Chương ba ( Phần một )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại thời điểm Ngọc Tiểu Cương phát hiện ra Đường Tam mất tích, thì đã trễ rồi.

Sắc mặt của hắn rất khó coi, trên thảm thực vật tràn đầy dấu vết đối chọi, nguyên bản cỏ màu xanh tươi mát sớm đã trở nên héo khô.

Hắn cau chặt lông mày, trong nội tâm mơ hồ đoán được một đáp án.

Phiền toái...

"Nếu như ta đoán không sai, người bắt Tiểu Tam đi nhất định là Độc Cô Bác."

Bốn người ở đây đều rất lo lắng, Liễu Nhị Long cùng Triệu Vô Cực liền không cần phải nói, người luôn luôn bình tĩnh như hiệu trưởng cũng bắt đầu rối loạn.

Mà đại sư thoạt nhìn rất trấn tĩnh, kỳ thực mới là người sốt ruột nhất.

Bản tính của Độc Cô Bác mọi người đều biết, lòng dạ hẹp hòi, tâm ngoan thủ lạt, không cho người khác sắc mặt tốt chính là đại danh từ Độc Cô Bác.

Nếu là vị Phong Hào Đấu La khác còn dễ nói, nhưng chỉ có hắn, không bận tâm chút nào về bối phận, muốn làm cái gì liền làm cái đấy, hoàn toàn là tùy tâm sở dục, cũng bởi vậy, mặc dù tu vi của hắn trong phạm vi Phong Hào Đấu La không cao, nhưng lại không có người nguyện ý trêu chọc, hắn cũng được vui vẻ tiêu dao tự tại.

Đường Tam là đệ tử duy nhất của đại sư, cũng là thân nhân duy nhất của hắn, hắn không cho phép Tiểu Tam xảy ra chuyện gì.

Hy vọng Tiểu Tam có thể kiên trì một lúc.

Ngọc Tiểu Cương nhìn về phía Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, cắn chặt hàm răng. Trong mắt quyết tâm liều chết dần dần ngưng tụ. Nếu như Tiểu Tam thật sự đã chết dưới tay của Độc Cô Bác... Cho dù là liều cả cái mạng này, ta cũng phải vì y báo thù! Dù có chết, cũng quyết không từ!

-----------------------------

"A...Ừ..." Trong miệng không tự chủ phát ra một tiếng rên nhẹ, cảm giác sau đầu kịch liệt đau đớn cùng choáng váng, thiếu niên tóc ngắn trẻ tuổi từ từ tỉnh lại.

Trước mắt là một mảnh mơ hồ, đôi mắt kịch liệt đau nhức, Đường Tam theo bản năng thúc dục Tử Cực Ma Đồng, khiến cho bản thân thanh tỉnh vài phần.

Ý thức dần dần trở lại, nhưng Đường Tam cũng không có lập tức mở mắt, y mơ hồ cảm giác được trước mặt có một khí tức vô cùng cường đại, hơn nữa lại còn cực kì không hữu hảo.

Ta đây đã chọc tới đại nhân vật nào? Đây là tình huống gì vậy a?

Lặng lẽ điều động hồn lực trong cơ thể, Đường Tam từng chút một thoáng nhớ lại những chuyện khi trước phát sinh.

A, ta nhớ rõ ràng là lúc đó ta đang tự hỏi về câu nói của sư phụ... Sau đó tựa hồ như là đi đến phía sau rừng cây vắng vẻ, lại sau đó...

Thân ảnh xanh biếc trong ký ức chợt lóe lên, người kia vận một thân màu đen, vải vóc cực kì mềm dai làm nổi bật lên thân hình thon dài của hắn, mặc dù gương mặt hắn thoạt nhìn không có vẻ là người xấu, nhưng cái loại cảm giác tà bất chấp lại còn rất cường đại này bị Đường Tam khắc sâu vào trong trí óc.

"Ngươi, là Đường Tam?"

Mái tóc màu xanh thẫm dài phấp phới bay trong gió, hắn chẳng qua là tùy ý phất phất tay áo, chính mình liền oanh oanh liệt liệt mà bất tỉnh nhân sự, hầu như không có một tia phòng bị.

"Đứng lên đi..." Đột nhiên bên tai truyền đến một thanh âm, nó không lớn nhưng lại đánh thức Đường Tam ngay lập tức, một chút cảm giác mơ hồ cũng không có.

Lọt vào trong tầm nhìn của Đường Tam sau khi mở mắt, chính là thân ảnh màu xanh sẫm trong hồi ức kia, hắc bào tung bay, có cảm giác cuồng vọng tà bất chấp mọi thứ, cùng người trong trí nhớ không sai biệt lắm.

Hắn mở miệng, giọng nói có chút mất kiên nhẫn.

"Đã tỉnh, liền đừng có giả vờ!"

Vẫn là thanh âm độc nhất vô nhị trong hồi ức, giống nhau có phần từ tính, cao cao tại thượng lại chẳng có ý tứ, làm cho người ta không thoải mái, đột nhiên tại Đường Tam bên tai nổ vang.

Quả nhiên là ngươi, Độc, Cô, Bác!

Tại Thiên Đấu Hoàng Gia học viện Shrek bọn y đã chịu khuất nhục, y cả đời sẽ không quên, bởi vậy sau đó Độc Cô Bác một lòng đuổi bọn y đi cũng khắc thật sâu vào bên trong não hải của Đường Tam. Về phần Độc Cô Bác vì cái gì lại ở thời điểm y lạc đàn đem y một mình bắt đi, y đại khái cũng có thể nghĩ đến.

Trận chiến của Shrek cùng Thiên Đấu học viện, Bích Lân Xà độc của Độc Cô Nhạn vẫn là để lại cho y một ít ấn tượng. Dù sao mình cũng là xuất thân từ Đường Môn giỏi về sử dụng độc dược, một loại độc vừa quý vừa hiếm như vậy —— Bích Lân Xà độc, y đơn nhiên sẽ lưu tâm một chút...

Do cách biệt thực lực, y lúc ấy ngược lại là nương theo tri thức sử dụng độc uyên bác của mình, bằng vào rượu Hùng Hoàng mà không phí chút sức lực nào hung hăng phá giải Bích Lân Xà độc, đây cũng là điểm mấu chốt để bọn y thắng Thiên Đấu Hoàng Gia học viện, bất quá vì vậy nên y bị xem như là đem Độc Cô Nhạn khi dễ một lần, hiện tại...

Chính mình khi dễ cháu gái người ta, người ta làm gia gia hiển nhiên là đem y bắt đến báo thù.

Chẳng qua là y không nghĩ tới, Độc Cô Bác lại thật có thể không chú ý bối phận chênh lệch, trực tiếp đem y lẻ loi một mình cưỡng ép bắt đi. Bất quá loại tình huống này kỳ thật đúng như y dự tính, dù sao cũng là dùng âm tàn trứ danh Độc Đấu La, còn có cái sự tình mất mặt gì mà hắn chưa làm qua đâu? Nhưng vì vậy, chỉ sợ hôm nay y... Lành ít dữ nhiều.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Đường Tam dần dần trở nên ngưng trọng, đồng thời yên lặng điều động hồn lực trong cơ thể, tùy thời có thể xuất ra.

"Là ngươi phá đệ tam hồn kỹ của cháu gái ta?"

Độc Cô Bác hiển nhiên là thấy được hành động mờ ám của Đường Tam, nhưng hắn không quản những thứ này, dù sao thực lực cách biệt quá lớn, Đường Tam chỉ là một con sâu cái kiến, vô luận làm ra hành động gì cũng chỉ là dựa vào tấn công tại những nơi hiểm yếu, tốn công vô ích.

Hắn chỉ muốn nhìn xem, rốt cuộc là "thanh niên tài tuấn" nào, không để ý đến hắn chống lưng còn muốn khi dễ tới cháu gái của hắn!

"Làm sao làm được?" Tay của Độc Cô Bác dấy lên một nắm khí độc, sau đó nhẹ nhàng thổi, độc liền đơn giản dập tắt. Nhưng Đường Tam cũng không thật sự cho rằng khí độc đó yếu như vậy, trái lại y cảm thấy Độc Cô Bác đây là hướng y thị uy.

Một khi câu trả lời của y khiến Độc Cô Bác không hài lòng, chỉ sợ sẽ bị vị Phong Hào Đấu La này không chút lưu tình mà đả thương.

Nhưng y vẫn là lựa chọn thành thực trả lời.

"Rượu có thể khắc độc, chỉ đơn giản thế thôi."

Y ôm quyền cao giọng nói, thanh âm mặc dù không lớn nhưng tràn đầy tự tin, cho dù trước mặt y đúng là một Phong Hào Đấu La cường đại, y cũng tuyệt không thể vì vậy mà trở nên nhu nhược, vứt bỏ đi tôn nghiêm của mình.

Nhưng hậu quả chính là không ngoài ý muốn chọc giận Độc Cô Bác.

"Hừ!" Độc Cô Bác hừ lạnh, sau đó hắn chẳng qua chỉ là búng tay "phốc" một tiếng, Đường Tam liền cảm giác có một cổ hồn lực cường đại không lưu tình chút nào đánh về phía bụng của mình, đẩy y bay ra ngoài.

Bỏ công sức ra làm tốt công tác chuẩn bị lại một chút tác dụng cũng không có. Thân thể y hung hăng va vào vách tường nham thạch, khiến nó vỡ ra một cái hố to. Đường Tam liều mạng cắn răng, cho dù phía sau lưng y đang truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, song y cũng không cho phép mình phát ra một âm thanh yếu thế nào.

Quả nhiên là cách biệt thực lực quá lớn... Đường Tam có chút vô lực nghĩ vậy.

Độc Cô Bác trơ mắt nhìn thân thể Đường Tam từ từ theo vách tường trượt xuống, không trì hoãn chút nào ngã trên mặt đất, gương mặt âm lãnh treo lên một tia vui vẻ.

Còn muốn nói láo? Nếu như tên tiểu tử nhà ngươi không xuất ra một tuyệt chiêu bí mật gì, thì làm sao có thể hóa giải được Độc Cô gia Bích Lân Xà độc?

"Một lần cuối cùng! Làm sao làm được?" Hắn âm tàn nhìn chằm chằm Đường Tam đang khó khăn lết trên mặt đất, lại không nghĩ rằng y vẫn như cũ vẻ mặt kiên cường.

Vào lúc hai người đang bốn mắt nhìn nhau, Độc Cô Bác rõ ràng nhìn thấy trong mắt Đường Tam tràn đầy sự kiên định cùng bất khuất, hắn không cấm có chút kinh ngạc, nội tâm cũng đối với thiếu niên chỉ mới qua mười mấy tuổi này có chút kính trọng, dù sao một tiểu hài tử so với Độc Cô Nhạn còn nhỏ hơn, bằng vào thực lực thấp kém như thế, còn có thể dưới uy áp của Phong Hào Đấu La bất khuất không đổi, phẩm chất này đúng là đáng ngưỡng mộ.

Nếu như Đường Tam có thể bình an trưởng thành, bằng vào thiên tư của y, tương lai tuyệt đối là một vị Phong Hào Đấu La có một không hai.

Nhưng mà một khắc sau lửa giận trong lòng hắn liền đơn giản bị khơi dậy, chút thưởng thức dưới hoàn cảnh này trong nội tâm đều bị tức giận bao phủ.

"Độc của các ngươi bất quá chỉ là rác rưởi mà thôi, dùng rượu liền có thể phá!"

Thanh âm mát lạnh của thiếu niên, rơi vào tai của Độc Cô Bác lại làm hắn cảm thấy thập phần chói tai. Mắt nhìn xuống người thiếu niên đang cắn răng hiện rõ tư thái bác bỏ, hắn không nhịn được tức giận khẽ cười một tiếng, bất đắc dĩ đưa tay bưng trán.

Rác rưởi?

Loại độc phức tạp đã khiến bản tọa mất nhiều năm như vậy nghiên cứu, tiểu gia hỏa không biết trời cao đất dày như ngươi mà cũng dám gọi nó là rác rưởi?

Ta đây liền cho người nếm thử tư vị rác rưởi là như thế nào!

Dưới sự phẫn nộ, hắn nhanh chóng khởi động hồn lực. Chỉ trong nháy mắt, hồn lực chứa đựng chất kịch độc quấn quanh thân thể của Đường Tam, vây khốn y. Trực tiếp chịu đựng hồn lực đột nhiên bạo khởi của Độc Đấu La, Đường Tam có chút bất ngờ, không kiềm được kinh hô lên một tiếng. Cho dù hắn có chuẩn bị trước cũng chưa chắc có thể chịu được, chứ đừng nói chi là hắn bây giờ một chút còn chưa kịp phòng bị.

Độc tố cũng không có xâm nhập vào thân thể của y, chẳng qua chỉ là quấn chặt y, tại đó phát huy tác dụng, nhưng cho dù là thế, y cũng có thể cảm nhận được quanh thân đau nhức kịch liệt, những đau đớn khi thân thể bị va đập trước đó cũng không thể nào bằng được loại đau đớn này, so sánh với trạng thái hoa mắt chóng mặt khi vừa mới thức dậy thì càng là khác nhau một trời một vực.

Không hổ là Bích Lân Xà Độc, Đường Tam nội tâm nghĩ, mặc dù trên miệng thì nói loại độc này là rác rưởi, nhưng y cũng tự biết đó chỉ là một bước trong kế hoạch của y mà thôi.

"Đau không?" Nghe được tiếng Đường Tam kêu đau, khóe môi Độc Cô Bác giương lên, tức giận trong lòng đã tìm được chỗ để trút.

Cái này là kết cục do ngươi cậy mạnh mà ra.

"Thật lợi hại!" Nghe được câu này Độc Cô Bác cười càng vui vẻ hơn, rốt cuộc thiếu niên này cũng bắt đầu yếu thế.

"Độc đến chính ngươi cũng có thể trúng chiêu!"

Thiếu niên cơ hồ là hô lên những lời này, y trừng mắt nhìn Độc Cô Bác, mặc dù biểu tình vẫn là ngưng túc như cũ, nhưng trong ánh mắt tựa hồ lại nhiều hơn một thứ cảm xúc không rõ.

"Ngươi....."

Biểu tình Độc Cô Bác lập tức cứng lại, hắn chưa từng nghĩ tới thiếu niên sẽ nói ra lời nói kinh người như vậy.

Những lời nói này đích đích xác xác là đánh trúng yếu điểm của hắn, Bích Lân Xà Độc quá mạnh mẽ, bởi vậy hắn ở đây tu luyện độc rắn, cũng đồng thời bị trúng luôn độc rắn.

Nhưng thiếu niên trước mắt hắn rốt cuộc là làm sao lại biết rõ như vậy? Hắn rõ ràng chưa nói với bất luận kẻ nào!

Đây có phải chỉ là kế hoãn binh của tiểu tử kia thôi không, muốn mượn thứ này để làm cho mình buông tha y, lưu lại cho y một cái mạng?

Đường Tam cúi đầu, tại góc độ mà Độc Cô Bác không thể nhìn thấy âm thầm nở nụ cười hài lòng. Y đánh một ván cược nguy hiểm như vậy, cho dù không tiếc khiến cho bản thân thụ thương cũng phải chọc giận Độc Cô Bác, chính là vì thời khắc này.

Tại lúc y cùng Độc Cô Nhạn chiến đấu, y liền chú ý đến màu tóc cùng màu mắt kì dị của thiếu nữ này. Lúc ấy y liền kết luận rằng đó là do độc tố tạo thành, hơn nữa cũng đã xâm lấn đến một trình độ nhất định, chẳng qua là do thiếu nữ này cùng mình không có quan hệ gì, hơn nữa còn đả thương Tiểu Vũ, y hiển nhiên là cũng chẳng muốn quản chuyện này.

Về sau khi trông thấy hình dạng của Độc Cô Bác, y càng cảm thấy mình phán đoán quả thực không sai. Bộ dạng của Độc Cô Bác cùng cháu gái của hắn không sai biệt lắm, đều là do trúng độc, hơn nữa còn có thể là đã độc đến tận xương tủy.

Hiện tại trong lúc nguy cấp, đem chuyện này nói ra lại vừa đúng, nếu may mắn còn có thể cứu y được một mạng, nhưng mà bất quá y cảm thấy nguy cơ mình bị giết chết lại càng cao hơn.

Nhưng mà cho dù là sẽ bị hạ sát thủ đi chăng nữa, có thể chọc giận vị Phong Hào Đấu La xấu xa này, để cho hắn đánh mất đi lý trí cũng tốt, mặc dù thực lực của y quá kém, nhưng là liều chết dùng toàn bộ sức mạnh đánh một lần, gây sát thương được cho Độc Cô Bác cũng là lời cho y.

Liền tính toán rằng không tổn thương được đến hắn, có thể làm cho hắn tức giận cũng coi như là y được bồi thường rồi.

"Ha ha ha ha...... Thật sự là chê cười!" Chỉ ngu ngơ trong chốc lát, Độc Cô Bác rốt cuộc hồi thần, che lại hai con ngươi bắt đầu ngửa đầu cười lớn, chẳng qua là trong tiếng cười kia xen lẫn một tia miễn cưỡng khiến người ta không thể bỏ qua.

Sau đó hắn buông tay, làm ra vẻ nhẹ nhõm liếc qua Đường Tam, trào phúng nói: "Bản tọa tung hoành tại giới hồn sư cũng hơn đã hơn bảy mươi mấy năm rồi, chỉ có người khác trúng độc của ta, ta còn chưa trải qua thời điểm trúng độc bao giờ đâu!"

Nhìn thấy Đường Tam nhíu mày, bộ dáng mồ hôi trên mặt ròng ròng chảy xuống, Độc Cô Bác càng khẳng định rằng đây chẳng qua chỉ là hư chiêu của tiểu tử này mà thôi.

Nhưng là tự tin cuối cùng của hắn cũng chẳng trụ được bao lâu.

Đường Ta, rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Độc Cô Bác, sau đó nhẫn nhịn đau nhức cong lên... khóe miệng.

"Vậy sao?"

Kịch liệt đau nhức khiến cho hắn gấp rút đổ mồ hôi không ngừng, mồ hôi theo trán thoát ra, dọc theo gò má, vạch một đường đến cằm, rơi vào trong đất, dung nhập vào trong độc tố mà biến mất.

"Thời điểm khi trời bắt đầu mưa râm, hai tay của ngươi sẽ bắt đầu run lên a?"

Rốt cuộc lời này đem một chút tự tin cuối cùng trong nội tâm của hắn hoàn toàn đánh nát. Độc Cô Bác lần đầu tiên trừng lớn hai con ngươi, đồng tử màu nâu nhạt đột nhiên co thắt lại.

"Hơn nữa vào giờ Tý* và giờ Ngọ** mỗi giờ sẽ phát tác một lần." Từng câu chữ tràn ngập tự tin của Đường Tam giống như cái búa một phát lại một phát gõ vào lòng Độc Cô Bác.

*Giờ Tý: Từ 23 giờ đêm đến 1 giờ sáng.

**Giờ Ngọ: Từ 11 giờ đến 13 giờ trưa.

Thiếu niên này vậy mà thật sự......

"Vào lúc nửa đêm, toàn thân ngươi sẽ tựa như kim đâm đau nhức kịch liệt đến không muốn sống, ít nhất nửa canh giờ." Nói đến đây, Đường Tam chỉ vào chính mình, khó khăn rặn ra một nụ cười, khiêu khích nhìn Độc cô Bác, "Có khả năng là giống như ta bây giờ, thậm chí so với ta càng thêm đau đớn thống khổ!"

"Ta nói, có đúng không!?"

Vậy mà lại thật sự có người hiểu rõ sự thống khổ của hắn, thậm chí là rõ như lòng bàn tay.

Độc Cô Bác thế nhưng lại ngây ngẩn cả người. Sau đó lại có cảm giác như mình đang bị cười nhạo. Đứa bé này nói ra chứng bệnh của hắn rõ ràng như thế, không hề thiếu sót, thế nên lại khiến cho hắn có loại cảm giác mình đang giả vờ độc tấu, chính là cảm giác bị đùa giỡn. Cho dù hắn mới là người nắm giữ sinh tử của người kia trong tay.

Đây rốt cuộc là loại quái vật gì?

Trong lúc nhất thời, Độc Cô Bác quên mất hỏi lại Đường Tam.

"Ngươi đã độc tới sâu tận xương tủy, đến hồn lực cũng áp chế không được!"

Cuối cùng Đường Tam tổng kết lại một câu, liền triệt để miêu tả xong chứng bệnh của Độc Cô Bác.

Độc Cô Bác nhìn gương mặt của Đường Tam, hắn híp lại hai con ngươi, trong nội tâm có loại cảm giác phức tạp tràn lan.

Tiểu tử này vậy mà lại biết được một điểm uy hiếp lớn như thế của hắn, không nói y làm sao hiểu rõ, chỉ cần biết rằng y nhận thức nhược điểm của hắn, như vậy cũng đủ để hắn đem Đường Tam lập tức giết chết.

Nhìn được ánh mắt của Độc Cô Bác càng ngày càng trở nên âm tàn, Đường Tam liền biết sự tình không hay.

----------------------------

Lời editor: Ôi dồi ôi chúc Tết trễ các độc giả thân yêu của tui một ngày nha :<<

Chúc các bạn có một ngày Tết vui vẻ, đầm ấm bên gia đình nhé. Năm mới học giỏi và xinh đẹp/đẹp trai hơn năm cũ nhiều nhiều nha.

Thực ra tui định đăng chương này vào đúng dịp Tết cơ, nhưng mà dù tui có bắt tay vào làm trước đó một ngày đi chăng nữa thì nó cũng không kịp hic ;-;

Chỉ mỗi chương này thôi thì tui độ chắc nó cũng gần 4 nghìn từ rồi OAO mà thời gian thì tui càng cố đuổi theo nó càng chạy xa, thế nên tui quyết định tách nó ra làm hai phần - phần một với phần hai nha. Tui khá sure kèo với mọi người là phần hai sẽ có trong nay mai thôi, hay ít nhất là cuối tuần này ;;;;;

Tui biết là tui không thể biện hộ cho việc mình lặng mất tăm mấy tháng nay ( vì lười và bệnh ) bằng cách xin lỗi cho xong được, cơ mà tui thấy mình tội lỗi và vô trách nhiệm quá ;-;-;-;-; Mong mọi người lượng thứ là điều duy nhất tui nghĩ là mình có thể nói OTZ

Chúc mọi người đọc vui vẻ~!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro