42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới vừa vào phòng, đã bị Diệp Lâm Anh đóng cửa nhốt ở bên trong Quỳnh Nga ngẩn ra khuôn mặt ngây thơ vô tội không biết có chuyện gì. Nhìn cánh cửa rồi lại nhìn người đàn ông còn lại trong phòng, Quỳnh Nga giọng bất mãn không hứng thú nói :

- Sao mỗi lần nhìn thấy cậu là đều có chuyện xui xẻo vậy chứ?

Ngô Thế Huân không trả lời, ánh mắt nhìn Quỳnh Nga như đang suy nghĩ đều gì đó. Anh ta nheo mắt nhìn Quỳnh Nga giọng nghi ngờ :

- Trường đua AC&R của mình ở Mexico, đột nhiên bị phát nổ, cậu có biết chuyện này không?

-Biết chứ sao không? Biết rõ là đằng khác.

Quỳnh Nga vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm đang kề cận mình. Cô bây giờ chỉ một lòng nghĩ đến Ngọc Huyền yêu dấu của mình, Ngọc Huyền nói cô ấy sẽ suy nghĩ lời cầu hôn của cô. Còn hạnh phúc nào bằng nữa chứ? Cho nên nào còn tâm trạng mà nghĩ đến chuyện khác. Đã thế lại còn dõng dạc cao ngạo về sự hiểu biết của mình với trường đua kia, mà quên đi việc, trường đua đó là của ai và người đang đứng trước mặt mình có quan hệ như thế nào với trường đua kia?

- Cậu biết? Vậy cậu nói xem, là ai đã làm nổ nơi đó?

Ngô Thế Huân trong mắt hiện lên tia tức giận, mẹ nó chứ, ông mà biết là ai, thì nhất định sẽ cho tên đó đi đời nhà ma ngay lập tức. Dám làm cho các bảo bối của anh thiệt hại lớn như thế? Hừ... Có gan làm thì có gan chịu đi.

- Còn phải hỏi sao? Tất nhiên là mình làm rồi....

Quỳnh Nga ưỡn ngực, ngẩng cao đầu kiêu ngạo với thành quả mà mình đã làm ra. Mẹ kiếp.. Chỉ cần tưởng tượng đến khuôn mặt bị nghẹn họng cùng tức giận của tên kia là cô đã vui sướиɠ đến phởn hết cả người rồi...

- Cậu nói cái gì?

Ngô Thế Huân nghiến răng ken két, há hốc mồm thở phập phồng vì tức giận. Con bà nó chứ... Hóa ra kẻ chán sống kia lại là cái con trời đánh đang đứng trước mặt anh này. Lúc này anh lại chợt muốn cảm ơn Diệp Lâm Anh, khóa cửa kiểu này thì con này nó trốn đằng trời...

- Mình nói cho cậu biết, đây chỉ là mình nhắc nhở nhỏ nhẹ tên Ngô Thế Huân kia một chút thôi. Cậu ta dám cho người bày kế với mình? Mình là ai chứ ? Quỳnh Nga này mà để cho cậu ta có thể tùy ý chơi đùa sao? Vậy thì tên của mình phải viết ngược lại là Nga Quỳnh rồi. Hừ...

Quỳnh Nga bị gảy trúng chỗ ngứa, nói không ngừng nghỉ. Cô cảm thấy việc làm cho trường đua kia bị phát nổ còn rất nhẹ, tốt nhất là thiêu rụi toàn bộ nơi đó luôn mới là việc làm tốt nhất.

"Rầm... Rắc... "

Cái bàn làm việc được chế tạo từ loại gỗ hương tốt nhất của Diệp Lâm Anh bị Ngô Thế Huân dùng một lực rất mạnh đấm xuống, khiến cho chiếc bàn được rèn dũa chạm khắc đầy công phu, cũng chịu không nổi mà nứt ra một đường dài. Kế tiếp là tiếng gầm tràn đầy giận dữ của Ngô Thế Huân:

- Quỳnh Nga.... Hôm nay tôi nhất định sẽ gϊếŧ cậu...

Quỳnh Nga hoàn hồn, giờ cô mới ý thức được mình vừa nãy nói gì, và người ở trước mặt là ai? Mẹ kiếp... Nhiều lúc cô thật muốn tự vả vào mồm của mình ghê gớm. Giờ thì cái miệng hại cái thân rồi...

Cô lui lại phía cửa, đưa tay lên định mở chốt cửa chạy ra ngoài, nhưng mẹ ơi... cửa bị khóa rồi còn đâu? Quỳnh Nga xoay người né được cú đấm của Ngô Thế Huân, giọng cô rít gào :

- Mẹ kiếp... Diệp Lâm Anh, cậu mở cửa ra cho mình ... Sao cậu có thể thấy chết mà không cứu như vậy hả...

Nhưng cho dù cô có la đến khàn giọng cũng không có ai mở cửa, vả lại cho dù muốn cũng không được, vì Diệp Lâm Anh trước khi đưa bảo bối đến phòng nghỉ được cách âm thật tốt, đã bỏ lại một câu :

- Trừ khi có lệnh của tôi, bằng không bất kỳ ai cũng không được mở cửa. Ai làm trái tự nhận lấy hậu quả đi.
Trong phòng Diệp Lâm Anh giờ phút này chỉ có tiếng hét thê thảm của Quỳnh Nga, cùng tiếng gầm giận dữ của Ngô Thế Huân :

- Nè, Ngô Thế Huân, cậu định đánh thật à...

- Quỳnh Nga... Cậu có giỏi thì đứng lại cho tôi...

- Ngu à, đứng lại cho cậu đánh vỡ mồm à... Tôi đâu có bị điên...

Cũng may là phòng làm việc của Diệp Lâm Anh rất rộng nên Minh Tú có thể luồn lách mà tránh né các đòn tấn công của Ngô Thế Huân. Cô vừa chạy vừa hét, làm ơn...nếu như cô biết hôm nay có tên này ở đây, thì có chết cô cũng sẽ không đến đâu. Má... Diệp Lâm Anh này lại dám chơi sỏ cô?

Hôm nay mà có thể thoát khỏi nơi này cô nhất định sẽ cho Diệp Lâm Anh một trận ra trò mới được.

Mãi lo suy nghĩ cách trả đũa Diệp Lâm Anh, cô không nhìn thấy cạnh chân bàn đưa ra. Và thế là...

"Uỳnh" một tiếng, Quỳnh Nga bị vấp, té chúi nhủi về phía trước. Ngô Thế Huân cũng mất đà, trực tiếp ngã xuống đè lên người Quỳnh Nga.
"Ối... "

Quỳnh Nga hét lên thảm thiết, cô dám chắc, xương sườn của mình bị chấn thương rồi, có khi là đã gãy cũng không chừng.

- Cậu hét cái gì, mình cưỡиɠ ɠiαи cậu à?

Ngô Thế Huân bị tiếng hét của cô làm cho màng nhĩ bị tổn thương, giật mình ngồi bật dậy, day day lỗ tai của mình. Rồi lại không thương tiếc, đấm mạnh vào lưng của Quỳnh Nga một cái rõ đau. Khiến cho cô đã bị đau giờ còn đau hơn nữa.

- Mẹ kiếp, Ngô Thế Huân, mình là đau thiệt đó.

Quỳnh Nga nhăn mặt, nhìn mặt cô có vẻ rất cố gắng nhịn đau. Khiến cho Ngô Thế Huân cũng có phần do dự hỏi :

- Nè cậu đau thật à? Không đùa chứ?

- Đùa cái gì, đau chết mình rồi. Mau đỡ mình dậy

Quỳnh Nga nhăn mặt, bộ dạng như đang kiềm nén cơn đau mà đứng dậy.

Ngô Thế Huân cũng không chậm trễ mà đỡ lấy bạn mình. Anh cảm thấy dường như mình có phần hơi mạnh tay thì phải.
Đúng lúc này, cánh cửa được mở ra, Diệp Lâm Anh siêu soái bước vào, sau khi đã dỗ dành bà xã ngủ, cô mới đi đến đây xem một chút. Nhìn hai người đang dìu dắt nhau đi từng bước khó nhọc, cô không nói gì, chỉ là khóe miệng lại thấp thoáng nét cười:

- Ngô Thế Huân này, từ nhỏ luôn bị bọn họ dễ dàng lừa như vậy. Mà Quỳnh Nga là người đứng đầu trong tất cả bọn họ lừa anh nhiều nhất. Vậy mà anh ta vẫn không đúc kết được một chút kinh nghiệm nào cả.

Thu hồi ánh mắt nhìn bọn họ, cô lại nhìn một lượt hết cả phòng. Chỉ mới 30 phút trước thôi, nó vẫn còn là một căn phòng ngăn nắp gọn gàng, vậy mà giờ đây, lại giống như một cái ổ chó bị bày bừa bới móc. Mẹ kiếp, cô thật muốn chửi thề mà. Cố giữ giọng bình thường cô nói :

- Dọn dẹp căn phòng như lúc đầu cho tôi, nếu không, hai người đừng mong thoát khỏi nơi này.
Nói xong xoay người đi, tiếp tục khóa trái cửa lại, cô không tin bọn họ dám không dọn dẹp căn phòng.

- Gì chứ? Diệp Lâm Anh... Cậu đứng lại đó... Cậu dám kêu bọn mình dọn phòng cho cậu?

Hai người lên tiếng kháng nghị, mẹ nó chứ... Nói khóa là khóa thiệt luôn đó hả?

Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ. Lại lủi thủi đi dọn dẹp. Đùa à, Diệp Lâm Anh là ai chứ? Lời cậu ta nói, nhất định sẽ làm, có điên mới chọc cậu ta nóng giận. Có lẽ vì tức  Diệp Lâm Anh mà Ngô Thế Huân quên luôn lý do mình đến đây, rồi cả chuyện Quỳnh Nga mới đó còn bị đau đi không nổi mà giờ lại đang tự nhiên dọn dẹp ở trước mặt mình.

..................

Nhìn núi tài liệu trước mặt, Nam Tuấn khóc không ra nước mắt. Từ sáng tới giờ, không có thư ký Khương ở đây, công việc của anh chồng chất núi làm hoài không hết, khiến cho anh vừa mệt vừa đói. Nhìn đống hồ sơ trên bàn, sắc mặt Nam Tuấn đã đen giờ còn đen hơn, trong lòng gào thét :
- Thư ký Khương, cô làm gì mà sao không đến công ty vậy hả?

Đang thắc mắc thì anh thấy giám đốc nhân sự vừa bước ra khỏi thang máy, đang đi về phía mình. Vừa đến đứng trước bàn làm việc của anh, giám đốc phòng nhân sự lên tiếng :

- Trợ lý Tuấn, đây là bản danh sách nhân viên được khen thưởng cuối quý này. Cậu xem rồi giúp tôi gửi cho ngài chủ tịch.

- Được, ông đợi chút, tôi sẽ kiểm tra. Nếu có lỗi gì thì ông mang về sửa ngay giúp tôi.

Nam Tuấn nói, tay bắt đầu lật từng trang giấy báo cáo. Trong công việc anh thật sự là một người có tính trách nhiệm rất cao.

Đang xem, chợt anh nghe giám đốc nhân sự lên tiếng :

- Thời gian này, chắc cậu mệt mỏi lắm nhỉ

- Ông nói vậy là có ý gì?

Nam Tuấn nghi ngờ, dời ánh mắt từ sấp tài liệu sang nhìn mặt ông giám đốc nhân sự, nhíu mày hỏi.
- Thì chuyện thư ký Khương nghỉ phép tới một tháng chứ còn gì nữa? Một tháng này cực khổ cho cậu rồi.

- Cái gì? Thư ký Khương nghỉ phép một tháng?

Nam Tuấn đứng bật dậy lên khỏi ghế, mắt mở lớn nhìn ông giám đốc nhân sự như thét ra lửa.

- Đ... Đúng vậy...

Khổ thân ông giám đốc già, bị Nam Tuấn làm cho giật mình, líu lưỡi khó khăn nói ra hai chữ.

- Cô ấy xin phép từ khi nào? Sao tôi không biết?

Mẹ kiếp, hèn gì hôm nay cô lại không đến công ty, vậy mà anh còn nghĩ cô bị bệnh nên mới nghỉ làm. Bà nó chứ? Cô nghỉ phép mà không thèm nói với anh một tiếng? Thiệt là tức chết người mà.

- Tôi... Tôi không biết... Là chủ tịch gọi cho tôi, nói thư ký Khương nghỉ phép, tiền lương vẫn tính đầy đủ.

Ông giám đốc nhân sự vừa vuốt vuốt ngực vừa trả lời. Làm ơn, ông ta đã già rồi, có được không? Sao cậu ta lại cứ làm cho ông giật mình hoài vậy trời? Rủi ông bị hoảng sợ mà đứt bóng luôn, ai lo?
- Tôi biết rồi, bảng danh sách này tôi sẽ trình lên chủ tịch. Ông về làm việc đi.

Tự cảm thấy mình thất thố, Nam Tuấn ho nhẹ hai tiếng lấy lại bình tĩnh nói chuyện với ông giám đốc. Tuy rằng anh đang tức giận nhưng vẫn biết được mình đã làm cho ông ấy hoảng sợ rồi. Vì vậy, việc của thư ký Khương, anh nghĩ mình nên đi tìm chủ tịch hỏi rõ ràng thì hơn.

- A được.

Sao trở mặt còn nhanh hơn lật sách nữa vậy trời? Ông giám đốc già cảm khái, giờ ông mới chân chính cảm nhận được mình đã già rồi.

Cửa phòng nghỉ được gõ hai tiếng rồi mở ra, Nam Tuấn khom người chào Diệp Lâm Anh rồi lập tức đưa bản danh sách cho anh. Diệp Lâm Anh xem kỹ một lượt rồi mới đặt bút ký tên.

Nam Tuấn nhận lấy bản danh sách nhưng vẫn chưa có ý định rời đi, anh đứng im lặng một chỗ, lòng suy nghĩ không biết có nên hỏi hay không? Diệp Lâm Anh nhíu mày, Nam Tuấn chưa bao giờ có hành động kì lạ như vậy, giọng cô không lạnh không nhạt hỏi :
- Chuyện gì?

- À, lão đại.. Cái đó... Thư ký Khương... Xin nghỉ phép sao?

Nam Tuấn khó khăn mở miệng, lần này anh cảm thấy mình thật sự rất đáng bị phạt mà, cư nhiên ở trước mặt lão đại lại dám đặt câu hỏi.

- Đúng vậy, có chuyện gì sao?

Diệp Lâm Anh lại tiếp tục nhíu mày, cô dường như lờ mờ đoán ra được phần nào ý định của Nam Tuấn rồi.

- Không... Không có ... À mà có... lão đại? Vậy cô ấy có nói muốn xin nghỉ bao lâu không ?

- Một tháng rưỡi.

Diệp Lâm Anh nhàn nhạt mở miệng, nói cho Nam Tuấn nghe đáp án của mình. Cô không tin cậu ấy còn bình tĩnh được.

- Một tháng rưỡi ?

Mẹ nó chứ, anh mới nói với giám đốc nhân sự, ông ta nói là một tháng, vậy mà vào hỏi lão đại, lại lòi ở đâu ra thêm nửa tháng nữa? Mẹ kiếp... Có khi nào anh hỏi một câu nữa là kết quả lên 2 tháng hay không?
- Còn chuyện gì không?

Có vẻ Diệp Lâm Anh đã biết được nguyên nhân khiến cho, Khương Sáp Kỳ từ một cô gái ham công tiếc việc, lại muốn xin nghỉ phép ? Thật sự rất thú vị nha.

- À không có, chào lão đại.

Nam Tuấn hoàn toàn không biết nói gì nữa, tra hỏi lão đại tiếp sao? Anh có cái gan lớn như vậy à?

Nhìn Nam Tuấn rời đi, Diệp Lâm Anh khẽ cong khoé môi, cô nghĩ Nam Tuấn có lẽ đã đến lúc nên tìm người yêu rồi, mà thư ký Khương lại là một sự lựa chọn không tệ.

------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro