết tôi mang cái nhẫn này lâu rồi

Diệp Anh lại đưa mắt nhìn mẹ: Phải không?

Thùy Trang lại nói: Còn có, cậu hôm nay cũng làm sao thế?

Diệp Anh: Tớ làm sao?

Changiuoi: Cậu muốn thử cái gì?

Diệp Anh không có trả lời, tắt di động, quay đầu mỉm cười với Thùy Trang.

Kỳ thực cô cũng không cố tình thử, như lại kỳ thật, cô xác thật là mình đang thử mẹ mình.

Không biết có phải sự việc buổi sáng kích thích đến cô không, có lẽ muốn bất chấp tất cả làm một phen cũng không tệ, cũng có lẽ nghĩ dù sao mẹ cũng không nhìn ra, đơn giản liền đem những việc lặt vặt đặc thù trong sinh hoạt hằng ngày của cô cùng Thùy Trang kể cho mẹ nghe, đến đó vạn nhất phát sinh chuyện gì, ít nhất còn có thể hòa hoãn đôi chút, như vậy tốt hơn nhiều.

Thùy Trang đương nhiên biết Diệp Anh đang suy nghĩ gì, nhưng Diệp Anh không nói, Thùy Trang sẽ không hỏi.

Buổi tối đầu bếp Oanh lại muốn thể hiện kỹ năng, đi siêu thị mua cả đống cua, đầu bếp Oanh còn nói hôm nay phải nấu một nồi thịt cua to bự cho hai đứa nhỏ bồi bổ.

Thường khi không có mẹ ở bên, Diệp Anh là một nữ cường nhân, có mẹ ở bên, Diệp Anh liền biến thành cô gái yếu đuối, huống chi Thùy Trang cũng ở đây, Diệp Anh liền không phải đυ.ng tay vào làm cái gì.

Lúc này ở khu hải sản, hai vị phía trước càng giống như hai mẹ con đang thảo luận xem con cua nào ngon hơn, một chút cũng không để ý tới Diệp Anh, liền quyết định ba người có thể ăn bao nhiêu con.

Thời điểm trở về cũng vậy, hai vị kia vào nhà liền đi vào phòng bếp, ném Diệp Anh lẻ bóng bên ngoài phòng khách.

Diệp Anh đã quen với việc không phải làm phụ bếp, nhưng còn chưa ngồi nóng mông, thì nhận được tin nhắn của Thùy Trang.

Changiuoi: Dọn phòng đi

Diệp Anh liếc nhìn về phía phòng bếp, Thùy Trang đang đứng bên cạnh học cách sơ chế cua từ mẹ.

Diệp Anh có thể không biết Thùy Trang có ý gì sao, vì thế nhân lúc mẹ bận rộn không để ý, cô nhanh chóng lẻn vào phòng.

Chắc là tối nay mẹ muốn ngủ lại, mà trong phòng cô đồ của Thùy Trang thật sự quá nhiều, đồ sinh hoạt còn đỡ, các cô có mấy thứ đồ không bình thường...

Diệp Anh lụi cụi dọn mấy thứ trong ngăn kéo, trong chăn, dưới gối, trong tủ quần áo một ít rồi bỏ vào một cái túi, sau đó bỏ vào ngăn kéo có khóa duy nhất trong phòng mình.

Không dọn không biết, vừa dọn...

Cô cùng Thùy Trang cũng có nhiều thứ để "chơi" thật.

Sau khi rời khỏi phòng, mùi thơm của cua hầm truyền đến, Diệp Anh lộc cộc đi qua, trước dùng sức hít một ngụm, lại lố lăng khen mẹ: "Wow, đây là mỹ vị nhân gian gì thế."

Mẹ Diệp Anh ha ha cười: " Ăn chưa mà biết mỹ vị nhân gian."

Diệp Anh: "Vừa nhìn con đã biết là mỹ vị nhân gian rồi," Diệp Anh tìm đồng minh: "Đúng không bé Trang."

Thùy Trang nói: "Đúng vậy."

Mẹ nếm thử một miếng rồi đậy nắp vung lại, thuận tiện quay đầu muốn trở lại bếp: "Được rồi, chờ mẹ tí, nào xong sẽ kêu các con."

Mẹ nói xong liền đóng cửa phòng bếp, ai cũng không cho vào.

Ngồi xuống sô pha, Thùy Trang nói với Diệp Anh: "Cậu biết mẹ cậu vừa nói gì với tôi không?"

Diệp Anh: "Hả, nói cái gì?"

Thùy Trang: "Dì hỏi tôi, có phải cậu đã nói chuyện của anh họ cho tôi rồi không?"

Diệp Anh nhíu mi: "Sau đó thì sao?"

"Tôi nói cậu có nói qua," Thùy Trang nói: "Dì không nói gì nữa."

Diệp Anh: "Vậy thôi?"

Thùy Trang: "Vậy thôi."

Một lát sau, Diệp Anh hỏi: "Cậu nói xem bà ấy có ý tứ gì?"

Thùy Trang: "Tôi nhớ cậu có nói cho tôi, cái hoạt động kia dì cậu hình như cũng tham gia."

Diệp Anh a một tiếng: "Thì......sao?"

Thùy Trang lắc đầu: "Không biết, tôi đoán mò thôi."

Thùy Trang không có nói nàng đoán mò cái gì, nhưng hình như Diệp Anh đoán mò ra rồi.

Thời điểm ăn cơm, Diệp Anh trở nên mẫn cảm dị thường, nhưng mẹ lại không nhắc đến anh họ cũng chẳng nhắc tới dì, cũng không nhắc gì đến chuyện Thùy Trang cùng Diệp Anh, chỉ lo đem bí quyết nấu thịt cua gia truyền chỉ cho Thùy Trang, cũng nói với Thùy Trang là Diệp Anh có tay, đừng có gỡ thịt cho nó, để nó tự làm.

Cơm nước xong xuôi, mọi người bắt tay vào dọn dẹp bàn ăn, sau đó Thùy Trang trở về nhà.

Bộ phim dài tập drama sóng gió mà mẹ thích xem cuối cùng cũng chiếu tập cuối vào tối nay, lúc đầu xem còn chưa có tình cảm, miệng chửi nhưng vẫn xem, đến tập cuối thì lại xúc động thấy may mắn vì cuối cùng cũng xem hết được bộ phim này.

Vì vậy vào buổi tối, Diệp Anh cùng bà xem hai tập cuối trong phòng khách, rồi chuẩn bị đi ngủ.

Mẹ đã lâu không đến ngủ lại, trong nhà không ít đồ của Thùy Trang, bà từ phòng tắm đi ra, miệng liền hỏi: "Bé Trang gần đây rất hay ở đây sao?"

Với một câu hỏi hết sức bình thường, nhưng thần kinh đang thả lỏng của Diệp Anh lại lần nữa căng thẳng lên.

Cô giả vờ bình tĩnh chơi di động: "Thỉnh thoảng ạ, nhà cậu ấy hơi xa, có đôi khi cùng ra ngoài chơi, muộn quá thì ngủ ở đây."

Mẹ a một tiếng, không nói gì thêm.

Cơn buồn ngủ của mẹ đến rất nhanh, giống như lúc này, mẹ bước lên giường, nói với Diệp Anh ngủ sớm một chút, liền chính mình đi ngủ trước.

Đêm nay không giống nhau, Diệp Anh đang ngồi trên sô pha nghịch di động cùng Thùy Trang nói chuyện, vốn định dành cả đêm để trò chuyện với nàng, nhưng lại bị mẹ giục đi ngủ.

Còn thúc giục rất hăng say, nói bệnh của Diệp Anh toàn do tự mình tìm, ngày nào cũng ngủ muộn như vậy.

Diệp Anh có thể làm gì bây giờ, nhanh chân chạy đi tắm rửa.

Cô cũng nhắn cho Thùy Trang: Mẹ tớ hôm nay xác thật rất kỳ quái

Thùy Trang nói: Có việc gì thì gọi cho tôi nha

Diệp Anh ở trong phòng tắm cọ rửa thật lâu, không nghĩ tới tắm xong bước ra, mẹ còn chưa có ngủ, mở đèn đầu giường mà xem video trên di động, mắt mở đặc biệt lớn, thoạt nhìn rất có tinh thần.

Diệp Anh hỏi: "Sao mẹ còn chưa ngủ?"

Mẹ nói: "Chờ con."

Diệp Anh lau nước trên mặt: "Chờ con làm gì? Mẹ ngủ trước đi."

Mẹ vẫn nói: "Chờ con."

Diệp Anh dạ một tiếng, liền không nói nữa.

Hôm nay đấu trí cả ngày, cuối cùng vén chăn lên cùng nhau nằm trên giường, Diệp Anh cũng không có khẩn trương như tưởng tượng.

Đắp chăn cẩn thận, mẹ liền buông di động, tắt đèn đầu giường.

Khi đồng tử còn chưa thích ứng với bóng tối, mẹ liền mở miệng nói.

Bà nói: "Hôm nay Khải Khải đưa bọn mẹ đi."

Diệp Anh oh một tiếng: "Thế thì tiện rồi."

Mẹ nói: "Đã lâu không gặp thằng bé Khải, cảm giác thằng bé gầy đi không ít."

Diệp Anh nói tiếp: "Anh họ so với trước kia đẹp trai hơn rất nhiều."

Mẹ cười: "Biết ăn diện hơn, dì con còn nói, mỗi lần thằng bé ra ngoài còn lâu hơn chúng ta."

Diệp Anh: "Ha ha."

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh đi, không biết là do Diệp Anh quá mẫn cảm, hay sự thật là như thế, nhưng cô cảm thấy bầu không khí này thực không bình thường chút nào.

Một lát sau, người mẹ đáng ra giờ này đã đi ngủ khò khò giờ đây vẫn còn thức, lại nhỏ giọng nói chuyện.

Bà hỏi Diệp Anh: "Con cảm thấy cuộc sống của Khải bây giờ tốt sao?"

Diệp Anh mỉm cười: "Anh ấy sống tốt hay không, sao con biết được."

Mẹ trầm mặc vài giây, trả lời: "Cũng đúng."

Bà lại nói: "Con lại đây, mẹ cùng con tâm sự."

Diệp Anh mím môi, giả vờ không có gì căng thẳng: "Không phải đang nói chuyện sao ạ?" Nói xong, cô hướng về phía mẹ dịch người sang một chút: "Tâm sự cái gì ạ?"

Diệp Anh đi qua, mẹ lại không nhìn mặt Diệp Anh, chợt nằm ngửa lên, hai tay đặt ngoài chăn đè chặt lấy ngực.

"Có phải con có việc gì gạt mẹ không? Giọng mẹ nói rất nhẹ, cũng hỏi: "Con và bé Trang chỉ là bạn bè bình thường thôi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro