Chương 55 (Phiên Ngoại 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thùy Trang không thể nhớ được sáng nay mình đã soi gương bao nhiêu lần, chỉ biết rằng những bộ quần áo hôm qua vừa mua, cùng những bộ đồ mới lúc trước chưa mặc lần nào, đều bị nàng mang ra thử một lần.

Khi đi qua phòng khách, dì giúp việc vừa mua đồ ăn về nhìn nàng một cái, cười hỏi: "Con lại đến nhà Lan Ngọc sao?"

Thùy Trang gật đầu: "Dạ," nàng hỏi: "Chú Trương đã về rồi ạ?"

Dì: "Đã về rồi, đang ở bên ngoài rửa xe đó."

Thùy Trang đi ra ngoài, nhưng nghĩ lại quay đầu lại hỏi dì: "Sao dì biết con muốn đi đến nhà Lan Ngọc vậy ạ?"

Dì nói: "Mỗi lần con đến nhà Lan Ngọc đều mang quần áo mới nha."

Thùy Trang nghĩ nghĩ, nói: "À vậy sao ạ."

Chú Trương ngừng rửa xe, đưa Thùy Trang đến nhà Lan Ngọc, trong suốt kỳ nghỉ hè này, Thùy Trang cùng mọi người trong nhà Lan Ngọc đều đã rất quen mặt.

Ngoại trừ cái người bình thường không gặp mặt được kia, Diệp Anh.

Các nàng không thân.

Không nghĩ tới lần này tới cửa thế nhưng liền đụng phải Diệp Anh.

Trên tay cô cầm một cốc nước, từ góc nhà quẹo ngang qua trước mặt Thùy Trang.

Diệp Anh cũng nhìn thấy Thùy Trang, bước chân hơi khựng lại, dường như phải mất vài giây cô mới định thần lại, nở một nụ cười tươi với Thùy Trang.

Thùy Trang ngây ngẩn cả người, chờ nàng kịp phản ứng mà mỉm cười lại, thì Diệp Anh đã đi mất rồi.

Các nàng hình như không cùng một tần số.

"Bé Trang?"

Phía sau chợt truyền đến một giọng nói, Thùy Trang quay đầu chào mẹ Diệp Anh từ bên ngoài đi vào.

Thùy Trang: "Dì."

Mẹ Diệp Anh cười cười: "Sao con lại đứng đây, không đi vào sao."

Hai người sóng vai đi vào, cửa vào giống như một đường hầm thời gian, ngay lúc Thùy Trang bước vào, xung quanh đột nhiên tối đen.

Chỉ chốc lát sau lại sáng.

Thùy Trang tỉnh lại.

Hô hấp ấm áp nhẹ phả trên cổ, Diệp Anh ôm nàng ngủ rất ngon.

Thùy Trang chậm rãi trở mình, trong màn đêm giúp Diệp Anh vén những sợi tóc lòa xòa trên trán.

Nàng rất ít mơ thấy lúc xưa, vẫn luôn là nàng tự nhớ nhiều hơn.

Lần kia là lần thứ ba các nàng gặp nhau.

Không chỉ chạm mặt ở cửa, sau đó còn gặp nhau sau bữa trưa, các nàng ngồi cách xa rất xa cùng nhau xem một tập phim trên TV, sau đó Diệp Anh đi học.

Toàn bộ quá trình đều không ai nói câu gì, nhưng bởi vì không ai quấy rầy, cũng có thể làm Thùy Trang cảm thấy chính mình trải qua một buổi chiều vui vẻ.

Nàng thích Diệp Anh vì cái gì?

Có thể là nét mặt tươi cười của cô dành cho nàng ở lần gặp đầu tiên, có thể là khi viết họ của mình lên lòng bàn tay Diệp Anh khiến tim nàng đập loạn nhịp, có thể càng nông cạn hơn một chút, nàng thích tướng mạo Diệp Anh.

Người này kiêu ngạo lên thành một biểu tình, vui vẻ lên một biểu tình, già mồm lên lại một biểu tình, xấu hổ lên, còn sẽ đỏ mặt.

Hiện tại ngủ rồi, là thời điểm Thùy Trang thấy cô ngoan ngoãn nhất.

Thùy Trang dịch người qua một chút, ở trên môi Diệp Anh nhẹ nhàng điểm điểm vài cái.

Không nghĩ tới người này nhạy cảm như vậy, giật giật liền mở mắt ra.

Đại khái là thấy Thùy Trang rất tỉnh táo, Diệp Anh liền ngẩng đầu lên: "Ưm~ Cậu không ngủ hả?"

Thùy Trang lắc đầu: "Tỉnh rồi, nằm mơ."

Diệp Anh mơ mơ màng màng ôm Thùy Trang chặt hơn: "Mơ thấy ác mộng sao?"

Thùy Trang nói: "Không phải," sau lại nói: "Đúng vậy."

Diệp Anh cười: "Rốt cuộc có phải hay không?"

Thùy Trang: "Mơ thấy cậu từng nói xấu tớ, mặc kệ tớ, kiêu căng ngạo mạn, miệng đầy mê sảng."

Diệp Anh bị Thùy Trang chọc cho phì cười, người chôn trên vai Thùy Trang cười khúc khích.

Nếu Diệp Anh đã tỉnh, Thùy Trang thuận thế hỏi cô: "Hỏi cậu một vấn đề."

Diệp Anh: "Ưm."

Thùy Trang nói: "Lần gặp thứ ba ở nhà Lan Ngọc, tớ mang quần áo gì?"

Diệp Anh tuy rằng nhắm mặt, như ý thức tỉnh táo rõ ràng, nghĩ không đến hai giây, liền nói: "Áo sơ mi cùng quần jean, áo sơ mi caro màu lam, cổ chữ v, tay áo có thắt hai chiếc nơ, quần là quần lửng, lộ cẳng chân," cô ti hí mở một mắt, khẽ hỏi Thùy Trang: "Có phải không?"

Thùy Trang cười.

Trong ấn tượng của mình, nàng chỉ nhớ mình mang áo sơ mi cùng quần jean, bị Diệp Anh nói như vậy, khung cảnh lúc trước lần nữa dần được Thùy Trang vẽ ra rõ ràng.

Nàng xác thật có bộ quần áo kia, Diệp Anh không bịa ra, hoàn toàn chính xác.

Thùy Trang cười, Diệp Anh liền cảm giác chính mình trả lời đúng, cô lần nữa nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: "Không làm khó được tớ đâu nha."

Cô lại nói: "Tớ chính là fan trung thành của Thùy Trang đại tiểu thư đó."

Câu cuối cùng của Diệp Anh giống như đang mơ màng nói, rõ ràng cô đang rất buồn ngủ, nhưng chính là muốn nói lời êm tai để dỗ Thùy Trang vui vẻ.

Thùy Trang đương nhiên vui vẻ.

Nói xong lời này, Diệp Anh quả nhiên nhắm tịt hai mắt, không trách Thùy Trang nửa đêm đánh thức cô, cũng không trách Thùy Trang đột nhiên hỏi vấn đề này.

Diệp Anh chính là đáng yêu như vậy, mặc kệ ở trước mặc người khác nghiêm túc đứng đắn đến đâu, nhưng chỉ cần ở cùng nàng, Diệp Anh thật dễ dàng liền biến thành em nữ sinh, cái gì cũng đều tùy ý Thùy Trang.

Tâm tư nhỏ không giấu được, sau lại được Thùy Trang hỏi rất nhiều về quá khứ của hai người, mới phát hiện nhiều việc kỳ thực đều có thể nhìn ra được.

Diệp Anh có rất nhiều tâm tình, mà những tâm tình này được hình thành từ những sinh hoạt nhỏ trong cuộc sống thường ngày của các nàng, nhờ có Thùy Trang nó càng phong phú hơn.

Diệp Anh đều sẽ đem mỗi câu nói của Thùy Trang để trong lòng, sẽ thực nghiêm túc mà quan tâm Thùy Trang, chán ghét Thùy Trang thức đêm, chán ghét Thùy Trang nửa đêm còn uống cà phê.

Thùy Trang ở bên cạnh Diệp Anh cũng cảm nhận được dễ dàng, cảm nhận được hưởng thụ, cảm nhận được những tâm tình này, thứ mà trước đây nàng chưa bao giờ được cảm nhận khi ở một mình.

Cũng là Diệp Anh thuyết phục mẹ cô, cho nàng một mái nhà ấm áp.

Trong lòng nàng hiện tại cũng có vướng bận, không hề giống khi trước phiêu bạt bất định, luôn luôn muốn tìm cái mới để tiêu khiển thời gian, nó là tự do tự tại, nhưng kỳ thực nó rất mơ hồ.

Hiện tại nàng cùng rất nhiều người giống nhau, tan tầm có người chờ đợi, ngẫu nhiên sẽ có kinh hỉ, sẽ có người ở bên nàng càu nhàu, mặc kệ gặp chuyện gì, người này vẫn luôn ở phía sau nàng.

Cũng có tình thân, vui vẻ khi có trưởng bối ở bên ngoài nắm lấy tay cô tự hào khoe khoang, nói rằng đây là con gái tôi, con gái của tôi rất ngoan ngoãn.

Thùy Trang rất ít khi tỉnh dậy vào đêm khuya như thế này, phảng phất suy nghĩ rất nhiều thứ.

Diệp Anh ngủ rồi, trước khi ngủ còn tưởng Thùy Trang gặp ác mộng thật, trong miệng còn lẩm bà lẩm bẩm mà nói "cậu đừng sợ có tớ ở đây", còn vỗ vỗ nàng hai cái.

Thùy Trang không có sợ.

Nàng chỉ là thích Diệp Anh.

Nàng nghiêng sang một bên, nhìn chằm chằm Diệp Anh hồi lâu.

Dần dần, Thùy Trang cũng buồn ngủ, nàng dùng chút khí lực cuối cùng, nâng lấy mặt Diệp Anh, ở trên môi nhẹ hôn cô một cái.

Ngày mai còn phải làm việc.

Như vậy.

Ngủ ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro