Chương 86 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họ nói về những chuyện phiếm hàng ngày, cuộc trò chuyện qua video kéo dài hơn một tiếng. Thuỳ Trang kết thúc cuộc gọi khi nghe thấy Tú Oanh gọi Diệp Anh.

Thuỳ Trang tạm thời không đề cập đến chuyện công khai của mình với Diệp Anh, sợ Diệp Anh lo lắng, ảnh hưởng đến sự vui vẻ và thoải mái của Diệp Anh trong kỳ nghỉ lễ.

Nếu mà trước đây, Thuỳ Trang sẽ rủ Băng Di đi du lịch cùng nhau trong dịp Tết, nhưng năm nay Băng Di đã có sự sắp xếp riêng. Cô và Hứa Hạ có thể đăng bảy hoặc tám khoảnh khắc mỗi ngày, không còn giấu giếm chuyện tình cảm nữa.

Sáng hôm sau khi Thuỳ Trang thức dậy, nàng đi đến cửa sổ cao từ trần đến sàn, nhìn thấy gió bên ngoài, không thích hợp để đi du lịch hôm nay.

Làm một bữa sáng đơn giản, rồi thực hiện một số công việc ở nhà. Thuỳ Trang có một ngày đơn giản và nhàm chán. Cuộc sống kiểu này từng là chuẩn mực đối với nàng, nhưng giờ đây nó lại trở thành một ngoại lệ và nàng không quen với nó.

Buổi chiều, uống xong hai ly cà phê, nàng ngước mắt lên liền thấy trời đã dần tối. Gió ngoài cửa sổ chưa ngừng tạt nhưng đã nhỏ đi rất nhiều, bồng bềnh nhẹ nhàng và lãng mạn. Nàng vô thức tính toán thời gian trong đầu, xem còn bao nhiêu ngày nữa Diệp Anh mới trở về.

Một lúc sau, bầu trời trở nên tối đen hoàn toàn.

Thuỳ Trang đang buồn chán thì nhận được cuộc gọi của Diệp Anh, nàng bắt máy.

"Chị có nhà không?"

"Đang ở nhà."

"Em đã mua hoa cho chị, một chút nữa sẽ được giao đến."

"Lại mua hoa." Thuỳ Trang cười nói, bình thường cô vẫn thỉnh thoảng tặng hoa cho nàng, cũng không nhất thiết phải vào ngày lễ. Có lẽ vì đêm qua cô cảm nhận được nàng đang chán nản.

Diệp Anh cười không nói gì.

Đợi khoảng mười phút, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Thuỳ Trang đi đến cửa ra vào, nhìn thấy người ở cửa, đứng im một lúc, sau đó cau mày mỉm cười. Sự ngạc nhiên bất ngờ khiến tim nàng đập nhanh.

Diệp Anh đứng ở cửa ôm một bó hoa lớn, cười toe toét. Cô hào hứng hỏi: "Chị có thích không?"

Thuỳ Trang mỉm cười, thấy khuôn mặt cô bị gió bắc làm cho đóng băng, liền cầm hoa kéo cô vào nhà.

Sau khi vào, Diệp Anh cảm thấy ấm áp. Hôm nay ở thành phố quá lạnh, quần áo của cô không đủ dày.

"Sao hôm nay em về lại mà không báo cho chị biết? Để chị đi đón."

Diệp Anh cười mắng thầm, nàng thật đúng là dị ứng với sự lãng mạn. Hơn nữa hôm nay gió mạnh, đường đi lại khó khăn, cô không nỡ để nàng ra đón.

Đậu Đỏ cũng lập tức chạy tới.

Diệp Anh sờ đầu Đậu Đỏ, cười nói: "Ở nhà với mẹ sao?"

Đậu Đỏ lè lưỡi, vẫy đuôi thật mạnh.

Thuỳ Trang giúp Diệp Anh cởi chiếc áo khoác bông.

Diệp Anh nhân cơ hội ôm nàng vào lòng, một cái ôm thật sâu, mũi đỏ bừng cười với nàng.

Thuỳ Trang cũng ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói: "Em bận tâm chị à?"*

"Nếu có người nhớ em nhiều như vậy, em đương nhiên phải nhanh chóng trở về." Diệp Anh nói: "Không có chuyến bay vào sáng sớm, nên bây giờ mới về tới."

Nói về là về ngay, sự nhiệt tình của cô không hề thay đổi. Thuỳ Trang chạm vào đôi má lạnh ngắt để giúp cô sưởi ấm.

Diệp Anh thoải mái với sự vuốt ve của nàng.

Trong mắt Thuỳ Trang tràn ngập ý cười, nhưng nàng vẫn nói: "Mấy ngày nữa về cũng không sao, nên dành nhiều thời gian cho mẹ."

"Cuộc sống của sếp Oanh rất sung túc, mẹ em không thiếu người bên cạnh." Diệp Anh nói, cô đã nóng lòng muốn về, vì trong video cô cảm thấy Thuỳ Trang đang chán nản không vui. Cô luôn ưu tiên việc ở bên nàng.

Diệp Anh càng ôm càng chặt, ánh mắt rơi thẳng vào mặt Thuỳ Trang, lại hỏi: "Chị có thích điều bất ngờ này không?"

Thuỳ Trang cảm thấy ấm áp, nàng nhận ra rằng tất cả sự lãng mạn của mình dường như đều do Diệp Anh mang lại. Nàng dùng lòng bàn tay ôm lấy má Diệp Anh, trực tiếp hôn lên môi cô.

"Ừm." Diệp Anh bỗng nhiên im lặng, sau đó cô mỉm cười hôn lên môi Thuỳ Trang.

Nụ hôn sau khi xa cách làm vơi đi nỗi nhớ, hơi thở nhẹ nhàng ấm áp để xoa dịu cảm giác nhớ nhung trong lòng.

Sau nụ hôn, Diệp Anh thì thầm: "Em cũng rất nhớ chị."

Thuỳ Trang cảm nhận hơi ấm trong vòng tay cô: "Ừ."

Nghỉ ngơi một lúc cũng đã đến giờ ăn tối, họ cũng không có thời gian nấu ăn. Tình cờ bên ngoài gió đã lắng xuống nhiều, hai người ra ngoài ăn.

Họ đến một nhà hàng phương Tây trong một trung tâm mua sắm gần đó. Không khí trong lành, hai người uống rất nhiều rượu vang đỏ nên khi bước ra khỏi nhà hàng vẫn cảm thấy ấm áp.

Tay trong tay dạo phố.

Diệp Anh mở rộng lòng bàn tay ra, vẻ mặt vui vẻ, quay lại nhìn Thuỳ Trang, dưới ánh đèn đường đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt. "Năm nay đẹp quá phải không?"

Kỳ thật so với những năm trước cũng không có gì khác biệt, nhưng Thuỳ Trang nhìn chằm chằm khuôn mặt Diệp Anh, gật đầu, hơi ấm từ lòng bàn tay tựa hồ truyền thẳng vào tim. Đây là mùa đông lãng mạn và ấm áp nhất mà nàng từng có.

Diệp Anh vừa đi vừa nói: "Em còn tưởng mùa đông này em không thể cùng chị trải qua."

Thuỳ Trang im lặng, nàng hiếm khi hối hận về điều gì. Nhưng thử tưởng tượng xem, nếu nàng thật sự đẩy Diệp Anh ra xa, nàng sẽ hối hận...

Diệp Anh nắm lấy tay nàng, nói: "Sau này chúng ta sẽ cùng nhau trải qua mùa đông."

Thuỳ Trang: "Ừ."

"Mùa xuân cũng vậy."

"Mùa hè."

"Và cả mùa thu."

Diệp Anh một đường lẩm bẩm như vậy suốt, Thuỳ Trang chỉ nhìn cô cười.

Tiếp tục đi dọc con đường quen thuộc, Diệp Anh không nhịn được hỏi: "Dạo này ở nhà không vui à?" Cô luôn cảm thấy tối hôm qua Thuỳ Trang có điều gì đó chưa nói với cô.

Diệp Anh mạnh dạn đoán: "Có phải chị lại bị lôi vào các cuộc xem mắt không?"

"Không." Thuỳ Trang lo lắng cô sẽ suy nghĩ nhiều, nên nàng nói với cô: "Chuyện của chúng ta, chị đã nói rõ ràng với gia đình rồi."

Diệp Anh sửng sốt, dừng lại: "Chị tiết lộ cho người nhà rồi sao?!"

Thuỳ Trang: "Ừ."

"Bọn họ có làm khó chị không?" Diệp Anh bỗng nhiên lo lắng, cô nhíu mày thật chặt, "Sao chị không nói trước với em?"

"Không, chị đã nói rõ rồi." Thuỳ Trang biết họ Nguyễn sẽ không ủng hộ, nhưng ở tuổi này, nàng có thể tự quyết định mọi chuyện, nếu họ không đồng ý cũng không thể làm gì được.

Tuy Thuỳ Trang nói rất bình tĩnh, nhưng Diệp Anh vẫn lo lắng, cố chấp nói: "Đáng lẽ chị nên nói cho em biết." Chuyện lớn như vậy hai người nên cùng nhau giải quyết.

Thuỳ Trang không nói trước với Diệp Anh. Nếu nàng nói cho Diệp Anh biết, theo tính cách của mình Diệp Anh nhất định sẽ đi cùng, nàng không muốn Diệp Anh phải chịu bất công. Nàng có thể tự mình xử lý được.

Diệp Anh lại hỏi: "Bọn họ không thể tiếp nhận sao?"

Thuỳ Trang dịu dàng mỉm cười, "Chị luôn ở bên em."

Diệp Anh im lặng.

Thuỳ Trang quay lại và xoa đầu cô.

Diệp Anh chần chờ nói chuyện, nhìn Thuỳ Trang nói: "Em không muốn chị một mình chịu khổ."

"Chị không có ấm ức gì cả. Nó thực sự ổn."

Diệp Anh bướng bỉnh nói: "Một chút cũng không có."

Thuỳ Trang mỉm cười: "Ừ."

Ở ngoài trời quá lâu vào ban đêm, cái lạnh bao trùm, Diệp Anh không khỏi cảm thấy lạnh, cô biết Thuỳ Trang giải quyết vấn đề một cách im lặng, đó là vì lợi ích của chính cô.

Im lặng hồi lâu.

Ánh mắt Diệp Anh hơi nóng lên, nghiêm túc nói với Thuỳ Trang: "Tuy rằng em nhỏ tuổi hơn, nhưng chị cũng không cần vì em mà gánh vác nhiều thứ. Em có thể chăm sóc chị."

Thuỳ Trang nhìn đôi mắt đỏ hoe, dịu dàng và nghiêm túc của cô, ánh mắt cũng hơi nóng lên, yên lặng ôm lấy Diệp Anh.

Diệp Anh cũng ôm chặt.

Thuỳ Trang lại xoa đầu cô, nhỏ giọng nói: "Lần sau có chuyện gì chị sẽ bàn với em, được không?"

Diệp Anh sau đó cười nói: "Ừ."

"Lạnh quá, chúng ta trở về đi."

"Được."

Sau khi về nhà, Thuỳ Trang ôm lấy Diệp Anh nói: "Chị cũng có quà cho em."

Thần bí, Diệp Anh hai mắt sáng lên: "Cái gì?"

Thuỳ Trang đã chuẩn bị quà từ trước và đang đợi Diệp Anh quay về.

Đi đến ghế sofa, Thuỳ Trang lấy ra một hộp quà được gói rất đẹp.

Khi Diệp Anh nhận được hộp quà, cô tưởng đó là một chiếc vòng cổ, nhưng khi mở hộp quà ra, hóa ra lại là một đôi nhẫn. Cô căn bản không kìm được, cười hưng phấn nói: "Đây là... cầu hôn em sao? Em bằng lòng..."

Cô trả lời nhanh chóng.

Thuỳ Trang không ngờ phản ứng đầu tiên của Diệp Anh lại là thế này, nàng cảm thấy buồn cười.

Diệp Anh mất một lúc mới nhận ra đó là nhẫn đôi. Cô thấy mình quá thiếu dè dặt khi nói "Em đồng ý" trước khi được cầu hôn, cô vui mừng đến mức không tìm thấy phía Bắc.

Thuỳ Trang đã tìm một người bạn lâu năm để thiết kế. Đó là một phong cách độc đáo. Nàng coi đó như món quà đầu tiên sau khi công khai. Trước khi Diệp Anh thực hiện, nàng sẽ đưa trước.

Trong mắt Diệp Anh tràn đầy ý cười: "Thật đẹp! Em thích quá!"

Dù nàng có tặng gì, cô vẫn luôn vui vẻ. Thuỳ Trang lấy ra một chiếc và giúp cô đeo vào.

Diệp Anh cẩn thận nhìn chăm chú vào lông mày của Thuỳ Trang, sau đó lấy chiếc còn lại đeo cho nàng. Lên kế hoạch cho một mối quan hệ trong tương lai gần với người mình thích, thật đẹp đẽ và lãng mạn.

Thuỳ Trang vừa ngẩng đầu lên, một nụ hôn ấm áp đã đặt lên môi.

Diệp Anh lại tham lam hôn nàng.

Thuỳ Trang chưa kịp nói thêm lời nào thì cô đã kéo nàng vào một nụ hôn sâu. Hai người ôm nhau ngã xuống ghế sofa, nụ hôn ướt át ngọt ngào và háo hức. Vẫn giống như lần đầu hôn nhau, Diệp Anh luôn hôn sâu và mãnh liệt, tay không để yên... Chỉ là bây giờ cô dễ xúc động hơn, một lúc sau mới nhẹ nhàng ngâm nga: "Ừm."

Diệp Anh cười hôn nàng sâu hơn, dùng toàn sức lực trêu chọc nàng trên ghế sofa.

Thuỳ Trang vuốt ve lưng Diệp Anh, biết đêm nay nàng sẽ không thể yên ổn được. Những tiếng thở dốc trên môi chẳng mấy chốc càng ngày càng nặng nề, thậm chí trở nên mất kiểm soát.

Hai người đã mấy ngày không gặp, đương nhiên sẽ không dễ dàng kết thúc.

......

Ngày hôm sau, gió ngừng, mặt trời ấm áp bắt đầu mọc.

Khi Thuỳ Trang lười biếng mở mắt, Diệp Anh đã dậy rồi, nàng lấy chiếc váy ngủ rơi trên thảm lên mặc vào, bước ra khỏi phòng ngủ, ánh nắng xuyên qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn. Căn phòng sáng sủa và tươi sáng.

Diệp Anh đang ở trong bếp vừa ngâm nga một giai điệu, vừa chuẩn bị bữa sáng.

Cảnh tượng này yên bình và đẹp đẽ đến khó tả.

Thuỳ Trang bước tới ôm cô từ phía sau giống như Diệp Anh hay làm với nàng trước đây. Nàng chỉ nghĩ rằng sẽ rất thoải mái nên muốn làm điều đó.

Diệp Anh kinh ngạc quay đầu lại, hiếm thấy sếp Trang có dáng vẻ thoải mái lười biếng như vậy. Cô cười khúc khích, có vẻ như cô cũng nhớ lại chính bản thân mình. Cô dịu dàng hỏi: "Chị không quen ở một mình khi không có em bên cạnh sao?"

Thuỳ Trang đồng ý.

Diệp Anh cười ngọt ngào, cô muốn Thuỳ Trang dựa vào mình.

Thuỳ Trang nghĩ về trạng thái của mình trước khi gặp Diệp Anh. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ như thế này. Nàng thì thầm: "Chị chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hai người sống chung với nhau...

Diệp Anh có thể cảm nhận được, trước đây Thuỳ Trang luôn phản đối việc vướng vào tình cảm, cho nên mới khó theo đuổi như vậy. Cô hỏi: "Sau đó thì sao?"

Một câu hỏi cố ý, Thuỳ Trang hạ mắt xuống nhìn cô một lúc rồi nói với giọng điệu đùa cợt: "Sau đó chị gặp phải một quỷ nhỏ lừa gạt."

Diệp Anh ngơ ngác, nhưng cô lại cảm thấy nàng rất đáng yêu khi chưa tỉnh ngủ, không thể cưỡng lại được.

"Quỷ nhỏ lừa gạt đã bị trừng phạt." Diệp Anh lẩm bẩm. Trong hơn hai tháng xa cách, cô vô cùng đau buồn và tưởng mình đã bị đá thật.

Thuỳ Trang nhéo má cô.

Diệp Anh ngẩng đầu, để nàng tiếp tục bắt nạt và dạy dỗ mình.

Thuỳ Trang không khỏi bật cười bất lực, không còn gì khác ngoài sự cưng chiều.

"Mặc dù quỷ nhỏ lừa gạt đã lừa dối trái tim của chị..." Diệp Anh nhìn chằm chằm vào nàng, "Nhưng cô ấy sẽ luôn ở bên cạnh chị."

Sẽ luôn ở đó vì chị.

Nụ cười của Thuỳ Trang càng sâu hơn.

Diệp Anh hôn lên khóe môi xinh đẹp của nàng, sau này họ sẽ cùng nhau trải qua vô số buổi sáng và buổi tối.

(Hoàn)

________________________________

Đến hẹn lại lên lại một bộ ỏ khum kém với dàn cast khủng hơn đang đợi các môm =)))

https://www.wattpad.com/story/373729171-dla-x-tp-th%C3%BA-v%E1%BB%8B-cover

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro