Chương 56 (Phiên Ngoại 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuần đó Thùy Trang phải đi công tác cuối tuần, mẹ Diệp Anh thần thần bí bí kêu Diệp Anh trở về gấp, còn mấy lần xác nhận là Thùy Trang sẽ không về theo.

Ngay từ đầu Diệp Anh còn có chút khẩn trương, thẳng đến khi mẹ cười cười nói ra mục đích, Diệp Anh mới thả lỏng cả người.

"Việc này sao ạ."

Diệp Anh thở phào nhẹ lòng đến mức người thiếu chút nữa siêu thoát, cô ở trên đường về nhà đã đặt ra vô vàn giả thiết, trong lòng sợ hãi muốn chết.

Cho nên bố mẹ à, nếu chuyện không quá quan trọng, xin đừng có nói nghiêm trọng như vậy, sẽ làm con cái mọi người thực sự lo lắng đấy ạ.

Bất quá chuyện này cũng không phải là không quan trọng, mẹ Diệp Anh hỏi Diệp Anh có tính toán chuyện cầu hôn Thùy Trang không.

Diệp Anh nói: "Không có ạ."

Biểu tình của mẹ đúng kiểu "mẹ biết ngay mà", lại hỏi: "Con muốn cầu hôn không?"

Diệp Anh: "Con thật đúng là không nghĩ tới việc này."

Mẹ liền vỗ cái bép lên vai Diệp Anh.

Từ ngày Diệp Anh thẳng thắng come out với mẹ, vị này cả ngày ở nhà không có chuyện gì làm, liền bắt đầu lên mạng xem một ít tin tức về đồng tính luyến ái.

Lâu như vậy, mẹ cô liền trở thành một lão bách hợp, cái gì cũng biết, ở cái thời đại mọi người thấy đồng tính yêu đương liền khuyên chia tay, bà còn có thể lên mạng bình luận với mấy cái bình luận của các cặp đồng tính cãi nhau, bà nói ở bên nhau đã không dễ dàng rồi đừng nên chia tay.

Bị người ta mắng là nữ Bồ Tát còn chạy tới tìm Diệp Anh khóc lóc kể lễ, nói bây giờ mấy người trên mạng như này như kia.

Còn thường xuyên nói với Diệp Anh, thì ra vẫn có rất nhiều người giống như các cô.

Cũng sẽ nói, đời người ngắn như vậy, đương nhiên phải sống thật vui vẻ, thích nữ thì như thế nào, cùng ai cũng được miễn là cả đời cùng nhau.

Thật là, lúc bà ấy giảng những lời này, cũng giảng cho Thùy Trang nghe, tuy rằng mục đích là tốt, nhưng Diệp Anh thực sự vẫn có chút xấu hổ.

Cô cực kì muốn nói với mẹ, mẹ có thể ít ở trên đó xem mấy cái đề tài kỳ lạ này có được không ạ.

Tiếp đó mẹ nói cho Diệp Anh biết, hôm qua bà lướt thấy có một đôi cầu hôn, quá lãng mạn, bà đều khóc hết nước mắt.

Mẹ còn đem tiểu văn mình viết về ý tưởng của màn cầu hôn cho cô xem, xem ra là đã nghiên cứu rất nhiều kĩ rồi.

"Cho nên con chưa nghĩ tới chuyện này thật sao? Con rốt cuộc có yêu bé Trang không vậy?"

Diệp Anh nhắm mặt lại, da gà thiếu chút nữa rơi đầy đất.

Diệp Anh hỏi: "Cầu hôn thì làm sao chứ? Lại không thể tổ chức hôn lễ."

Mẹ nói: "Là nghi thức, nghi thức đó!"

Diệp Anh nói: "Tụi con tính toán tìm thời gian rảnh ra nước ngoài lãnh chứng, cái nghi thức này có thể chứ ạ?"

Mẹ một chút cũng không hài lòng.

Lĩnh chứng chuyện này mẹ đương nhiên biết, khả năng trong ghi chú của bà có một list trình tự lĩnh chứng của các đôi đồng tính ở nhiều quốc gia.

"Đương nhiên không thể," mẹ nói với Diệp Anh: "Con như thế nào mà không có một chút romantic thế, trước khi lĩnh chứng con cũng không thèm hỏi xem bé Trang có đáp ứng không à?"

Từ ngày mẹ điên cuồng lướt web, cách nói chuyện của bà dần bị lây nhiễm rồi, thật nổi da gà.

Diệp Anh nói: "Cậu ấy khẳng định sẽ đáp ứng, không đồng ý thì sẽ cùng con thương lượng sau."

Mẹ ghét bỏ nói: "Con thật là, cầu hôn đi, nhất định phải cầu hôn."

Diệp Anh có thể nhìn ra, muốn phải có nghi thức đàng hoàng không phải là mẹ muốn cho cô, từ khi Thùy Trang chính thức quen cô, mẹ như mới sinh ra một đứa con gái mới, mọi thứ đều phải đổi mới, hết thảy mọi thứ cho con gái ruột kia đều phải thật long trọng.

Đương nhiên, Diệp Anh cũng không có ghét bỏ gì, chỉ là không nghĩ đến việc cầu hôn, nếu mẹ đã gợi ý, cô cảm thấy cầu hôn Thùy Trang cũng là một ý khá tốt.

Hai mẹ con ngồi trên sô pha vừa cắn hạt dưa vừa thảo luận, mẹ đưa cho Diệp Anh xem đoạn video cầu hôn của người ta, bà chỉ vào bối cảnh trong video và nói bà thích cái này, và cũng thích cái kia, suýt chút nữa thì đào từng khung hình để cho cô xem từng chi tiết nhỏ.

"Thế thì làm giống y chang người ta luôn cho rồi, con cũng đỡ phải suy nghĩ." Diệp Anh nói.

Mẹ nở nụ cười: "Không đúng không đúng, chính là cho con gợi ý thôi."

Diệp Anh đem video của mẹ tắt đi, vỗ vỗ vai mẹ nói: "Việc này con sẽ lo, không nhìn nữa, sẽ ảnh hưởng đến ý nghĩ của con."

Mắt mẹ sáng lấp lánh lên: "Có ý tưởng rồi hả?"

Diệp Anh: "Không có ạ."

Mẹ thở dài: "Bé Trang không phải thích hoa hồng sao? Nếu không chúng ta rải hoa hồng đầy đất đi."

Diệp Anh than thở một tiếng: "Ngài tự mình ngẫm về độ sến đi ạ."

Mẹ nở nụ cười: "Đúng là hơi quê mùa nhỉ."

Diệp Anh: "Cậu ấy là thích hương hoa hồng, không có phải cái hoa hồng đỏ chói kia đâu mẹ."

Mẹ càng cười: "Cơ mà nếu người ta là một bông hoa hồng, vậy con cũng đừng tặng bản thân cho con bé nhá."

Diệp Anh: "..."

Có cái kết hoạch này, cuối tuần này Diệp Anh suy nghĩ muốn trọc đầu.

Phải chọn thời gian nào thích hợp, phải chọn địa điểm nào thích hợp, còn phải nghĩ có nên mời người nào không, nên mời gia đình của các cô, hay là mời đám bạn ríu ra ríu rít kia, hay chỉ riêng mỗi hai người các cô thôi.

Khung cảnh phải bố trí thế nào, liên hệ công ty nào, lời cầu hôn nên viết cái gì, mua nhẫn nào, mặc quần áo gì, mua hoa gì...

Diệp Anh ăn nghĩ, ngủ cũng nghĩ, Thùy Trang đã trở lại, cô vẫn còn đang suy nghĩ.

Cũng may gần đây Thùy Trang có chút bận rộn, bằng không Diệp Anh sợ mỗi ngày lén la lén lút như vậy, thật sự sợ Thùy Trang sẽ hoài nghi là cô hồng hạnh vượt tường.

Cuối cùng Diệp Anh quyết định để không gian riêng của hai người dành cho khoảnh khắc thiêng liêng đó, bởi vì chị gái này lúc ở cùng Diệp Anh và lúc không là hai bộ dáng khác biệt hoàn toàn, nếu mà có người khác, Diệp Anh sợ sẽ ảnh hưởng Thùy Trang phát huy.

Đương nhiên cũng sợ ảnh hưởng đến phát huy của bản thân.

Nhẫn đã từ sớm được cô nhìn trúng một đôi, cất giữ thật lâu, mấy ngày nay lại muốn tìm mua một cặp mới, nhưng so thế nào cũng không bằng cặp cũ, vì thế liền chốt luôn.

Khung cảnh cầu hôn được dựng tại phòng khách đã bị bỏ trống thật lâu tại nhà Thùy Trang, phòng khách nàng rất rộng, cũng có nhiều nơi để cô có thể bày biện, hoa liền cùng với bà chủ cửa hàng hoa của Thùy Trang thảo luận, bởi vì liên quan đến Thùy Trang, bà chủ cẩn thận tỉ mỉ vô cùng, cũng kích động đến cùng cực.

Hết thảy đều được chuẩn bị ổn thỏa, liền chỉ chờ một thời điểm vô tình nào đó, đưa Thùy Trang đến đó thôi.

Không bao lâu cái lần vô tình này đã tới, một ngày chủ nhật đầy nắng.

Việc này không làm còn tốt, quyết định làm thật đúng là khẩn trương, chỉ một câu đơn giản "Tớ không tìm được tuýp kem nền của tớ, muốn tới nhà cậu tìm thử" không khoa trương Diệp Anh đã luyện ở trong đầu không dưới 100 lần.

Hiện tại hai người đã vô cùng quen thuộc đối phương, Diệp Anh thực sự sợ sự mất tự nhiên của mình sẽ bị nàng nhìn thấu.

Cho nên cô chọn thời điểm Thùy Trang đang đánh răng còn mơ mơ màng màng chưa tỉnh ngủ mà nói, Thùy Trang không có nghi ngờ gì ừ một tiếng, hỏi: "Khi nào đi?"

Diệp Anh cúi đầu nặn kem đánh răng: "Buổi tối đi, ăn tối xong tụi mình đi, trang điểm một chút, lấy xong tụi mình đi dạo mua quần áo ha."

Thùy Trang như cũ: "Ừm."

Diệp Anh bình tĩnh đem bàn chải bỏ vào miệng.

Ai biết biết cô gái này ngoài mặt bình tĩnh, kỳ thật tim đập như muốn nhảy ra ngoài.

Kế hoạch hôm nay Diệp Anh không nói cho mẹ biết, nói ra khẳng định mẹ sẽ đuổi giết đến đây, bất quá cô có đặt thêm vài cái camera ở các góc, đến lúc đó sẽ cắt ra chỉnh sửa rồi làm một đoạn video hiếu kính cho mẹ.

Một ngày này, Diệp Anh ở nhà thập phần gian nan, Thùy Trang nhận được mấy cuộc gọi từ trường học, Diệp Anh sợ nàng đột ngột bị gọi đi.

Sống chung với khẩn trương một ngày một đêm, buổi tối cuối cùng cũng đến, lúc trang điểm Diệp Anh cố tình làm thật chậm, Thùy Trang theo đó cũng tỉ mỉ trang điểm hơn một chút.

Trên đường về nhà Thùy Trang, một đường toàn đèn xanh, tâm tình Diệp Anh đặc biệt tốt, vui vẻ mà ngân nga ca hát.

Thùy Trang không có nửa điểm hoài nghi, trên đường lên lầu còn hỏi Diệp Anh lát nữa muốn mua quần áo gì.

Lúc mở cửa Thùy Trang cũng thực bình thường, nhưng cửa vừa mở ra, Thùy Trang lập tức không bình thường.

Ngọn đèn nhỏ trong phòng khách đã sớm được Diệp Anh thắp sáng, khung cảnh Diệp Anh và bà chủ cửa hàng hoa nghiên cứu trên máy tình cả tuần nay được phóng đại trước mắt, hoa tươi rực rỡ, hương thơm ngất ngây, đập vào mắt giống như ảo cảnh.

Thùy Trang sững sờ đứng ở cửa chừng nửa phút, mới quay đầu nhìn Diệp Anh.

Cười như không cười, làm Diệp Anh mỉm cười: "Kha kha."

Thùy Trang: "Làm gì thế ~"

Diệp Anh mím môi, bắt lấy cổ tay Thùy Trang dẫn vào.

Diệp Anh: "Làm tớ khẩn trương quá."

Thùy Trang vẫn như cũ với biểu tình cười như không người, cả người đều kiều, bắt Diệp Anh phải dắt, mới bằng lòng từng bước từng bước đi vào trong.

Tới vị trí trung tâm phòng khách, Diệp Anh khụ khụ ho khan một chút.

Còn chưa bắt đầu cái gì, Diệp Anh cũng đã hạnh phúc không chịu được rồi.

"Cái kia." Trong lòng đột nhiên có rất nhiều tư vị, không chỉ là khẩn trương, còn là hồi hộp, cùng kích động không thể lý giải được.

Giờ đây cô cũng hiểu những cặp đôi ở bên nhau lâu năm, vì sao ngày kết hôn vẫn xúc động đến mức lệ rơi đầy mặt.

Thừa lúc tim mình còn đang tạm dùng được, khẽ cúi đầu dịu dàng hôn lên tay Thùy Trang, ở trước mặt nàng quỳ một gối xuống.

Cảnh này cô đã xem đi xem lại rất nhiều lần, mỗi lần đều một lần nổi hết da gà, nhưng khi chân chính thực hiện, thực tế lại khác xa những gì cô tưởng tượng.

Cô đột nhiên hiểu được loại nghi thức thiêng liêng này, không phải bắt buộc phải làm, mà là vì bản thân thật sự muốn làm nó cho đối phương.

"Tớ..." Diệp Anh tằng hắng giọng, lấy chiếc nhẫn từ trong túi ra.

Cô ngẩng đầu nhìn Thùy Trang: "Này..."

Nói Thùy Trang là đại tiểu thư quả không sai, thời khắc cảm động như vậy nhưng nàng vẫn duy trì được khí chất ngự tỷ, rơi lệ cũng không nở nụ cười, nhưng vẫn quá đẹp.

Thùy Trang thoáng ngẩng đầu, khóe mắt nhìn về phía nhẫn trên tay Diệp Anh: "Này gì mà này, nói đi."

Diệp Anh giản lược đi gần hơn cả trăm chữ trong tiểu văn cầu hôn của mình, giờ chỉ còn một câu: "Tớ muốn cùng cậu kết hôn."

Trang mỹ nhân lại rơi lệ, thế nhưng vẫn không nhúc nhích, cũng hỏi: "Cứ như vậy?"

Cùng nụ cười trên môi Diệp Anh cũng rơi nước mắt, cô âu yếm nhìn vào mắt Thùy Trang: "Trangg ~"

Thùy Trang xuy một tiếng cười, lúc này mới duỗi tay ra: "Mang lên cho tớ đi."

Diệp Anh hắc cười, liền đứng lên mang cho Thùy Trang, Thùy Trang lại nói: "Tớ cho cậu đứng lên rồi sao?"

Diệp Anh lại lần nữa quỳ xuống, lấy nhẫn ra khỏi hộp mang lên cho Thùy Trang.

Thùy Trang: "Đứng lên đi."

Diệp Anh đứng lên.

Thùy Trang dùng ngón tay chọc chọc trán Diệp Anh: "Chuẩn bị khi nào?"

Diệp Anh: "Ngày hôm qua."

Thùy Trang xòe tay cho Diệp Anh xem: "Đẹp không?"

Diệp Anh vỗ tay: "Quá đẹp luôn!"

Mắt thấy một giọt nước mắt trong suốt như pha lê của Thùy Trang lại muốn rơi xuống, Diệp Anh vội vàng hôn lấy nó.

Trái phải không có người thật sự quá thuận tiện, nghĩ như thế nào liền có thể làm thế đó, không cần lo lắng có người quấy rầy.

Thuỳ – người vừa được nhận nhẫn – Trang, rõ ràng tâm tình rất tốt, dính người đến không chịu được, ngã vào lòng Diệp Anh hỏi cái này cái kia.

Chờ đến khi báo cáo hết mọi sự tình cho nàng xong xuôi, Diệp Anh mới phát hiện mình quên đem bó hoa trên bàn tặng cho nàng.

Không quan trọng không quan trọng, Thùy Trang đã nói rất tốt rồi, khà khà.

Chỉ là cái camera ghi hình này, các cô không thể gửi toàn bộ cho bạn bè được, đương nhiên phải cắt bỏ chỉnh sửa vài đoạn quan trọng.

Về chỗ bị cắt thì nó là đoạn ứ ứ ứ......

Ngày lĩnh chứng đó, mẹ cũng cùng đi.

Một hai nhất định phải đi.

Diệp Anh cầu hôn không nói cho bà, bị bà càm ràm hơn nửa năm, còn nói video cắt hết trơn rồi thì có cái gì coi nữa đâu.

Rõ ràng là xem đi xem lại rất nhiều lần.

Còn nói ý tưởng này là của bà, bà đợi lâu vậy rồi cuối cùng cái gì cũng không nói.

Diệp Anh chỉ có thể dạ dạ dạ, con xin lỗi con xin lỗi.

Lại nói Diệp Anh có cái miệng mà không biết dùng, chỉ nói mỗi một câu như vậy, may mà là Thuỳ Trang, bằng không là người khác thì người ta nguyện ý mới lạ đó.

Diệp Anh nhỏ bé, dạ dạ dạ.

Thùy Trang ở bên cạnh cũng không nói giúp cô một câu, tức chết rồi.

Bởi vì trước đó đã chuẩn bị đầy đủ, các cô lĩnh chứng không mất quá nhiều thời gian.

Mẹ cầm di động quay lại toàn bộ quá trình, thoạt nhìn so với vợ vợ mới cưới các cô còn vui vẻ hơn, cái này cũng đủ làm bà thỏa mãn rồi.

Sau đến lúc các cô tuyên thệ, giống như các cặp đôi bình thường khác.

Vào cuối ngày, mẹ và nhϊếp ảnh gia cùng cầm máy ảnh, ghi lại hình ảnh các cô mỉm cười nhìn nhau.

Mặt trời ngả về phía tây, bóng đêm phủ lên bầu trời, trong mắt họ giờ đây chỉ có nhau.

"Thật tốt."

[Hoàn]
______________________________________
Bộ này hồi mình đọc thấy nhẹ nhàng đáng yêu xỉu luôn, nhưng vẫn tiếc là tác giả không viết nhiều về góc nhìn của nhân vật giảng viên đại học lắm. Thật tò mò mỗi lần cổ trêu crush cổ sẽ có tâm tình gì 😌

Đến hẹn lại lên thêm 1 bộ cái nết cũng hợp Diệp Cún với Thì Chang lắm 🤗
Link mình để dưới cmt hoặc mấy môm vào wall xem nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro